Giang Thời cũng không biết mọi chuyện đã diễn ra như thế nào.
Ban đầu y đã lên kế hoạch là sẽ đi làm, nhưng người đã đến mép đồng lại bị ép ngồi trên bờ ruộng dưới gốc cây.
Hôm nay gió rất nhỏ, cây bách trên đầu khẽ lay động, Giang Thời cởi áo khoác, cuốn chiếc quần dài đến mắt cá chân lên, để lộ đôi chân trắng thẳng tắp.
Trình Dã vác một bao bắp ra, ánh mắt rơi trên chân y.
Giang Thời không phát hiện ra hắn, lấy ra một quả táo mang từ nhà ra. Quả táo rất lớn, y lau nó trên áo, ôm lấy cắn một miếng.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng “lạch cạch”, y quay đầu lại phát hiện miệng bao tải trên vai Trình Dã không buộc chặt, rơi xuống mấy quả bắp.
Trình Dã đang định đặt bao tải trên vai xuống, Giang Thời vội vàng nói: “Để tôi nhặt.”
Nói xong cũng không đợi Trình Dã phản ứng, đặt quả táo lên bãi cỏ bên cạnh, đứng dậy đi về phía hắn.
Trình Dã nhìn đôi chân đó lại bị vải che phủ, ánh mắt tối sầm.
Giang Thời ngồi xổm xuống đất, ôm mấy quả bắp vào lòng, y ngẩng đầu nhìn Trình Dã vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nghi hoặc: “Tôi nhặt là được rồi, cậu đứng đây làm gì? Không mệt à?”
Trình Dã buộc chặt miệng bao tải trên vai:“Ổn mà.”
Giang Thời ôm bắp cẩn thận đứng dậy:“Đi thôi, đi thôi...”
Trình Dã đi theo sau y.
Giang Thời vứt bắp vào bao tải ở ven đường, nhìn vào ruộng bắp phía sau:“Còn thiếu bao nhiêu nữa vậy? Hay là tôi cũng vào bẻ một chút nhé?”
“Không cần.” Quần áo trên người Trình Dã bị mồ hôi thấm ướt, giọng nói thì không hề th* d*c: “Sắp xong rồi.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ lúc nào đã gần đến trưa.
“Đói không?” Hắn hỏi Giang Thời.
Giang Thời lắc đầu.
“Vậy bẻ xong rồi về nhà, đồng xa lắm, đỡ phải buổi chiều chạy đi chạy lại.”
Giang Tuyết cũng đi ra, bà không khỏe như Trình Dã, chỉ xách một giỏ bắp:“Trưa rồi, về ăn cơm trước đi, bẻ xong còn phải vác về nhà nữa.”
Trình Dã nói: “Cháu mượn xe ba gác rồi, chiều phải trả lại, làm một lần cho xong đi.”
Nghe có xe Giang Tuyết rất vui, cũng không để ý đến cái nóng, lại chui vào ruộng bắp.
Trình Dã lau mồ hôi trên mặt, nhìn Giang Thời, “Khát.”
Giang Thời sững sờ hai giây mới phản ứng lại, “Vậy tôi lấy nước cho cậu.”
Trình Dã nói: “Nước nhạt quá không có vị.”
“...”
Nghĩ đến việc hôm nay hắn đã vất vả như vậy, Giang Thời nhịn:“Còn có táo, hay là tôi lấy cho cậu một quả táo nhé?”
“To quá ăn không hết.”
“Tôi lấy quả nhỏ hơn.”
“Nhỏ cũng to...” Trình Dã nói một cách bình thường:“Nhiều quá tôi ăn không hết, Giang Thời, đưa quả táo anh đã ăn cho tôi cắn một miếng.”
Giang Thời nghi ngờ hắn là cố ý: “ Quả đó tôi đã cắn rồi.”
Trình Dã nhàn nhạt “ừ” một tiếng:“Tôi không ngại.”
Giang Thời: “...”
Cậu còn ngại nữa sao?
