Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 30


Tốt xấu gì Chu Khải Minh cũng là Thiên Khải Giả đã được phía chính phủ đóng dấu cấp B, sức chiến đấu thuộc hàng cấp cao, là sự tồn tại mà đi bên ngoài sẽ được người ta tôn kính gọi một tiếng "Sếp Chu".

Anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại: "Có vật ô nhiễm? Từ đâu ra? Báo cho trung tâm phòng chống chưa?"
Chim sét ngửi thấy mùi con người, kêu rít lên từng tiếng, cụm mây sét đen kịt kia không ngừng tới gần.

Tia chớp tím quanh quẩn tại đám mây, tăng gấp bội cảm giác chèn ép.

Một con chim sét mỏ dài nhọn đụng trúng máy bay, hình thể của nó không lớn, ấy vậy mà bên ngoài máy bay lại xuất hiện một khe lõm rõ rệt.

Khung máy bay rung lắc kịch liệt.

Cách mấy tầng cửa, Lục Ngôn vẫn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của các hành khách bên ngoài.

Chim sét va chạm với máy bay đến đầu váng mắt hoa, nó lắc lắc đầu, bay trở về đàn của mình.

Sau đó lại một con nữa tiếp tục đánh úp về phía máy bay.

"Xin các hành khách hãy bình tĩnh! Máy bay bị đàn chim tập kích, chúng tôi đang liên hệ với sân bay gần nhất để hạ cánh khẩn cấp." Giọng cơ trưởng vang lên từ loa.

Dưới tầng mây là thành thị, máy bay rơi xuống từ chỗ này đại khái cũng không khác mấy tấn công khủng bố.

Điều thứ 3, trang 7《 Đề Án Khẩn Cấp Bộ Hành Động Đặc Biệt 》:
Khi bất ngờ gặp phải vật ô nhiễm, nếu địa điểm phát sinh có nhiều người, thì phải ưu tiên che chở quần chúng sơ tán.

Lục Ngôn: "Thời gian cấp bách không kịp chờ tổng bộ chi viện, thêm cho tôi giả thiết biết bay đi, cả xuyên tường nữa."
Chu Khải Minh gãi gãi đầu: "Được."
Có người tỉnh nhưng không tỉnh hẳn.

Giống như có người còn sống nhưng một chân đã ở trên đường.

Mở cửa thoát hiểm lúc máy bay đang bay chẳng khác nào đang đi tìm chết.

Cũng may thiên phú Thế Giới Hư Cấu này thật sự rất mạnh.

Một đôi cánh giả thiết thuần trắng mọc ra từ sau lưng Lục Ngôn, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng khi sờ chỉ là một chùm không khí.

Anh bước một chân vào cabin tại độ cao 27.342m, nhiệt độ không khí xung quanh là -62°C.

Một tầng sương lạnh lập tức ngưng kết trên lông mày Lục Ngôn.

Nhiệt độ cơ thể anh lại nhanh chóng tăng cao, một tầng vảy tinh mịn mọc ngoài cơ thể, được che giấu dưới lớp quần áo, có tác dụng giữ ấm.

Cá vua thậm chí còn chu đáo để phạm vi lan tràn của vảy chỉ dừng ở cổ tay, miễn cho bị những người khác phát hiện điều lạ thường.

Chênh lệch áp suất giữa trong và ngoài máy bay hơi lớn, lục phủ ngũ tạng đều có cảm giác bị trướng căng lên.

"Thật không dám giấu giếm, lúc mới thức tỉnh thiên phú, tôi thích nhất là thêm giả thiết biết bay cho mình." Chu Khải Minh rút đao ra: "Mặc dù tôi không thuộc hệ Chiến Đấu, nhưng loại chuyện đánh nhau này sao có thể để cậu một mình xông lên."
Bản thân chim sét chỉ là vật ô nhiễm cấp E, độ ô nhiễm trong khoảng 800, nhưng khi chúng nó tụ tập thành đàn, áp lực đem đến cho người khác tuyệt đối không hề nhỏ tẹo nào.

[ Cố gắng hết sức đừng để bị nhiễm điện, cánh sẽ tê dại theo.

