Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 52


Vảy cá mọc trực tiếp từ thịt không thể giả được.
Gương mặt này của Lục Ngôn cũng khá có sức thuyết phục.
Trong mắt Hứa Quan Nguyệt lập tức tràn đầy sự đồng cảm: "Vậy cậu thảm hơn cả tôi rồi."
"Đã nhiều năm trôi qua, ông chủ vẫn chưa thôi chờ mong về một người cá thật sự tự tiến hóa thành."
"Bây giờ người cá trong Hội Sở Người Cá đều là cá người được tiêm Gen Người Cá mà ra..." Hứa Quan Nguyệt nói: "Tôi không biết cậu đã thấy gì trong sách quảng cáo, dù sao người cá thật cũng đều không có khoang sinh sản đâu, chỉ có một chiếc đuôi cá hoàn chỉnh thôi.

Thậm chí do là vật ô nhiễm mà còn chẳng cần bài tiết, đến cả khoang tiết thực*(khoang chứa ruột, niệu quản, tuyến sinh dục của một số loài cá, chim, lưỡng thể, bò sát) cũng thoái hóa hết.

Những khoang sinh sản đó cũng như người cá, đều là nhân tạo."
Ông chủ là một kẻ biến thái, thích gọi những người cá anh tuấn cường tráng tới rút vảy.
Hứa Quan Nguyệt làm việc trong Hội Sở Người Cá hơn 30 năm, vảy trên người cứ hỏng rồi lại mọc, mọc rồi lại hỏng, làm chứng cho rất nhiều bí mật đắng cay.
"Sở dĩ ông chủ chọn nhân loại đẹp làm người cá dự bị là vì cảm thấy vẻ ngoài hoàn mỹ sẽ càng gần với Thần hơn, cũng nhờ đây mà càng dễ biến thành người cá thật sự hơn."
"Gã cho rằng người cá thật sự có thể bất tử muôn đời, đồng thời sức mạnh cũng hết sức đáng gờm." Hứa Quan Nguyệt nói chầm chậm: "Theo những gì ông chủ kể thì năm đó khi gặp nạn trên biển, gã đã được một người cá đuôi vàng cứu.

Sau lần đấy, ông chủ dốc hết toàn bộ tài sản của mình để xây dựng Hội Sở Người Cá, phát triển tới tận hôm nay.

Gã nói mình đang chờ người cá đuôi vàng kia bơi về."
Dĩ nhiên rất nhiều người đều cảm thấy đây chỉ là chuyện cũ ông chủ biên soạn ra để lừa tiền mà thôi.
"Hiện giờ người cá bị lựa chọn toàn là con người.

Hội sở sẽ lén thêm Gen Người Cá vào nguồn nước.

Chờ đến ngày thứ 15, Gen Người Cá chiếm thế thượng phong hoàn toàn, 20 người cá dự bị sẽ bị nhốt vào Rương Thủy Tộc, căn cứ vào màu sắc của vảy mọc ra mà tiến hành đấu giá.

Chính ông chủ cũng sẽ tham gia hội đấu giá...!Cuối cùng, những người cá dự bị đó sẽ đọa thành người cá thật sự."
"Mặc dù những người cá này là vật ô nhiễm, song vì quá đẹp nên thường được bán với giá trên trời."
[ Chỉ là một đám thể nhiễu sóng thất bại mà thôi.

] Hệ thống cười lạnh lẽo, nói: [ Trở thành thể tiến hóa hoàn mỹ chẳng dễ thế đâu.


]
Ở dưới biển không bị giám sát.
Hứa Quan Nguyệt nói rằng mình phải tới bờ biển cho người cá ăn nữa.
Ban đêm khi ông chủ chìm vào giấc ngủ, người cá sẽ thoát khỏi phần nào sự điều khiển, rất dễ tấn công người khác.

Sau cái chết của mấy nhân viên chăn nuôi, công việc cho người cá ăn mỗi ngày đã chuyển sang cho y và mấy cá người làm phản khác.
Thức ăn chăn nuôi của người cá đến từ Lò Sát Sinh, là thịt người băm nhuyễn trộn chung với một số thứ khác.
Lượng thịt heo Lò Sát Sinh phân phối hàng ngày nhiều vô số kể, cũng không biết rốt cuộc bên đó tìm được ở đâu ra lắm nguyên liệu như thế.
*Tại Lò Sát Sinh, thịt heo = thịt người.
"Bản thân ông chủ chỉ là một Thiên Khải Giả có giá trị ngưỡng linh lực rơi vào khoảng 3000." Hứa Quan Nguyệt nói: "Vậy nên ông ta rất hiếm khi rời khỏi tầng 7."
"Vì sao những người cá vật ô nhiễm này lại nghe lời ông chủ thế?" Lục Ngôn không nhịn được hỏi.
Hứa Quan Nguyệt lắc đầu: "Tôi không biết nữa."
Hệ thống cười đắc chí: [ Tôi biết đấy.

