Chương 7
Trình Dã túm hắn ta lùi lại một bước, rồi buông tay, “Nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần như vậy làm gì?”
Cao Tân Hòa chỉ thấy sau gáy tê rần, hắn ta đưa tay sờ sờ, không hiểu sao Trình Dã lại tức giận, “Cái này không phải chưa gặp bao giờ sao, đúng rồi, anh làm gì ở đây vậy?”
Trình Dã hỏi hắn ta, “Cậu đến làm gì?”
Sự chú ý của Cao Tân Hòa lập tức bị đánh lạc hướng, “Hôm qua Dì Giang mượn cái cuốc ở nhà tôi, chiều nay mẹ tôi phải đi đào đất, bảo tôi đến hỏi dì ấy còn dùng nữa không, nếu không dùng thì tôi mang về.”
Trình Dã kéo ghế ngồi giữa Cao Tân Hòa và Giang Thời, cắm cán gỗ đã gọt vào chỗ nối của cái cuốc, cầm rìu gõ gõ rồi đưa cho Cao Tân Hòa, “Hôm qua dì Giang không cẩn thận đào gãy, bây giờ sửa cho cậu rồi, cầm đi.”
Cao Tân Hòa ngơ ngác nhận lấy cái cuốc, “Anh còn biết sửa cái này à...” Hắn ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra chỗ không hợp lý, “Không phải, sao hai người lại ở cùng nhau vậy?”
Anh em tốt của hắn ta đang lén lút làm gì sau lưng hắn?
Giang Thời thong dong ngồi trên ghế, so với Trình Dã bên cạnh thì y chẳng khác nào một địa chủ đang bóc lột công nhân dài hạn.
Y ho một tiếng, giải thích, “Trên đường về nhà tôi bị cậu ấy tông trúng, trật chân, cậu ấy thấy áy náy nên đến thăm tôi.”
Cao Tân Hòa gãi gãi đầu rồi lại nhìn Trình Dã, bắt đầu nghi ngờ mức độ hiểu biết của mình về người anh em này.
Trình Dã lại có lòng tốt như vậy sao?
Nhưng khi hắn ta nhìn khuôn mặt Giang Thời, trong lòng đột nhiên có hơi hiểu ra. Nếu hắn ta đụng trúng một người đẹp trai như vậy, hắn ta cũng sẽ cảm thấy áy náy. Vừa gặp Giang Thời Cao Tân Hòa đã không muốn đi, bất chấp ánh mắt lạnh lùng của Trình Dã, tự nhiên lấy ghế ngồi cạnh Giang Thời bắt chuyện.
“Trông anh hoàn toàn không giống Giang Kiến An.”
Giang Kiến An chính là Tống Kiến An hiện tại.
Cao Tân Hòa nói: “Giang Kiến An vừa đen vừa gầy, giống hệt con khỉ. Tất nhiên không chỉ cậu ta đen, thực ra thì người ở đây đều đen, thầy giáo nói là do tia cực tím ở đây mạnh. Nhưng tôi cảm thấy Giang Kiến An đen hơn những người khác một chút, chắc là do di truyền.”
“Cậu ta là một người rất nhàm chán, cả ngày chỉ biết học. Mỗi lần mẹ tôi đánh tôi, mở đầu đều là Giang Kiến An thế này thế kia, cả làng này tôi ghét cậu ta nhất.”
Giang Thời nghe nói thì bật cười.
Có lẽ sợ y nghĩ nhiều, những người khác khi nhắc đến Tống Kiến An trước mặt y đều rất kiêng dè. Có lẽ não Cao Tân Hòa bị thiếu một sợi dây thần kinh, nhớ ra gì thì nói đó.
Trình Dã đứng phía sau đá vào mông hắn ta một cái.
Cao Tân Hòa ôm mông quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn, “Không phải chứ anh, anh đá tôi làm gì?”
Trình Dã: “...”
Giang Thời lại không thấy giữa mình và Tống Kiến An có gì đáng xấu hổ, y chủ động hỏi Cao Tân Hòa, “Vậy cậu ta là người thế nào?”
Giang Thời vừa mở miệng, Cao Tân Hòa liền lon ton lại gần.
“Tôi với cậu ta cũng không thân, chủ yếu là ngày nào cậu ta cũng chỉ biết học, bình thường khinh thường nhất là những người thành tích không tốt như tôi. Tóm lại cậu ta là kiểu con nhà người ta trong miệng phụ huynh ấy.”