Xác suất may mắn sống sót khi ngã xuống không lớn.

Còn nữa, chém đầu.


]
Vũ khí của Lục Ngôn vẫn là con dao găm trung tâm phòng chống đưa cho lúc trước.

Không dài, nhưng cũng đủ dùng.

Sau khi học từng bước vỗ cánh xong, anh tựa như một con cá bơi xuyên qua đàn chim, mỗi lần vung tay chém xuống đều là một chiêu mất mạng.

Máu của loài chim này thế mà lại màu xanh lam.

Chiếc miệng trên tay tách ra, há to miệng, thỉnh thoảng sẽ nhân lúc Lục Ngôn không để ý mà lén khợp mấy miếng thịt từ xác chim sét.

Ăn no đến mức ợ hơi ra điện.

Dù thế nhưng cá vua vẫn thèm, chuyên chọn chỗ đùi mọng thịt nhất của chim sét mà cắn.

Bởi vì Lục Ngôn không phối hợp, thậm chí nó còn vươn dây nhỏ màu trắng từ khe ra.

Dạ dày Lục Ngôn căng đến khó chịu, muốn nôn.

Anh rút một chiếc đầu chim sét xuống, nhét vào lòng bàn tay lấp kín cái miệng.

May mà khoảng cách xa, tốc độ di chuyển cũng nhanh nên không mấy ai chú ý tới sự khác thường ngắn ngủi này.

Lục Ngôn cảm thấy hôm nào phải đi mua chiếc găng tay đeo vào.

Con cái lớn rồi, bắt đầu nổi loạn.

Trong cabin, không ít người đều kinh ngạc đến kêu lên thành tiếng, không nhịn được rút điện thoại ra bắt đầu quay video.

Có hành khách nước ngoài nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm tự nói một câu: "...!Angel?"
Cơ trưởng sửng sốt, mãi lâu sau mới vội vã lái máy bay thoát khỏi vùng trời này.

Lúc Chu Khải Minh giải quyết xong con chim thứ mười, quay đầu muốn tranh công với Lục Ngôn.

Kết quả trong khoảnh khắc đó, anh ta thấy đối phương lưu loát cắt đứt cổ hai con liền.

Lục Ngôn mặt không cảm xúc xuyên qua đàn chim, hai cánh trắng tinh sau lưng dưới ánh nắng mặt trời trở nên vô cùng thánh khiết, nhưng Chu Khải Minh lại không tự chủ được rùng mình một cái.

Vào giây phút Chu Khải Minh nhìn thấy Lục Ngôn hờ hững, thậm chí thoáng tỏ ra hơi thích thú, anh ta chợt gặp ảo giác.

Rằng nếu xung quanh không phải chim, mà là người...!thì đối với Lục Ngôn cũng chẳng khác gì nhau.

......!
......!
Tại rừng núi hoang vắng thành phố P.

Nơi này cách thành phố A ít nhất phải 200 dặm*(~320km) đường nữa.

Chu Khải Minh và Lục Ngôn đứng bên đường cao tốc.

Hai người đều không mặc trang phục chiến đấu đặc biệt, quần áo lại khó tránh khỏi bị chim sét mổ rách vài chỗ, dẫn tới hiện tại ăn mặc không lịch sự cho lắm.

Đặc biệt là Chu Khải Minh, phút cuối anh ta còn bị điện giật, đầu tóc nổ tung thành một mớ bắp rang.


Hai người đứng ở ven đường, thật thê thảm, thật đau thương, hoàn toàn không giống những người hùng vừa cứu một chiếc máy bay, mà như thể ăn mày không chuyên lần đầu lên thành phố ăn xin.

Đứng nửa ngày không xin quá giang nổi chiếc xe nào đi ngang qua.

Hành lý và điện thoại đều ở trên máy bay.

Thật ra Lục Ngôn còn đeo đồng hồ kiểm tra đo lường, nhưng chiếc đồng hồ này không có chức năng gọi điện thoại.

Cũng may sau nửa tiếng, cuối cùng nhân viên công tác trung tâm phòng chống ở thành phố P đã lái xe tới.

