Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 12

Không ít người nảy ra ý tưởng để Sở Chiêu lấy nam thê, đối mặt với đủ loại dụ dỗ công khai và ngấm ngầm, Trần hoàng hậu nhanh chóng có hứng thú, sai người gọi Thái tử.

Trung cung

Trần hoàng hậu mới vừa nhắc tới có thể cho Kiến Nguyên Đế tứ hôn Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi, Thái Tử lại đột nhiên trở mặt, cũng nghiêm túc phủ định, “Không được, cô không đồng ý!”

Trần hoàng hậu hiển nhiên không nghĩ tới Thái Tử sẽ phản ứng như vậy, nàng lạnh lùng cau mày “Thái Tử là có ý gì?”

“Sở Chiêu cưới nam nhân, sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội tranh ngôi vị hoàng đế, sau này ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm hắn, kiêng kị hắn, ngươi vì sao không đồng ý?”

Mới vừa hỏi xong, Trần hoàng hậu làm như nghĩ tới cái gì, tức khắc chau mày, đứng dậy đi đến bên cạnh Thái Tử, nhìn chằm chằm vào hắn, “Mục nhi, nói thật cho bổn cung biết, ngươi có phải cũng có tâm tư với tiểu tử Lâm gia kia không?”

Trong lòng Thái Tử run lên, ngay sau đó lắc đầu, “Sao có thể, mẫu hậu, nhi tử đã thành thân, hài tử cũng có, sao lại có tâm tư với một nam nhân.”

“Thật sự không có?” Trần hoàng hậu lại hỏi một lần.

Thái Tử trên mặt sinh ra không kiên nhẫn, “Thật sự không có, mẫu hậu, ngài đây là không tin nhi tử sao?”

Trần hoàng hậu trong mắt hiện lên một tia đen tối, nói: “Không có thì tốt, Mục nhi, ngươi nhớ kỹ, ngươi là thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, ngươi không cũng không thể động lòng với bất kỳ ai."

“Ngươi cũng không cần phải gấp gáp, sau khi ngươi đăng cơ, trong thiên hạ, nam nhân hay nữ nhân ngươi muốn ai đều được.”

Thái Tử cung kính đáp: “Nhi tử biết.”

Sau đó, giải thích vì sao không đồng ý để Sở Chiêu cưới Lâm Hành Chi, “Không biết sao, mặc dù cô cố ý trước mặt người khác che chở hắn, Lâm Hành Chi vẫn đối với cô không đủ thân cận, không muốn thổ lộ chân thành. Hơn nữa hắn tự xưng đoạn tụ để cự tuyệt hôn sự, biểu muội cũng không thể gả tới Lâm gia, thêm trợ lực cho cô, muốn cho Lâm gia đứng về phía cô, còn cả một chặng đường dài.”

“Nếu lúc này lại làm cho Lâm Hành Chi gả cho Sở Chiêu kẻ điên kia, chẳng khác nào giao Lâm gia lẽ ra thuộc về chúng ta nhường cho Sở Chiêu, Lâm gia cũng không có khả năng lại duy trì cô.”

Hoàng Hậu lại không tán đồng với cách nói này, nàng cười lắc đầu, “Con trai ta vẫn còn quá nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều chuyện phải do người khác quyết định.”

“Nếu Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi lưỡng tình tương duyệt, thì mối hôn sự này tự nhiên sẽ bất lợi cho chúng ta, nhưng nếu không phải thì sao?”

"Chẳng lẽ Lâm Hành Chi không sợ mấy cái thi thể được mang ra khỏi Lệ Vương phủ đều chết thảm sao? Hắn càng sợ thì Sở Chiêu càng không bỏ qua cho hắn. Sở Chiêu là người điên, thích nhất là tra tấn người khác, đặc biệt là nam nhân."

“Cho dù hắn không động thủ, tìm người giúp giúp hắn không phải không được, chờ bọn họ từ phu thê thành oán hận, hoặc Lâm Hành Chi chết trong Vương phủ, con trai ta, con nghĩ Lâm gia sẽ đứng về phía bên nào?”