Không ngờ chớp mắt cái đã thành con nhà người ta thật.
“Nhưng mà...” Cao Tân Hòa hạ thấp giọng, “Người cậu ta ghét nhất thực ra là anh Trình.”
Giang Thời liếc nhìn Trình Dã đang đứng phía sau họ làm nền, “Tại sao?”
“Chuyện này nói ra dài lắm, nói ngày đó trời quang mây tạnh, bỗng nhiên gió mây vần vũ, chỉ thấy...”
Trình Dã túm gáy hắn ta nhấc bổng lên, “Cậu nên về nhà rồi.”
Cổ Cao Tân Hòa bị áo siết chặt, khó khăn vươn ra, “Tôi... chưa... nói xong...”
Trình Dã: “Nói nữa mẹ cậu sẽ tìm đến tận đây đấy.”
Nghĩ đến tính tình nóng nảy của mẹ mình, Cao Tân Hòa rụt cổ lại, hắn ta vùng ra khỏi tay Trình Dã, “Tôi cũng nên về thật rồi, đúng rồi anh, bố tôi nói chiều còn việc, anh có đi nữa không?”
Đương nhiên Trình Dã phải đi.
Cao Tân Hòa sờ sờ bờ vai đang nóng rát của mình, không muốn đi lắm, nhưng hắn ta lại nghĩ mình là người trọng nghĩa khí, cắn răng cũng định cùng Trình Dã đi.
Giang Thời nhìn mái tóc đỏ xách cuốc chạy xa tít tắp, hỏi Trình Dã, “Quan hệ giữa cậu với Tống Kiến An không tốt à?”
“Không hẳn là không tốt, chỉ là không thân.”
Mặc dù hai người học cùng lớp nhưng thực ra cả năm cũng chẳng nói được hai câu.
Trình Dã không nói chuyện được với ai nhiều, hắn và Cao Tân Hòa có thể làm bạn hoàn toàn là nhờ Cao Tân Hòa có chút vấn đề về đầu óc.
Cũng như hôm qua, trước khi Giang Tuyết làm việc về, Trình Dã đã nấu cơm xong. Nghĩ đến việc hôm qua Giang Thời thích ăn khoai tây, hắn còn quen thuộc hơn cả Giang Thời mà tìm thấy khoai tây, gọt vỏ thái sợi một cách thành thạo.
Nhìn là biết người thường xuyên làm việc nhà.
Mười ngón tay cậu chủ Giang không dính nước, nhìn người khác nấu cơm lại thấy rất hứng thú, “Ở nhà cậu cũng tự nấu cơm à?”
Động tác thái rau của Trình Dã rất nhanh, khi nói chuyện động tác không hề dừng lại một chút nào, “Ừm, tự nấu, nhà tôi không có ai.”
“Không có ai?”
“Mẹ đi rồi, bố vừa mất không lâu, bây giờ tôi là trẻ mồ côi.”
Giang Thời sững sờ.
“Xin lỗi, tôi...”
Trình Dã cho khoai tây đã thái vào chậu ngâm nước, “Không cần xin lỗi, chuyện này ai cũng biết.”
Thà hắn tự mình nói với Giang Thời còn hơn để người khác nói, lại còn tiện thể giả bộ đáng thương một chút.
Giang Thời nhìn chiếc áo phông không vừa vặn của hắn, rồi lại nắm chặt gói kẹo trong tay.
Y thật đáng chết mà.
Hôm nay Giang Tuyết về sớm hơn hôm qua một chút, Trình Dã ăn bữa trưa ở nhà họ Giang rồi mới đi công trường.
Đợi Trình Dã đi rồi, Giang Thời do dự một lúc hỏi Giang Tuyết đang dọn dẹp bát đũa, “Con nghe Trình Dã nói, cậu ấy là trẻ mồ côi.”
Giang Tuyết không ngờ Trình Dã lại nói chuyện này với Giang Thời.
Bà thở dài thườn thượt, “Thằng bé này số khổ, bố nó vừa uống rượu vừa cờ bạc, say rượu thua tiền thì về đánh mẹ nó. Mẹ nó chịu không nổi bỏ đi, bố nó liền đánh nó, sau này nó lớn hơn bố nó, cao lớn khỏe mạnh hơn, bố nó mới bớt chút lại.”