"Ngài Chu, ngài Lục! Tôi là người phụ trách trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố P."
Phụ trách là một người phụ nữ trung niên: "Mấy tiếng trước chúng tôi kiểm tra thấy một đàn chim sét di chuyển không bình thường lắm, không ngờ chúng nó lại đột ngột xuất hiện tại đường hàng không.

Tôi đại diện cho toàn thể nhân dân Lạc Xuyên cảm tạ các ngài một cách chân thành tha thiết nhất."
Nói xong, bà cúi gập người tỏ lòng biết ơn.

Lục Ngôn rất ấn tượng với thành phố này, trong tư liệu trên diễn đàn Thiên Khải, ở đây có rất nhiều động vật biến dị, hơn nữa còn cả một khu ô nhiễm màu cam "Vườn Lạc Xuyên" nổi tiếng.

Vườn cây nằm ở ngoại thành, nghe nói cư dân trong phạm vi trăm dặm đều đã được sơ tán.

Thật ra trung tâm phòng chống ở Lạc Xuyên cũng từng muốn nhổ ô nhiễm.

Nhưng hai Thiên Khải Giả cấp A thường trú tại đây đều chưa dám chắc chắn, huống hồ thực vật bên trong vẫn chưa có xu thế khuếch tán thêm một bước, vậy nên đã từ bỏ.

Thiên Khải Giả là người, là tài nguyên chiến lược, cũng là vật phẩm tiêu hao với hiệu suất rất cao.

Phần lớn các khu ô nhiễm màu cam với Thiên Khải Giả hiện nay mà nói đều quá nguy hiểm.

Hai người được đón về trung tâm phòng chống dàn xếp đôi chút, sau đó hành lý đặt trên máy bay cũng về tới tay.

Chu Khải Minh mở điện thoại lướt Douyin, chợt khẽ reo lên: "Đệt mợ, bác sĩ Lục ơi, chúng ta lên mục xu hướng rồi này!"
Khi tuyên truyền về bệnh ô nhiễm, tổng bộ đã dốc hết khả năng tiến hành một cách nghiêm túc tránh trường hợp biến thành giải trí, nhưng vẫn không ngăn nổi tâm lý tìm kiếm cái lạ của phần nhân dân đại chúng.

Trên mạng thậm chí còn có một đống người coi vật ô nhiễm cao cấp mà chính phủ công bố là đối tượng tín ngưỡng mới, khiến người ta không biết nên buồn cười hay tức giận.

Lục Ngôn dịch tầm mắt sang.

Tiêu đề video là "Hôm nay gặp thời tiết sấm chớp cực đoan trên máy bay, ấy vậy mà lại thấy thiên sứ trong tia chớp!".

Theo lý nên là hai người anh và Chu Khải Minh, nhưng không biết vì sao video chỉ quay mỗi Lục Ngôn.

Mở mục bình luận ra, toàn bộ đều là "Đẹp trai quá đẹp trai quá".

Lục Ngôn không hứng thú lắm, thu tầm mắt về.

So với vấn đề này, anh càng hài lòng về tiền thưởng của trung tâm phòng chống hơn.

Nhờ giải quyết đàn chim sét, trung tâm phòng chống đã phát riêng 1000 điểm cống hiến khen thưởng.

Dựa vào tốc độ hiện tại, chỉ cần làm lụng vất vả khoảng 3 tháng là đủ mua chiếc cung dài màu bạc kia rồi.

Hệ thống rất xót xa: [ Nhãi con à, do mẹ quá nghèo, không nuôi nổi con.


Nếu con thật sự muốn kiếm tiền thì hãy xem khu treo thưởng ở diễn đàn Thiên Khải, có rất nhiều thiệp.

]
Ví dụ như Vườn Lạc Xuyên gần đây nhất, phía chính phủ cho biết chỉ cần có người giải quyết được, thì người đó không chỉ được chọn một vũ khí linh năng cấp A bất kỳ mà còn được tặng kèm 100.000 điểm cống hiến.

Lục Ngôn: "Nói sau đi."
Mặc dù quá trình trải qua hơi khúc chiết nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Lục Ngôn vẫn kịp tới thành phố A.

