16.
Nhưng Phó Trầm không đuổi ta đi nữa.
Thế là ta tiếp tục ở lại Vân Diên Tông. Trương Ngũ quả thực là thuộc hạ tốt của lão già chưởng môn, sau khi lão đi, người kế vị là Vô Kiếp Thiên Tôn Phó Trầm tuy sức lực mạnh nhưng không làm sao giải quyết được hết việc của môn phái, nhị đương gia Trương Ngũ luôn làm tròn chức trách của mình đã cố gắng hết sức để duy trì trật tự của Vân Diên Tông, vừa làm cha vừa làm mẹ của môn phái này.
Hắn cũng bắt đầu ra sức đào tạo ta.
Mỗi ngày trời chưa sáng đã bảo ta và đám đệ tử nội môn luyện mấy thuật pháp cơ bản, mấy cái trò đơn giản này, ta chọn bừa một cái cũng có thể chơi được.
Đây đều là đồ thừa năm đó của gia.
Điều ta phiền muộn chính là làm sao mới có thể làm đồ đệ của Phó Trầm.
Bỗng nhiên có một quầng sáng xẹt qua, muốn làm đồ đệ của chưởng môn, thì phải nên đứng nhất trong số các đệ tử, ta phải là một thiên tài khiến mọi người kinh ngạc.
Hiểu rồi.
Trong khi đám tiểu bối đó nhăn mày suy nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho linh lực trở thành vũ khí được đẩy từ ngón tay ra ngoài một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, thì ta thuần thục đẩy một phát, “Bùm—!” một tiếng vang cực lớn, hình như ta đã phá vỡ thứ gì đó trước mặt.
… Đâyyy… hình như là tượng thạch của tiền chưởng môn.
Tất cả mọi người xung quanh đều đứng im tại chỗ, dường như bọn họ cũng hoá thành tượng thạch rồi.
Ta thừa nhận, ta có một khoảnh khắc chột dạ, đây hình như là đồ vật hơi quý giá.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Bởi vì ta phản ứng lại.
Đây là tượng thạch của ông nội ta, người khác đánh vỡ có lẽ sẽ có vấn đề lớn, nhưng ta đánh vỡ, đây, cũng chỉ là xích mích nhỏ trong gia đình thôi.
Nhưng tiếp đó, ta lại phát hiện sự tình hình như không đơn giản như vậy.
Bởi vì phía sau tượng thạch của lão chưởng môn, là tượng thạch của… Phó Trầm.
Khí lực của ta quả thực không nhỏ, vì vậy hai tượng thạch đó đều vỡ cả rồi.
Thật là… cuộc sống đâu lường trước điều gì mà.
Biểu cảm của Trương Ngũ cũng bị bất ngờ, mặt của hắn sắp nhăn thành da heo rồi. Hắn đau đớn nhìn lên mấy viên đá bể, đây vốn là linh thạch, vỡ rồi thì linh khí cũng tiêu tan, không thể nào dùng được nữa, sau đó, hắn lại đau lòng nhìn ta.
“... Tôn tiểu thư không hổ là hậu nhân của Thác Phong Tôn Giả… quả là… tố chất thiên bẩm, Vân Diên Tông ta… có người kế tục rồi.” Thế mà hắn vẫn có thể khen cho được, chứng minh ta quả thực tài giỏi hơn tất cả mọi người. Đương nhiên, cũng có thể là miễn cưỡng trong lòng.
Nhưng hắn lại chuyển hướng.
“Nhưng mà dù gì người cũng có đánh vỡ tượng thạch của Thiên Tôn… tôn tiểu thư hay là đi xin lỗi Thiên Tôn thì tốt hơn.”
Thật không ngờ từ sau bữa bên hồ nước ta và Phó Trầm lần nữa gặp lại sẽ trong tình huống như thế này.
Ta đứng ở đó, Phó Trầm ngồi trên cao, Trương Ngũ không ngừng nháy mắt ra hiệu với ta.
Hắn muốn ta mau chuộc lỗi với Phó Trầm chứ gì.
Nhưng mà…
Ta không nói nên lời.
Ta thà ăn phân chứ không muốn xin lỗi Phó Trầm.
