Trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô, điện thoại vang lên tận bốn giây đồng hồ mới được vệ sĩ nhấc máy.
"Xin chào."
"Tôi chưa nhận được... Không không, người đã thấy... Anh ấy đang bận, phải, không tiện chen ngang. Đúng vậy."
Bên đây là kính trọng, là dạ thưa, là nôn nóng sốt ruột.
Mà bên kia, Tịch Thừa Quân mới chỉ buông lỏng eo Bạch Khởi.
Hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau.
Lúc này, trời ngả về chiều, mặt trời dần chìm xuống kéo theo từng vệt dài ráng đỏ về phía chân trời. Bạch Khởi híp mắt, cảm giác sau lưng thầy Tịch dường như được bao phủ bởi ánh hào quang ấm áp.
Cậu thì thầm nói: "Thầy Tịch, một đồng xu này thật đáng giá."
Tay còn lại của Tịch Thừa Quân vẫn đặt trên gáy Bạch Khởi, anh âu yếm vuốt ve làn da sau cổ, thậm chí còn xoa một chút đuôi tóc của cậu.
Anh cười nói: "Khởi Khởi cho anh quá nhiều, đương nhiên anh phải mang lại cho Khởi Khởi dịch vụ cao cấp nhất."
Theo bản năng, trong đầu của Bạch Khởi nảy ra một ý nghĩ ――
Vậy ba đồng thì sao?
Còn năm đồng là loại phục vụ gì?
Là cái loại hôn đến ngất luôn hỏ?4
Ánh mắt Tịch Thừa Quân lúc này lướt qua vai Bạch Khởi, anh nhìn chiếc xe màu xanh cách đó không xa.
Bạch Khởi rất nhanh cũng phát hiện ra ánh mắt của anh.
"Sao thế?" Bạch Khởi quay đầu lại.
Người trong xe dường như luôn quan sát bọn họ, ngay lập tức hạ cửa sổ xuống, nhô ra một cái đầu trọc rám nắng.
Trông vô cùng dữ tợn.
Bạch Khởi lùi lại nửa bước: "... Kẻ bám đuôi chúng ta? Hay là xã hội đen?"
Chỉ trong vài giây, Bạch Khởi đã vạch sẵn đường thoát thân: "Thầy Tịch, chúng ta chia đường chạy đi?"2
Tịch Thừa Quân đè lại vai cậu, giọng nói hàm chứa ý cười: "Khởi Khởi, chúng ta không cần chạy."
Bạch Khởi lập tức phản ứng lại: "Anh biết bọn họ?"
Tịch Thừa Quân gật đầu.
Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi: "Là người của cậu?"
Ý cười của Tịch Thừa Quân càng đậm hơn, anh trả lời: "Khởi Khởi đoán đúng rồi."
Không biết tại sao, anh cảm thấy Bạch Khởi ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi một tiếng "cậu", cũng thật đáng yêu.2
Tài xế và vệ sĩ trên xe đằng kia chần chờ một hồi mới bước xuống: "Tiểu Tịch tiên sinh, hiện tại... lên xe sao?"
Tịch Thừa Quân nhìn Bạch Khởi: "Em muốn nghỉ thêm một ngày nữa không?"
Bạch Khởi: "Không cần, em khoẻ lắm!"
Không phải chỉ ra mắt phụ huynh thôi sao?
Máy bay đã hạ cánh, người cũng ở đây, dời lại một ngày có vẻ không lễ phép.
Tịch Thừa Quân lúc này mới gật đầu.
Hai người đối diện thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó một người ngồi vào ghế tài xế, một người phụ trách mở cửa xe, xếp gọn hành lý ở cốp sau.
Chiếc xe nhanh chóng hướng ra đại lộ.
Cơn gió man mát từ cửa sổ xe thổi vào, mang theo một chút hương hoa.
Chiếc xe rẽ vào một khúc cua.
Bạch Khởi đột nhiên nói: "Chờ đã."
Tài xế đạp phanh, nghi hoặc quay đầu.
Bạch Khởi: "Tôi muốn mua một chút đồ."
Tài xế nhìn Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân: "Nghe em ấy."