Chu Khải Minh phải đi ký hợp đồng hợp tác, sắp muộn nên chỉ có thể rưng rưng nói với Lục Ngôn rằng rảnh thì liên lạc.

Nơi này thuộc ngoại ô thành phố A, nói là bộ phận liên quan nhưng càng giống một sản nghiệp hơn.

Bên trong có rất nhiều cao ốc tọa lạc, chức trách của mỗi khu vực cũng khác nhau.

Giữa các tòa cao ốc đều có gác cổng.

Quản lý chặt chẽ bên trong và lỏng lẻo bên ngoài, còn cả một sân huấn luyện rất lớn.

Nơi Lục Ngôn phải vào ở chính là ký túc xá cho người mới ở phía Tây Bắc tổng bộ.

Đây cũng là khu vực gần sân huấn luyện nhất.

Mặc dù nói là ký túc xá nhưng nơi này sắp xếp cho mỗi người một phòng.

Phòng rộng rãi sáng ngời, đâu đâu cũng thấy trang thiết bị cầu cứu.

Dù gì thì trạng thái tinh thần của rất nhiều Thiên Khải Giả đều không ổn định, điều này không phải nói đùa.

Sau khi gặp ô nhiễm, một phần tính cách đặc trưng sẽ bị phóng đại vô hạn, Lục Ngôn đã tiến hóa đến giai đoạn ra cửa cần chuẩn bị dịch khử trùng.

Lúc đang xử lý thủ tục vào ở, chị gái lễ tân trẻ tuổi không ngăn được ánh mắt sáng ngời, trên mặt xuất hiện nụ cười hưng phấn: "Anh là...!anh là người lên hot search hôm qua! Là Thiên Khải Giả có cánh dài đúng không?!"
Khuôn mặt của Lục Ngôn có tính đặc trưng quá cao, khiến người ta rất khó mà quên được.

"Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ à...!À, vậy mà giá trị ngưỡng linh lực lại rất cao."
Được xem như một người xuất sắc trong đợt huấn luyện này.

Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ cũng có năng lực rất mạnh, có điều thiên phú Lục Ngôn đăng ký lại là "Báo Động Trước" và "Câu Thông Vượt Giống Loài".

.

Đọc truyện hay tại ( TrùmTruyệ n.O RG )
Lễ tân khó tránh khỏi hơi tiếc nuối, nhưng che giấu trên mặt khá tốt: "Phòng của ngày đã được sắp xếp xong thưa ngài Lục, mời nhận lấy thẻ phòng.

Hàng ngày sẽ có dì lao công chuyên môn tới quét dọn.

Tháng tư này, vào 8 giờ sáng mỗi ngày xin hãy đến sảnh huấn luyện lớn đúng giờ."
[ Chậc, xem ra cậu đã bị coi thành đồ yếu gà.

]
Lục Ngôn không quan tâm đến chuyện này lắm.

Nếu đây không phải huấn luyện bắt buộc thì bây giờ anh vẫn còn đang ở trong bệnh viện làm phẫu thuật đây.

"Tôi không cần người quét dọn vệ sinh." Lục Ngôn nói: "Trong ba tháng huấn luyện, tôi không mong bất kỳ kẻ nào tiến vào phòng dưới tình huống tôi không biết."
"Vâng, tôi sẽ báo với bộ phận hậu cần.

Cũng sẽ tạm thời tiêu hủy thẻ phòng phụ."
Lục Ngôn gật đầu, kéo va-li hành lý đi vào thang máy.

*
Chó Becgie Đức mà Đường Tầm An nuôi tên Khiếu Thiên.


Thật ra ban đầu Đường Tầm An đặt tên cho nó là Vượng Tài, nhưng Khiếu Thiên cảm thấy tên này quá khó nghe, không thể hiện được sự oai phong của nó nên đã tự sửa lại.

Khiếu Thiên giẫm một chân lên máy cho ăn tự động, đổ thức ăn chó cho mình.

Sau đó ngậm xẻng tới xúc phân đã chôn xuống cát hôm qua ra bỏ vào túi rác.