“Không ngờ số phận trớ trêu, hai tháng trước, bố nó cùng người khác uống rượu, say xỉn ngã vật ra đường, giữa mùa đông lạnh giá, cứ thế mà bị đông cứng đến chết.”
“Bố nó chết rồi, đối với Trình Dã mà nói, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Nói đoạn bà nhét một quả chuối vào tay Giang Thời, “Thằng bé này ít nói, bình thường cũng không thích giao tiếp với người khác, bố nó đi rồi, nó cứ một mình chịu đựng. Mẹ cũng thấy nó đáng thương, nên mượn cớ để nó chăm sóc con mà gọi nó đến nhà ăn cơm, con đối xử tốt với người ta một chút, đừng lúc nào cũng bắt nạt nó.”
Giang Thời bất giác phản bác, “Con không bắt nạt cậu ta...”
“Đúng đúng đúng... con không bắt nạt nó, là nó chuyên làm con không vui.”
Giang Thời: “...”
Giang Thời xị mặt xuống.
Giang Thời nằm ở nhà ba ngày, cuối cùng chân cũng có thể đi lại được.
Hôm nay là thứ Năm, ngày chợ phiên của thôn Khê Liễu.
Trình Dã đến tìm Giang Thời, phía sau còn có Cao Tân Hòa.
Người còn chưa đến nơi, Cao Tân Hòa đã gọi ầm lên, “Giang Thời! Giang Thời! Chúng tôi đến tìm anh đi chợ phiên đây!”
Giang Tuyết trồng trọt rất nhiều đất đai, những mảnh đất không có người trồng khi người ta ra ngoài làm thuê bà đều nhận về trồng, lại nuôi lợn nuôi bò, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Khoảng thời gian này trời mưa, bà bận dọn dẹp đất đai, đợi đến mùa xuân tốt để gieo hạt, thực sự không có thời gian để ra phố mua đồ.
Đương nhiên bà cũng chẳng trông mong gì Giang Thời, dắt bò đợi Trình Dã ở đầu đường, thấy hắn liền nhét vào tay hắn một tờ tiền, “Cháu ra phố mua cho dì một cân rượu, Giang Thời bị trật chân, dì nói là mua rượu cho chú Trương uống, sau đó mua thêm hai cân sườn về. Số tiền còn lại cho hai đứa làm tiền tiêu vặt, muốn mua gì thì mua.”
Giang Thời cảm thấy Trình Dã mới giống như đứa con ruột mà Giang Tuyết đặt nhiều hy vọng.
Từ nhà ra phố không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút. Con phố không dài lắm, hai bên là những quầy hàng bán đủ thứ. Thanh niên ở đây đa số đều ra ngoài làm thuê, trên phố đi lại chủ yếu là học sinh chưa khai giảng và người già.
Giang Thời chưa từng đi những con phố như thế này, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Cao Tân Hòa hỏi y, “Nơi anh từng ở cũng giống thế này à?”
“Không giống.” Giang Thời nói, “Bên đó không có chợ phiên, nhưng có trung tâm thương mại và siêu thị. Đi chợ này và đi siêu thị cảm giác cũng gần giống nhau.”
Y cúi đầu nhìn đống đồ một bà lão bày bán trên mặt đất, “Đây là cái gì?”
Trình Dã không biết từ lúc nào đã chen Cao Tân Hòa ra, tự mình đứng bên cạnh Giang Thời, “Bên này gọi là củ đậu, có thể ăn như trái cây.”
Giang Thời chưa từng thấy, cảm thấy hơi lạ, cậu hỏi bà lão bao nhiêu tiền một cân.
Bà lão nói tiếng địa phương y không hiểu, đang định quay đầu hỏi lại, thì Trình Dã bên cạnh đã móc tiền ra, “Lấy hai cân.”
“Ấy... tôi còn chưa nói là muốn mua mà.”
Trình Dã nói: “Thử xem.”
Thử thì thử.
Thế là không hiểu sao Giang Thời lại mua một đống đồ để “thử”, đến khi y hoàn hồn thì Trình Dã đã xách mấy cái túi, bên trong toàn là đồ ăn, còn y thì vẫn cầm một cây kẹo hồ lô.
Giang Thời có chút lo lắng, “Mua nhiều đồ ăn thế này, tiền mua rượu và sườn có đủ không?”
Trình Dã vẫn ít lời.
“Đủ.”
