Chủ tịch Bùi làm việc luôn chu đáo tỉ mỉ, hắn không biết Tịch Thừa Quân muốn tìm cái gì trên người giám đốc Bành đó. Vì vậy, sau khi tìm ra sợi dây quan hệ trong vòng kết bạn của giám đốc Bành, hắn đã trực tiếp chọn một người mà mình biết trong giới, trước tiên gọi cho người này, nhờ người này bày ra một trò chơi.
Khi Bành Vạn Lí nhận được cuộc gọi, hắn gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
"Mùng một Tết, tôi phải đến nhà mẹ vợ!" Bành Vạn Lí cau mày nói
Một vài cái tên được báo trên điện thoại: "Đây là một bữa tiệc riêng tư. Đến hay không thì tùy chú nhé."
"Có Bùi Hưng không?" Bành Vạn Lí kinh ngạc.
"Có. Không phải chú vẫn luôn nói bất động sản xuống giá sao? Gặp được vị này, chú còn không nhanh chân nắm lấy à? Mang đến công ty kiến trúc của chú một cơ hội đổi đời đấy?" Người kia cười nói.
Bành Vạn Lí đưa ra quyết định ngay lập tức: "Tôi tới ngay, địa chỉ ở đâu?"
Bên kia sớm đoán được câu trả lời, cười báo địa chỉ.
Bành Vạn Lí cúp điện thoại, lập tức đi lấy bộ quần áo cao cấp mà bình thường hắn không bao giờ mặc.
Cái thứ này con mẹ nó, không biết tại sao một bộ lại có thể bán được tới giá cả trăm vạn.
Lần trước tham gia tiệc đính hôn của con trai nhà họ Tưởng, cái gì cũng không chấm mút được, hôm nay nhất định không thể bỏ lỡ, phải chỉnh đốn bản thân cho tốt để còn đi bợ đít người khác, tranh thủ mang về cơ hội đổi đời.
Bành Vạn Lí ngắm mình trong gương, cầm theo chiếc túi da, vợ con tạm thời quăng ở đây đi, cũng không rảnh gọi tài xế, chính mình xách xe đi trước.
Khi Bành Vạn Lí tới, những người khác gần như đã đến đầy đủ.
Bàn rượu được đặt trong một khu vườn nhỏ.
Từ hàng rào trong vườn, có thể nhìn thấy sân ngựa và trường bắn ở phía bên kia.
"Sao chú bây giờ mới đến? Nhanh lên, chủ tịch Bùi đến rồi. Trước hết kính chủ tịch Bùi ly rượu đi." Ai đó lên tiếng.
Chủ tịch Bùi còn rất trẻ, mới ngoài 30, mặc chiếc áo POLO, hắn không giống mấy người này tiêu xài tuỳ ý. Chìa khóa mà mọi người để trên bàn đều là siêu xe Aston Martin*.
Bọn họ như thế này, chính là từ cha mẹ, ông bà, hay thậm chí còn sớm hơn nữa đã bắt đầu giàu có.
Mà vòng bạn bè của Bành Vạn Lí không thể nào gom chung được với mấy người này.
Chủ tịch Bùi nhìn chằm chằm Bành Vạn Lí, ngoài cười trong không cười nói: "Ngồi đi."
Bành Vạn Lí nhanh chóng đặt đít ngồi xuống, sau đó cầm chai rượu lên, rót xuống mình nửa ly.
Những người khác vội vàng nói rằng một ly không đủ.
Bành Vạn Lí nói: "Tôi tự phạt mình ba ly." Sau đó hắn uống liền tù tì toàn bộ một lượt.
Uống cho đến khi cổ họng và dạ dày đều nóng rát, mới buông xuống.
...Nhưng tất cả đều đáng giá.
Bành Vạn Lí nghĩ.
Mười năm trước, hắn nghĩ mình có thể một bước lên trời, kết quả chờ rồi mẹ nó lại chờ, sau ngần ấy năm, hắn vẫn chỉ là chủ một công ty xây dựng nhỏ nhoi.2
Hiện tại rốt cuộc ông trời cũng đã cho hắn một cơ hội.
Bên này vừa đi hết một vòng rượu.
Bên kia Tịch Thừa Quân mới lái xe chở Bạch Khởi đến nơi.
Bạch Khởi quay đầu lại nhìn nhìn.