Vệ sĩ lập tức nói: "Mua cái gì? Để tôi đi đi."
Tịch Thừa Quân mở cửa xe: "Không cần, tôi đi cùng em ấy."
Vệ sĩ tuân mệnh thành thật ngồi xuống.
Bạch Khởi xuống xe, đi vào cửa hàng hoa bên đường, sử dụng tiếng Anh lưu loát trao đổi với đối phương, sau đó xoay người khẽ cúi đầu lựa chọn tỉ mỉ.
Tịch Thừa Quân cũng đứng sang một bên, sau đó hơi cúi xuống để cùng cậu lựa chọn.
Gió nhè nhẹ thôi, lay động từng nhành hoa.
Tài xế nhìn cảnh tượng này, không khỏi lẩm bẩm: "Thật sự không thể tưởng tượng nổi, hóa ra cũng có một ngày Tiểu Tịch tiên sinh dịu dàng như vậy..."
Vệ sĩ cắt ngang: "Từ khi anh ấy về nước, tôi thấy rất nhiều người Trung Quốc đều khen anh ấy là một quý ông lịch thiệp."
Tài xế hỏi lại: "Cậu nghĩ như thế thật à? Lần trước xem video thảm đỏ của anh ấy, cậu không cảm thấy nổi da gà hả?"
Vệ sĩ im lặng hồi lâu: "Ừ. Cho nên giả và thật luôn có sự khác biệt."2
Bạch Khởi không tốn quá nhiều thời gian, cậu nhanh chóng chọn một bó hoa lớn, ôm vào lòng rồi quay về.
Vệ sĩ nói nhỏ: "Đứa nhỏ này rất đẹp."
Một bó hoa lớn hồng hồng đỏ đỏ, giấy gói vàng nhạt cùng chiếc nơ màu bạc bên ngoài chỉ đáng làm nền cho cậu ấy.
"Đừng để Tiểu Tịch tiên sinh nghe thấy." Tài xế nói rồi mở khóa xe.
Sau khi Bạch Khởi cùng Tịch Thừa Quân ngồi vào xe, bầu không khí yên lặng dường như lại được khôi phục.
Đối với bọn họ, đây là trạng thái bình thường.
Nhưng loại hình bình thường này không được duy trì quá lâu khi có mặt Bạch Khởi ở đây.
Bạch Khởi bắt đầu thấp giọng trò chuyện với Tịch Thừa Quân.
Cậu sẽ chỉ vào mỗi một con phố đi ngang qua: "Thầy Tịch ơi, trước kia anh từng đi qua chỗ này sao?"
Cậu cũng sẽ chỉ vào mỗi một nhà hàng nhìn thấy: "Thầy Tịch ơi, nơi này bán đồ ăn ngon không?" "Thầy Tịch thầy Tịch tiệm này bán gì đó?" "Thầy Tịch em..."
Tịch Thừa Quân đều từng câu từng câu trả lời cậu.
Rất thú vị.
Vệ sĩ thầm nói.
Bạch tiên sinh người này, rất thú vị.
Những gì cậu ấy nói rõ ràng là những câu hỏi vô nghĩa, nhưng cậu ấy có thể nói rất nhiều và rất lâu, quan trọng hơn cả, cậu ấy lại có thể khiến Tiểu Tịch tiên sinh kiên nhẫn trả lời mọi thứ.
Không biết chiếc xe đã chạy được bao lâu, thời điểm gần đến nơi, Bạch Khởi mỉm cười, dùng chất giọng ngọt ngào nói với anh: "Thầy Tịch, bây giờ em biết hết rồi nha."
"Hửm?"
Bạch Khởi: "Thầy Tịch đi qua con đường nào, đến cửa hàng nào, mỗi lần trời mưa Thầy Tịch dừng ở đâu... Em có thể tổng hợp hết thành bài văn về quỹ đạo nhân sinh của thầy Tịch."3
Tịch Thừa Quân nhìn cậu thật lâu, sau đó mỉm cười.
Không cần thông qua các nội dung giả dối và những con chữ lạnh băng trên mạng.
Anh thích Bạch Khởi tìm hiểu về cuộc sống của anh.
