Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 101


Khi ý thức của Lục Ngôn quay về, anh cảm thấy đau đớn khắp toàn thân.

Cơ thể như bị chiếc xe tải lớn nghiền ép qua, ngay cả xương cốt cũng vỡ thành mảnh nhỏ.
Chủ yếu là váng đầu, mắt cũng đau một cách kỳ lạ, trong miệng còn có vị máu nồng.
Anh gọi: “Hệ thống.”
[ Ơi bảo bối, mẹ đây.

Cơn đau hãy bay đi nào.

]
“Hắn đâu?”
Hệ thống biết Lục Ngôn hỏi ai, cân nhắc một lát rồi trả lời: [ Trúng virus, cưỡng chế tắt máy.

]
Lục Ngôn không ngủ say lâu lắm.

Từ lúc cắm cây thánh giá đến khi tỉnh táo chỉ mới qua 30 giây.

Trạng thái của anh bây giờ rất giống hồi quang phản chiếu.

Do đau đớn mà thậm chí Lục Ngôn còn chẳng tài nào suy nghĩ nổi.
Hệ thống hỏi: [ Bảo bối có thích đinh gắn lưỡi mới không? ]
Lục Ngôn cắn nhẹ, quả nhiên hàm răng đụng phải một thứ cứng như sắt, hình dạng rất giống cây thánh giá rút từ miệng Uriel ra lúc trước.

Xem điều kiện của tầng hầm, kiểu gì cũng không giống nơi có nước sát trùng để rửa sạch.
Hệ thống lạnh lùng vô tình chém đao: [ Đúng vậy, chưa rửa.

Tôi nghe nói có một loại ngọc là ngọc ngậm, được làm thành hình ve*.

Có người cho rằng đeo thứ đồ ngọc này sẽ sống lại.

Hiệu quả khi ngậm cây thánh giá trong miệng hẳn cũng từa tựa vậy nhỉ? ]
Trước mắt Lục Ngôn tối sầm, anh vừa moi cây thánh giá trong miệng ra vừa nôn khan về mặt sinh lý.
Anh cựa mình trèo từ chỗ nước bẩn lên, gắng gượng tới bệ sinh nở còn tính là sạch sẽ.

Nơi đây vốn là giường em bé Jennifer chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời của mình.
Lấy được cây thánh giá xuống rồi, Lục Ngôn cất nó vào túi, song lại cảm thấy trong túi như nhiều thêm thứ gì đó.
Hình cầu.
[ Đây là mắt cậu đấy.

Ngạc nhiên chưa? ]
Lục Ngôn sờ thử, xác định bản thân vẫn còn mắt, vì vậy ngỡ ngàng hỏi: “Con mắt ở đây của ta là…?”
[ Em trai đưa.

Vừa moi ra xong, tươi mới nóng hổi.

Cũng chưa rửa.

]

Lục Ngôn: “……”
Lục Ngôn cảm thấy mình sắp ngất đến nơi.

Tuy nhiên chuyện này không liên quan tới chứng khiết phích của anh.

Thân làm một vật chứa vừa dung nạp “Thần” mà giờ vẫn chưa hỏng đã là minh chứng tốt nhất cho sức bền cơ thể anh rồi.
Ở trong đầu, hệ thống điên cuồng bóp huyệt nhân trung của Lục Ngôn: [ Bảo bối đừng ngất!! Chúng ta còn một bước cuối cùng!! Mau ném mắt đi, đút cho cá vua là tốt nhất.

Sau đó cắm cây thánh giá vào lưỡi con trai cả.

]
Đút mắt cho cá chủ yếu là để tiện giải quyết hậu quả.

Chứ không lúc xỉu mất, vào bệnh viện bị người ta phát hiện trong túi còn con mắt thì sẽ không dễ xong việc.

Ít ra bây giờ vẫn chưa thể để những người khác liên hệ Lục Ngôn với sự kiện trăng máu lần này.
Cắm cây thánh giá vào lưỡi cá vua là bước đầu lau chùi ý thức tự chủ của cá vua.
Lục Ngôn đã được chứng kiến cá vua kỳ trưởng thành rốt cuộc trông ra sao.
Lục Ngôn gồng mình dậy, hoàn thành mệnh lệnh của hệ thống.