Thiếu niên mím môi, Trình Dã đúng lúc kéo áo trên người, để lộ vết đỏ do bao tải nặng bảy tám chục cân cọ vào.
Hắn cũng không nói gì, cứ thế lẳng lặng nhìn Giang Thời.
Giang Thời bị hắn nhìn đến không chịu nổi, chạy đến lấy quả táo lớn đã bị mình cắn hai miếng đặt trên bãi cỏ lại.
Y đặc biệt đưa mặt chưa cắn về phía Trình Dã:“Cậu ăn đi.”
Trình Dã rủ mắt, dưới ánh mắt thúc giục của Giang Thời, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay y.
Giang Thời bị nóng đến phản xạ có điều kiện mà rụt lại, giây tiếp theo tay y đã bị hắn kéo xoay một hướng khác.
Miếng cắn dở đối diện với Trình Dã, hắn cúi đầu cắn một miếng vào vết cắn đó, nuốt xuống trong hai ba cái.
“Ừm, quả nhiên rất giải khát.”
Giang Thời: “...”
Ăn xong, vẻ mặt Trình Dã như thường:“Tôi đi làm đây.”
Mặt trời càng lúc càng nóng, hắn sợ Giang Thời không chịu nổi, phải nhanh chóng bẻ hết bắp trong đồng.
Trình Dã cúi người đi vào ruộng bắp dày đặc, tổng cộng còn lại hai chỗ chưa bẻ xong, hắn ở đầu này, Giang Tuyết ở đầu kia.
Sắp đến nơi, hắn mới nghe thấy tiếng sột soạt phía sau.
Mặt trời phơi lá bắp giòn rụm, tay vừa bẻ là gãy. Trình Dã quay đầu lại, Giang Thời đứng cách hắn không xa, đưa hai ngón tay thon dài, chầm chậm bẻ gãy lá bắp chắn trước mặt hắn.
Trình Dã nhíu mày: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Thời mặc áo khoác vào, đội mũ che mặt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
“Đến giúp.”
Y đi về phía Trình Dã một chút: “Không phải nói chỉ còn một chút thôi sao? Một người nhiều thêm một sức mạnh, bẻ xong nhanh còn về nhà ăn cơm.”
Trình Dã không đồng ý lắm, vừa định gọi Giang Thời quay về, đã thấy y ngẩng đầu tha thiết nhìn mình:“Trình Dã, tôi đói rồi.”
Trình Dã: “...”
Trong ruộng bắp dày đặc ngay cả một chút gió cũng không lọt vào, ánh nắng mặt trời gay gắt trên đầu, bên trong vừa ngột ngạt vừa nóng.
Giang Thời đưa tay nắm lấy bắp, dùng sức giật xuống, kéo theo một mớ vỏ và lá. Trình Dã cầm lấy mớ bắp y vừa giật xuống, một tay nắm thân, một tay cầm bắp, chỉ nghe một tiếng “cạch”, quả bắp chỉ còn vài lá đã rơi ra.
Hắn giơ tay ném quả bắp vào bao tải bên cạnh, “Không phải bẻ như vậy.”
Nói xong, hắn đứng sau lưng Giang Thời, thân hình cao lớn ôm lấy y, cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào sau tai.
“Một tay nắm chỗ này, tay kia nắm bắp, cảm nhận được khớp bên trong, rồi dùng sức.”
Cạch——
Một quả bắp chỉ còn vài lá nữa rơi ra.
Trình Dã cúi đầu: “Hiểu chưa?”
Giang Thời không nói gì, đầu tai có chút đỏ.
Trình Dã cười dán sát vào y, hai cánh tay màu đồng tự nhiên ôm lấy vòng eo trước mặt: “Thiếu gia, vừa nãy anh lơ đễnh nghĩ gì vậy?”
Trên người hắn toàn là mồ hôi và bùn đất, mùi vị tự nhiên không thể nói là dễ chịu, mặt trời treo cao trên đầu, những cây bắp dày đặc che khuất bóng hình hai người dựa vào nhau.