Tại vì Gen Người Cá vốn được lấy từ trên người ông chủ mà.

]
Căn cứ theo lời hệ thống nói, Đảo Người Cá là một không gian tương đối kín kẽ, người bên trong không ra được, người bên ngoài hẳn cũng không thể vào.
Điện thoại mất sóng, ngoài kia chỗ nào cũng bị giám sát.

Ông chủ ở lỳ tại tầng 7 không chịu ra, được cả một tiểu đội Thiên Khải Giả bảo vệ, ngoài ra còn nuôi nguyên một hồ người cá nghe lời.
Phải nghĩ biện pháp xử lý ông chủ và đám bảo vệ kia.
Lục Ngôn không thạo lối đi trong biển.

Anh theo Hứa Quan Nguyệt tới vùng vịnh các người cá nghỉ ngơi.

Mấy chục người cá nằm ngửa trên mặt biển ngủ, hệt như những con rái cá.
Ngửi thấy mùi máu tươi bay theo gió tới, những người cá này đồng loạt mở choàng mắt, tru lên từng tiếng tựa loài thú hoang, khác hẳn lúc ban ngày.
Dù xinh đẹp tới mức nào thì chúng nó cũng vẫn chỉ là vật ô nhiễm cấp thấp mất hết lý trí thôi.
"Cậu chú ý chút, đừng tới gần quá." Hứa Quan Nguyệt nói với Lục Ngôn.


Một lát sau, y vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm, lại để Lục Ngôn trốn ra sau đá ngầm.
Y rắc thức ăn chăn nuôi xuống nước, người cá hé miệng, tham lam ăn cơm.
Tơ máu chảy ra khỏi thức ăn chăn nuôi tràn qua kẽ tay trắng nõn của chúng.
[ Đối với vật ô nhiễm, ăn thịt người chính là bản năng.

] Hệ thống nói: [ Chuyện bình thường như con người ăn cơm vậy.

]
"Người không ăn cơm sẽ chết, vật ô nhiễm cũng thế ư?" Lục Ngôn hỏi: "Nếu vật ô nhiễm cấp cao có thể giữ lại lý trí của nhân loại...!vậy khi độ bệnh biến của Đường Tầm An vượt qua 100, liệu hắn có ăn thịt người lúc đang tỉnh táo hay không?"
[ Tôi cảm thấy là có đấy.

Cứ nhịn đói mãi thì dù vật ô nhiễm không chết cũng sẽ yếu dần.

Huống hồ cảm giác đói khát...!nào dễ chịu đựng đến vậy.

]
[ Mà sao tự nhiên cậu lại hỏi vấn đề này? ]
Lục Ngôn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời hệ thống ra sao, ánh sáng đèn pin bỗng lóe lên khiến anh lập tức cảnh giác.
Anh lẻn xuống đáy biển.
Hai nhân viên an ninh giơ đèn pin, cứ thể đi ngang qua Lục Ngôn, hoàn toàn không phát hiện nơi này có người khác.
"Cậu mới tới, chắc đã nghẹn cả ngày rồi nhỉ? Anh trai dẫn cậu đi tìm hai người cá vui vẻ sung sướng nhé."
"Nhưng anh ơi, đây đều là vật ô nhiễm mà..."
"Sợ gì, giá trị ô nhiễm của mấy vật ô nhiễm này cùng lắm chỉ tới bốn, năm trăm, giá trị ngưỡng linh lực của cậu hơn nghìn rồi còn sợ chi nữa? Cậu làm chuyện phạm pháp mới bị bộ Hành Động Đặc Biệt từ chối nhận thật đấy à? Sao chẳng có tí khí phách nào thế."
"Trước kia...!trước kia em bị bắt vì tội dâm ô, ghi thành tiền án tiền sự." Bảo vệ này nói: "Mẹ nhà nó chứ, người tống em vào bộ xét duyệt chắc chắn là con đàn bà thối tha nào đó rồi, chứ em có hiếp dâm đâu.

Em chỉ cọ hai phát trên tàu điện ngầm thôi mà."
Lục Ngôn giấu mình nơi đáy nước, theo sau hai người này.

