"Chị dâu như mẹ."
-
"Khởi Khởi, em không cảm thấy Tịch Thừa Quân rất đáng sợ sao? Anh ta nói rất nhiều điều dối trá trước ống kính. Cái gì gửi bài tập về nhà, đó rõ ràng là những gì anh đã làm! Ham muốn kiểm soát của anh ta quá mạnh, em thấy đó... Anh ta còn biết những chuyện này, còn đang muốn xáo trộn trí nhớ của em!" Tưởng Phương Thành cố gắng hết sức kiềm chế vẻ mặt của mình.
Tịch Thừa Quân mím môi không nói gì, anh mỉm cười nhìn Tưởng Phương Thành mà không hề có ý định chen ngang.
Càng như vậy, Tưởng Phương Thành càng nghẹn họng.
Điều mà Tưởng Phương Thành ghét nhất cũng như sợ nhất là sự xuất hiện của Tịch Thừa Quân, người nắm chắc phần thắng tất cả mọi thứ nhưng bộ dáng vẫn rất ung dung thoải mái.
Bạch Khởi thầm nghĩ, tôi cũng nói dối đó nha, không khá hơn là bao đâu.
Tôi còn cầm tiền của Tịch Thừa Quân nữa này.
Tịch Thừa Quân nói dối để sau khi ly hôn, tôi không bị dư luận lôi ra đánh cho chết ấy, bởi vì như vậy mới không thể không tạo ảo giác anh ấy yêu tôi nhiều lắm.
Bạch Khởi nhẹ giọng nói: "Tôi nói cho anh ấy những chuyện đó."
Tưởng Phương Thành sững sờ: "Cái gì...?" Máu của hắn dâng lên, gân xanh trên trán nhảy đùng đùng: "Em đã nói cho anh ta biết tất cả mọi chuyện của hai đứa mình?"
Bạch Khởi: "Ừ."
Tưởng Phương Thành nhìn chằm chằm Bạch Khởi trong chốc lát, hắn thật sự nghĩ tới, có nên đâm chết Tịch Thừa Quân ở đây hay không.
Tịch Thừa Quân có phải đã biết, hắn thích Bạch Khởi đến nhường nào, mà từ đầu đến cuối Bạch Khởi đối với hắn đều là không mặn không nhạt?
Tưởng Phương Thành giờ phút này không thể tự lừa dối chính mình được nữa, Bạch Khởi đã thật sự dứt khoát với hắn rồi.
"Anh thích đàn ông là bởi vì em." Không giống lần trước, Tưởng Phương Thành đè thấp tư thế khi nói ra những lời này, bộ dáng hơi cúi đầu, tựa như đã dùng hết sức lực để cho chính mình không có quá nhiều khổ sở.
Tưởng Phương Thành khàn giọng nói: "Bạch Khởi, em không thể cứ như vậy bỏ mặc anh mà không quay đầu lại."8
Bạch Khởi:?
Cậu cảm thấy hơi khó hiểu.
Không phải Tưởng Phương Thành đã bẻ cong cậu hả?
Này là sao? Bây giờ tôi diễn một cảnh quay đầu cho anh? Tôi quay lại một cái, mọi thứ liền dừng lại? Từ khi nào tôi có siêu năng lực cỡ đó thế?
Bạch Khởi chưa kịp đáp lại, Tịch Thừa Quân đã rút tay ra trước.
Anh thay đổi tư thế, từ được cậu khoác tay thành chủ động ôm lấy đầu vai cậu.
Tịch Thừa Quân chậm rãi nói: "Ừm, Khởi Khởi vốn dĩ chỉ thích con gái. Cảm ơn cậu, em trai tốt của tôi, đã cho em ấy nhận ra có nhiều sự lựa chọn cho người bạn đời của mình. Bằng không, làm sao tôi có cơ hội được đây?"
Tưởng Phương Thành mặt cắt không còn giọt máu.
Tịch Thừa Quân: "Vì vậy, để cảm ơn cậu, tôi đã đặc biệt đưa Khởi Khởi đến tham dự tiệc đính hôn của cậu... Nhân tiện, tôi mang thêm cho cậu rất nhiều phóng viên, có lẽ ngày mai cậu cũng có thể được nổi tiếng đấy." Anh cười cười, hỏi: "Cảm động không?"
Tưởng Phương Thành khẽ run, tức giận đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung.