“Thiên Tôn đại nhân, hôm nay ta đánh vỡ tượng đá của người rồi.” Đang yên lặng, ta đột nhiên mở miệng.
“Ta cũng rất tự trách, ta cũng rất thống khổ, aizzz, sao ta lại không cẩn thận như thế, làm vỡ tượng thạch của người cơ chứ?”
“Nhưng người chết không thể sống lại, tượng thạch vỡ rồi cũng không thể nguyên vẹn trở lại.”
“Vậy ta sẽ làm chút việc gì đó hữu dụng.”
“Tuổi người cũng lớn rồi, bình thường có rất nhiều việc bất tiện, không sao, ông nội ta cũng như vậy, vì thế về phương diện này của mấy cụ ta rất có kinh nghiệm.”
“Để ta đến chăm sóc người một tháng nhé!”
17.
Không hổ là ta.
Những lời như vậy không những bày tỏ được sự áy náy của ta, mà kết luận sau cùng còn thể hiện được sự chủ động của ta.
Phải biết để gặp được Phó Trầm rất khó luôn, hắn luôn ẩn mình trong cái nơi ở đầy sương mù tối tăm của hắn, dù gì môn phái có Trương Ngũ quản, hắn chỉ cần làm một tên chưởng môn điên tàn, cũng không biết cả ngày chơi đùa cái gì nữa.
Nhưng nếu ta lấy lý do chăm sóc hắn thì sao?
Ta có thể tiếp cận Phó Trầm nhiều hơn, bằng với việc Phó Trầm có thể phát hiện ra một loạt ưu điểm của ta như nỗ lực, tận tâm, tinh tế, nghiêm túc, kính già yêu trẻ…
Ngày trở thành đồ đệ của hắn sẽ không còn xa nữa.
Ta đã nhìn thấy được hy vọng của tương lai, thì nghe Phó Trầm nói: “Không cần.”
Cái tên này sao không nói được tiếng người vậy?
Ta mỉm cười: “Thiên Tôn đại nhân, người không cần phải khách khí như vậy, ta đã làm sai, đây là sự trừng phạt thích đáng của ta.”
Phó Trầm liền không để ý đến ta, trực tiếp nói với Trương Ngũ: “Phạt nó đi quét cổng một tháng.”
Ta cảm thấy bản thân sắp nghiên cứu ra cách để lấy gân xanh đánh Phó Trầm tơi bời rồi.
Phải kiên nhẫn, Nhạn Bắc Bắc.
Trương Ngũ nhìn có vẻ vô cùng khó xử, dù gì một bên là chưởng môn, một bên là cháu gái của tiền chưởng môn. Hắn chỉ có thể làm kẻ giảng hoà:
“Mặc dù tôn tiểu thư đã đánh vỡ tượng thạch của hai vị Tôn thượng, nhưng đây cũng có nghĩa là thực lực của cô ấy vượt xa những người ngang hàng, tài giỏi như thế mà vào môn phái của chúng ta, xem như là chuyện tốt, ưu nhược bù đắp lẫn nhau, chi bằng bỏ qua đi ạ.”
Trương Ngũ muốn bảo ta đi ra với hắn.
Nhưng quả thực ta muốn nắm bắt cơ hội này, dù gì ta chỉ có thời gian là một năm.
Bây giờ sắp trôi qua một tháng rồi.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi Thiên tôn đại nhân,” Ta dứt khoát hỏi luôn, “Người cảm thấy ta giống ai?”
Hỏi thì hỏi vậy thôi, thật ra một người thông minh như ta rất biết rõ đáp án là gì…Chẳng phải là Việt Linh Yên sao?
Ta trợn mắt trong lòng.
Mặc dù ta ghét Phó Trầm, nhưng ta cũng rất hiểu hắn.
Trông hắn có vẻ là thanh tâm quả dục(*), nhưng thực ra lại rất hiếu thắng.
(*)Thanh tâm quả dục: Đề cập đến việc giữ cho trái tim trong sạch, minh mẫn và bình tĩnh, ít h@m muốn hơn.
Ta quyết định dùng phương pháp khích tướng.
Câu hỏi mở đầu của ta rất hay, Phó Trầm đang ngồi trên cao vốn dĩ mí mắt cũng lười phải nâng lên cuối cùng đã nhìn thẳng vào ta, có điều ánh nhìn này rất lạnh lẽo, ta cách hắn xa như vậy mà cũng cảm thấy rùng mình.