Hai bảo vệ trông thấy Hứa Quan Nguyệt nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn vui cười hân hoan chào hỏi, chọn một người cá đuôi lam giống cái.
Hai tên này kéo người cá vào trong một rừng cây nhỏ, một tên đè chặt người cá, một tên cởi quần.
Lần này Lục Ngôn không mang theo dao ra ngoài.
May thay, sau vài lần tiến hóa, sức chống chịu của cơ thể anh đã cao hơn Thiên Khải Giả cùng cấp rất nhiều.

Càng miễn bàn tới việc Lục Ngôn từng học rất nhiều kỹ xảo giết người không cần đến vật dụng sắc nhọn khi tham gia khóa đấu vật ở trung tâm huấn luyện.
Hai bảo vệ nọ chưa kịp kêu quá lớn tiếng đã bị Lục Ngôn vặn gãy cổ.
Người cá đuôi lam thoát khỏi kìm kẹp, vậy nhưng không hề tấn công người sống duy nhất ở đây.
Đôi mắt màu xanh biển của nàng trông về phía Lục Ngôn, nước mắt bỗng dâng đầy, những giọt lệ rơi xuống mặt đất, hóa thành từng hạt ngọc trai.
Như trút hết mọi nỗi hận, nàng than khóc một tiếng, lao tới chỗ thi thể của hai bảo vệ kia, phẫn nộ cắn xé.
Mặt hai bảo vệ nhanh chóng bị cắn nát, máu me đầm đìa.
Lục Ngôn không những không sợ hãi mà còn cảm thấy khuôn mặt nhuốm đỏ máu của người cá đuôi lam này cũng khá là xinh đẹp.
Người cá kéo hai thi thể về bên vịnh, từ đầu tới cuối đều không hề tấn công Lục Ngôn.
Lục Ngôn nói với hệ thống: "Có đôi khi ta cảm thấy con người còn đáng sợ hơn cả vật ô nhiễm."
*
Tại vùng biển Tây Lâm, một con tàu hộ tống*(tàu Frigate) đang di chuyển giữa biển cả rộng lớn.
Hôm nay gió biển hơi dữ dội, ánh mặt trời cũng rất chói chang.
Bạch Thu Thực nheo mắt, quan sát máy bay không người lái bay ra bay vào trên tàu hộ tống.
"Vẫn không tìm thấy hòn đảo kia sao?" Anh ta hỏi.
Sau lưng Bạch Thu Thực, chủ nhiệm bộ hậu cần thuộc trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố S đứng đó, mồ hôi lạnh li ti đọng đầy trên trán.
"Trước đó ngài Lục báo với chúng tôi rằng mình tới Đảo Người Cá du lịch, nhưng theo như định vị thì ngài ấy đã biến mất tại chỗ giáp ranh giữa quần đảo Ao Nang và vùng biển quốc tế."
"Chúng tôi đã thu thập hình ảnh từ vệ tinh, đồng thời mở rộng phạm vi tìm kiếm." Chủ nhiệm tiếp tục nói: "Đã điều động máy bay trực thăng tìm kiếm tại những khu vực xung quanh đảo nhỏ, hiện tại vẫn chưa phát hiện ra tung tích của ngài Lục."
Bạch Thu Thực không vui, nhíu mày lại.
Hộ tịch của anh ta ở thành phố S.

Sau khi tốt nghiệp tại trung tâm huấn luyện của tổng bộ, anh thành công gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt thành phố S một cách suôn sẻ, khu vực phụ trách được đánh số 2.

Công tác nhiều năm, bây giờ Bạch Thu Thực đã trở thành tổ trưởng tổ 2 bộ Hành Động Đặc Biệt.
Bình thường Bạch Thu Thực phụ trách giải quyết sự kiện ô nhiễm trong khu vực số 2 này, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận lệnh điều động từ tổng bộ, tới nơi khác làm việc, giải quyết những vụ án ô nhiễm mà nơi đó giải quyết không ổn.
Ví dụ như sự kiện ô nhiễm "Cá Ký Sinh" tại thành phố K lần trước, đây cũng do Bạch Thu Thực phụ trách.
"Tư liệu về Hội Sở Người Cá đâu?"
Chủ nhiệm lấy văn kiện ra: "Đây là tư liệu đã được sắp xếp chỉnh lý lại, Hội Sở Người Cá do một doanh nhân giàu có ở nước ngoài sáng lập, đăng ký tại Ao Nang, là hội sở tư nhân chiêu mộ du khách từ đất liền, vị trí nằm trên hải đảo."
"Phí gia nhập là 1 triệu.

