Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 37

Đợi một đêm, trời tối lại lạnh, Chử Thiếu Phong dựa vào cửa, ngủ gật, vốn mấy ngày liền nghỉ ngơi không tốt, lúc này vừa lạnh vừa mệt, hắn xoa xoa cẳng chân có chút mỏi, tính toán trước tiên xuống lầu kiếm cái gì ăn đã.

Cố gắng đi được vài bước, chân không còn sức lực.

Hắn khuỵu xuống, ngồi trên sàn lạnh lẽo, cả người như rớt vào hầm băng. Hàng xóm sáng sớm mở cửa ra ngoài nhìn thấy hắn vẫn còn ở, nhịn không được nói: "Đã nói người nhà này không ở đây nữa, cậu còn chờ đợi cái gì? Cậu nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Chử Thiếu Phong nghe vậy, cười cười, bàn tay vô lực chống lên trán, dì hàng xóm đang nói gì hắn cũng không nghe vào được, trong đầu hắn tràn ngập ý nghĩ, Lạc Phàm một đêm không trở về.

Cho nên thật sự là tin tức của hắn có sai lầm, Lạc Phàm chưa từng trở về nơi này sao?

Chưa từng có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy, Chử Thiếu Phong sắc mặt đông lạnh đến trắng bệch, hắn hận chính mình, hận chính mình lại đánh mất Lạc Phàm.

Lạc Phàm, em đang ở đâu?

Lạc Phàm cùng ngày tới Phong Thành, đặt một khách sạn nhỏ, hai anh em mỗi người một gian. Lạc Bội Bội sợ bị nhận ra, cả đường đều mang kính râm, quàng khăn cùng đội mũ len che kín mít.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau hai người tới tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường.

A trung là trường trung học trọng điểm của Phong Thành, tới tham dự lễ kỷ niệm có nhiều nhân vật có tiếng trong xã hội, nhưng ở lĩnh vực minh tinh này thì Lạc Bội Bội là người đầu tiên.

Hiệu trưởng tự mình ra nghênh đón, Lạc Bội Bội tới phòng thay đồ thay một bộ váy lễ phục màu đen, minh diễm bắn ra bốn phía, gần như thay đổi hoàn toàn so với thời đi học, khiến cho thầy chủ nhiệm đứng lớp năm đó không thể nhận ra nổi. 

Lạc Bội Bội lần này trở về trường, cũng tạo một cảnh tượng.

Đứng trên lễ đài, lời nói ra cũng ra dáng ra hình. Học sinh dưới đài không phân biệt có phải fan của cô không, đều kích động không thôi.

Lạc Phàm đứng bên dưới nhìn, vừa tự hào vừa vui mừng.

Bên cạnh có người vỗ vỗ vai y: "Lạc Bội Bội là muội muội của cậu à? Sao trước đây chưa hề nghe nhắc đến?"

Người này là Trần Gia Dự.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này, gã cũng trở lại. Vừa bước vào liền nhìn thấy Lạc Phàm, lại thấy Lạc Bội Bội cũng đứng cạnh y, gã ngạc nhiên đến tròng mắt cũng muốn rớt ra luôn.

Thời điểm còn đi học, Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội tuy cùng trường, nhưng Lạc Bội Bội rất hạn chế cùng y giáp mặt ở nơi có người, cho nên có khá ít người biết được quan hệ huynh muội của họ.

Chử Thiếu Phong là một trong số đó.

Trần Gia Dự nhìn Lạc Phàm, lại không thấy Chử Thiếu Phong bồi bên cạnh y, buồn bực hỏi: "Sao Chử Thiếu Phong không đi cùng cậu?"

Lạc Phàm há há miệng, nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại như thế nào.  Trần Gia Dự luôn cho rằng quan hệ giữa hai người rất tốt, gã không biết ngọt ngào lúc trước gã nhìn thấy chỉ là diễn trò.

Lạc Phàm nghĩ nghĩ, trực tiếp nói với gã: "Chúng tôi đã chia tay rồi."

Trần Gia Dự sửng sốt, hơn nửa ngày vẫn không bình tĩnh được. Lạc Phàm không để ý đến gã, cứ thế đi tiếp, Trần Gia Dự lập tức đuổi theo: "Nói như vậy, tôi có phải có cơ hội?"