Điều duy nhất khiến anh hơi áy náy chính là con trai cả bị yêu cầu há miệng rất ngoan, dù cho thánh giá chui sâu vào miệng mình cũng không có bất cứ ý định phản kháng nào.
Hay nói là “em trai” tới đã khiến nó đánh mất toàn bộ quyết tâm đấu tranh.
Lục Ngôn cảm nhận được ý thức của mình đang tan rã, tay chân cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Cơn đau khiến huyệt Thái Dương của anh giật thịch thịch.

Khi sắp mất đi ý thức, anh bỗng kinh hãi giữa cơn bệnh hấp hối, ngồi dậy: “Michael.”
[ Còn sống.

]
“Nhạn…”
[ Cũng còn sống.

Hiện giờ là thời gian thị sát ao cá của mình sao? Bảo bối của tôi? ]
Lục Ngôn yên tâm hôn mê bất tỉnh.

Tái Sinh cần tiêu tốn rất nhiều năng lượng, không đủ giữ cho anh tỉnh táo.
*
Do giá trị ô nhiễm thình lình dâng lên, các trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm trên khắp thế giới không thể không mở cuộc họp khẩn.
Từ khu 1 đến khu 7, những người phụ trách với màu tóc và màu da khác nhau tụ tập lại, khá là nôn nóng âu lo.
“Vào 5 giờ 32 phút múi giờ 0, giá trị ô nhiễm toàn cầu tăng cao lạ thường, ở những khu vực nằm từ đường xích đạo đến 2 cực đều xuất hiện ‘Hiện tượng Trăng máu’.”
“Kiểm đo cho thấy giá trị ô nhiễm bình quân tăng lên 8,7.

Trong đó tốc độ tăng ở khu 3 là cao nhất.

Trị số tổng lên đến 15,7.

Giá trị ô nhiễm lần này dâng lên trong thời gian 14 phút 21 giây.”
“Bởi vì giá trị ô nhiễm tăng cao, số án lệ bệnh ô nhiễm trên toàn thế giới cũng tăng lên thấy rõ… Trong đó số án lệ tại những nơi thiên tai địa lý và khí hậu bất thường tăng nhiều hơn hẳn.


Nền kinh tế bị tổn thất trực tiếp và gián tiếp hơn 100 tỷ.”
“5 giờ 46 phút, trăng máu biến mất.

Giá trị ô nhiễm hạ xuống mức cao hơn bình thường chút.

Tạm chưa rõ sự khác thường lần này có phải do con người gây ra hay không.”
Tổng thư ký vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng: “Không thể nào do con người gây ra được.

Tôi không tin có ai làm nổi tới bước này.

Hiện tại đã kiểm đo được tổng cộng 19 vật ô nhiễm cấp S: 7 trong đất liền, 12 ngoài đại dương.

Dựa theo số liệu khi trước, không tồn tại khả năng khiến cho giá trị ô nhiễm toàn cầu đồng loạt tăng cao.”
“So với đó, tôi càng quan tâm hơn rằng liệu đây là một hiện tượng ngẫu nhiên hay là khúc nhạc dạo của sự tăng tốc tiến hóa.

Có cần cho ‘Kế hoạch Mồi lửa’ tiến vào nửa sau của quá trình triển khai trước không?”
Kế hoạch Mồi lửa là quyết định các khu bỏ phiếu thông qua năm đó.

Cái tên ‘Mồi lửa’ có hai ý nghĩa.

Hàm ý thứ nhất được dùng để chỉ ngọn lửa Prometheus trộm lấy, không chỉ là mồi lửa mà còn là hy vọng.

Ý nghĩa thứ hai chính là hy vọng ngọn lửa văn minh nhân loại có thể kéo dài xuyên suốt.
Dẫu cho phải biến mất thì cũng biến mất một cách oai hùng lẫm liệt chứ không phải lẳng lặng lụi tàn.
Mục tiêu giai đoạn đầu của ‘Kế hoạch Mồi lửa’ là kiểm soát ô nhiễm và giải quyết nguồn ô nhiễm; mục tiêu sau thì giống plan B vào trường hợp bất khả kháng hơn – đó chính là thành lập căn cứ ngầm cho người sống sót.

Nếu có Thiên Khải Giả đạt được thiên phú “Thế Giới” hiệp trợ thì mục tiêu này sẽ hoàn thành tốt hơn.