Người trong giới kinh doanh có vẻ rất săn đón tư cách trở thành hội viên của hội sở này...!rất nhiều ông chủ bà chủ sẽ lấy nó ra làm quà thể hiện lòng riêng."

Bạch Thu Thực nói: "Vậy nên ý của ông là: Một hội sở có vấn đề liên quan tới bệnh ô nhiễm đã mở tại vùng biển Tây Lâm được 47 năm, hàng tháng đều xuất phát từ cảng biển thành phố S, đi ngay dưới mí mắt chúng ta, mà chúng ta lại chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra? Đến cả tư liệu cụ thể cũng không có?"
Chủ nhiệm cúi đầu càng thấp hơn.
Bạch Thu Thực vỗ vỗ vai chủ nhiệm, cười nói: "Thôi.

Việc này sao có thể trách ông đây, đều do vật ô nhiễm mạnh quá mà.

Huống hồ chắc chắn Hội Sở Người Cá này đã bị cách ly rồi, bằng không chúng ta cũng chẳng đến nỗi tìm vài ngày vẫn chưa thấy đâu."
"Tôi nghe nói chủ nhiệm đầu tư vào thị trường chứng khoán, gần đây lời lãi phong phú, mua được cả được biệt thự phẳng ở khu Tĩnh An*(giá khoảng 50 nghìn tệ(~175 triệu) đổ lên/m2), thật khiến người ta hâm mộ mà.

À, hình như mấy năm trước con trai ngài chơi cá độ ở Ao Nang xong bị chặt đứt một ngón tay, đúng không nhỉ?"
"Không ạ, là do tôi không làm tròn chức trách..." Không hiểu sao chủ nhiệm càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.
Sáng sớm ngày 15, khi Lục Ngôn nhắn tin nói muốn tới Hội Sở Người Cá, ông ta đã phát hiện ra tình hình không ổn.
Thế nhưng lúc đó Lục Ngôn đã lên du thuyền tới Đảo Người Cá.
Chủ nhiệm dốc hết sức mình ép tin tức xuống, hàng ngày đều cầu nguyện Lục Ngôn có thể thuận lợi quay về sau 15 ngày.
Ông chủ hội sở đã đảm bảo với ông ta rằng du khách trở về sẽ bị tiếng ca Siren ảnh hưởng, ký ức mông lung, chỉ nhớ rõ bọn họ từng trải qua kỳ nghỉ vui sướng trên đảo.

Qua nhiều năm quan sát, chủ nhiệm phát hiện quả nhiên là vậy, nên đã buông lòng căng thẳng.
Nhưng ông ta không ngờ ngay sau ngày Lục Ngôn mất tích, Bạch Thu Thực đã tới trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm, còn kiểm soát tất cả mọi người, bắt đầu thẩm vấn từ người phụ trách.
"Tôi hiểu rất rõ, làm một chủ nhiệm bộ hậu cần, ông luôn ôm hy vọng, cũng không rõ rốt cuộc đang giao dịch với thứ gì.

Dù sao cũng chỉ là một hội sở xa hoa sử dụng mấy vật ô nhiễm trợ hứng thôi, chẳng nên nỗi nào.

Nhưng vào lần đầu tiên gây ra án mạng, ông đã biết bản thân không thể quay đầu lại nữa."
"Nói thật, nếu không phải đồng nghiệp ở Yến Kinh gọi điện hỏi vì sao ngài Lục không trả lời điện thoại thì tôi cũng chẳng biết cậu ấy đã không còn ở thành phố S đâu." Bốn con ngươi màu bạc tán loạn trong mắt Bạch Thu Thực, trông yêu dã lạ thường.
Anh ta nở nụ cười: "Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho Lục Ngôn không sao đi, chứ không thì tôi thật lo lắng cho người thân của ông đấy.

Ông cho rằng đưa vợ con ra nước ngoài là có thể kê cao gối mà ngủ ư?"
"Tôi sẽ không ra tay.

Ông là người thường, tôi có sức mạnh vượt xa ông.

Tôi sẽ kiểm soát cảm xúc của mình, không để sức mạnh áp đảo trên pháp luật." Anh ta không cao lắm, vì vậy kiễng chân lên, xoa tóc chủ nhiệm: "Chẳng qua...!biến thành vật ô nhiễm rồi thì hẳn không vấn đề đâu nhỉ?"
Đầu gối chủ nhiệm mềm nhũn, quỳ sụp xuống boong tàu.

Bình Luận (0)
Comment