“Mục nhi, ngươi nhớ kỹ, quan trọng chưa bao giờ là Lâm Hành Chi, mà là Lâm gia sau lưng hắn, người nắm binh quyền trong tay.”

Thái Tử thực mau liền ngộ, chỉ cần lập mưu hoàn hảo, cuộc hôn sự chưa chắc không thể làm cho bọn họ đạt thành mong muốn.

Chỉ là……

“Mục nhi, chớ quên mẫu hậu đã nói với ngươi những gì!”

Hắn vừa mới sinh ra một chút ý niệm, giọng nói của cảnh cáo của Trần hoàng hậu lập tức truyền đến.

Chỉ là một Lâm Hành Chi mà thôi, cho dù chết, sau này cũng sẽ có vô số Lâm Hành Chi.

Thái Tử áp xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, “Mẫu hậu, nhi tử đã hiểu, diệt trừ Sở Chiêu, làm cho Lâm gia ủng hộ chúng ta là quan trọng nhất.”

Trần hoàng hậu rất hài lòng, “Đúng vậy, việc này không cần ngươi nhọc lòng, bổn cung sẽ tự làm thỏa đáng, ngươi cứ chờ đi.”

Thái Tử đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại cùng Trần hoàng hậu nói về những việc gần đây trong triều.

……



Trung cung đang nói đến Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu, mà một chỗ khác trong cung cũng đang nói đến hai người, chẳng qua trong miệng bọn họ muốn cho Lâm Hành Chi gả cho một người khác.

Chiêu Dương cung, Lệ phi đang ở cùng Tề Vương nói chuyện.

Lệ phi là một mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi bước đi đều lộ ra nét quyến rũ, là một yêu tinh được nuôi dưỡng đặc biệt để quyến rũ những nam nhân đã lớn tuổi còn háo sắc.

Ngay cả Kiến Nguyên Đế, người đã quen nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp và lăn lộn với nhiều nữ tử, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của yêu tình này.

Hôm nay Lệ phi mặc một thân bạch y, rõ ràng là màu sắc ngây thơ nhất, lại bị nàng mặc ra phần mị khí, đến mức muốn nóng lòng cởi bỏ bộ lông hồ ly đó ra để ngắm nhìn cảnh đẹp bên trong.

Tề Vương chính là nghĩ như vậy, đôi mắt cơ hồ dính chặt trên người Lệ phi, không đành lòng rời mắt.

Lệ phi không để ý đến sự mạo phạm của Tề Vương, nam nhân đều y như nhau, nhìn thấy mỹ nhân là không thể kiềm chế được. Nhưng nàng thích nhất là loại nam nhân này, chỉ có nam nhân thèm thuồng cơ thể nàng mới có thể bị nàng lợi dụng.

“Tề Vương điện hạ ~” Lệ phi quyến rũ kêu lên, đem người gọi hoàn hồn, “Ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của bổn cung như thế nào?”

Khác với Trần hoàng hậu, Lệ phi chưa từng đem Sở Chiêu coi như đối thủ, nàng biết rõ Kiến Nguyên Đế muốn Sở Chiêu chết bao nhiêu, cũng biết Kiến Nguyên Đế vẫn luôn ở chuẩn bị diệt trừ hắn, một người sắp chết, hà tất cố sức đi đối phó.

Nàng muốn, là Lâm gia đứng ở Tề Vương sau lưng, trợ Tề Vương thượng vị.

Cho nên nàng muốn cho Tề Vương cưới Lâm Hành Chi, yêu cầu Tề Vương đi cầu Kiến Nguyên Đế hạ chỉ tứ hôn.

Chỉ cần người gả vào Tề Vương phủ, Lâm gia muốn Lâm Hành Chi sống tốt tự nhiên sẽ nghe lời, dù sao ai cũng biết Lâm gia bênh vực người của mình.

Nàng thích nhất loại này huynh hữu đệ cung phụ tử từ hiếu nhân gia.