Tên nhóc lúc nhỏ tè dầm ở nhà ta, còn mong ta sợ ngươi?
“Lần trước lúc người tắm rửa đã từng nói ta giống ai đó, nghe ngữ khí của người có vẻ bọn ta vô cùng giống nhau.”
Trương Ngũ ngây ngốc luôn, dùng ánh mắt run rẩy đảo quanh ta và Phó Trầm: “Tắm rửa…hai…hai người…”
Ta lười phải giải thích, tiếp tục làm người tấn công: “Thiên tôn đại nhân, có phải ta giống với người mà người thích không?”
Không khí dường như ngưng tụ lại.
Trương Ngũ bên cạnh ta không dám thở mạnh.
Với sự hiểu biết của ta về Phó Trầm, hắn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lúc này ngoài dùng ánh mắt như dao băng để giết người ra thì có lẽ sẽ không nói gì. Lúc ta chuẩn bị nói tiếp thì—
Phó Trầm thế mà lại mở miệng.
“Phải.”
Ta sững sờ tại chỗ hồi lâu.
Kì lạ quá, chỉ với một từ như vậy, mà ta lại có thể nghe ra được nỗi nhớ nhung và dịu dàng chôn sâu trong đó.
Có điều tiếp đó hắn liền lạnh lùng nhắc nhở: “Nhưng ngươi không phải muội ấy.”
Cũng không biết là đang nhắc nhở ta, hay là nhắc nhở chính bản thân hắn.
Chỉ là hắn nói lời thừa rồi.
Gia đây tất nhiên không phải nàng ta.
“Tất nhiên ta không phải,” Ta nói, “Mặc dù Thiên tôn đại nhân cũng nói ta không phải nàng ấy, nhưng lúc tắm rửa lần trước đột nhiên người đuổi ta về phòng, chuyện lần này cũng vậy, hình như người luôn trốn tránh ta. Vậy ta có thể hoài nghi rằng, người đang sợ người sẽ xem ta thành nàng ấy?”
"Thiên tôn đại nhân, bởi vì sợ sệt mà trốn tránh, đây là hành vi của kẻ hèn nhát."
Trương Ngũ bên cạnh cứ kéo y phục của ta, không ngừng nói: "Đừng nói nữa đừng nói nữa…"
"Nếu người thật sự rất yêu người đó, cho dù ta có giống như nào thì người tuyệt đối cũng sẽ không dao động đâu."
Ta nhìn thấy sự hoảng loạn thoáng xuất hiện trong đáy mắt Phó Trầm, hắn nhất thời ngẩn ngơ.
“Thiên Tôn đại nhân, người có dám cược một ván với ta không.” Ta ôm tay cười.
“Trong thời gian một năm, để ta đến chăm sóc người. Trong một năm này ta sẽ nghĩ cách khiến người nhận ta làm đồ đệ, cho dù là tìm kiếm sở thích của người, hay là bắt chước dáng vẻ người trong tim của người, dù sao đi nữa ta cũng muốn làm người mềm lòng."
"Nếu sau một năm này mà người vẫn có thể kiên định, vậy ta liền rời khỏi Vân Diên Tông."
"Như thế nào? Thiên tôn đại nhân, có muốn cược với ta không?"
Cười ch.ết mất.
Nhìn giống như là ván cược vô cùng nghiêm trọng, nhưng ta của một năm sau, một là sống hai là chết.
Ai còn thèm quan tâm rời khỏi hay không rời khỏi Vân Diên Tông chứ.
Hơn nữa nếu Phó Trầm nhận ta làm đồ đệ, thực hiện được di nguyện của cơ thể này, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, tuyệt đối không quay đầu lại.
Ta vô cùng tự tin nhìn Phó Trầm, cảm thấy bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Một tháng.” Cuối cùng Phó Trầm cũng nói chuyện.
Nhưng hắn lại không nói tiếng người tiếp.
“Cái gì?”
“Lời ngươi nói khi nãy, chăm sóc ta một tháng.”
“Ảa… Nhưng lúc đó không có đặt cược, vì vậy ta chỉ tuỳ ý nói đại một khoảng thời gian thôi.” Khí thế của ta yếu dần.
