Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 66

Trình Thanh Giác buông thõng tay xuống, chợt hỏi nhỏ: “Em sẽ bỏ anh à?”

Mặc dù Trương Dương đã bịt tai, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng. Nghe thấy câu này, cậu ấy mở to mắt.

Thật hiếm khi mới thấy được dáng vẻ này của Trình Thanh Giác.

Lê Vụ cọ nhẹ đế giày xuống sàn, suy nghĩ nghiêm túc: “Không đâu.”

Trình Thanh Giác xoa ngón tay cái, thở phào nhẹ nhõm.

Lê Vụ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em thích anh mà, em biết rõ mình thích anh nên sẽ không chia tay. Nhưng nhịp điệu hiện tại của chúng ta không đúng, cần phải trở lại quỹ đạo đúng.”

“Quỹ đạo đúng là gì?”

“Ừm… thật ra em cũng không rõ lắm, dù sao đây cũng là lần đầu em yêu, nên cần phải cân nhắc kỹ hơn.” Cô nhìn anh, “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện nghe theo em được không?”

Lê Vụ nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không được kiểm soát nữa, nhịp điệu sẽ do em quyết định. Em nói được là được, không được là không được.”

Người đàn ông đang dựa vào tường suy nghĩ một lúc, môi khẽ động, lại liếc nhìn Trương Dương.

Có Trương Dương ở đây, nhiều chuyện không tiện hỏi.

Thấy ánh mắt đó của Trình Thanh Giác, Trương Dương rất biết ý, biết chuyện anh muốn hỏi có lẽ mình không tiện nghe.

“Hay là…” Trương Dương mở lời, “Hai người vào phòng nói chuyện đi, nói xong rồi ra cũng được, em đợi Lê Vụ ở ngoài.”

Nghe Trương Dương nói, Trình Thanh Giác muốn đồng ý, nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đặt trên người Lê Vụ như đang xin ý kiến cô.

Lê Vụ nhìn Trình Thanh Giác một lúc, cảm thấy bây giờ anh có vẻ khá nghe lời.

“Nếu vào trong nói chuyện, mọi thứ cũng sẽ nghe theo em?” Cô xác nhận với anh.

Một lúc sau, người đàn ông đáp: “Ừm.”

Cô lướt mắt qua khuôn mặt Trình Thanh Giác, suy nghĩ hai giây, rồi nói với Trương Dương phía sau: “Vậy cậu đợi một chút, bọn tôi vào trong nói chuyện một lát rồi ra, không lâu đâu.”

Trương Dương liên tục gật đầu: “Được, được.”

Nửa phút sau, hai người bước vào phòng, cánh cửa đóng lại và khóa trái.

Lê Vụ ngước mắt khỏi ổ khóa, nhìn Trình Thanh Giác: “Anh muốn hỏi gì?”

Người đàn ông im lặng một thoáng, giọng khàn khàn: “Hỏi gì em cũng sẽ trả lời à?”

Hai người đứng ở hành lang nhỏ, đèn trong phòng không bật nhiều. Hành lang tối, phòng khách không xa chỉ bật đèn sàn, ánh sáng dịu nhẹ.

“Ừm, chúng ta đang thảo luận một cách thiện ý.” Lê Vụ ra hiệu, “Anh có ý kiến gì đều có thể nêu ra.”

Trình Thanh Giác bước tới theo bản năng, lại muốn dồn cô vào góc tường, anh thực sự rất thích hành động này.

Lê Vụ nhìn xuống chân anh, gọi dừng: “Đừng tiến lên nữa.”

Cô hơi bất lực: “Anh làm vậy em chỉ có thể đứng ở góc chết. Anh lùi lại một chút, chúng ta đang trao đổi bình đẳng.”

Trình Thanh Giác dừng bước, ánh mắt đặt trên môi cô. Ánh mắt cô vô cùng trong sáng, nghiêm túc ngước nhìn anh, muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.

Nhưng anh vẫn rất muốn hôn cô.

Anh lại xoa nhẹ ngón tay cái bên tay phải đang buông thõng bên người. Anh nhìn chằm chằm vào môi cô rồi nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Vậy khi nào được hôn cũng phải được sự đồng ý của em à?”

Lê Vụ nhận ra sự khó chịu của anh, cô suy nghĩ nghiêm túc: “Ban đầu thì không cần, tình yêu đến từ hai phía, muốn hôn lúc nào cũng được. Tuy nhiên bây giờ sự chiếm hữu của anh quá mạnh, nếu em cứ chiều theo anh, anh sẽ chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn thôi.”

Lê Vụ: “Em biết tâm lý anh có vấn đề, nên chúng ta mới cần điều chỉnh. Anh phải khỏe mạnh, mối quan hệ của chúng ta cũng phải khỏe mạnh.”

Cô nhìn vào mắt anh: “Được không?”