Vệ sĩ và tài xế ở ghế trước hiểu được tiếng Trung Quốc.
Bọn họ nghe đến đó liền không khỏi ngạc nhiên.
... Là mình quá non.21
Làm sao có thể nghĩ rằng Bạch tiên sinh đang nói những điều vô nghĩa? Ngược lại, chúng đều quá ý nghĩa!
Thảo nào cậu ấy có thể chinh phục Tiểu Tịch tiên sinh! Khó trách! Đây là lý do tại sao mình vẫn là tró độc thân không ai hốt!9
Bạch Khởi không hề hay biết đã có thêm một người muốn tầm sư học đạo.1
Xe đột ngột dừng lại, cậu nghe thấy giọng nói của tài xế: "Đến rồi."
Bạch Khởi quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên cạnh hồ nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh là một toà lâm viên* theo kiểu Trung Quốc. Nó trái ngược hẳn với những lâu đài, biệt thự phong cách Châu Âu phía xa.
Vì biết gia đình bên ngoại của Tịch Thừa Quân rất giàu có nên Bạch Khởi cũng không quá ngạc nhiên.
Cậu ôm bó hoa lớn bước xuống xe cùng Tịch Thừa Quân, còn không quên quay đầu, nói: "Thầy Tịch, đừng quên vali nha."
Tịch Thừa Quân gật đầu, anh biết cậu để quà biếu bên trong.
Vệ sĩ đi phía sau họ, vừa đi vừa nói: "Tiên sinh và phu nhân đang ở bên trong chờ..."
Vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Hầu gái ngoại quốc đón bọn họ vào cửa.
Chờ đến khi bước vào sảnh chính, người bên trong mới chậm rãi đứng lên, lãnh đạm nói: "Đến rồi."
Tịch Thừa Quân cũng chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừm, cậu."
Bạch Khởi ngước mắt lên.
Đó là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, chỉ có một vài nếp nhăn xuất hiện ngay khoé mắt.
Ông mặc một chiếc áo polo màu xám đậm, quần tây đen cùng một đôi giày màu xám không quá hợp với vóc dáng.
Người đàn ông không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, như thể gu thời trang của thế kỷ trước đã hoàn toàn làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú ấy.
Nếu không có chiếc đồng hồ Patek Philippe* trên cổ tay, thì hầu như sẽ không để lộ một chút phong thái của người thượng lưu.
Như vậy nhìn qua, trông ông giống như một gã bán bảo hiểm dùng mặt lừa người.3
Bạch Khởi chớp mắt, gần như có thể phân tài cao thấp với gu ăn mặc của ba mình.
Bạch Khởi gọi một tiếng: "Cậu."
Người đàn ông cũng đáp lại: "Ừ." Sau đó không còn lời nào nữa.
Bầu không khí trong đại sảnh ngưng trệ một hồi, tựa hồ chỉ còn lại tiếng ruồi kêu vo ve vo ve vo ve...
Mà phương trời bên kia, tổ chương trình đã đáp xuống sân bay.
Vô số kênh truyền thông vây quanh, tranh thủ giành giật tin tức nóng hổi.
"Thầy Tịch không trở về sao?"
"Anh ấy và Bạch Khởi đi hưởng tuần trăng mật?"
Cư dân mạng cũng đang đặt câu hỏi.
【 Bộ phim của Trịnh đạo không phải đã qua kiểm duyệt rồi sao, thầy Tịch không quay về tham gia lễ ra mắt hỏ? 】
【 Tịch Thừa Quân: Nghĩ cũng không muốn đem vợ mình quay về đu idol, ô kê? 】
【 cười ẻ ha ha ha mấy má quá đáng, suốt ngày xát muối lên trái trym thầy Tịch 】
【 mấy fan nhà bên kia hình như còn xếp hàng xin lỗi mỗi ngày hể? Nhiều khi đi học cũng không nghiêm chỉnh như zậy đâu ha ha 】
【 chớ còn giề nữa, có một mớ idol hông biết chơi trò gì đăng Weibo tag Bạch Khởi cầu cậu ấy lỡ đu idol rồi đu luôn mình đi, fans mấy nhà đó thúi lòng bữa giờ ó 】
Bên này trên mạng rần rần rần rần.