Hắn nhướng mày: “Ngươi không tin tưởng bản thân, cảm thấy phải cần 1 năm?”
Sao lại có cảm giác phản khách thành chủ thế này.
Có điều ta chịu không nổi bị Phó Trầm khiêu khích: “Tất nhiên không phải, ta cảm thấy người thua chắc rồi.”
Khoé miệng của hắn dường như cong lên, ta chớp mắt, liền biến mất rồi.
“Ta chỉ cho ngươi thời gian là một tháng.” Phó Trầm nói.
“Cái này…”
“Sao? Không làm được?”
Ta ưỡn ngực, nói với chính mình nhất định phải tự tin, Phó Trầm thôi mà, chuyện nhỏ.
“Một tháng thì một tháng.” Ta đáp ứng.
18.
Bởi vì ván cược này, ta đến ở nơi ở trên đỉnh núi Vân Diên Tông của Phó Trầm.
Đương nhiên, không phải cùng một khu.
Nơi ở của hắn rất to, phía đông có toà gác lầu, mây mù lượn lờ quanh năm, đó chính là nơi Phó Trầm ở.
Còn ta, ta ở phía đông, một căn phòng nhỏ không có gì đặc biệt, ta cách Phó Trầm ở phía đông bởi một hồ nước và rừng cây.
Người có chút chết lặng.
Ta khéo léo nhắc đến sự bất tiện của ta cho Phó Trầm: “Quá xa, thực sự là xa quá đi mất.”
Phó Trầm nhìn ta, dùng cái ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn ta: “Ngươi có thể chế ngự bay trên kiếm.”
Ta thở một hơi dài: “Có khả năng không, ta còn không biết chế ngự kiếm.”
“Ngươi có thể dùng linh lực đánh vỡ cả hai bức tượng thạch,” Rõ ràng hắn không tin, “mà lại không thể chế ngự kiếm?”
“Đó là vì ta trời sinh khí lực lớn, một chút linh lực cũng có thể đánh ra một vụ nổ.”
Lúc đó ta đang cúi đầu ngắt hoa, hoa này thích hợp để ủ rượu, đợi hồi lâu mà không nghe thấy Phó Trầm đáp lời ta, trong lòng bỗng nhiên có chút khác thường. Phải một lúc sau ta mới bắt được tia cảm giác lạ thường này.
Ch.ết rồi.
Đây không phải là dáng vẻ của Nhạn Bắc Bắc sao?
Cái đầu óc này của ta, tự nhiên khi không lại tự giới thiệu mình là Nhạn Bắc Bắc vậy! Sợ mình chết chưa đủ nhanh hay gì!
Ta giống như sợi dây đàn hồi búng lên một cái, cứu vãn nói: “Aizz, ngay cả ông nội cũng nói một cô nương như hoa như ngọc ta sao lại có bản lĩnh của nam nhân cơ chứ, Thiên tôn đại nhân, người đừng chê cười ta, dưới dáng vẻ yếu đuối này của ta thế mà lại có một mặt như thế.”
Ta thẹn thùng giấu mặt: “Hôm nay nói ra như vậy cũng khá là ngượng ngùng.”
Phó Trầm: “...”
Cái đầu nhỏ bé linh hoạt của ta xoay chuyển: “Đúng rồi, Thiên tôn đại nhân, chi bằng nhân cơ hội này, người dạy ta cách chế ngự kiếm đi! Như vậy cũng tránh được việc trong một tháng này ta tốn nhiều thời gian đi lại mà bỏ bê việc chăm sóc người.”
Thực ra bây giờ linh lực của ta đã nâng cao một chút rồi.
Chắc là có thể chống đỡ cho ta chế ngự kiếm.
Ta nhất định sẽ khiến Phó Trầm nhìn thấy thiên phú của ta, khiến hắn cảm thấy sau này đã có người kế tục!
Phó Trầm từ không trung lấy ra 1 cuốn sách, ném cho ta: “Tự học.”
Khóe miệng của ta giật giật, thế mà vẫn có thể nặn ra khuôn mặt cười, quả thực đều do cuộc sống ép buộc. Ta cười nói với Phó Trầm: “Nhưng lỡ như ta bay lên rồi, bay rất cao, nhưng lại vì không thông thạo mà té xuống thì phải làm sao. Thiên tôn đại nhân, ta hơi sợ.”
