Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 41

Vì Lê Vụ không nhấn nút dừng, nên sau khi lính trinh sát nhảy zombie một vòng, lại tiếp tục vòng thứ hai. Thấy nhân vật của Trình Thanh Giác không động đậy, Lê Vụ không chắc chắn hỏi: “Anh không cần à?”

Anh khựng lại hai giây, điều khiển nhân vật cúi người nhặt những hộp đó: “Cảm ơn em.”

“Không có gì.” Cô nép mình trên ghế, cười cong mắt, “Em thật sự rất may mắn, anh thích là được rồi.”

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô một cái, một lát sau anh mới thôi không nhìn nữa, sau đó cười khẽ một tiếng như có như không.

Mười hai giờ mười lăm phút đêm, cuối cùng Lê Vụ cũng vệ sinh cá nhân xong và lăn ra giường. Hộp chat WeChat trên điện thoại vẫn còn tin nhắn chưa đọc. Lúc vừa chơi game, Thất Thất gửi tin nhắn tới, cô vì mải chiến đấu nên không kịp xem.

Quả Lê: [Mình đây, mình đây!]

Thất Thất: [Vui vẻ thế?]

Thất Thất: [Cậu vừa đi đâu vậy?]

Lê Vụ ôm điện thoại lật người, nằm ngửa trên giường, chợt nhận ra mình quá hưng phấn. Cô tay xoa mặt, kìm nụ cười lại.

Quả lê: [Mình chơi game.]

Thất Thất: [Cậu thích chơi game từ bao giờ vậy?]

Thất Thất: [Lần trước vì Trình Thanh Giác mà chơi cái game đó, chơi ba ngày bị giết mấy trăm lần, không phải cậu là nói không bao giờ động vào thứ này nữa sao.]

Quả lê: [… Thỉnh thoảng động vào một chút cũng được mà.]

Thất Thất: [Cậu chơi một mình à?]

Quả lê: [*Nhìn trái, nhìn phải.jpg]

Quả lê: [*Cố gắng né tránh.jpg]]

Thất Thất: [Đợi chút.]

Thất Thất: [Không phải là cậu chơi với Trình Thanh Giác đấy chứ?]

Lê Vụ vò tóc, ngã vật ra giường: [Đúng vậy…]

Quả lê: [Bạn của anh ấy muốn kéo rank, cần tài khoản phụ để ghép trận, nên là chơi cùng.]

Im lặng rất lâu.

Thất Thất: [Đúng là đỉnh cao…]

Thất Thất: [Theo đuổi thần tượng có lương, thần tượng còn dẫn đi chơi game, đúng là độc nhất vô nhị.]

Quả lê: [… Thật không, mình cũng thấy anh ấy rất tốt.]

Cô ôm điện thoại, hồi tưởng lại chi tiết buổi tối: [Lịch sự, kiên nhẫn, chu đáo, ga lăng, chơi game giỏi, còn… rất quyến rũ.]

Thất Thất: [Mấy chữ cuối cùng, cậu tự đưa màu sắc chủ quan vào đúng không.]

Cô nằm ngửa: [Không phải… thật sự là rất quyến rũ.]

Nghĩ đến giọng điệu anh nói những lời tối nay, mặt cô lại đỏ bừng, đúng là hết thuốc chữa rồi.

Quả lê: [Thất Thất.]

Thất Thất: [Gì vậy?]

Quả lê: [Mình cảm thấy hình như anh ấy hơi khác với trước đây…]

Trước đây cô thuần túy coi anh là thần tượng, bây giờ có lẽ khoảng cách quá gần, thỉnh thoảng cô sẽ mơ mộng vẩn vơ.

Thất Thất vừa đắp mặt nạ xong, cô ấy đi vào phòng tắm rửa mặt, đặt điện thoại trên bồn rửa tay, gọi video đến.

Thất Thất: “Khác cái gì?”

Nghe thấy giọng Thất Thất, Lê Vụ hơi rụt rè, không dám nói ra những gì vừa nghĩ. Hơn nữa rõ ràng Hoàng Minh đã nhắc nhở cô, việc cô có ý đồ xấu xa lúc này là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Thất Thất vốc nước rửa mặt: “À đúng rồi, mình gọi cho cậu là muốn nói chuyện công việc.”

Lê Vụ hiện giờ rất chú tâm vào sự nghiệp, nghe Thất Thất nói vậy, cô lật người nằm sấp lại: “Công việc gì?”

“Mình hỏi bạn học bên công ty game, công ty họ làm game hai chiều, gần đây cập nhật phiên bản mới, đã mời rất nhiều họa sĩ vẽ tranh quảng cáo, giá thù lao đều trên năm chữ số đấy.”