Bên kia, cha Tưởng cũng xem được tin tức.
Cha Tưởng trước tiên chế nhạo: "Thật là ồn ào." Sau đó đứng dậy đi lên lầu một.
Tưởng Phương Thành lúc này đang ngồi ở lầu một, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm màn hình, có vẻ đang thất thần.
Cha Tưởng hận không thể rèn sắt thành thép*, lạnh lùng nói: "Anh hai của con đã lấy được di sản."
Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Tưởng Phương Thành: "À."
Cha Tưởng: "Con không nóng lòng?"
Tưởng Phương Thành giống như mới hoàn hồn: "À. Không phải bố nói rồi sao? Sợ cái gì, em trai của nó còn phải dựa vào chúng ta*."
(Lời Editor: Liệu bạn còn nhớ hay bạn đã quên, Tưởng Phương Thành là con của bảo mẫu-tuesday, ban đầu tráo với em trai của Tịch Thừa Quân, nên được mẹ ruột của Tịch Thừa Quân chăm sóc lớn lên, vậy em trai ruột của Tịch Thừa Quân đâu rồi? Mời các bạn đọc tiếp hihi.)6
Cha Tưởng vội vàng tiến lên, giơ tay tát hắn: "Vậy thì mày không thể cứ ngồi như thế này được! Sao mày không biết lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Hàn để hạ bệ nó? Mày phải biết tranh biết giành chứ, đừng để nó cười vào mặt!"
Tưởng Phương Thành sắc mặt méo xệch, đột nhiên đứng lên, đẩy ngược cha Tưởng ra: "Tôi trách ai bây giờ? Tôi đã đủ làm trò cười cho thiên hạ rồi. Bạn trai của tôi hiện đang đứng bên cạnh người khác! Bọn họ còn đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài! Bây giờ anh hai yêu quý của tôi có cười nhạo tôi không, bố nói xem?"
Sắc mặt cha Tưởng xanh mét: "Bố biết con không thể vượt qua chuyện này, nhưng anh hai của con cũng chưa chắc có thể sống sung sướng. Cho đến nay nó vẫn chưa về nước, có lẽ đi gặp cậu của nó. Bản thân cậu nó cũng chính là kết hôn thương nghiệp. Chẳng lẽ sẽ vừa mắt nó cưới đàn ông à? Còn phải loạn thành một trận. Nó lấy hàng trong tay con thì đã sao, chưa chắc có thể giữ được bên người."
Tưởng Phương Thành sắc mặt hơi thay đổi: "Cậu sẽ làm gì? Ra tay với Bạch Khởi?"
Cha Tưởng lại nhịn không được mắng hắn: "Mày có bệnh à, có ra tay thì liên quan gì đến mày?" Ông lạnh giọng nói: "Vợ của Tịch Phong là tiểu thư trâm anh thế phiệt hàng thật giá thật, còn là người phụ nữ mạnh mẽ, mắt của bà ta nằm trên đỉnh đầu người khác. Đừng hòng để bà ta bày ra vẻ mặt gì tốt."
Tưởng Phương Thành không thể ngồi yên nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Cha Tưởng thấy thế càng tức giận, đuổi theo cản hắn.
Chờ người hầu nghe thấy tiếng động vội chạy tới, hai cha con thật sự đã đánh nhau, rơi đầy những mảnh vỡ xuống đất.
Mẹ của Tưởng Phương Thành nhận được điện thoại, vội vã chạy về nhà.
Mái tóc xoăn của bà chỉ mới uốn được một nửa trông vô cùng buồn cười. Bà vội vàng ngăn cha Tưởng lại: "Sao vậy, gấp cái gì vậy?"
"Nó muốn tìm Bạch Khởi! Bà nói xem có phải nó điên rồi không?"
Tưởng Phương Thành không quay đầu lại: "Cái này không phải còn cần cảm ơn bố sao? Nếu nhà họ Tịch khó khăn như vậy, vừa lúc cho con cơ hội mang người trở về."
"Mày dám! Tao chặt chân mày!" Cha Tưởng gầm lên, sau đó nhịn không được che ngực ngã xuống.