Lạc Phàm cười cười, "Xin lỗi, tạm thời không muốn tính đến chuyện yêu đương."

Trần Gia Dự không nói tiếp, gã còn chưa tiêu hóa nổi chuyện Lạc Phàm và Chử Thiếu Phong chia tay.

Chử Thiếu Phong yêu Lạc Phàm bao nhiêu, gã biết rõ. Vì sao lại chia tay? Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy. Nhìn bóng dáng Lạc Phàm gầy ốm, Trần Gia Dự nghĩ nghĩ, là Chử Thiếu Phong cô phụ Lạc Phàm sao?

Lễ kỷ niệm kết thúc, Trần Gia Dự lái xe đưa Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội trở về khách sạn. Trên đường gã nói: "Vừa rồi lớp trưởng nói chuyện họp lớp, ngày mai cậu có tới không?"

Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp cũ của Lạc Phàm hơn phân nửa có mặt, lớp trưởng liền dứt khoát lên kế hoạch họp lớp. Lạc Phàm không có gì dị nghị, y nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ đến thời cao trung y cùng Chử Thiếu Phong bên nhau, bất giác có chút xuất thần.

"Lạc Phàm?"

"Hả?" Lạc Phàm lấy lại tinh thần, "Được, sẽ đến."

"Tốt lắm, vậy mai tôi tới đón cậu nhé."

Tới cửa khách sạn, nhìn Lạc Phàm xuống xe, Trần Gia Dự không rời mắt khỏi bóng dáng cao gầy kia, trong ánh mắt là nhớ nhung nhiều năm qua. Gã buông tiếng thở dài, lấy di động, bấm bấm một số điện thoại đã lâu chưa liên hệ.

"Chử Thiếu Phong."

"Có việc gì sao?" Giọng nói đầu kia điện thoại thực mệt mỏi, nghe thấy là Trần Gia Dự cũng không cho nổi thái độ tốt.

Hai người trước đây là hảo bằng hữu, cũng vì Lạc Phàm mà hạn chế liên lạc khá nhiều.

Trần Gia cùng nói: "Hôm nay trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, thầy giáo còn hỏi vì sao cậu không tới."

Chử Thiếu Phong biết đến lễ kỷ niệm này, trường học cũng mời hắn tham dự đọc diễn văn, nhưng bây giờ hắn vội vàng tìm Lạc Phàm, tự nhiên là không rảnh về trường.

"Có chút việc bận."

"Phải không?" Trần Gia Dự cười cười nói: "Nghe nói cậu cùng Lạc Phàm chia tay?"

Dứt lời, đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, Chử Thiếu Phong lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến cậu?"

Trần Gia Dự khóe miệng còn ngậm ý cười, chậm rãi nói: "Tôi hôm nay ở trường gặp được Lạc Phàm."

Phảng phất giống như đất bằng dậy sóng, Chử Thiếu Phong ở đầu kia hô hấp có chút dồn dập, hắn cuống quít hỏi: "Lạc Phàm lúc này đang ở đâu?!"

Trần Gia Dự nói địa chỉ, "Ngày mai tổ chức họp lớp, Lạc Phàm cũng sẽ đi, cậu tới đi."

Không trực tiếp nói cho Chử Thiếu Phong địa chỉ khách sạn, rốt cuộc gã vẫn là muốn Chử Thiếu Phong tìm đến chậm một chút.

Hôm sau, Trần Gia Dự đúng giờ đến đón Lạc Phàm. Hai người cùng nhau đi đến địa điểm hẹn trước.

Vì tìm về chút cảm giác thanh xuân, lớp trưởng chọn chỗ họp lớp không phải nhà hàng gì cao sang, ngược lại chọn một quán nhỏ đã mở mười mấy năm bên cạnh trường học, các lứa học sinh A trung hầu như ai cũng thích tới đây la cà, bọn họ cũng không ngoại lệ. Nhìn quán nhỏ vẫn không thay đổi, mọi người cảm thán không thôi, khen lớp trưởng khéo chọn địa điểm.

Thời cao trung, vòng bằng hữu của Lạc Phàm gần như trùng với Cửu Thiếu Phong, chỉ là lúc ấy, những người đó là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng, còn y chỉ là tiểu người hầu nhỏ bé trong suốt.