Đây là một câu lạc bộ cao cấp, cậu cũng đã từng nghe qua, có cái gì sân golf, rồi suối nước nóng, bi-da, rạp chiếu phim riêng, còn cái gì mà trường bắn nữa.
Khi cả hai bước vào cửa thì nghe thấy tiếng "răng rắc" rất nhẹ.
Không ai trong số bọn họ nhìn lại, trong lòng đều biết rõ, có chó săn ngửi mùi mà đến.
Chủ tịch Bùi châm một điếu xì gà, hỏi: "Giám đốc Bành từng thực hiện những dự án gì nhỉ?"
Bành Vạn Lí nhanh chóng trả lời: "Tôi đã tiếp quản dự án Vịnh Ánh Trăng của Bất động sản Phượng Hoàng, còn có công trình thuộc thành phố vào năm ngoái, mặc dù chúng tôi chỉ đến để hỗ trợ."
"Ồ, thật ghê gớm nha."
Bành Vạn Lí đã lâu không được người ta khen ngợi, hắn nghe vậy lập tức phểnh mũi nêu thêm mấy hạng mục nữa.
Mấy cái tên công trình này vừa được nói ra, chủ tịch Bùi có hơi ngạc nhiên. Công ty nhỏ của người này cũng thật sự đảm nhận nhiều dự án, đặc biệt là những dự án bắt đầu cách đây gần chín năm, chúng đều khá tốt.
Chủ tịch Bùi đảo mắt một cái, đột nhiên đứng dậy.
"Chủ tịch Bùi làm sao vậy?"
Chủ tịch Bùi hét lớn lên: "Anh Tịch."
Mọi người sửng sốt, đều quay đầu lại.
Tịch Thừa Quân, mặc một chiếc áo khoác cashmere màu xanh đậm, chậm rãi đi về phía bên này. Bên cạnh anh còn có một người, được anh chặt chẽ nắm lấy tay. Thiếu niên mặc áo khoác ngoài màu trắng, choàng khăn quàng màu kaki, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cả người trông giống như một viên kẹo mềm dẻo, được điểm xuyết bằng sirô chocolate.
Chủ tịch Bùi hùng hổ giả đò nói: "Thật là trùng hợp, anh Tịch! Anh đang làm gì ở đây vậy?"1
Tịch Thừa Quân nhìn hắn, nở nụ cười.
Bạch Khởi thầm nghĩ, người này so với cậu, cũng biết diễn lắm đấy.
Tịch Thừa Quân bóp mu bàn tay Bạch Khởi một cái, nói: "Dẫn em ấy đi chơi."
Bạch Khởi hơi sững người, sau đó lại thả lỏng, ngoan ngoãn tuỳ ý để Tịch Thừa Quân làm.
Chủ tịch Bùi vội vàng tiếp đón: "Chị dâu ăn Tết vui vẻ nha, tới tới, mau ngồi mau ngồi. Chị dâu tính chơi gì thế? Để tôi thanh toán trước cho?"
Vừa nói, hắn vừa luống cuống tay chân mà dập tắt điếu xì gà.
Tịch Thừa Quân lúc này mới dẫn Bạch Khởi sang.
Người phục vụ hiểu ý bèn lập tức kê thêm hai chiếc ghế bên cạnh chủ tịch Bùi.
Chủ tịch Bùi lại thu xếp người phục vụ lấy nước cho Bạch Khởi, hỏi: "Chị dâu, sữa hay nước trái cây? Rượu chắc chắn là không được, anh Tịch đánh tôi chết."
Bạch Khởi: "Cảm ơn, nước chanh là được rồi."
Chủ tịch Bùi lại hỏi: "Còn anh Tịch thì sao?"
Bạch Khởi cúi đầu nhìn lướt qua ly rượu và chai rượu bừa bộn trên bàn, mùi rượu vô cùng nồng nặc. Cậu không thích uống rượu, cũng cảm thấy mấy thứ này không có gì tốt, liền tự nhiên mà nói: "Cũng nước chanh đi."
Tịch Thừa Quân lúc này mới gật đầu, lên tiếng: "Ừ, nghe em ấy."
Chủ tịch Bùi nghe tiếng cười đến là toe toét, hắn nói: "Được."
Sau đó yêu cầu người phục vụ mang lên.
Thấy vậy, những người khác đều bất giác thay đổi tư thế ngồi, thậm chí còn không dám ra oai uốn éo.
Đáy lòng giống như theo bản năng mà kính sợ kẻ mạnh.