Phó Trầm nói: “Ngã vài lần mới có thể học được.”
Ta tức giận vô cùng.
Tên Phó Trầm này lúc trước rất hay chọc tức ta, bây giờ lại càng tồi tệ hơn.
Hắn quay người định đi.
Không được, nếu bây giờ hắn đi thì sẽ cho rằng ta đọc cuốn sách nát này mới học được, như vậy sao được tính là có thiên phú chứ. Có thiên phú là phải giống như Phó Trầm, lúc trước chỉ cần đứng lên kiếm, sau đó liền bay được rồi.
Ta cũng phải khiến hắn nhìn thấy ta giống với hắn năm đó, không cần phải học hành gì nhưng cũng có thể thành công!
“Thiên tôn đại nhân.” Ta kêu hắn lại.
Hắn hơi không kiên nhẫn mà quay đầu lại, lúc này ta đã đứng lên kiếm, cây kiếm sắt ta tốn 1 lượng bạc để mua nó.
“Vì để chăm sóc người, ta dù sao cũng phải học được cách ngự kiếm phi hành.”
Còn đưa ra một lý do rất hợp lý.
Một công đôi việc quá rồi còn gì.
Ta đứng trên kiếm, bay!
Sự thật chứng minh, gần 1 tháng tu luyện này của ta cũng vô cùng hữu dụng đó chứ.
Ta thế mà lại có đủ linh lực để đứng trên kiếm bay, mặc dù chút ít linh lực chỉ có thể khiến ta bay một cách xiêu vẹo, nhưng dù sao ta vẫn bay được rồi.
Ta tự cảm thấy vui trong lòng.
Đã 50 năm rồi chưa bay trên kiếm lại, cảm giác này thật sảng khoái.
“Thiên tôn đại nhân, hình như ta thành công rồi!” Ta ở trên không chia sẻ sự vui vẻ này với Phó Trầm.
“Rắc—”
Dường như ta nghe thấy âm thanh gì đó.
Ta nhìn về phía âm thanh phát ra, là kiếm của ta.
Chưa kịp để ta phản ứng lại, cây kiếm sắt ta tốn một lượng bạc để mua nó, bị…gãy rồi.
!!!
Ta rơi từ trên không xuống.
19.
Gió giống như đao cứa vào mặt ta, trong đầu ta cũng nổi lên 1 trận gió, ta cảm giác rằng linh hồn của ta sắp bị thổi tan rồi.
Thật là đau, ta không khỏi nghĩ.
Lần đó ta chết cũng giống như vậy, cơ thể không chịu sự khống chế nào mà rơi xuống, gió ở xung quanh như đang than khóc bên tai ta.
Thật thảm hại, không ngờ được đại ma đầu kiêu ngạo một thời Nhạn Bắc Bắc cũng có lúc muốn bay mà bay không nổi. Chỉ vì ngực ta đang bị găm một thanh kiếm, thanh kiếm mang tên Ngân Hoa.
Đơn giản mà nói, ta bị giết rồi.
Ta rơi từ trên cao xuống, xương trên người không một chỗ nào còn nguyên vẹn. Phó Trầm xuống dưới rút kiếm, ta liều mạng muốn li3m một ít máu trên mặt hắn, cho nên mới phát sinh những chuyện sau này.
Nếu không, ta sớm đã chết quách rồi.
Ta tưởng bản thân đã quên sạch sẽ những đau đớn đó rồi, dù gì 50 năm này, ta đã cố gắng không nghĩ đến. Nhưng ta thật là đề cao bản thân quá, đau đớn như vậy, sao có thể quên đi được chứ.
Cũng giống như, trái tim trong ngực ta bị xé toạc ra, rơi xuống bùn đất, bị người khác giẫm lên.
Nó không còn đập nữa.
Cho đến giờ này phút này, ta rơi từ trên không xuống, cả người không kiềm được mà run rẩy.
Thật đau… thật đau…
Ta nhắm mắt nghĩ, thực sự là đau quá rồi, chết đi cũng tốt.