Tiếc rằng tìm khắp thế giới chẳng thấy.
Vì plan B mà nghiên cứu viên tại khắp các nơi trên thế giới sôi nổi cống hiến thanh xuân và tóc*(nghĩ nhiều quá = rụng tóc) của mình, hoàn thành rất nhiều đợt cải tạo động thực vật, đảm bảo cho khi ô nhiễm bùng phát toàn diện trong tương lai, loài người sẽ không tới mức chẳng còn gì để ăn.
20 năm gần đây, các kỹ sư thuộc nhiều khu vực khác nhau cũng đã tổng hợp xem xét thể lượng kinh tế, dân số và các khu ô nhiễm để hoàn thành việc lựa chọn địa điểm.

Hiện giờ trong 7 khu lớn có tổng cộng 173 nơi được chọn để xây dựng căn cứ cho người sống sót.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng là sẽ bắt đầu khởi công ngay.
Tuy nhiên điều này cũng không khỏi tượng trưng cho việc loài người sắp phải từ bỏ mặt đất, bầu trời, đại dương, thậm chí cả vũ trụ… để co đầu rụt cổ xuống nền đất.
Đây không phải thắng lợi mà khả năng cao là chờ chết hơn.
Một khi bắt đầu xây dựng căn cứ cho người sống sót, chắc chắn những trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm trên toàn thế giới cũng đều phải di dời.

Từ chủ động phòng chống biến thành bị động kháng cự một cách tiêu cực.

Thậm chí còn khiến cho sự hy sinh tình nguyện của vô số người biến thành một trò cười.
Đây là xu thế chung thật sự có thể quyết định hướng đi tương lai của số mệnh toàn nhân loại.
Vậy nên khi chủ đề này bị khơi lên, tất cả mọi người tại đây không hẹn mà cùng nhau rơi vào im lặng.
Bộ trưởng Vương khu 1 nghiêm túc nói: “Mục đích chính của cuộc họp lần này là phòng chống bệnh ô nhiễm.

Có nên bắt đầu nửa sau quá trình triển khai ‘Kế hoạch Mồi lửa’ trước hay không không phải nội dung cuộc họp lần này.”

Cuộc họp khẩn trực tuyến này kéo dài suốt 1 tiếng đồng hồ.
Như thường lệ, bộ trưởng Vương liên lạc tới tai nghe của Đường Tầm An.
Theo như hiệp định ban đầu, Thiên Khải Giả không tham dự quyết định sách lược, tuy nhiên họ vẫn có quyền đồng cấp được biết.
Bộ trưởng Vương nghe thấy tiếng gió thấu xương vang lên qua tai nghe.
Khi Đường Tầm An bay max tốc độ, vận tốc có thể gấp 3 lần vận tốc âm thanh*, vượt xa máy bay bình thường.

Do đó hắn quen khởi hành một mình vào những trường hợp khẩn cấp hơn.
*Vận tốc âm thanh ở điều kiện áp suất khí quyển tiêu chuẩn và 15°C là 1224km/h.
Bộ trưởng Vương báo cáo kết quả cuộc họp, khi kết thúc tiện thể nhắc tới việc triển khai nửa sau ‘Kế hoạch Mồi lửa’.
Chưa nghe được hồi âm từ tai nghe, bộ trưởng Vương hiểu rõ đây là do trong trạng thái vận động gió lớn quá, rất khó phản hồi âm thanh.

Vì vậy Đường Tầm An sẽ chờ đến nơi mới đáp lại.
Một lúc sau, giọng Đường Tầm An cuối cùng cũng truyền tới.
“Tôi không đồng ý.” Hắn nói.
Hắn không có quyền quyết sách, chỉ thể hiện đơn giản rằng bản thân không thể chấp nhận kết quả này.
Đường Tầm An thu cánh rồng sau lưng về.

Gần đây độ bệnh biến của hắn đã giảm hẳn, lâu rồi không đau đến run rẩy về mặt sinh lý vì Cốt Rồng như trước.
Hắn cầm Hoàng Trần trong tay: “Tôi kiên trì tới giờ chính là vì hy vọng loài người trong tương lai có thể thấy biển rộng và trời cao.”
Bộ trưởng Vương yên lặng một lúc lâu, mới đáp: “Tôi hiểu rồi.