Nhiều năm qua, đám thiếu gia nhà giàu quen thói ăn chơi nay gia cảnh đã sa sút, cũng học được kỹ năng xem mặt đoán ý. Nhìn thấy Lạc Phàm tới, liền rót cho y đầy một chén rượu, một hai ép y uống.

Lạc Phàm lắc đầu, cự tuyệt nói: "Dạ dày không tốt, rượu không thể uống."

Trong quá khứ, Lạc Phàm trước mặt đám người này luôn luôn im lặng nghe lời, làm gì có chuyện từ chối thẳng thừng thế này, làm cho người mời rượu y sắc mặt không tốt, "Cho tôi cái thể diện đi chứ!"

Mắt thấy không khí có chút cứng đờ, Trần Gia Dự xem thường nói: "Cho cậu thể cái gì diện, Lạc Phàm nói không uống thì là không uống, tự mình uống đi."

Người nọ mới thu hồi tay.

Mặt mũi Trần Gia Dự thì vẫn phải nể. Có điều, từ khi nào gã chuyển qua bảo vệ Lạc Phàm như vậy?

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ cứ như vậy trôi qua, buổi họp lớp tiếp tục sôi nổi tiến hành. Mấy năm trước không phải chưa từng họp lớp, nhưng Lạc Phàm chưa lần nào tới. Năm nay nếu không phải đúng dịp về trường, khả năng cao là y cũng không góp mặt. Nói gì thì nói, đã qua mười mấy năm, mọi người đã thay đổi rất nhiều.

Bao gồm cả chính y. 

Có người hỏi: "Sao năm nay Chử Thiếu Phong không tới nhỉ?"

"Chử tổng người ta có tới lần nào đâu."

"Không đúng, lần này là kỷ niệm trăm năm thành lập trường, thế nào cũng phải tới tham dự chứ."

Vài người vốn cho rằng lần này họp lớp có thể gặp Chử Thiếu Phong, kết quả hắn không xuất hiện, có chút thất vọng.

Nghe được có người nhắc tên Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm tay run lên, ngay sau đó tự giễu cười cười, quả nhiên mặc kệ thế nào, chỉ cần vừa nghe thấy ba chữ "Chử Thiếu Phong", y vẫn không có cách nào khống chế chính mình không để ý.

Mọi người chơi đến high, cửa quán nhỏ vốn đã bị bao trọn ngày hôm nay đột nhiên bị đẩy vào. Cánh cửa có chút nặng, thanh âm trầm thấp, mọi người nhìn theo thấy thân ảnh đứng bên ngoài, sửng sốt. 

Người nọ vội vàng đi vào, không còn chút thong dong thường ngày. Tóc rối loạn, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm sẫm màu, nhưng mấy thứ linh tinh nhỏ nhặt đó lại không ảnh hướng chút nào đến gương mặt anh tuấn soái khí kia.

Chử Thiếu Phong.

Nhận được điện thoại của Trần Gia Dự, hắn cùng ngày chạy tới Phong Thành, nhưng vì không biết Lạc Phàm đang ở đâu, hắn chỉ có thể bỏ phí một ngày chờ đợi.

Trần Gia Dự xấu xa, báo thời gian tụ họp cho Chử Thiếu Phong lại chậm hơn một giờ so với kế hoạch, nhưng Chử Thiếu Phong nóng vội, tới sớm hơn gã dự đoán đến nửa giờ.

Lạc Phàm nhìn thấy Chử Thiếu Phong tiến vào, ngồi ngây ra, mắt cũng không chớp, chỉ chăm chăm nhìn hắn, nhìn đôi tay hắn bị đông lạnh đỏ bừng, không biết thế nào, lòng có điểm đau.

Những người khác tự nhiên cũng nhận ra Chử Thiếu Phong, rất nhiều người đứng dậy tới gần chào hỏi. Chử Thiếu Phong chính là như vậy, lúc học cao trung đã là khung cảnh chúng tinh phủng nguyệt, đến giờ vẫn vậy.

Nhưng mà cùng lúc ấy bất đồng chính là, hiện tại trong mắt Chử Thiếu Phong chỉ có một Lạc Phàm.

Hắn không kiên nhẫn cùng mấy người muốn đến ôn chuyện này dây dưa, ngược lại vừa tiến vào tầm mắt liền gắt gao dừng trên người Lạc Phàm, hắn nhìn y, trong đôi mắt sắc bén đó là điên cuồng tưởng niệm.

Không quan tâm người đứng bên cạnh đang nói cái gì, Chử Thiếu Phong từng bước hướng về Lạc Phàm, bước chân thực nhẹ, nhưng y nghe vào lại thấy thật nặng nề.

Y có chút sợ Chử Thiếu Phong như vậy, cơ thể theo bản năng co rúm lại một chút. Chử Thiếu Phong đi đến bên cạnh y, nhanh tay lẹ mắt đè lại bờ vai của y, thanh âm khàn khàn rồi lại dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Rốt cuộc tìm được em."

Lạc Phàm sửng sốt, không hiểu vì sao ánh mắt Chử Thiếu Phong lại bi thương thế này.

Nhìn Chử Thiếu Phong ngồi vào cạnh Lạc Phàm, mọi người khó hiểu, Chử Thiếu Phong sao lại để ý Lạc Phàm như vậy? Lạc Phàm nợ hắn tiền?

Mấy người vốn đang muốn tiến lên bắt chuyện với Chử Thiếu Phong lúc này thấy hắn thế nhưng lời nói nhỏ nhẹ rủ rỉ với Lạc Phàm, còn gắp đồ ăn cho y, sợ tới mức cho rằng chính mình hoa mắt.

Chử Thiếu Phong cao cao tại thượng, cũng sẽ có ngày ân cần đối đãi người khác vậy sao?!

Hơn nữa đối tượng lại là Lạc Phàm tiểu người hầu kia!

Mọi người trong lòng phỏng đoán, bị một màn quỷ dị này làm cho hai mặt nhìn nhau.

Nhưng mà Chử Thiếu Phong đối với Lạc Phàm càng ân cần, Lạc Phàm lại càng cự tuyệt. Từ nụ cười "không có ý tốt" của Trần Gia Dự, Lạc Phàm đoán được một ít vấn đề. Sau khi ăn xong, lớp trưởng đề nghị đi tăng hai ở karaoke, Lạc Phàm tìm cái cớ chuồn trước.

Chử Thiếu Phong đương nhiên cũng cùng y rời đi.

Ra bên ngoài, gió lạnh ào ào quất vào mặt, Lạc Phàm đi thật nhanh, rõ rành rành ý tứ không muốn bị Chử Thiếu Phong đuổi theo. Chỉ là Chử Thiếu Phong người cao chân dài, muốn bắt kịp y chính là dễ như ăn cháo.

Nhưng hắn không có ép hỏi Lạc Phàm vì cái gì lại rời đi, ngược lại lẳng lặng đi sau y, tham lam mà nhìn bóng dáng người kia.

Không có gì so được với việc tìm lại được bảo bối đã đánh mất khiến hắn hạnh phúc và nhẹ nhõm như vậy.

Chỉ cần Lạc Phàm còn ở trước mắt hắn, vậy là tốt rồi.

Hai người dọc theo đường cái đi rất lâu, Lạc Phàm lang thang không có mục tiêu, cứ đi đi liền phát hiện đã đến bên ngoài trường học. Chử Thiếu Phong theo lại, hỏi: "Muốn vào trong không?"

Vừa làm xong lễ kỷ niệm, trường học thả cho học sinh một ngày nghỉ, bên trong lúc này trống trải không có ai. Lạc Phàm hôm qua tuy rằng đã vào trường, nhiều người quá lại không kịp nhìn kỹ, lúc này thừa dịp ít người liền cùng Chử Thiếu Phong lần theo ký ức đi qua sân thể dục, nhà ăn, hồ nhân tạo, đi tới khu phòng học năm đó bọn họ chiến đấu với sách vở.

Khu phòng học đó đã được sửa chữa khá nhiều, may mắn vẫn tìm được chút bóng dáng trong trí nhớ.

Đi ngang qua gian phòng học quen thuộc lại xa lạ, Lạc Phàm dừng bước chân. Phòng học khoá cửa, y cùng Chử Thiếu Phong chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào trong.