Lê Vụ gãi tóc: “Mình không có tiếng tăm, chắc không nhận được những bản thảo đó…”

“Tất nhiên mình biết.” Thất Thất treo khăn lên, “Ý mình là cậu có thể cố gắng đi theo hướng này. Couple anime trước đây cậu vẽ thị trường không rộng, nhưng couple trong game và phim ảnh lại rất hot. Cậu vẽ truyện tranh về mảng này, có tác phẩm trong tay, mình cũng có thể giới thiệu giúp cậu.”

Thất Thất: “Công ty bạn mình làm việc còn có một game được chuyển thể từ bộ phim truyền hình ăn khách năm ngoái, tên gì ấy nhỉ… cái phim trinh thám hai nam chủ ấy.”

Lê Vụ dò hỏi: “Bậc Thang Đen Trắng?”

Đoạn Phi chính là nam phụ trong bộ phim này, vừa nãy khi chơi game cô có nghe mọi người nhắc đến, nói phim đã được chuyển thể thành game, Đoạn Phi là một trong những người đại diện.

Thất Thất: “Đúng rồi, chính là cái đó.”

Lê Vụ ghi chép lại: “Hai ngày nay mình sẽ xem hết phim đó, tạo tài khoản vẽ thử một bộ hình.”

“Mình chỉ muốn nói với cậu chuyện này thôi, không có gì thì mình cúp máy đây, sáng mai mình còn phải đi làm.”

“Ừm, cảm ơn cậu Thất Thất! Hôm khác mình làm sườn xào chua ngọt cho cậu!”

“Thôi được rồi, làm cho Trình Thanh Giác của cậu ăn đi.”

“Mình có thể làm thêm một phần nữa mà…”

Cuộc gọi kết thúc, vừa thoát khỏi khung chat, tin nhắn đã nhảy lên trên màn hình.

CQJ.: [Hạt Cà Phê có qua chỗ cô không?]

Lê Vụ vô thức đứng dậy, quét mắt nhìn quanh phòng mình: [Không OoO]

Quả lê: [Nó chạy khỏi tầng hai rồi không tìm thấy à?]

CQJ.: [Ừm.]

CQJ.: [Chân tôi không tiện, cô có thể lên xem thử giúp anh không?]

Quả lê: [Tôi đến ngay.]

Hai phút sau, Lê Vụ lên đến tầng hai. Cô gõ hai cái lên cửa, nghe thấy người bên trong đáp lời, cô đẩy cửa bước vào: “Hạt Cà Phê…”

“Ơ, Hạt Cà Phê, con về rồi à?” Cô nhìn bé mèo đang nằm sấp giữa thảm.

Hạt Cà Phê đứng dậy vẫy đuôi, từ từ đi về phía cô. Cô ngồi xổm xuống, vuốt đầu Hạt Cà Phê, hỏi người đang ngồi trên sofa cách đó không xa: “Anh tìm thấy nó bao giờ vậy, Hạt Cà Phê vừa đi đâu?”

Tay phải của Trình Thanh Giác vẫn đè lên bản nhạc, giọng điệu bình tĩnh: “Không biết là đi đâu nữa, tôi gọi một tiếng, nó vừa mới về.”

Hạt Cà Phê quay đầu, vẫy đuôi về phía anh: “Meo.”

Trình Thanh Giác cụp mắt nhìn nó một cái. Hạt Cà Phê nhăn mặt, nhìn nhau vài giây với anh, rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn Lê Vụ.

Lê Vụ đứng dậy: “Vậy tìm thấy rồi thì tôi về trước nhé?”

Trình Thanh Giác nhìn cô, hai giây sau hỏi: “Dạo này Hạt Cà Phê ngủ không ngon, cô có thể ở lại với nó một lát không?”

Hạt Cà Phê lại quay lại nhìn anh: “Meo.”

Lê Vụ sững sờ, đồng ý: “Được.”

Khi ký hợp đồng trợ lý này, có một điều khoản nhắc đến việc Hạt Cà Phê quá quấn cô, hy vọng cô có thể dành thêm thời gian bầu bạn với Hạt Cà Phê khi cần. Với mức lương ba vạn một tháng, cô đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Cô ôm Hạt Cà Phê lên khỏi mặt đất, nhìn quanh một lượt: “Vậy tôi ngồi trên sofa chơi với nó một lát, đợi nó ngủ rồi tôi đi nhé?”

Trình Thanh Giác gật đầu: “Ừm.”

Ngay sau đó anh lại đứng dậy, Lê Vụ nhìn sang, anh giải thích: “Tôi cũng đi ngủ đây.”

??

Tuy hơi sốc khi anh đường hoàng đi ngủ trước mặt mình như vậy, nhưng hai giây sau Lê Vụ đã kìm nén sự ngạc nhiên, gật đầu: “OK.”

“Tôi hơi buồn ngủ rồi.” Trình Thanh Giác lại giải thích.

Dù sao ông chủ cũng là lớn nhất, Lê Vụ lại gật đầu: “Ừm, anh ngủ đi.”

Phòng của Trình Thanh Giác rộng đến mức trống trải, cũng rất yên tĩnh. Lê Vụ ngồi trên sofa, Hạt Cà Phê nằm bên cạnh, cô chống cằm nhìn chằm chằm ra cửa sổ cách đó không xa, tận tụy làm một cái máy ru mèo bằng người.

Lên giường xong, Trình Thanh Giác phát hiện vẫn không được. Lê Vụ ảnh hưởng đến anh quá nhiều, cô chỉ yên lặng ngồi đó thôi mà anh dường như còn khó ngủ hơn cả lúc cô chưa đến. Anh khẽ thở dài, mò lấy điện thoại ở bên gối, nhìn giờ trên màn hình.

Vì ván game vừa rồi nên Đoạn Phi đã tạo một nhóm chat nhỏ cho vài người. Có điểu cậu ấy không quen Lê Vụ, nên nhóm này chỉ có năm người còn lại, không có Lê Vụ.

Đoạn Phi: [Có nên thêm em gái vào không?]

Thịnh Hoài Sinh: [@CQJ., cậu dám hỏi thật đấy.]

Trình Thanh Giác dùng ngón cái kéo màn hình lên, lướt qua tin nhắn trong nhóm, sau đó nhấp vào ảnh đại diện của Thịnh Hoài Sinh, vào khung chat riêng với anh ấy.

CQJ.: [Ngủ rồi à?]

Vài giây sau —

Thịnh Hoài Sinh: [?]

CQJ.: [Sao thế?]

Thịnh Hoài Sinh: [Nửa đêm không ngủ, không nói chuyện với trợ lý của cậu mà tìm tôi làm gì?]

CQJ.: […]

CQJ.: [Cô ấy đang ở phòng tôi.]

Thịnh Hoài Sinh: [?]

Thịnh Hoài Sinh: [Khoe khoang à?]

CQJ.: […]

Lại vài giây sau.

CQJ.: [Nếu cậu cứ nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách.]

Thịnh Hoài Sinh: […]

Thịnh Hoài Sinh: [Rốt cuộc cậu muốn nói gì?]

Trình Thanh Giác dừng lại vài giây: [Cậu từng yêu ai chưa?]

Thịnh Hoài Sinh: [Nửa đêm nhắn tin chỉ hỏi tôi chuyện này thôi sao?]

CQJ.: [Cũng không phải, nói chuyện phiếm thôi.]

Thịnh Hoài Sinh: [Tình hình trúng độc cô trợ lý nhỏ của cậu đỡ được bao nhiêu rồi?]

CQJ.: [Có thể đừng nói những lời vô nghĩa như vậy không?]

Thịnh Hoài Sinh: [Cậu xem lời cậu nói có vô nghĩa không?]

Căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng Lê Vụ dỗ Hạt Cà Phê, Trình Thanh Giác liếc nhìn mí mắt hơi sụp của mình.

Thịnh Hoài Sinh: [Hiện tại tình hình thế nào?]

Trình Thanh Giác do dự một lát, thành thật nói: [Khi ở cùng, tôi không nhịn được muốn quyến rũ cô ấy.]

Thịnh Hoài Sinh: [?]

Thịnh Hoài Sinh: [Tuyệt vời, anh bạn, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.]

Thịnh Hoài Sinh: [Vậy cậu cứ tiếp tục quyến rũ đi, hỏi tôi có ích gì chứ?]

CQJ.: [.]

CQJ.: [Thôi bỏ đi.]

Thịnh Hoài Sinh chợt nhớ ra điều gì đó: [Có phải cậu sợ làm cô ấy sợ không?]

CQJ.: [?]

Thịnh Hoài Sinh: [Tôi nói cái này không phải, nhưng cậu rất cực đoan. Nếu thực sự yêu ai đó, chắc chắn tính chiếm hữu sẽ rất mạnh.]

CQJ.: [.]

CQJ.: [Đi ngủ đây.]

Thịnh Hoài Sinh: [Không nói chuyện nữa à?]

CQJ.: [Ừm.]

Lê Vụ ngồi khoảng hai mươi phút, thấy người trên giường dường như không còn động tĩnh. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng tới gần. Nghe thấy tiếng thở đều đặn của người đàn ông trên giường, cô cụp mắt nhìn người trên giường một lúc, sau đó quay người, nhẹ nhàng rời đi.

Vài ngày sau, Đoạn Phi có một hoạt động ở Bắc Thành, đúng lúc Thịnh Hoài Sinh và Đại Minh cũng đến vì một hoạt động khác. Đoạn Phi nói vài câu trong nhóm, kêu gọi họ cùng đến thăm Trình Thanh Giác.

Chuyện xảy ra với Trình Thanh Giác lần này chẳng khác gì một trận động đất trong giới giải trí. Chỉ riêng từ khóa tìm kiếm đã nằm trên top các nền tảng suốt bảy ngày, cho đến bây giờ, thỉnh thoảng vẫn lọt lại vào danh sách hot.

Mọi người đều đã ở Bắc Thành, không đến thăm thì không phải phép.

Khi Lê Vụ biết tin này, cô vẫn đang ngồi xổm trên sàn nhà cho Vượng Tài và Hạt Cà Phê ăn thức ăn hộp cho mèo. Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Nhưng không phải lần trước nói tôi là… em gái của anh sao, bây giờ họ đến, nếu bị phát hiện thì sao?”

Trình Thanh Giác ngồi trên sofa, nghe thấy cô hỏi, anh lướt qua tin nhắn nhóm, rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Trình Thanh Giác nghiêng đầu suy nghĩ: “Không sao, họ đều không nhạy cảm, không phát hiện ra đâu.”

Lê Vụ đứng dậy, chần chừ: “Vậy vẫn nói tôi là em gái anh à?”

Trình Thanh Giác gật đầu: “Ừm, cứ nói vậy đi.”

Nói xong, anh lại cụp mắt, nhìn tin nhắn trong nhóm.

Đoạn Phi: [@mọi người, sáu giờ tối mai tập trung ở cửa nhà Thanh Giác nhé?]

Thịnh Hoài Sinh: [Ừm.]

Đại Minh: [OK]

Thịnh Thần: [Nếu hẹn ăn tối, muộn quá có thể ở lại nhà của anh Thanh Giác không, em muốn chơi bài với mọi người.]

Trình Thanh Giác lướt qua tin nhắn, sau đó gõ chữ.

CQJ.: [Em gái tôi ở nhà.]

CQJ.: [Dẫn thêm một cô gái nữa đến đi.]

Đoạn Phi phản ứng trước: [Đúng là chỉ có một cô gái, em gái không tiện, nhưng em cũng không có bạn nữ thân thiết nào.]

Thịnh Hoài Sinh: [Tôi sẽ dẫn theo một người là con gái.]

CQJ.: [Ừm.]

Đoạn Phi: [Em mang chút rượu nhé? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.]

Đoạn Phi: [Vừa ăn vừa nói chuyện, rồi chơi game nữa.]

CQJ.: [Uống ít thôi.]

CQJ.: [Có con gái ở đây.]

Đoạn Phi: [OK OK, không thành vấn đề, chủ yếu là uống lấy không khí thôi.]

Cuộc trò chuyện trong nhóm tạm thời kết thúc. Đoạn Phi thoát ra, mở khung chat với Thịnh Hoài Sinh.

Đoạn Phi: [Cô gái đó rốt cuộc có phải là em gái của anh Thanh Giác không?]

Mấy ngày trước, lúc cuối ván game, cậu ấy mơ hồ cảm thấy không phải, nhưng hôm nay lại nghe Trình Thanh Giác nói vậy, cậu ấy khá hoang mang.

Thịnh Hoài Sinh: [? Cậu hỏi cậu ta đi.]

Đoạn Phi: [Sao em cứ cảm thấy cô ấy không phải là em gái của anh ấy nhỉ.]

Thịnh Hoài Sinh: [Cậu hỏi cái này làm gì?]

Đoạn Phi: [Cô gái đó thật sự rất đáng yêu, giọng nói cũng hay nữa.]

Đoạn Phi: [Em là một người thích giọng nói, anh biết mà.]

Thịnh Hoài Sinh: [?]

Đoạn Phi: [*Cười thật lòng]

Đoạn Phi: [Không có gì đâu, nếu hợp mắt thì muốn theo đuổi thôi.]

Đoạn Phi: [Khó lắm mới tìm được một giọng nói hợp tai em như vậy, cũng rất đáng yêu nữa.]

Thịnh Hoài Sinh xem kịch vui không sợ chuyện lớn. Anh ấy nghiêm túc đưa ra lời khuyên: [Tối mai đến đó cậu thử theo đuổi xem sao.]

Đoạn Phi: [Vậy đúng là em gái của anh Thanh Giác à?]

Thịnh Hoài Sinh: [Chắc là vậy, không phải cậu ta nói vậy rồi à?”

Đoạn Phi: [Vâng.]

Bình Luận (0)
Comment