Giang Thời cúi đầu thấy bàn tay đang ôm eo mình, lòng bàn tay dán vào bụng y, nhiệt độ còn cao hơn ánh nắng chiếu vào người.
Sau lưng y là lồng ngực của Trình Dã, đối phương mặc rất ít, y có thể cảm nhận được sự đàn hồi của cơ bắp và nhịp thở phập phồng.
Giang Thời đưa tay ra sau đẩy một cái:“Tôi không nghĩ gì cả, cậu có thể tránh xa tôi một chút được không, nóng chết đi được.”
Trình Dã không những không đi, mà còn dán sát vào hơn. Ánh mắt của hắn nhìn từ vai Giang Thời nhìn xuống, thấy đôi chân thẳng tắp của y đứng trên đồng.
“Giang Thời.” Hắn nói: “Đã thử hôn nhau trong ruộng bắp chưa?”
Giang Thời sững sờ:“Cái, cái gì...”
Trình Dã không đợi y phản ứng, đưa tay kẹp lấy cằm y, bắt y ngẩng đầu quay sang rồi cúi người xuống.
Mùi mồ hôi trên người hắn quá nồng, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên quần áo, quần đùi toàn là bùn đất, hắn bẩn thỉu áp sát vào người Giang Thời, cố gắng truyền mùi hương lộn xộn đó qua nước bọt cho Giang Thời.
Không biết từ lúc nào Giang Thời đã bị hắn xoay người lại, phía trước là lồng ngực Trình Dã, phía sau là những cây bắp cao hơn cả hắn.
Hai người hơi động đậy, những cây bắp lại sột soạt.
Lần trước Giang Thời đã biết, Trình Dã hôn rất hung bạo, dường như vẻ ngoài ngoan ngoãn vâng lời trước mặt y đều là giả vờ, chỉ khi hôn mới lộ ra bản chất thật của hắn.
Giống như một con chó tám trăm năm chưa ăn thịt, cố hết sức cướp đoạt, xâm chiếm, hận không thể nuốt cả cuống lưỡi Giang Thời vào.
Nước bọt không kịp nuốt xuống, chảy ra lại bị Trình Dã ăn vào.
Giang Thời đưa tay ra vỗ vai hắn, nhưng bị hắn nắm lấy, từng ngón tay dính bùn bị hắn luồn vào kẽ ngón tay y.
Trình Dã dùng đầu lưỡi, hôn đến mức đối phương ngay cả nước bọt cũng không ngậm lại được mới lưu luyến buông ra, hôn hôn nốt môi nhỏ nhô lên, cuối cùng ngậm lấy nốt ruồi trên sống mũi cắn vài cái.
Giang Thời tựa vào lòng hắn một lúc lâu mới hoàn hồn, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt là một quả bắp lớn.
“...”
Bên cạnh truyền đến tiếng Giang Tuyết bẻ bắp “rào rào”.
Hoang đường, thật sự quá hoang đường.
Trình Dã còn dựa vào tai y hỏi, “k*ch th*ch không?”
Môi Giang Thời bị hôn đến tê dại, không nhịn được đấm hắn một cái:“Trình Dã!”
Trình Dã rũ mắt, trong mắt mang theo vẻ thỏa mãn, sự hung hăng trên người thu lại hoàn toàn, như một con chó lớn đã được tháo móng vuốt.
“Sao vậy?”
Cậu còn có mặt mũi hỏi “sao vậy” à?
Giang Tuyết ở phía bên kia hét lớn: “Trình Dã, bên này dì bẻ xong rồi, bên cháu còn bao nhiêu nữa?”
Trình Dã trước mặt Giang Thời l**m l**m môi, buông tay, lùi lại hai bước, “Sắp rồi.”
Bóng dáng đội mũ của Giang Tuyết từ phía bên kia vội vã đi tới: “Dì sang bẻ cùng.”
Lại gần, bà mới phát hiện Giang Thời cũng ở đây:“Mẹ với Trình Dã bẻ là được rồi, sao con cũng đến đây?” Nói xong bà khựng lại hai giây:“Sao mặt con đỏ thế?”