Tề Vương tuy rằng bị sắc đẹp của Lệ phi làm cho mờ mắt, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, rõ ràng không thích cái đề nghị này, “Bổn vương không thích nam nhân, càng không nghĩ đi theo một tên nam nhân làm đoạn tụ.”

“Còn nữa, hôn nhân của bổn vương cũng đã định, giờ phút này đổi ý đi cưới Lâm Hành Chi, ngươi là muốn bổn vương đắc tội hoàn toàn với Tôn gia?”

Lệ phi đầu ngón tay câu lấy dải lụa choàng, mị nhãn như tơ mà nhìn Tề Vương, “Tôn gia cùng Lâm gia cái nào nặng cái nào nhẹ, điện hạ còn không rõ sao?”

Tề Vương cười nhạo một tiếng, “Bổn vương biết ngươi có chủ ý gì, nhưng Lâm gia nếu dễ uy hiếp và khống chế như vậy, sao ngay cả phụ hoàng cũng phải nhường ba phần, Lệ phi nương nương, ngươi thông minh, nhưng bản tính coi thường người khác của ngươi nên thay đổi."

Tề Vương vừa nói vừa bước về phía trước, dần dần đến gần Lệ phi nữa dựa vào trường kỷ, tuy giơ tay nhưng không hề chạm vào mặt Lệ phi mà chỉ vẫy tay vào không khí, “Bất quá làm cho Lâm Hành Chi gả đi thật ra lại là một ý kiến hay, bổn vương không thể, nhưng có người có thể."

Lệ phi cười quyến rũ, dùng ngón tay ngọc thon dài câu lấy cằm Tề Vương, “Ngươi vẫn là không đủ lớn mật, cho nên đến bây giờ cũng chỉ có thể giả là hiếu tử hiền tôn, Sở Dịch, trừ bỏ bổn cung còn có ai có thể nhìn trúng ngươi?”

Bị sắc đẹp mê hoặc nhưng cũng không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, gã đẩy tay Lệ phi ra,“Vậy không cần Lệ phi nương nương nhọc lòng, ngươi chỉ cần dỗ dành nam nhân mà ngươi nên quyến rũ là được. Ngày sau bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi."

Sở Dịch không có do dự đứng lên, lập tức rời đi.

Lâm Hành Chi hiện giờ là một mặt hàng nóng, y rất nhanh sẽ tìm được nam nhân cho mình.

……

Lâm Hành Chi hiển nhiên không biết chính mình tự nhận đoạn tụ lại khiến nhiều người nhớ thương như vậy, chính là cái tên nam nhân y muốn gả lại không biết cố gắng, vẫn luôn giữ im lặng.

Tin đồn đầu đường cuối ngõ gần như đã biến mất, Lâm Hành Chi không thể chờ thêm được nữa, sau khi ra khỏi Hàn Lâm viện, liền chạy về phía Lệ Vương phủ.

Tuy rằng Lệ Vương phủ như cũ bị vây quanh không cho người vào, nhưng còn có lỗ chó mà, Lâm Hành Chi đối với lỗ chó xoa tay hầm hè, cục đá có thể vào, y cũng nhất định có thể!

Thạch Nghiên đứng ở bên cạnh y, sắc mặt có chút khó coi, nguyên nhân là cậu ta cảm thấy tính cách thiếu gia nhà mình thay đổi hoàn toàn từ khi bị Lệ Vương bắt đi. Ngay cả lỗ chó cũng không buông tha.

Ngay lúc Lâm Hành Chi bắt đầu tính chui lỗ chó, Sở Chiêu nhận được tin, thuộc hạ báo lại," Vương gia, Vương phi vì muốn gặp ngày, mà chui lỗ chó."



Tình nghĩa của Vương phi dành cho Vương gia thật là cảm động lòng người!

Sở Chiêu đang lười biếng nằm trên giường đột nhiên có tinh thần hỏi:" Chui vào rồi?"

Thuộc hạ giải thích: “Động quá nhỏ, bên trong còn có Kim Vũ Vệ tuần tra.”