Chủ tịch Bùi luôn nhìn về phía một người, người này trời sinh cao lớn như tháp sắt: "Lư Bân, cậu giới thiệu cho anh Tịch và chị dâu một chút đi."
Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu nhớ đã từng thấy người này trong tiệc đính hôn của nhà họ Tưởng.
Lư Bân đứng lên, lần lượt giới thiệu từng người, không lâu sau liền giới thiệu đến Bành Vạn Lí. Bành Vạn Lí còn đứng dậy, mỉm cười háo hức với Tịch Thừa Quân và Bạch Khởi.
Bạch Khởi nói: "Cái tên này có chút quen thuộc. Ba tôi có một người bạn cũng được gọi bằng cái tên này..."
Bành Vạn Lí sửng sốt, lòng nói không thể nào, thiếu niên này thật sự là con trai của Bạch Sơn?
Giống như bọn họ, chạy tới công trường đã lâu, thật ra cũng rất ít đọc tin tức giải trí. Cho dù có xem, cũng chỉ xem nghệ sĩ nữ nào có ngực bự...
Lư Bân phản ứng nhanh hơn, hắn nhìn quanh trái phải, nghi hoặc hỏi: "Cậu là con trai của Bạch Sơn?"
Bạch Khởi khẽ gật đầu: "Vâng." Cậu nhìn Lư Bân: "Anh đã từng gặp qua ba tôi sao?"
Lư Bân "A" một tiếng.
Bạch Khởi không ngờ rằng bản thân đã gặp Bành Vạn Lí từ rất lâu trước đây, cậu ngồi thẳng người, vô thức siết chặt mu bàn tay của Tịch Thừa Quân. Mà kỳ diệu nhất chính là, sau cái siết tay ấy, mặc dù bản thân đang ngồi giữa đám người còn so với cậu gấp đôi số tuổi, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật bình tâm.
Bạch Khởi mỉm cười: "Thật là trùng hợp. Sáng nay, anh Tịch vừa đi cùng tôi đến bệnh viện thăm bệnh nhân bị thương, cuối cùng biết rằng bệnh viện đã được chuyển đến nơi khác. Tôi nghe ba tôi nói rằng, trước đây chú Bành đã thay mặt ông ấy đến thăm hỏi. Vừa lúc tôi cũng muốn hỏi một câu..."
Những người xung quanh kinh ngạc thốt lên: "Ồ, không ngờ giám đốc Bành lại còn có một tầng quan hệ như vậy nha!"
Một đám đều nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Bành Vạn Lí lại như bị đóng đinh ở đó, hắn không thấy khoái chí vì những ánh mắt đó một chút nào.
Hắn cảm thấy, đây không phải là bữa tiệc riêng tư gì cả, đây là Hồng Môn yến*.
Mấy người này quả thật là đang chơi hắn.
"Bệnh viện... đã được chuyển đi, bây giờ nó được đổi tên thành Thánh Ái." Bành Vạn Lí thì thào.
"Bệnh nhân thì sao?"
"Vẫn còn... nhưng một số, đã xuất viện." Đầu của Bành Vạn Lí rũ xuống.
"Vậy tại sao chú không nói với ba tôi một tiếng?"
"...Chú bận quá, nên quên mất."
Bạch Khởi: "Thật không?"
Những người khác mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhất thời không khí trên bàn có chút kỳ quái.
Lúc này, người phục vụ đã mang nước trái cây và món ăn mới đến.
Chủ tịch Bùi luôn muốn hỏi Bạch Khởi ăn gì, nhưng hắn không dám ngắt lời.
Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói: "Dao ăn."
Người phục vụ vội vàng đưa lên.
Bành Vạn Lí không biết tại sao, khi nhìn thấy trên tay anh cầm dao ăn, tim của hắn đập nhanh mấy nhịp, trên mặt cũng dần tái mét, miễn cưỡng cười nói: "Ba cháu bận quá nên cũng không hỏi chú..."
Bạch Khởi đột nhiên nhớ ra một điều mà ba cậu đã nói với cậu từ rất lâu trước đây.
Bạch Khởi nói: "Chú vẫn còn giữ hoá đơn, biên lai có chữ ký ở đó chứ? Tôi nghe ba tôi nói trước đây vì chú đã trả một phần tiền cho ông, cho nên ông ấy cũng dặn chú không cần thanh toán lương. Chú để tôi nhìn thử, xem xem còn nhiều hay ít, phần còn lại hôm nay tôi gửi hết cho chú."