Nhưng Tịch Thừa Quân đã nhắc nhở hắn.
Không sai.
Có phóng viên, nơi nơi đều có phóng viên.
Nhà họ Tưởng và nhà họ Hàn không thể mất thể diện ở đây.
Mẹ nó hậu quả này không ai gánh được.
Tưởng Phương Thành đột nhiên bắt đầu hối hận, tại sao vừa rồi hắn không thật sự nhảy từ trên lầu xuống... Ừ, tốt nhất khi nhảy xuống đem Tịch Thừa Quân cùng hắn chết chung cho rồi.
"Lão Bành, chú ở đây làm gì? Chúng ta đi chào hỏi tiếu thiếu gia đi." Một người đàn ông cao như tháp sắt, mặc bộ quần áo không chỉnh tề như sắp sụp đổ, đột nhiên chụp vai của giám đốc Bành.
Điều này không chỉ khiến giám đốc Bành giật mình, mà còn thu hút ánh mắt của ba người Bạch Khởi.
Người đàn ông như tháp sắt tựa hồ không hiểu ý tứ trong mắt người khác, thấy Tưởng Phương Thành nhìn sang, liền chuẩn bị tiến lên kính rượu.
Bạch Khởi thoáng nhìn.
Thực sự có một vài người mang theo máy chụp ảnh núp trong góc, tuỳ thời đều có thể hành động.
Bạch Khởi không chút suy nghĩ nắm lấy góc áo của anh, dẫn đến một hướng khác: "Chúng ta chọn một chỗ ngồi đi."
Tịch Thừa Quân cao lớn, cứ như vậy để cậu dẫn đi.
"Tiểu thiếu gia." Tháp sắt sốt sắng chào hỏi.
Tưởng Phương Thành chỉ có thể đè lại suy nghĩ muốn đi theo Bạch Khởi.
"Anh là ai?" Tưởng Phương Thành lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông như tháp sắt cũng không tức giận, hắn cười nói: "Lần trước tôi đã nhìn thấy cậu trong buổi tiệc chiêu đãi của chủ tịch Hàn, tôi là Lư Bân. Đây, đây là giám đốc Bành Vạn Lí của Công ty kiến trúc Hưng Thần..."
Bên này dần dần bị cuốn vào vòng xoáy quan hệ thương trường.
Bên đây, hai người Bạch Khởi đã ngồi vào chỗ của mình, ngay sau đó những người có lá gan lớn cũng mon men đến nói chuyện với Tịch Thừa Quân.
"Anh Tịch, còn có chị dâu nhỏ, buổi tối tốt lành."
Chị. Dâu. Nhỏ???
Bạch Khởi hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra đối phương là gọi chính mình.
Hai người tới nói chuyện với Tịch Thừa Quân đều rất quen mắt, hình như cậu từng thấy họ trên mấy tờ báo kinh tế tài chính.
"Lần đầu tiên gặp mặt, chị dâu nhỏ, tôi xin tự giới thiệu."
"Tôi họ Phương."
"Tôi họ Vương."
Bọn ho lần lượt mở lời, kêu đến tự nhiên, thậm chí còn lộ ra sự thân thiết, không hề cảm thấy khó xử.
Đây đều là lúc Tịch Thừa Quân kèm cậu đọc sách, tất cả các cuộc điện thoại đều gọi đến Thượng Quảng, Thượng Quảng vừa mở miệng đã một tràng "chị dâu nhỏ", cái tên "chị dâu nhỏ" lập tức được lan rộng trong vòng, được mọi người sử dụng đến triệt để.
Bạch Khởi nhanh chóng nở một nụ cười.
Chỉ cần cậu không xấu hổ thì xấu hổ phải là những người khác.
Nhóm người này đều có vợ, không có vợ thì cũng có tình nhân, nhưng điểm chung đều là đàn bà phụ nữ con gái. Nhưng "chị dâu nhỏ" đây là nam nhân đính thực, một đám vắt hết óc để cố gắng mà tìm lời khen: "Chị dâu nhỏ thật trẻ tuổi!"
"Nghe nói chị dâu nhỏ đang học tại Đại học Bắc Kinh? Thật giỏi mà!"
"Chị dâu nhỏ có thích biệt thự suối nước nóng không? Tôi cũng có một cái riêng. Nếu chị dâu nhỏ rảnh, tôi mời hai người đến chơi nha."