Giang Thời mím môi, kéo chiếc mũ trên đầu xuống thấp nhất:“Bị mặt trời chiếu vào.”
...
Ba người rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Giang Thời lười biếng bẻ vài quả, bắp đã bị Trình Dã và Giang Tuyết bẻ xong hết.
Đợi họ bưng những quả bắp đã bẻ và cho vào bao tải ở ngoài đồng lên xe ba gác thì đã gần 2 giờ chiều.
Giang Thời cầm chiếc gùi mà y đã cõng xuống buổi sáng, trên mặt đầy mồ hôi, vừa đi vừa kéo cổ áo để thông thoáng.
Xe ba gác dừng dưới bóng tre ven đường, Trình Dã bước chân dài trèo lên, nói với Giang Thời ở phía sau xe: “Lên đi, tôi chở anh về.”
Giang Thời nhìn thùng xe đầy bắp, rồi lại nhìn Trình Dã đang ngồi phía trước:“Tôi ngồi ở đâu?”
Trình Dã vỗ vỗ vào thanh chắn phía sau xe:“Ngồi vào trong.”
Giang Tuyết ở bên cạnh nói: “Con với Trình Dã ngồi xe về trước đi, mẹ đi xuống đồng dưới hái chút rau.”
Giang Thời nhìn chiếc xe đầy bắp: “Cái này con ngồi thế nào?”
Giang Tuyết ném chiếc gùi trong tay lên xe: “Leo lên là ngồi được thôi mà, mấy phút là tới rồi, không ngồi thì con đi bộ hơn hai mươi phút.”
Giang Thời sắp bị nóng đến kiệt sức, tự nhiên không muốn đi bộ.
Y do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn leo lên, y đi đến phía sau Trình Dã, nắm lấy thanh chắn phía sau lưng hắn:“Cậu có bằng lái không?”
Trình Dã nói: “Không.”
Giang Thời: “...”
Y không nói gì, Trình Dã quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên tháo mũ trên đầu xuống, tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào trán, mồ hôi trên mặt đã khô, nhưng bị phơi nắng nên đỏ ửng, trên má có in một vết màu xám, hình như là do hắn hôn lúc nãy không cẩn thận để lại.
Nhìn thật đáng thương.
“Nắm chặt thanh chắn, về nhà thôi, mạng của anh quan trọng hơn mạng của tôi nhiều, sẽ không lấy sự an toàn của anh ra đùa đâu.”
Giang Thời chưa từng đi xe ba gác, đây cũng là lần đầu tiên y cảm nhận được cảm giác gió thổi thẳng vào mặt.
Phía sau là hy vọng nặng trĩu, cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.Về đến nhà Trình Dã còn phải bưng bắp trong xe xuống phơi, hắn khỏe như một con trâu, vác một bao tải nhẹ nhàng.
Giang Thời vẫn còn nhớ chuyện hắn hôn y trong rừng bắp, một chút cũng không muốn giúp hắn, tự mình đi tắm.
Y tắm xong đi ra thì Trình Dã cũng bưng xong.
Trong sân một màu vàng óng, Trình Dã đứng dưới gốc cây lê, vén áo ba lỗ lên lau mồ hôi trên mặt, vừa ngẩng đầu lên, Giang Thời mang theo hương thơm từ trong nhà đi ra.
Thiếu niên thay bộ áo dài quần dài trên người, có lẽ là vừa nãy bị nóng sợ rồi, bây giờ mặc một chiếc quần short đến đầu gối.
Vừa tắm xong, làn da của y trắng đến phát sáng, đôi chân mà hắn vừa mới thoáng nhìn thấy trong rừng bắp lại xuất hiện trước mặt Trình Dã.
Thẳng tắp, cân đối.
Yết hầu Trình Dã trượt xuống.
Đôi chân đẹp như vậy, rất thích hợp để được ôm lấy mà hôn, hoặc là đặt lên người hắn…
Kẹp lấy hắn.