Trình Thanh Giác rất muốn nói không được, chứng lo âu chia ly của anh rất nghiêm trọng. Kể từ khi sự lo âu này chuyển từ Hạt Cà Phê sang Lê Vụ, anh càng hy vọng có thể ở bên cô mỗi đêm.

Anh lại hít thở chậm lại, nghe lời cô, không tiến lên nữa, không dồn cô vào góc.

Thực ra anh vẫn rất muốn hỏi khi nào có thể hôn lại, nhưng khi nhìn chằm chằm vào môi cô, anh vẫn không mở lời.

Lê Vụ dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô im lặng một chút rồi hỏi: “Có phải anh muốn hỏi khi nào có thể hôn không?”

Ánh mắt Trình Thanh Giác trầm xuống, anh cũng cảm thấy mình quá đáng, nhưng đúng là anh vẫn muốn hỏi điều này: “Ừm…”

Lê Vụ nghiêng đầu suy nghĩ: “Dù sao thì hôm nay không được.”

Cô nói có vẻ khó khăn: “Anh hôn không dứt…”

Lê Vụ: “Qua hai hôm nữa nhé, được không? Em còn phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể giúp anh thay đổi vấn đề tâm lý.”

“Không thay đổi có được không?” Giọng người đàn ông khàn khàn, cố gắng giãy giụa lần cuối.

“Không được.” Lê Vụ ngước mặt lên, “Em nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta. Anh cũng không muốn chia tay em đúng không?”

Lê Vụ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, xác nhận những điều mình muốn nói đã nói xong: “Vậy em phải đi đây, Trương Dương đang ở ngoài, không nên để cậu ấy đợi lâu quá.”

Ánh mắt Trình Thanh Giác từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô, thậm chí vì quá tập trung, còn khiến người ta cảm thấy có một sự lưu luyến dinh dính.

Lê Vụ dỗ dành anh: “Em phải đi thật rồi, nhưng tối nay chúng ta có thể nhắn tin cho nhau chúc ngủ ngon. Nếu anh không ngủ được cũng có thể gọi điện cho em.”

Nói xong, Lê Vụ mở cửa, vẫy tay với Trương Dương ngoài cửa, sau đó quay đầu lại chào Trình Thanh Giác, cùng Trương Dương rời đi.

***

Vài phút sau, Trương Dương đưa Lê Vụ về rồi quay lại.

Cửa phòng Trình Thanh Giác không đóng chặt, cậu ấy thật sự lo lắng, gõ bừa hai cái, đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào đã thấy người đàn ông cao ráo ủ rũ dựa vào tường, vẫn giữ nguyên tư thế lúc cậu ấy vừa ra ngoài với Lê Vụ.

Trương Dương không biết hai người nói gì, thấy Trình Thanh Giác như vậy thì thật sự rất sợ.

Cậu ấy tiến lên hai bước, thăm dò: “Anh, anh sao thế?”

Người đàn ông hơi đứng thẳng, một bên mặt chìm trong bóng tối, im lặng không nói gì.

Trương Dương giật mình: “Lê Vụ nói chia tay anh rồi à? Thời gian thử việc không phải là một tháng sao, chưa hết thời gian thử việc đã không cần nữa hả?”

Chưa nói xong, Trình Thanh Giác đã liếc nhìn sang.

Trình Thanh Giác dựa vào tường đứng thẳng, giọng hơi lạnh: “Không chia tay.”

Trương Dương cuối cùng cũng yên lòng, tiến lên hai bước: “Không chia tay thì anh bày ra cái vẻ sống không bằng chết này làm gì? Ngày mai chúng ta còn phải ghi hình, để sếp thấy được thì toi.”

Trình Thanh Giác lại không nói gì nữa, nghiêng người dựa vào tường như đang suy ngẫm về cuộc đời.

Trương Dương chịu thua, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy người ta yêu nhau mà lại tự hành hạ mình đến mức sống dở chết dở.

Cậu ấy hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh, rốt cuộc hai người nói gì vậy, hay là anh nói cho em biết đi? Biết đâu nói với em lại có ích?”

“Không có gì.” Trình Thanh Giác đứng thẳng, giọng khàn khàn, “Cô ấy nói mấy ngày này sẽ không sang đây nữa.”

Trương Dương “Hừ” một tiếng: “Có gì đâu, em cứ tưởng chuyện gì. Theo em thì hai người cũng mới yêu nhau có mấy ngày, tổng cộng chưa đầy hai tuần? Các cặp đôi bình thường cũng không sống chung sớm như vậy đâu.”

Trình Thanh Giác “Ừ” một tiếng, sau đó liếc nhìn cậu ấy. Nghĩ đến hôm nay Lê Vụ nói chuyện với cậu ấy còn nhiều hơn nói với mình, anh lại hơi bực bội.

“Thôi được rồi, cậu về đi.” Trình Thanh Giác đi vào trong, “Anh muốn ngủ.”

Trương Dương không yên tâm: “Anh ngủ được không? Có cần em đưa mèo qua không?”