Nhưng thứ đợi ta không còn là mặt đất lạnh lẽo cứng chắc nữa, có gì đó đỡ lấy ta, thế mà ta lại cảm thấy rất ấm áp, ta co người lại dựa vào nguồn hơi ấm.
“Run cái gì?” Giọng nói của Phó Trầm vang lên bên tai ta.
Nghe có vẻ rất gần.
Ta mở bừng mắt, phát hiện Phó Trầm đang đỡ lấy ta, nguồn hơi ấm đó, lại chính là từ lồ ng ngực của Phó Trầm!
Thế sự khó lường.
Kẻ giết ta kiếp trước, thế mà đã cứu lấy ta trong lúc ta đang tuyệt vọng muốn chết.
Ta mở miệng, ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy: “Thiên tôn đại nhân, người đã từng rơi từ trên cao xuống chưa?” Ta thấy ta không nên hỏi câu hỏi như vậy, lúc này ta phải nên giống như Việt Linh Yên, rơi những giọt lệ đáng thương xuống, nói ra hết sự sợ hãi của mình.
Nhưng ta cứ không nhịn được muốn hỏi.
Phó Trầm, ngươi có biết năm đó Nhạn Bắc Bắc rơi xuống, đã đau đớn thế nào không?
Cũng không biết Phó Trầm đang nghĩ gì, ta cảm thấy cánh tay đang đỡ lấy ta của hắn càng chặt hơn, nhưng chỉ nói ra có hai từ: “Chưa từng.”
Ta cười nói: “Haha, ta đã từng ngã, cả người từ trên xuống dưới, không chỗ nào là không đau.” Vì điều này mà ta còn bịa ra một lời nói dối: “Lúc năm tuổi ta rơi từ trên cây đại thụ xuống, may mà có ông nội đến kịp, chứ không có lẽ ta đã tàn phế rồi.”
Cũng không biết Phó Trầm có nghe không.
Bởi vì ta còn chưa nói xong, tia ma khí vốn chỉ tồn tại giữa mi tâm hắn đột nhiên tăng lên, mắt hắn đen kịt, giữa trán hắn thế mà lại lờ mờ hiện lên một ấn ký màu đen.
Với bộ dạng này của hắn, tuỳ tiện tìm một trưởng lão có chút tu vi cũng đều có thể nhìn ra điểm bất thường.
Chứ đừng nói đến một người từng hiểu tất cả toàn bộ Ma tu như ta.
Thật ra ta nên mặc kệ.
Phó Trầm tu tiên hay tu ma, thậm chí chết hay sống, thì đều không liên quan đến ta mới đúng.
Nhưng trong đầu ta vô duyên vô cớ nhớ lại năm đó lúc vào Lưu Thanh Sơn, ta hỏi dự định từ nay về sau của Phó Trầm.
Hắn nói: “Diệt yêu trừ ma, để an ủi những linh hồn đã mất trên trời.”
Cũng không biết 50 năm này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến Phó Trầm vậy mà đã nhiễm ma khí, nhưng hắn hận ma đạo vô cùng, có lẽ, đây cũng không phải điều hắn muốn.
Suy cho cùng ta vẫn chưa đủ tàn nhẫn, không muốn nhìn thấy hắn sa ngã.
Ta nắm bàn tay đang ôm lấy ta của hắn.
“Thiên tôn đại nhân, ở đây cao quá, người có thể đưa ta xuống không.”
“Ta không muốn bị ngã lần nữa.”
20.
Ta vô cùng nghi ngờ rằng 50 năm này Phó Trầm vẫn còn là một trai tân, bởi vì khi ta nắm nhẹ tay của hắn, ta có thể cảm nhận rõ ràng ma khí vừa nãy chạy loạn trên người hắn, yên tĩnh rồi.
Không phải chứ, thật sự có người sống đến 70 năm mà vẫn chưa từng chạm vào tay con gái sao?
Quá khiến người khác đau lòng rồi.
Ta cảm thấy chiêu này được, thế là càng gia tăng, dùng một tay khác sờ sờ mặt hắn.
Nói như thế nào nhỉ?
Nhẵn mịn săn chắc, Thiên tôn có khác, ngay cả cảm giác trên mặt cũng khác với người thường.