Bọn họ nghĩ thông suốt hết rồi.
Anh Tịch có rảnh hay không, không quan trọng, nếu chị dâu nhỏ rảnh thì tự nhiên sẽ có thời gian rảnh.
Cha Tưởng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này tức đến mức khó thở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây là bố của nó. Nhưng mấy người kia lại không tới chào hỏi ông đây, mà một người tiếp một người đều lần lượt mang vẻ mặt nịnh nọt đến gặp nam nhân của nó..."
Cha Tưởng không kìm lòng được, muốn đi đến bên cạnh Tịch Thừa Quân, nhưng Hàn Ti đã bước đến gần, cười nói: "Bác à, bố cháu đang tìm bác đấy."
Hàn Ti rất thông minh. Cô cảm thấy Tịch Thừa Quân sẽ không lưu lại thể diện cho cha Tưởng, mà cha Tưởng hiển nhiên không hiểu rõ chuyện này.
Trong chốc lát thế nào cũng phát sinh mâu thuẫn, đem tiệc đính hôn quậy đến long trời lở đất, rồi mặt mũi này của cô ai sẽ lấy lại đây?
Hàn Ti phải bóp chết tình huống này từ trong trứng nước, cô ngăn cha Tưởng lại.
Mà bên này Bạch Khởi mỉm cười, trả lời: "Vâng, đợi rảnh rỗi thì tính sau."
"Chị dâu nhỏ năm sau có thi nữa không?" Có người lại hỏi.
Bạch Khởi bối rối chớp chớp mắt, nói: "Vẫn còn nhiều lắm."
Bên kia vẻ mặt chua xót: "Vậy thì lần sau... có thể để anh Tịch trong lúc cùng chị dâu nhỏ đọc sách, đừng tắt điện thoại, có được không?"
Bạch Khởi kinh ngạc quay đầu nhìn sang Tịch Thừa Quân.
Khi anh đọc sách với cậu, đã tắt luôn điện thoại hả???
"Thật sự rất khó để tìm được anh Tịch. Nhưng nếu anh Tịch có thể trích một chút thời gian nói chuyện với tôi, chỉ cần hai câu là được rồi." Vẻ mặt của người bên kia càng thêm chua xót.
Bạch Khởi thầm nghĩ, có khi năm sau chúng tôi ly hôn rồi ấy.
Nhưng nói thế cũng không đúng... Hợp đồng ban đầu không ghi rõ thời hạn, chỉ là sau khi bên A đạt được mục đích thì sẽ chọn ngày để chấm dứt quan hệ với bên B.
Người bên cạnh bật cười trước, vỗ vỗ vai người đó nói: "Giám đốc Lý, anh thật là, anh đang cổ vũ chị dâu nhỏ thổi gió bên gối* sao."
Bạch Khởi lắc đầu cười: "Vô dụng thôi, không có ngọn gió nào có thể lay động thầy Tịch."
Từ đầu buổi đến giờ vẫn chưa lên tiếng, Tịch Thừa Quân đột nhiên mở miệng nói: "Em thử một lần xem."
Ể?
Bạch Khởi ngẩn người, tay cầm tách trà cũng chợt dừng lại.
Lúc này, người chủ trì đứng trên sân khấu, micro trước mặt vang lên, lập tức thu hút mọi sự chú ý.
Mọi người đang nói chuyện tự nhiên cũng ngừng nói.
Dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, quá trình đính hôn diễn ra một cách có trật tự.
Tưởng Phương Thành cùng Hàn Ti đứng chung một chỗ, nhiếp ảnh gia dưới sân khấu liên tục chụp ảnh, bầu không khí ôn hòa đẹp đẽ.
Cha Tưởng cầm lấy micro, cười nói: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc đính hôn cho con trai út của tôi và Hàn tiểu thư... Hôm nay là một ngày hiếm hoi, con trai lớn của tôi cũng vội vã chạy về cho dù bận rộn lịch trình. Ồ, có nhiều người vẫn chưa biết? Thừa Quân sinh trước mang họ mẹ, đứa út sinh sau mới mang họ tôi."
Nhiều người biết chuyện bên trong thì không cảm thấy kinh ngạc nữa, nhưng đại đa số vẫn là không biết, nhất thời đều có âm thanh lào xào vang lên.