Trình Thanh Giác đưa tay vẫy ra sau, giọng trầm thấp: “Không cần.”

***

Lê Vụ về phòng, trước hết cho Vượng Tài và Hạt Cà Phê ăn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa, tiếp đó ra ngoài sắp xếp quần áo và dụng cụ vẽ.

Mọi thứ đã xong xuôi, cô nhìn giờ trên điện thoại, đang suy nghĩ có nên chúc Trình Thanh Giác ngủ ngon không, thì người đối diện đã gửi tin nhắn đến.

CQJ.: [Em ngủ chưa?]

Quả lê: [Chưa.]

CQJ.: [Ừm.]

Lê Vụ ngồi xuống giường: [Anh không ngủ được à?]

Vài giây sau.

CQJ.: [Ừm.]

Quả lê: [Nhưng mai anh còn phải dậy sớm ghi hình, nên ngủ sớm đi.]

CQJ.: [Ừm.]

Lê Vụ lướt qua những tin nhắn ngắn gọn một hai chữ của anh, nghĩ một lát: [Anh có muốn gọi điện không?]

Quả lê: [Chúng ta có thể gọi điện nói chuyện một chút, em nói chuyện với anh.]

CQJ.: [Có thể gọi điện à?]

Quả lê: [Ừm ừm, các cặp đôi bình thường trước khi ngủ tối đều gọi điện mà.]

Mười mấy giây sau, cuộc gọi video được kết nối. Lê Vụ vừa nhìn đã thấy người đối diện đang mặc áo choàng ngủ và để ngực trần trong camera.

“……” Lê Vụ nhìn vài giây, giọng nói dịu dàng nhưng đầy nghiêm nghị: “Mặc quần áo vào.”

Người đối diện dựa vào đầu giường, nghe cô nói, mí mắt mỏng khẽ động đậy, hai giây sau từ từ kéo áo lại ngay ngắn.

Lê Vụ ngồi trên giường, Hạt Cà Phê và Vượng Tài cũng nhảy lên theo, tìm chỗ cuộn tròn bên cạnh cô. Cô xoa đầu Vượng Tài một cái, giơ điện thoại lên nhìn đối diện: “Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc, anh đừng làm ra vẻ cứ như đang thực hiện giao dịch…”

Lê Vụ nghĩ một lát rồi nói: “… Giao dịch không đứng đắn.”

Người đối diện vì kìm nén mà giọng hơi khàn: “Anh đâu có tính tiền em.”

Lê Vụ: “Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là chúng ta đang gọi một cuộc điện thoại đứng đắn.”

Lê Vụ nói chậm rãi: “Trước khi em chưa nghĩ ra cách cải thiện vấn đề tâm lý của anh, anh đừng giở trò nữa. Dù có giở nữa em cũng sẽ không mắc bẫy đâu.”

Người đàn ông suy nghĩ hai giây, giọng trầm khàn: “Sẽ không mắc bẫy thật sao?”

“Ừm.” Lê Vụ vạch trần suy nghĩ nhỏ nhặt của anh, “Cũng không được thử nữa.”

Một lúc lâu sau, người đối diện “Ừm” một tiếng, lần này là ngừng lại thật.

“Thôi được rồi.” Lê Vụ vỗ chăn, nhìn đồng hồ, “Chúng ta chỉ nói chuyện hai mươi phút thôi, sau đó anh phải ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Người bên kia im lặng một lúc: “Ừm.”

“Anh muốn nói chuyện gì?” Lê Vụ dịu dàng hỏi, nhìn vào màn hình video. Ánh mắt Trình Thanh Giác hướng tới, vẫn nhìn chằm chằm vào môi cô, hai giây sau mới hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Lê Vụ: “Cũng có một chút, dù sao thì em thích anh thật mà. Nhưng chúng ta phải phân biệt rõ điều quan trọng và điều không quan trọng, hiện tại đang ở đoàn làm phim, không tiện, buổi tối chúng ta không thể ở cùng nhau nữa.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Im lặng một lúc, Lê Vụ lại nhìn đồng hồ: “Còn mười mấy phút nữa, anh muốn nói gì nữa không?”

Vài giây sau, Trình Thanh Giác nuốt nước bọt, có vẻ bất lực: “Muốn hôn em.”

Lê Vụ nghĩ một lát, điều này cũng không phải là không thể đáp ứng. Cô nhìn anh mở lời: “Vậy đợi ngày mai tìm một thời điểm thích hợp nhé? Em nói được mới được, em không nói thì là không được. Nếu không tìm được cơ hội thích hợp, ngày mai khi ghi hình em sẽ ở gần anh hơn một chút. Hoặc nếu anh muốn ở cùng nhau, em sẽ tìm thêm cơ hội để bầu bạn với anh.”

Lê Vụ: “Nghe theo em, được không?”

Một lát sau, Lê Vụ cảm nhận được người đối diện dường như đã nhịn hết lần này đến lần khác: “Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment