Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 11


Như kế hoạch bàn tính thì nàng sẽ hộ tống hắn về kinh thành.

Đừng nhìn dáng vẻ mỏng manh đấy của nàng ta mà nhầm, một cước đá văng được ba tên nam nhân cùng lúc đấy.

Cưỡi ngựa bắn cung không thua kém ai, cầm kì thi họa lại giỏi, đúng là người con gái toàn vẹn.
Có điều nàng ta không phải kiểu hắn thích, vì hắn thích nam nhân.
Hơn nữa hắn không muốn lấy một người mà có thể lúc nào cũng đá hắn ra khỏi giường, thật đáng sợ.
"Nào, sư huynh mau mang đồ ăn đến đi không ta mà đói là không hộ tống huynh với vật nhỏ này về được đâu." Nàng lắc lắc cái chân, hai tay chống hai bên má ra vẻ ngây thơ nói với Bạch Truy Thiên.
Bạch Truy Thiên đau gân trán, nhìn như vậy chứ nàng ta ăn gấp ba lần nam nhân bình thường.

Cũng không biết làm sao giữ được hình dáng thon gọn như hiện tại được, thật phi lý.
Cốc cốc cốc –------
"Khách quan, ta đến lên món ạ." Tiếng tiểu nhị bên ngoài vang lên.


Là mấy món hắn kêu từ trước, bây giờ đã nấu xong mang lên.
"Đến! Mau mang vào đi." Kiểu Tinh bậc đậy, chạy đến mở sầm cửa ra thấy tiểu nhị bưng không ít món lên thì hài lòng.
"Đưa ta, ngươi lấy thêm hai bình rượu, hai cái chén cùng một còn gà quay nữa!." Nói xong liền không chờ tiểu nhị trả lời quăng hẳn một thỏi vàng vào người tiểu nhị.
"Vâng, vâng lập tức có ngay ạ." Tiểu nhị cười tươi đưa thỏi vàng lên miệng cắn cấn thử xem có phải hàng thật không, xác nhận là thật liền mau chóng xuống lầu chuẩn bị món.
Bạch Truy Thiên bên cạnh thờ dài, tính cách như vậy biết khi nào mới lấy được chồng, hắn thật sự lo sư phụ sẽ không có cháu ầm bồng lúc về già.
Tố Liên:.............
Nữ tử cổ đại thật hào nhoáng….
_ _ _
"A, ta không chịu! Muốn ngủ ở đây, ngủ với huynh cơ! Cũng không phải lần đầu, huynh còn ngại?." Kiều Tinh nắm chăn đệm không buông, nàng kiên quyết chống trả Bạch Truy Thiên, không cho hắn kéo ra khỏi giường.
Lúc nhỏ hai người cũng ngủ cùng nhau mà, từ lúc nàng lên mười hai đã không ngủ chung nữa khó lắm mới có cơ hội này, bắt nàng bỏ qua sao được a!
"Cút xuống, qua phòng kế bên mà ngủ." Hắn nắm chân nàng một lôi một kéo.
"A, không muốn! Tại sao không được ở đây hả?!."  Kiều Tinh bất bình nói.
"Nam nữ thụ thụ bất thân." Hắn trầm tĩnh trả lời, nàng ta lớn vậy rồi còn không hiểu?
"Cái gì nam cái gì nữ? Chúng ta không phải huynh đệ sao! Huynh đệ còn ngại cái gì hả, huynh mau lên đây chúng ta chơi oẳn tù tỳ nào."  Kiều Tinh kiên quyết cả hai là huynh đệ, nếu đã là huynh đệ còn câu nệ làm cái gì chứ.

Bạch Truy Thiên:............
Tố Liên:.............
Ta, cạn lời rồi.
Nàng ta, thật sự kì lạ.
Tố Liên trực tiếp xem nàng thành sinh vật lạ luôn rồi, lần đầu y thấy loại nữ thử này thật có chút buồn cười, nàng vừa trẻ con vừa hoạt bát nha.
Bạch Truy Thiên nhìn người chiếm giường của mình mà ôm trán bó tay, hắn không biết nói gì cho phải nữa, nàng ta hết thuốc chữa rồi.
Sao sư phụ lại phái nàng ta đến chứ, thật là làm hắn phát điên.
"Kiều Tinh, đi về." Hắn buông chân nàng ta, ánh mắt lập tức trầm xuống nói.
Kiều Tinh:"........"
Ực, nàng không muốn đâu.
Nhưng mỗi lần sư huynh nhìn như vậy nàng không tự chủ được mà khuất phục.
Đây có lẽ nào là uy áp của bậc đế vương?
Lúc nhỏ mỗi lần nàng quậy phá đùa giỡn quá mức huynh ấy cũng nhìn như vậy, tưởng rằng lớn rồi bản thân sẽ không còn sợ nữa nhưng Kiều Tinh đã lầm, dù nàng có lớn hay trưởng cách mấy ánh mắt đó lúc nào cũng khiến cho nàng phát lạnh vì sợ.
"Ta, ta biết rồi." Nàng đi xuống giường, như chạy trốn mà thoát khỏi phòng này.
Tố Liên:......?
Tố Liên không nhìn thấy ánh mắt đó của Bạch Truy Thiên vì hắn ta quay lưng lại với y.

Chỉ là, sao đột nhiên không náo loạn nữa rồi?.

Bình Luận (0)
Comment