Cha Tưởng vươn tay: "Nào, một nhà chúng ta cùng lên sân khấu đứng chung chụp tấm hình."
Bạch Khởi cảm thấy cha Tưởng thật can đảm, cụm từ "một nhà" căn bản là đang giẫm liên tục vào giới hạn của Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi nhìn Tịch Thừa Quân, nhưng vẻ mặt anh không có gì thay đổi.
Vài giây sau, Tịch Thừa Quân đột nhiên cử động, ngón tay dùng sức chen vào giữa các ngón tay Bạch Khởi, mười ngón đan vào nhau, sau đó đứng dậy kéo Bạch Khởi lên.
"Anh muốn đi sao?" Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, đi thôi. Em xem, một số người muốn làm vua, nhưng lại không bước nổi lên đài đăng quang." Tịch Thừa Quân nhẹ giọng nói.
Bạch Khởi vừa dời mắt đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp mà cậu từng gặp trong nhà họ Tưởng. Đó là mẹ ruột của Tưởng Phương Thành.
Bà đứng dưới sân khấu, trong bữa tiệc đính hôn này không có vị trí của bà.
Bà nhìn chằm chằm vào sân khấu không cao không thấp đàng kia, cắn môi chực khóc.
Chừng nào cha Tưởng còn muốn dựa vào sức của Tịch Thừa Quân, thì sẽ không bao giờ có chỗ của bà trước mặt mọi người.
Bạch Khởi ánh mắt khẽ nhúc nhích, đi theo Tịch Thừa Quân lên sân khấu.
Cha Tưởng quay đầu nhìn, sắc mặt gần như thay đổi ngay tại chỗ vì tức giận.
Cha Tưởng nhìn chằm chằm Bạch Khởi.
Người này mà cũng xứng để ở đây à?
Bạch Khởi không cảm nhận được sự phẫn nộ của ông.
Mẹ của Tưởng Phương Thành cũng rất tức giận. Người con trai như vậy cũng có thể bước lên sân khấu, tại sao bà lại không.
Tịch Thừa Quân: "Không phải muốn kính trà sao?"
Anh đột nhiên mở miệng, giọng điệu không hề gần gũi, thậm chí còn có chút không khách khí.
Mọi người dưới sân khấu nhìn nhau, nhất thời mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Tưởng Phương Thành sắc mặt co quắp: "Tôi muốn kính trà cho bố."
Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng nói: "À. Anh cả như cha. Đi nào, đừng quên kính trà chị dâu. Chị dâu như mẹ."6
Gân xanh trên cổ Tưởng Phương Thành hừng hực nổi lên.
Cha Tưởng ở phía sau sắc mặt cũng xanh mét.
Còn người phụ nữ dưới sân khấu thì véo chặt hai lòng bàn tay, móng tay vừa làm xong gần như gãy rời.
Hàn Ti nhanh chóng phản ứng lại, bưng trà lên: "Vậy kính trà chị dâu trước, ai đã xem tiết mục đều biết, việc gì anh cả cũng nghe chị dâu hết... Trong nhà khẳng định chị dâu là lớn nhất."
Bạch Khởi đứng bên cạnh Tịch Thừa Quân, không chút ngượng ngùng hay đỏ mặt, bình tĩnh cầm lấy tách trà.
Hàn Ti còn chưa quên chọc khuỷu tay của Tưởng Phương Thành một cái: "Mau lên, kính trà chị dâu. Vui đến quên trời quên đất rồi sao?"
Tưởng Phương Thành: "......" Tôi mẹ nó chỉ muốn giết chết người đàn ông trước mặt này.
Tưởng Phương Thành siết chặt tách trà, như thể sắp bóp nát nó.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Khởi, vẫn là lấy tách trà đưa qua, nhưng người tiếp nhận lại là Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân một tay cầm tách trà, sau khi Bạch Khởi uống cạn tách trà của Hàn Ti, anh đưa trà từ trong tay đến bên môi Bạch Khởi.
Bạch Khởi ngoan ngoãn cúi đầu, nhấp một ngụm.
Tịch Thừa Quân: "Được rồi." Sau đó lưu loát nhét trở về lòng bàn tay Tưởng Phương Thành.
Chờ màn kính trà kết thúc, cha Tưởng mặt đã trắng xanh, tức giận đến sắp lên cơn đột quỵ.