Hắn nói đủ là đủ, Giang Thời yên tâm cắn một miếng kẹo hồ lô.
Đi dạo một lúc Giang Thời thấy mệt, Trình Dã nhận ra bèn nhanh chóng mua rượu và sườn, định quay về.
Trình Dã và Cao Tân Hòa không có gì nhiều, phần lớn đều là của Giang Thời. Y mua nhiều nhất nhưng tay lại trống rỗng, cây kẹo hồ lô ăn dở là gánh nặng duy nhất của y.
Giang Thời có chút áy náy, “Hay là tôi cầm một ít?”
“Không cần.” Trình Dã đưa sườn và rượu cho Cao Tân Hòa, “Hai chúng tôi cầm là đủ rồi.”
Cao Tân Hòa: “...”
Hắn ta nhìn khuôn mặt Giang Thời, âm thầm nhận lấy.
Thôi vậy, nhìn đối phương là biết không giống mấy kẻ thô kệch như bọn họ.
Đi ngược lại khoảng mười phút sẽ đến ngã ba mà Giang Thời đã đi lạc lần trước.Ở đầu đường có mấy thanh niên nhuộm tóc vàng đang ngồi xổm, bên cạnh còn có một chiếc mô tô đang đậu.
Mấy thanh niên đó hút thuốc lá rồi nhìn ngó những người qua lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt Giang Thời, mắt họ sáng lên, người đứng giữa huýt sáo với y.
Giang Thời cau mày, sắc mặt từ từ lạnh xuống.
Không ngờ mấy người đó huýt sáo vẫn chưa đủ, đợi Giang Thời đến gần, họ nở một nụ cười bất hảo, “Này, mày là nam hay nữ? Có muốn các anh dẫn đi chơi không?”
Vẻ ngoài của Giang Thời là kiểu đẹp sắc sảo mang tính tấn công, chỉ là bình thường y luôn lười biếng giống như một con mèo đã thu móng vuốt. Ngay cả khi bị chọc tức cũng chỉ dùng đuôi quất người.
Nhưng lúc này y hoàn toàn lạnh mặt, móng vuốt mèo đã xòe ra, ngay cả ánh mắt cũng mang theo những gai nhọn có thể làm tổn thương người khác.
“Tao là bố mày, muốn dẫn bố mày đi chơi thì còn không mau quỳ xuống cầu xin tao đi.”
Mấy thanh niên xã hội lập tức biến sắc.
“đ*t mẹ!” Thằng cầm đầu chửi bậy một câu, ném điếu thuốc trong tay đứng dậy, “Mày có ý gì?”
Giang Thời vừa định mở miệng nói chuyện, một bàn tay đặt lên vai y.
Trình Dã tiến lên một bước, thân hình cao lớn chắn Giang Thời ra phía sau. Hắn nhìn chằm chằm mấy tên lưu manh kia, mở miệng lạnh lùng, “Cút.”
Thằng cầm đầu thấy hắn như vậy càng khó chịu, gã đưa tay kéo một đoạn ống thép từ ghế sau mô tô, lập tức đi về phía Trình Dã.
Thằng đàn em bên cạnh gã nhìn chằm chằm mặt Trình Dã một lúc, kéo thằng cầm đầu lại thì thầm gì đó vào tai gã.
Sau khi nói xong, thằng cầm đầu có hơi không chắc chắn nhìn Trình Dã, vẻ mặt do dự, cộng thêm có một nhóm người không xa đang đến, gã đành phải đặt ống thép đang giơ lên xuống, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, “Mày đợi đấy.”
Thằng cầm đầu trèo lên mô tô, phía sau ngồi một hàng người. Khi đi gã lại huýt sáo với Giang Thời, “Mỹ nhân nhỏ, đợi anh rảnh đến tìm em chơi nhé.”
Giang Thời: “...”
Ai thèm chơi với mấy thằng nhóc choai choai đó.
Tuy Cao Tân Hòa nhuộm tóc đỏ, nhưng gan lại nhỏ hơn ai hết. Thằng tóc vàng vừa mở miệng, hắn ta đã chui tọt ra sau lưng Trình Dã, đợi đến khi bọn chúng đi rồi mới thò đầu ra quan sát sắc mặt của Trình Dã.
Điều kỳ lạ là Trình Dã không hề có vẻ tức giận, chỉ là chuyển túi đồ ở tay phải sang tay trái, gạt Cao Tân Hòa ra khỏi người, giọng điệu như thường, “Đi thôi.”
Từ nhỏ Giang Thời đã rất đẹp trai, từ bé đến lớn gặp không biết bao nhiêu lần bị quấy rối, chỉ là ở thành phố lớn mọi người văn minh hơn, không đến nỗi hạ lưu như mấy tên lưu manh này.
Chỉ cần không gây ra tổn thương thực chất nào, Giang Thời lười để ý.
Dù sao loại lưu manh này là khó chơi nhất, tốt nhất đừng dây vào.
Ăn xong ba cây kẹo hồ lô, Giang Thời thấy hơi ngán, lúc đó y cũng không biết nghĩ gì, cứ thế đưa cây kẹo hồ lô còn lại cho Trình Dã, “Tôi không ăn nữa, cậu có muốn ăn không?”
Trình Dã nhận lấy cây kẹo hồ lô mà y không muốn.
Cao Tân Hòa đứng tại chỗ nhìn hai người sóng vai đi về phía trước: “...”
Không phải chứ, chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác của hắn ta sao?
...
Trình Dã đưa Giang Thời về xong thì đi làm ở công trường.
Cao Tân Hòa đi theo hắn bốc vác mấy ngày gạch, đến bây giờ nói gì cũng không muốn đi nữa.
Tình nghĩa anh em gì chứ? Vai hắn ta sắp đứt rồi.
Hắn ta và Trình Dã đến ngã ba thì chia tay, “Làm hai ngày rồi, tôi vẫn quyết định đi học thôi. Tuần sau là khai giảng rồi, bài tập hè của tôi còn chưa làm xong, không đi cùng anh nữa đâu.”
Cao Tân Hòa thấy Trình Dã cứ đến nhà Giang Thời ăn chực cũng không tốt, dù sao hai nhà cũng không thân thiết đến vậy, “Đúng rồi, hôm nay mẹ tôi nấu món chân giò đấy, anh tan làm đến ăn cơm cùng bố tôi nhé?”
Trình Dã há miệng cắn cây kẹo hồ lô còn ba viên, cúi đầu mặc áo khoác, khi nói chuyện giọng nói mơ hồ, “Tối nay tôi còn có việc, không đến đâu.”
“Tan làm trời tối rồi, anh có việc gì chứ?”
Trình Dã không trả lời, mặc xong quần áo, hắn cầm cây kẹo hồ lô đang bắt đầu tan chảy, sải bước đi về phía công trường.
Hắn quay lưng về phía Cao Tân Hòa vẫy tay.
Lương vẫn được trả theo ngày, sau khi nhận tiền công nhân còn tụ tập nói chuyện phiếm, Trình Dã lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Đêm xuống, tiếng quạ kêu khản đặc từ sâu trong núi vọng lại. Trình Dã chọn một hướng hoàn toàn ngược với đường về nhà.
Buổi tối trên phố không có mấy người, quán bún mà Giang Thời ăn lần trước vẫn mở cửa, ông chủ ra đổ nước thải, thấy Trình Dã đi qua thì sững lại, “Mấy ngày không thấy cháu rồi, tối muộn thế này, đi đâu vậy?”
Khuôn mặt Trình Dã ẩn trong bóng tối, giọng nói rất bình tĩnh, “Đi mua chút đồ.”
Ông chủ quay người vào nhà, Trình Dã thì đi đến tiệm tạp hóa bên cạnh.
Ông chủ tiệm tạp hóa dựa vào ghế nằm ngáp ngắn ngáp dài, đột nhiên bị tiếng đốt ngón tay gõ vào kính làm giật mình tỉnh giấc. Ông ta mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng trước mặt, giọng nói khàn khàn, “Ông chủ, cho một bao thuốc lá.”
Ông chủ kéo cửa tủ kính ra, đầu cũng nhô tới, “Nhãn hiệu gì?”
“Loại rẻ nhất.”
Ông chủ thành thạo lấy ra một bao thuốc lá đặt lên quầy, “Ba tệ.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Trình Dã đứng trước cửa tiệm xé bao bì, cắn điếu thuốc hạ giọng nói, “Làm phiền, cho mượn lửa.”
Thời tiết lại bắt đầu hạ nhiệt, gió lạnh thổi những hàng cây ở đầu đường kêu vù vù, Trình Dã châm một điếu thuốc, bước đi trong cái lạnh đến quán net duy nhất trên phố.
Quán net ẩn mình trong một con hẻm nhỏ không mấy nổi bật, bên lề đường có mấy người say rượu ngã lăn lóc, trên đất bốc ra mùi hôi thối hỗn tạp của rác và các thứ khác.
Trình Dã đút hai tay vào túi áo, một chân đá văng người đàn ông ngã trước mặt, đẩy cửa quán net bước vào.
Bên trong khói thuốc mù mịt, tiếng la hét ồn ào gần như muốn lật tung cả trần nhà. Cô gái trẻ ngồi ở quầy lễ tân nghe tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu lên, “Hết máy rồi, muốn chơi thì đợi lát nữa.”
Trình Dã đứng ở cửa nhìn vào trong, “Không chơi, tôi tìm người.”
Hắn nhìn quanh quán net một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy người mình cần tìm ở góc.
Thằng tóc vàng ngậm thuốc lá lầm bầm chửi rủa khi chơi game, thua một ván, tức đến nỗi giật tai nghe đứng dậy đá vào ghế mấy cái.
Trình Dã cứ thế nhìn gã, đứng ở cửa hút hết một điếu thuốc mới đi tới.
Khói thuốc mù mịt và ánh sáng lờ mờ che đi biểu cảm trên khuôn mặt hắn, bước chân không nhanh không chậm xuyên qua đám đông, đến phía sau thằng tóc vàng, nắm lấy cổ áo gã cứ thế nhấc bổng người lên.
Thằng tóc vàng giật mình sợ hãi, “đ*t...”
Gã quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt xanh lục mờ ảo.
“Nói chuyện.” Trình Dã nói.
Lúc này mà tìm gã, nói chuyện gì mà nói chuyện, rõ ràng là hẹn đánh nhau.
Thằng tóc vàng đến quán net chỉ mang theo một thằng đàn em, đối diện với Trình Dã, gã có chút chột dạ, nhưng dù sao cũng là người trong giới này, chịu không nổi một chút kích động nào. Bị ánh mắt lạnh lùng của Trình Dã nhìn một cái, lửa giận của gã lập tức bốc lên.
Thằng tóc vàng theo Trình Dã ra con hẻm trước cửa quán net.
Ba người đi một đoạn đường, đây là một con hẻm cụt, không có người qua lại, chỉ có một ngọn đèn nhấp nháy trên đầu, là một nơi lý tưởng để hẹn đánh nhau.
Trình Dã dựa vào tường, vẻ mặt không khác gì buổi sáng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất bình tĩnh.
“Sau này tránh xa anh ấy một chút.”
Anh ấy là ai, những người có mặt đều biết rõ.
Thằng tóc vàng khịt mũi cười khẩy, “Mày tưởng mày là ai, mày bảo tao tránh xa là tao tránh xa à?”
Trình Dã không nói gì, gã lại tiếp tục nói: “Thế này đi, mày quỳ xuống cầu xin tao, tiện thể gọi tao hai tiếng ông nội nữa, tao sẽ không chọc ghẹo anh ta nữa, được không? Mày đừng nói chứ, trông anh ta thật gợi cảm, còn hơn cả mấy cô gái tao từng gặp... ừm…”
Giây tiếp theo, một bàn tay túm lấy tóc gã, thằng con trai nặng gần trăm cân bị kéo đầu đập ngang xuống đất.
Đèn nhấp nháy, Trình Dã giật tóc gã để lộ khuôn mặt gã.
“Mày...”
Thằng tóc vàng vùng vẫy muốn bò dậy, Trình Dã nhìn một cái, nhấc chân lên.Trong không khí vang lên một tiếng “khậc” rõ ràng, bắp chân của thằng tóc vàng biến dạng một cách méo mó, cả người gã nằm liệt trên đất, lập tức không động đậy nữa.
Trình Dã buông tay, móc bật lửa từ túi thằng tóc vàng ra, châm một điếu thuốc trước mặt gã.
Hắn cắn điếu thuốc, lại túm tóc thằng tóc vàng khiến gã ngẩng đầu lên. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thằng tóc vàng đầy nước mũi và nước mắt một lúc, ngón tay kẹp điếu thuốc run run, tàn thuốc rơi xuống mặt gã, hắn chậm rãi nhả một làn khói.
“Tránh xa anh ấy ra.”