Chúng tôi sẽ thận trọng tham khảo ý kiến của ngài.”
*
Giọng nói dè dặt của liên lạc viên vang lên trong tai nghe Đường Tầm An: “Thưa đội trưởng Đường, theo như kết quả kiểm đo, khu vực trung tâm của nguồn ô nhiễm nằm ở vùng lân cận khu ô nhiễm Trang viên Croman.”
Lúc trước Lục Ngôn nói muốn đi chấp hành nhiệm vụ.
Đường Tầm An hỏi riêng liên lạc viên xem đối phương nhận nhiệm vụ gì.
Khi nhận nhiệm vụ Lục Ngôn không chọn ẩn danh nên liên lạc viên nhanh chóng gửi thông tin tới.
Đối phương nhận nhiệm vụ cấp B ở Trang viên Croman, Thiên Khải Giả đồng hành là Michael và Khung Thụ.
Xem từ bất kỳ góc độ nào thì đây cũng là tổ nhỏ thê đội đương kim T1*.

Sức chiến đấu của bản thân Michael hay Nhạn Bắc đều không thấp.

Michael còn mang trên mình Thánh Quang, dư sức giải quyết một nhiệm vụ cấp B.
*Thê đội: Đội ngũ tạo thành do yêu cầu công việc hoặc theo trình tự hành động, tiếng Anh là “Echelon formation” (còn nghĩa khác).
*Xét ở game, T1 chỉ tướng mạnh, đóng vai trò cốt lõi thúc đẩy tiết tấu đoàn đội, tỷ lệ xuất hiện và tỷ lệ thắng cao vượt.

T2 có thể một mình đảm đương anh hùng một phương, tỷ lệ xuất hiện và tỷ lệ thắng ổn định, trong dàn cao thủ thậm chí không thua gì bậc đàn anh T1.

T3 thì khá ỷ lại vào đồng đội, có tỉ lệ xuất hiện thấp, đem lại hiệu quả tốt khi ghép với đội hình phù hợp hoặc được dùng để nhằm vào một số tướng nhất định; khi đánh hạng mà T1 không bị BAN out, T2 ở nhánh phụ thì cơ bản không cần suy tính đến T3.
Đường Tầm An từng hợp tác với Michael rồi.

Hắn tin tưởng trình độ của đối phương, cũng tin tưởng anh ta đủ năng lực giải quyết án lệ bệnh ô nhiễm cấp B.
Đường Tầm An rất ít khi can thiệp vào quyết định của Lục Ngôn, bởi hắn hiểu rõ Lục Ngôn ghét sự trói buộc.
Hắn lớn tuổi hơn Lục Ngôn, nếu cứ nhất quyết phải nói rõ thì còn là cấp trên của Lục Ngôn.

Địa vị xã hội của họ không ngang nhau.
Do đó, giữ sự tôn trọng và khoảng cách có vẻ cực kỳ quan trọng.
Huống hồ đóa hoa trong nhà kính rất khó trưởng thành đúng nghĩa.
Khi kiểm tra thấy nguồn ô nhiễm xuất phát từ khu 3, một sợi dây lập tức căng lên trong lòng Đường Tầm An.
Hắn cố gắng liên lạc với Lục Ngôn… nhưng đối phương không đáp lại.
Xưa nay Đường Tầm An luôn thích suy tính đến khả năng xấu nhất.
Nghe liên lạc viên nói xong, hắn không hề kinh ngạc, chỉ cảm thấy phẫn nộ khó kiểm soát nổi.

Phẫn nộ với bản thân.
Khi Đường Tầm An đến khu rừng bên ngoài trang viên Croman, Thiên Khải Giả ở đây vẫn còn đang nghiên cứu xem làm sao mới vào được.
Trước đó bọn họ đã thử 3 lần.
Lần nào băng qua rừng rậm từ các góc độ khác nhau cũng bị chìm trong sương đen, quay về điểm khởi đầu.

Nơi này có quy tắc đặc biệt nên hàng tháng chỉ vào ngày trăng tròn mới vượt qua sương mù, tới trang viên sâu trong rừng rậm được.
Ngày trăng tròn là hôm qua.
Raphael thở dài một hơi: “Đường à, không ngờ anh cũng tới đây.