Ta lại sờ thêm hai cái, có chút nghiện rồi, vốn định thừa nước đục thả câu bóp bóp thêm mấy phát thì ai ngờ bàn tay còn lại chưa ôm ta của hắn bỗng duỗi ra, ngăn cản động tác của ta.
Ta lúng túng ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của Phó Trầm đã tập trung vào mặt ta, nhưng không biết vì sao, ma khí xung quanh hắn chỉ yên lặng, chứ không hoàn toàn thu lại. Điều này khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn vì có ma khí quay quanh mà phản chiếu vài phần yêu nghiệt.
Khụ… Một kẻ yêu cái đẹp như ta cảm thấy có chút mê người.
Ta bình tĩnh bỏ bàn tay phạm tội xuống, trong đầu đã có sẵn lời giải thích phù hợp cho sự mạo phạm vừa rồi của mình.
Ai ngờ ta còn chưa kịp nói lời nào, bàn tay vốn đang ôm ta của Phó Trầm đột nhiên buông ra, ta nhìn thấy nó tiến lại gần ta, sau đó nhẹ nhàng vuốt v e mặt ta.
Ta mở to mắt.
Tay của hắn thật lạnh nha, cái cảm giác đó theo từng dây thần kinh truyền đến trái tim ta, như một chiếc lông vũ từ từ quét qua đầu trái tim ta.
Tim ta loạn rồi.
“Ngươi thật giống nàng ấy.” Giọng nói của Phó Trầm rơi vào tai ta.
Như bị dội một gáo nước lạnh, ta bừng tỉnh.
Nhạn Bắc Bắc, ngươi điên rồi sao? Đây là Phó Trầm đó.
Ta nhắc nhở bản thân.
Có điều Phó Trầm như vậy rất không bình thường, quá không bình thường. Không biết có phải do chịu ảnh hưởng của ma khí hay không, ngay cả ngữ khí của hắn cũng không còn lãnh đạm nghiêm túc như thường ngày mà xen lẫn một chút lưu luyến điên cuồng. Nói thật, trạng thái của hắn như vậy có chút nguy hiểm, ngay cả một người luôn hiểu hắn như ta cũng không dám manh động, ta không biết sợi dây lý trí trong đầu hắn có phải bị đứt rồi hay không, nhất cử nhất động của hắn đều khiến ta cảm thấy xa lạ.
Ta không nói gì, thật ra là không biết nên nói gì mới phù hợp.
Nhưng Phó Trầm trong trạng thái này nói rất nhiều.
“Nhưng sao ngươi có thể là nàng ấy được chứ,” Phó Trầm thoáng cười, “Nàng ấy ch.ết rồi, hận ta, sau đó ch.ết rồi.”
Cái gì? Hắn và Việt Linh Yên cũng có chuyện như vậy sao?
Cười ch.ết mất.
Những kẻ xấu xa tương tàn nhau, làm rất đẹp.
“Cho dù nàng ấy quay lại, tuyệt đối cũng sẽ không đến tìm ta,” Hắn giống như nhớ đến điều gì đó, “Trừ khi, nàng ấy đến để giết ta…”
Ta nhìn thấy Phó Trầm khơi lại đống tro tàn, trong mắt có vài phần khao khát.
“Ngươi đến là để giết ta phải không?” Hắn nhìn ta, sau đó chỉ vào thanh kiếm trên eo, “Mau giết ta đi, dùng thanh kiếm này.”
Thật nực cười, tự làm mất Ngân Hoa của mình, sau đó trộm Hắc Nhạn của lão tử, rồi lấy Hắc Nhạn đi làm loại chuyện này?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đừng làm ô nhục Hắc Nhạn của ta.
Đương nhiên, những lời này ta chỉ có thể mắng trong lòng, đừng nói bây giờ k1ch thích hắn, lúc hắn tỉnh táo ta cũng không dám đâu.
Ta giống như đang lừa một đứa trẻ mà lừa hắn: “Thiên tôn đại nhân, hình như người hơi mệt rồi, đứng trên không có chút tốn sức, hay là chúng ta xuống dưới ngồi nhé?”
“Suỵt.” Hắn dùng ngón tay chặn môi ta.