Trái ngược với khung cảnh máu sôi lửa bỏng bên đây, chính là không khí nhẹ nhàng khoan khoái bên kia bầu trời.
Bạch Khởi nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu quay đầu nhìn sang, một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc búi cao, có vẻ trạc tuổi cậu Tịch đang chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt của người phụ nữ vô cùng lộng lẫy, nhưng cũng không có bất kỳ cảm xúc gì đặc biệt.
Thảo nào trước đây thầy Tịch cùng gia đình cậu mợ hoàn toàn không quá thân thiết.
Có vẻ như mọi người đều không thích thể hiện cảm xúc chân thật.
Túm cái váy chính là, không dễ hoà hợp ở chung.
Cậu và mợ đứng cạnh nhau trở thành "lạnh nhạt.jpg" x 2.1
Bạch Khởi cảm thấy, không sao cả, vô tư.
Cậu giống như Tịch Thừa Quân, gọi một tiếng: "Mợ."
Sau đó mang ra bó hoa lớn được cậu ôm trong lòng từ nãy đến giờ: "Cháu tặng mợ."
Mợ kinh ngạc nhìn cậu, lông mày nhíu chặt chậm rãi buông lỏng một chút, trên mặt lộ ra một chút ý cười không dễ phát hiện, nói: "Cảm ơn cháu, lần đầu tiên có người tặng hoa cho mợ."
Lần đầu tiên?
Cậu Tịch chưa tặng qua lần nào sao?
Bạch Khởi quay đầu ngó cậu Tịch.
Cậu Tịch nhíu mày.
Mợ đưa tay lên vuốt ve những cánh hoa. Bạch Khởi chọn hoa đều rất đẹp, từng nhánh được gói thành một bó, giống như ôm hết tất cả sắc màu đẹp nhất vào trong lòng.
Mợ có vẻ rất thích, vì vậy cũng bằng lòng thể hiện sự gần gũi hơn một chút.
"Lại đây, uống tách trà, nói chuyện với mợ một lúc." Dứt lời, liền xoay người dẫn đường.
"Cháu muốn ăn gì?" Bà lại hỏi.
Bạch Khởi trả lời: "Món gì cháu cũng ăn được."
Mợ hỏi: "Cháu thích ăn kẹo hạnh nhân không? Mợ thấy đứa nhỏ nào cũng thích."
Bạch Khởi cũng không đỏ mặt, thừa nhận xưng hô "đứa nhỏ", cậu gật đầu, "dạ" một tiếng, rồi ngồi xuống đối diện với mợ.1
Cho đến khi quay đầu lại, cậu thấy cả hai người thầy Tịch và cậu Tịch đều không nhúc nhích, bọn họ vẫn đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí có vẻ không dễ chịu.
Mợ nói: "Mợ đã xem chương trình của cháu."
Bạch Khởi ngạc nhiên, có hơi ngượng ngùng.
"Các chàng trai trẻ đáng yêu hơn nhiều so với các ông già." Mợ thong thả nói.
Bạch Khởi kinh ngạc nhìn mợ.
Cậu Tịch ở đằng kia dằn rồi dằn, cuối cùng vẫn dằn không đươc: "Vợ của anh tặng hoa cho vợ của tôi, có ý gì?"4
Tịch Thừa Quân: "Hoa cẩm chướng* mà cậu cũng không biết? Ồ, vâng, vừa rồi mợ cũng nói, đây là lần đầu tiên mợ nhận được hoa. Cậu chưa bao giờ đến cửa hàng bán hoa, đương nhiên cũng không phân biệt được hoa này hoa kia."1
Hoa cẩm chướng là biểu tượng cho sự cao quý, thông thường tặng cho người phụ nữ để bày tỏ lòng kính mến.
Cậu Tịch: "Giỏi lắm! Chỉ có anh là giỏi nhất! Cái gì cũng biết!"
Tịch Thừa Quân: "Đúng vậy, cháu thậm chí còn biết có bao nhiêu giống hoa hồng. À, cháu cũng có một vườn hoa hồng riêng. Là vợ cháu trồng."