Lúc trước Michael nói với tôi rằng cậu ấy nhận nhiệm vụ thăm dò trang viên Croman trên diễn đàn, giờ tôi không liên hệ được với cậu ấy nữa rồi.”
“Thật ra tôi cũng không cảm thấy vật ô nhiễm ở trang viên Croman có khả năng khiến cho giá trị ô nhiễm toàn cầu đồng loạt dâng lên.” Raphael nói: “Nhưng giá trị ô nhiễm cao nhất quả thực xuất phát từ nơi này…”
Anh ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy bầu trời tối dần.
Đường Tầm An cắm Hoàng Trần xuống đất, một vầng sáng trắng mờ lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra một vòng.
Raphael mất một lát để phản ứng mới phát hiện ra đây là một thiên phú khác của Đường Tầm An – Thời Gian.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khu vực này đã hoàn thành mười mấy lần luân phiên ngày đêm.

Mãi tới khi trăng tròn lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
Sương đen bao phủ rừng rậm lập tức vơi bớt hẳn.
Raphael rất đỗi khiếp sợ: “Bao nhiêu năm không gặp, xem ra anh còn mạnh hơn cả lần gặp trước.

Cực hạn của anh rốt cuộc nằm ở đâu vậy?”
Tiếc rằng anh ta không nhận được câu trả lời.

Đường Tầm An đã tiến vào rừng rậm trước.
*
Tầng 1, không thấy.

Thiên sứ tóc nâu vẫn bị treo trên giá chữ thập, trên mặt đất là dây thần kinh như mạng nhện, những con mắt lớn nhỏ đủ cả đã héo rút hoàn toàn.
Tầng 2, không thấy.

Đường Tầm An bắt gặp bức tranh vẽ tướng chết của ba người ở hành lang, thời gian trên dòng ký tên là một ngày trước.
Tầng 3, vẫn không thấy, nhưng Đường Tầm An tìm được Nhạn Bắc.
“Lục Ngôn hẳn là đang ở dưới mặt đất.” Y nói: “Tôi đưa cho cậu ấy một đóa hoa, tôi cảm nhận được hoa nhỏ của mình ở dưới đất.”
Y vẫn đang trong trạng thái thực vật, rễ cành mọc đầy người, khó mà di chuyển.
Đường Tầm An đáp lại một câu: “Cảm ơn.”
Từ tầng 1 đến tầng 3, dụng cụ kiểm đo đều đo được giá trị ô nhiễm còn sót lại, tuy nhiên xét tổng thể thì không cao, thậm chí không đạt nổi 300.
Đường Tầm An tốn 3 phút đả thông cửa tầng hầm.
Tầng hầm không còn lối rẽ nào khác, trong nước có một số con cá ký sinh ghê tởm, song không ảnh hưởng gì, chỉ cần đi theo nguồn nước về phía trước là được.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người mình muốn tìm.
Lục Ngôn nằm bên cạnh xác một con quái vật khổng lồ.

Yên tĩnh như đang ngủ.
Quái vật đã chết, một con dao găm cắm trên bụng nó.

Tướng chết của nó rất dữ tợn, ngẩng đầu hướng về trời cao, ngập đầy cảm giác không cam lòng.
Lông vũ màu trắng của Michael đã bị máu nhuộm đỏ, nửa thân mình ngâm trong nước, nếu cánh không nhẹ nhàng nhấp nhô thì chẳng khác gì chết rồi.
Đường Tầm An đi tới bên Lục Ngôn.
Khắp người Lục Ngôn toàn máu là máu, thậm chí không thể nhận ra vết thương chỗ nào nghiêm trọng nhất.

May thay, vẫn còn mạch đập và nhịp tim.
Eo Đường Tầm An chợt gập xuống, thở phì phò từng nhịp nặng nề như sống sót sau tai nạn.
Trên thực tế, khi cảm giác được Đường Tầm An tới, Lục Ngôn cũng đã tỉnh lại về mặt ý thức, chẳng qua anh không muốn động đậy cho lắm.

Dù sao bây giờ toàn thân chỗ nào cũng đau.
Kết quả, anh đang giả vờ ngủ thì bỗng cảm nhận được chất lỏng ấm áp nào đó nhỏ lên mặt mình.
Sau một lát, Lục Ngôn mới phát hiện ra đây là thứ gì.
Nước mắt.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thế giới địa lý trong truyện chỉ là hư cấu, bối cảnh giả thiết là hư cấu, truyện về tương lai khoa học viễn tưởng.

Sau này tôi sẽ tiến hành sửa chữa từng cái tên địa lý trong truyện.

Bình Luận (0)
Comment