Chử Thiếu Phong chưa nói cái gì, một phen túm lấy Lạc Phàm, kéo người vào góc khuất chỗ cầu thang, ấn lên tường rồi cuồng nhiệt hôn xuống, cánh tay gắt gao mà giam cầm vòng eo y, không cho tránh thoát.

Nụ hôn qua đi, hắn dựa vào vai Lạc Phàm, thấp giọng nói: "Tôi rất nhớ em."

Lạc Phàm hô hấp có chút không xong, y duỗi tay muốn đẩy ra Chử Thiếu Phong, lại bị hắn nắm lấy, hỏi: "Vì cái gì phải đi?"

Lạc Phàm trong lòng một trận co rút đau đớn, quay đầu đi chỗ khác, "Những lời này hẳn là tôi hỏi anh mới đúng."

Chử Thiếu Phong khó hiểu. "Ông nội qua đời, tôi không thể không trở về."

"Cho nên anh có thể không từ mà biệt?" Lạc Phàm nói, trong lời nói có chút run rẩy không thể giấu. Y biết chính mình không có tư cách để chất vấn Chử Thiếu Phong, nhưng trong lòng vẫn sẽ không nhịn được mà để ý.

Chử Thiếu Phong nghe xong, kinh ngạc nói: "Tôi đã để lại giấy nhắn cho em, cũng gửi cả tin nhắn nữa."

Lạc Phàm ngẩn người, cái gì giấy cái gì tin nhắn, y chưa từng nhìn thấy, giờ nói gì thì cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. "Chính miệng nói với tôi một câu, rất khó sao?"

Nói, Lạc Phàm thừa dịp Chử Thiếu Phong ngây người, hung hăng đẩy hắn, muốn chạy.

Chử Thiếu Phong túm tay y, không cho đi.

"Lạc Phàm, không từ mà biệt là tôi không đúng, em có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không?" Hắn nhìn vào mắt Lạc Phàm, giọng khàn khàn cầu xin.

Lạc Phàm chưa từng nghĩ Chử Thiếu Phong sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình.

Từ khi trọng sinh tới nay, Chử Thiếu Phong hầu như chưa cho y sắc mặt tốt đẹp nào. Ngày đó tỉnh lại đúng là có quan tâm chăm sóc y, nhưng chỉ một ngày sau đã rời đi rồi.

Vì vậy, y cảm thấy mình vẫn chưa từng nhìn thấu được suy nghĩ chân thật của hắn.

"Anh không cần như vậy."

Lạc Phàm vốn muốn nhân dịp này rời đi, triệt để kết thúc với Chử Thiếu Phong. Nói thế nào thì, y cũng từng hại chết hắn, lại còn là kẻ điên, đã sớm không cò tư cách ở lại bên cạnh hắn.

Nhưng Chử Thiếu Phong lại lôi kéo tay y, nói: "Lạc Phàm, chúng ta trở lại giống như trước đây, được không?"

Giống như trước đây?

Chử Thiếu Phong nói, giống như nghĩ tới một ít chuyện cũ, trong ánh mắt nhiễm ý cười. "Em có nhớ không? Trước đây chúng ta thường trốn ở chỗ này hôn môi."

Xao động tuổi thanh xuân, luôn là một điều cấm kỵ mà lại mê người như thế.

Lạc Phàm ngẩn người, bị Chử Thiếu Phong mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Y nhắm mắt lại, nghĩ lại chuyện cũ năm nào, rầu rĩ nói: "Trở về không được."

Dù y đã sống lại một lần, y cũng không có cách nào thay đổi sự thật giữa mình và Chử Thiếu Phong từng có một đoạn chuyện cũ không thể quay lại.

"Vì cái gì không thể?" Chử Thiếu Phong sốt ruột, hắn nắm bả vai Lạc Phàm, ép buộc y ngẩng đầu nhìn vào mắt mình "Nếu trời cao làm chúng ta sống lại, chẳng lẽ không phải là để làm lại quá khứ sao?"

Lời hắn thốt ra mang theo tiếng nổ long trời trong đầu Lạc Phàm, y cho rằng mình đã nghe lầm rồi, ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Anh nói cái gì?"

Nói như vậy, ngày đó, Chử Thiếu Phong nói "Sống lại", không phải ảo giác? 
Bình Luận (0)
Comment