Nhiếp ảnh gia phía dưới vẫn giữ tốt nghiệp vụ, liên tục chụp ảnh gia đình hoà thuận, từng màn kính trà đều được ghi lại đầy đủ.
Vừa uống trà xong, Tịch Thừa Quân liền nắm tay Bạch Khởi rời đi.
Cha Tưởng cũng không muốn giữ người.
Sợ ở lại lâu hơn một chút, ông liền thật sự phải đi cấp cứu.
Cha Tưởng miễn cưỡng nở nụ cười, cùng gia đình họ Hàn ngồi ở trên sân khấu, tiếp nhận chén trà của con dâu con rể, cố gắng hết sức kiềm chế để không đi xem Tịch Thừa Quân bọn họ.
"Chúng ta có thể về nhà rồi." Tịch Thừa Quân nói.
Ảnh phóng viên đều chụp đủ, Bạch Khởi đoán được mục đích đã thành công, gật gật đầu đi theo Tịch Thừa Quân ra ngoài.
Ngay khi đi ngang qua nhiếp ảnh gia, Tịch Thừa Quân đột nhiên dừng lại.
"Xin chào."
Nhiếp ảnh gia vội vàng quay đầu lại: "Tịch tiên sinh."
Tịch Thừa Quân: "Phiền cậu gửi một phần ảnh chụp cho tôi."
Nhiếp ảnh gia: "Được, được, sau khi rửa xong tôi sẽ đưa cho anh."
Hắn lấy một tấm danh thiếp từ Tịch Thừa Quân đưa sang, đặt nó vào túi mình một cách nghiêm túc.
Tịch Thừa Quân gật đầu, sau đó đưa Bạch Khởi ra khỏi sảnh tiệc, chậm rãi đi về phía cửa trang viên.
Cổng vòm làm bằng hoa vẫn còn đó.
Bây giờ trời đã hoàn toàn tối, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Tịch Thừa Quân vẫn nắm chặt tay Bạch Khởi.
Khi đi qua cổng vòm, có cảm giác giống như buổi lễ kết hôn. Bạch Khởi chớp mắt, nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay của Tịch Thừa Quân.
Thượng Quảng ngồi trên ghế lái, hạ cửa sổ xuống, ra hiệu cho bọn họ.
"Anh Tịch, ở đây."
Ngay khi hai người lên xe, Thượng Quảng lập tức bật định vị điều hướng, đánh tay lái, chạy ra ngoài.
Bạch Khởi nhìn vào màn hình định vị, hỏi: "Trên đường trở về, có phải đi qua đường vành đai số ba phía nam không anh Thượng?"
Thượng Quảng không quen đường lắm: "Hình như là vậy."
Bạch Khởi: "Một lát nữa cho tôi xuống ở đường vành đai số ba phía nam nha."
Thượng Quảng buột miệng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Bạch Khởi: "Tôi về nhà đó. Cũng không còn việc gì nữa đúng không?"
Thượng Quảng: "Ờm..."
Trong xe nhất thời cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Bạch Khởi hôm nay cũng rất mệt, cậu ngáp một cái, uể oải trượt xuống, vững vàng dựa vào lưng ghế.
Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy Thượng Quảng thấp giọng hỏi: "Là chỗ này sao?"
Bạch Khởi ngồi dậy, nhìn ra ngoài: "...Đúng rồi á!"
Tịch Thừa Quân mở cửa bước xuống.
Bạch Khởi xê dịch ra ngoài, thuận lợi xuống xe. Chỉ là không đợi cậu đi xa, Tịch Thừa Quân liền trở tay đóng cửa xe lại.
Ẩy?
Bạch Khởi quay đầu nhìn anh.
Tịch Thừa Quân đứng dưới ánh đèn đường trong bộ vest được cắt đo tỉ mỉ, anh khẽ cười: "Em không phải muốn đưa tôi về nhà ăn tết sao? Vậy hôm nay chúng ta cùng nhau đi."
Thượng Quảng đợi một lúc ở bên trong.
Sao hắn vẫn chưa nghe thấy tiếng kéo cửa xe nữa?
Thượng Quảng quay đầu lại: "Anh Tịch?"
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh Tịch?"
Anh Tịch một cái bóng cũng không thấy!
Anh Tịch, ngày mai anh còn một sớ lịch trình đang chờ đó!!!
_______________