Nó là một chú chó có ý thức tự quản lý bản thân rất mạnh.

Chờ làm xong mọi chuyện, vừa đúng lúc tới 7 giờ sáng.

Khiếu Thiên ngậm dây dắt chó đi lên tầng hai, chuẩn bị để Đường Tầm An dẫn nó ra vườn đi dạo.

Nó vừa đẩy cửa ra bằng một chân thì chợt phát hiện chủ nhân bình thường luôn tự hạn chế mình thế mà đang nằm trên giường lướt điện thoại.

Giấc ngủ của Đường Tầm An luôn rất nông, còn thường xuyên nằm mơ.

Tuy rằng mỗi tối đều lên giường vào đúng 10 giờ, nhưng thường thường đều nhắm mắt và tỉnh táo tới tận bình minh vẫn chưa ngủ được.

Khiếu Thiên nhảy lên giường.

Điện thoại đang phát một đoạn video Thiên Khải Giả vật lộn với vật ô nhiễm.

Vật ô nhiễm là chim sét cấp rất thấp, nó có thể cắn một phát chết một con.

Nhưng vì loại chim sét biến dị này có vẻ ngoài đẹp, người trong video cũng đẹp nên nhìn qua rất là cảnh đẹp ý vui.

Làn đạn nhảy lên một đống "Đẹp trai quá đẹp trai quá", "Thiên sứ chiến đấu", "Anh zai ơi em có thể",...!
Thời lượng video không dài, rất nhanh đã kết thúc, Khiếu Thiên lại phát hiện Đường Tầm An ấy vậy mà lựa chọn chế độ tự động phát lại video.

Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ trên giường.

Đường Tầm An giải thích: "Tao chỉ đang nghĩ rằng kỹ thuật dùng đao của cậu ấy hơi kém."
"Nhưng cậu ấy dùng dao găm mà."
Đường Tầm An: "......"
Khiếu Thiên lắc lắc cái đuôi: "Đúng rồi, Tiểu Vương nói với tôi rằng danh sách huấn luyện viên của đợt huấn luyện Thiên Khải Giả mới này còn thiếu một suất.

Ngài đi không?"
Tiểu Vương trong miệng nó chính là liên lạc viên cũ của Đường Tầm An, cũng là một trong số những người phụ trách hiện tại của tổng bộ trung tâm phòng chống.

Đường Tầm An sống rất lâu.

Tiểu Vương là liên lạc viên thứ tư của hắn.

Để thuận tiện nên mỗi đời liên lạc viên của anh đều được gọi là Tiểu Vương.

Sau khi mỗi Thiên Khải Giả, đặc biệt là Thiên Khải Giả có độ bệnh biến cao làm xong nhiệm vụ đều sẽ có một khoảng thời gian thất nghiệp dài, để cho bọn họ hạ độ bệnh biến xuống mức tiêu chuẩn.

Trải qua mấy tuần nghỉ ngơi cùng với sự nỗ lực không ngừng của viện nghiên cứu, độ bệnh biến của Đường Tầm An đã giảm tới 94,1.

Chờ khi quay về tiêu chuẩn 90 thì có thể nhận nhiệm vụ tiếp.

"Không đi."
Chức vụ huấn luyện viên tổng này mang tính tượng trưng hơn là ý nghĩa thực tế, hơi giống "Quan chủ khảo" của kỳ thi thời cổ đại, thường đều dành cho Thiên Khải Giả cấp cao thích thể hiện.

Đường Tầm An không có loại dục vọng thế tục này.

"Người trên video này...!Tiểu Vương nói tên là gì ấy nhỉ? Tiểu Lục đúng không? Hình như cũng ở đó, đi không?"
"Đi."
Khiếu Thiên: "Ài, đàn ông mà..."
Sau một thoáng yên lặng, hắn giải thích: "Tao chỉ đi khảo sát đồng đội tương lai chút thôi."
Becgie Đức vội gật đầu chó lia lịa: "Không cần giải thích, tôi hiểu, tôi hiểu."
Đường Tầm An: "......".

Bình Luận (0)
Comment