Bành Vạn Lí... Không có cái để lấy.
Chủ tịch Bùi nhìn Tịch Thừa Quân, sau đó xoay ly rượu trong tay, nói: "Giám đốc Bành còn ngồi làm gì? Gọi người mang sổ sách đến đi chứ. Chị dâu muốn xem."
Bành Vạn Lí vừa chạm vào điện thoại.
Chủ tịch Bùi cười nói: "Tôi lần đầu tiên có cơ hội mời chị dâu ăn bữa cơm, như vậy không phải nên làm thoả đáng một chút sao? Chị dâu muốn gì cũng phải mang lên. Bằng không anh Tịch quay đầu lại tìm tôi tính sổ, tôi chỉ có thể tìm mấy người thôi nha."
Hắn rõ ràng lớn hơn Tịch Thừa Quân đến mấy tuổi, nhưng mở miệng ngậm miệng đều hai tiếng "anh Tịch".
Bành Vạn Lí lúc này chỉ có thể khóc tiếng miên.
Hắn lấy điện thoại di động ra, nhưng không biết gọi cho ai.
Hắn căn bản không ghi một cái gì cả.
Có cái rắm chó chứ mà ghi.
Bạch Khởi: "Phiếu ngân hàng cũng có thể."
Bành Vạn Lí nhắm mắt lại: "Này..."
Hắn không ngờ tới, mình đã chờ đợi cơ hội bao nhiêu năm, nhưng cuối cùng lại lao đầu vào một nơi không nên đến, kết quả chỉ có thể chết chìm trong vũng bùn.
"Giám đốc Bành không rõ ràng các khoản mục sao?" Tịch Thừa Quân khẽ cười, dùng con dao trong tay cắt miếng thịt bò cho Bạch Khởi, đẩy vào tay cậu, rồi lại nhìn về phía chủ tịch Bùi: "Tôi nhớ chủ tịch Bùi có một đội ngũ chuyên phụ trách mảng này."
Chủ tịch Bùi lập tức lấy điện thoại ra: "Ôi chao, chuyện nhỏ, tôi sẽ gọi điện thoại qua giúp giám đốc Bành cùng nhau tính sổ sách nhé. Bảo đảm rành mạch không sai một số."
Bành Vạn Lí giờ đã hiểu ra được, lửa này cháy một cái sẽ không còn đường lui.
Thật sự là mang một đám người đến đây tính sổ à... Chủ tịch Bùi, Tịch Thừa Quân đều trở mặt tại chỗ, hôm nay hắn rời đi không nổi.
Bành Vạn Lí thì thào: "Không có, không nợ. Mọi chuyện đã giải quyết xong."
"Chú nói giải quyết xong thì xong à." Chủ tịch Bùi hừ cười.
Bành Vạn Lí: "Còn... có tiền nên đưa cho Bạch Sơn, nhưng tôi chưa đưa cho ông ấy. Bạch Khởi, ngày mai chú sẽ trực tiếp đến thăm nhà cháu, sau đó đưa tiền cho ba cháu, được không?"
Nhất thời không ai lên tiếng.
Không khí trên bàn càng ngày càng nặng nề.
Chủ tịch Bùi quay đầu lại hỏi Lư Bân: "Hắn vừa nói bên hắn mới nhận hạng mục gì nhỉ?"
Bành Vạn Lí lập tức hít một hơi, đầu óc ong ong, nói: "Chú biết, Bạch Khởi, cháu nghi ngờ chú nuốt tiền của ba cháu đúng không? Chú không có..."
Hắn chật vật vùi đầu xuống: "Chú, chú đối xử với ông ấy rất tốt. Cháu quên mất lúc trước trong nhà mình xảy ra chuyện gì sao? Chú chủ động vay năm mươi vạn cho ba cháu, mời ông ấy đến công ty của chú làm việc..."
Tịch Thừa Quân nhướng mi: "Bịa đặt đến nỗi chính mình cũng tin? Sao? Buộc người khác làm không công. Cái này là tốt à?"
Chủ tịch Bùi nhíu mày, xen vào: "Bạch Khởi là sao? Tôi phải gọi là chị dâu, chú nên gọi cái gì, chú cũng ý thức thân phận mình chút chứ? Ông đây so với chú thấp hơn một bậc à?"
__________________