Ta cảm thấy hắn càng ôm chặt ta hơn, tay của hắn trượt khỏi môi ta, dừng lại trên cổ của ta, đầu ngón tay lạnh giá của hắn chạm vào động mạch ở cổ ta khiến ta rùng cả mình.
“Ngươi giống nàng ấy như vậy, thật ra ta nên giết ngươi mới phải.”
? Thần kinh à.
Phàm là những người có đầu óc bình thường sẽ không nói mấy lời như này đâu.
Ta trừng mắt nhìn Phó Trầm, cũng trở nên cảnh giác.
Trong mắt hắn xuất hiện dáng vẻ ta trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, Phó Trầm lại khẽ cười: “Nhưng ngươi quả thực quá giống rồi, ta không hạ thủ nổi đâu.”
“Thôi được thôi được,” Hắn thở dài, “Tuy không biết tại sao ngươi cứ cố chấp muốn bái sư ta, nhưng nếu là nguyện vọng của ngươi, ta giúp ngươi thực hiện vậy, sau đó… Ồ, sắp chẳng còn sau đó nữa rồi.”
Cũng không biết hắn đang nói hưu nói vượn cái gì, nhưng cuối cùng hắn đã dùng tay điểm lên mi tâm ta.
Không có một nghi thức nhận đồ đệ gì cả.
Chỉ là linh khí của ta từ trán truyền vào đầu ngón tay hắn.
Câu thần chú luôn trói buộc ta đã được phá vỡ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, mà đã bỗng nhiên được tự do rồi.
Cho đến khi Phó Trầm ôm ta đáp xuống mặt đất, hắn để ta xuống, sau đó liền ngã xuống.
Phó Trầm ngất đi, ma khí của hắn lần nữa nổi lên, mặc dù không rò rỉ ra ngoài nhiều, nhưng lại trói buộc trong cơ thể hắn và bắt đầu náo loạn.
Ta có thể nhìn ra, hắn rất thống khổ.
Rõ ràng ta tự do rồi, bây giờ nên quay người rời đi, giống như ta đã nghĩ khi đó, không bao giờ quay đầu lại. Nhưng ta cứ không thể bước đi nổi.
Chuyện cười đáng cười nhất thế gian có lẽ là ta rồi nhỉ.
Ta đỡ Phó Trầm vào căn phòng gỗ, để hắn nằm trên giường xong, còn giúp hắn đắp chăn nữa.
Bây giờ ta nên đi rồi, ta nghĩ ngợi.
Nhưng ma khí của Phó Trầm vẫn cứ không ổn định, có thể hắn sẽ ch.ết. Ta ghét Phó Trầm, nhưng thật sự chưa từng muốn hắn ch.ết.
Thế là ta tìm một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh hắn, trông chừng hắn hai ngày 1 đêm.
Cuối cùng, hắn đã thu ma khí lại.
“Ta đi đây.” Cuối cùng ta nhìn hắn một cái, thế mà còn lẩm bẩm cáo biệt với hắn.
Vừa bước ra khỏi căn phòng gỗ đó, sắc trời bắt đầu tối dần, Phó Trầm có lẽ là một tên thần thối nát, ta ở chung với hắn hai ngày thế là cũng dính sự xui xẻo, vì vậy đi chưa được bao xa, thậm chí còn chưa đi khỏi nơi ở của hắn.
Ta đã gặp phải ma tu, một tên ma tu lợi hại dám đơn phương độc mã trong Vân Diên Tông này.
“Vận khí thật tốt, tên Vô Kiếp Thiên Tôn này thế mà lại không có ở đây.” Giọng nói của ma tu có chút quen tai, một lúc sau ta vẫn chưa nhớ ra đã từng nghe ở đâu.
“Ngươi chính là con nha đầu gần đây được Vô Kiếp Thiên Tôn sủng ái nhỉ.” Ma tu nhìn ta, nói mấy lời xàm xí.
Cũng không biết hắn nghe được ở đâu nữa.
Bị người ta lừa rồi nhỉ, tên ngu.
Hắn hoàn toàn không ý thức được bản thân đã nghe phải lời đồn giả, còn lộ ra cái miệng toàn răng nanh, cười thoả mãn: “Đến đây không phải tốn công sức, vừa hay, ta đến để bắt cóc ngươi.”
Sau đó ta liền mất đi ý thức.
(Còn tiếp)