“Kia đi đem người vào…… Không, bổn vương tự mình đưa y vào.”

Lời này vừa nói ra, thuộc hạ tức khắc mặt lộ vẻ vui mừng, Vương gia chủ động, khoảng cách Vương phi vào cửa liền không xa.

Sở Chiêu từ ra cửa trèo tường lại đến đem Lâm Hành Chi xác vào, cũng chỉ trong nháy mắt.

Động tác mau đến Lâm Hành Chi cả người đều ngốc, y cứ như vậy vào sao?

Thấy y ngốc ngốc lăng lăng, Sở Chiêu cười nhạo một tiếng, “Chỉ là bị là bị bổn vương mang vào cao hứng quá mà choáng váng, đúng là không có tiền đồ.”

Lâm Hành Chi không tiền đồ hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Không phải nói một con chim đều không bay vào được sao?”

Sở Chiêu hôm nay tâm tình không tồi, liền giơ tay gõ lên trán Lâm Hành Chi, “Ngươi không phải chim, đương nhiên có thể vào.”

Lâm Hành Chi: “……” Được rồi, ba tầng trong ba tầng ngoài chỉ là phòng chim mà thôi.

“Nói đi, tới tìm bổn vương làm cái gì?”

A, đúng rồi, Lâm Hành Chi nhớ tới chuyện chính, vội vàng ngẩng đầu đánh giá Sở Chiêu, đối với hắn ngó trái ngó phải một hồi lâu mới mở miệng dò hỏi: “Vương gia, bệnh của ngài thế nào, tháng này thân thể khỏe hơn chưa?”

Sở Chiêu ngẩn ra, tiếp theo như trêu đùa nói: “Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ, bổn vương cho rằng ngươi chỉ nhớ thương muốn làm Vương phi bổn vương.”

Lâm Hành Chi cũng không tức giận với hắn, “Chỉ cần ngài còn tồn tại thì ta mới trở thành Vương phi, nếu không ta sẽ phải thủ tiết.”

Sở Chiêu nhướng mày, “An tâm, không nhanh như vậy.”

Lâm Hành Chi lắc đầu, lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương, “An tâm không được, ta còn chưa thành Vương phi của ngài đâu.”

Y duỗi tay cẩn thận túm tay áo Sở Chiêu, “Rốt cuộc khi nào ngài mới cưới ta, ngài có còn là nam nhân không?”

Có chút lời nói nam nhân chính là nghe không được, Lâm Hành Chi rất rõ ràng mà cảm giác được khí tức Sở Chiêu thay đổi, Sở Chiêu tới gần y, nắm cằm y, ánh mắt nguy hiểm, gằn từng chữ một nói: “ Làm sao ngươi biết được bổn vương không được?!"

Lâm Hành Chi hoàn toàn bị khí thế của Sở Chiêu áp chế, nhưng y cũng không sợ, nhắm hai mắt há mồm liền kêu: “Ngài còn chưa cưới ta, ta lại chưa thử qua, làm sao biết được ngài có được không!”

Ngẫm lại cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu, “Có bản lĩnh thị cưới ta đi.”

Cũng không biết làm sao, rõ ràng là rống, Sở Chiêu thế nhưng từ giữa nghe ra vài phần ủy khuất.

Hắn cũng nghĩ, hình như Lâm Hành Chi lần nào cũng đến việc cưới y, nhưng hắn lại luôn lảng tránh, tự nhiên sẽ cảm thấy ủy khuất.

Như vậy nghĩ, Sở Chiêu trong lòng liền có chút không đành lòng, theo bản năng liền đáp một tiếng “Được”.

Sau đó hắn liền thấy được nụ cười rạng rỡ trên mặt Lâm Hành Chi, cùng tia ranh mãnh trong mắt.

Sở Chiêu đột nhiên ra tay nhéo khuôn mặt không tì vết của Lâm Hành Chi, nói“Nhóc lừa đảo.”

Lâm Hành Chi vẫn cười vui vẻ, “Ta mặc kệ, dù sao ngài cũng đã đáp ứng rồi, là nam nhân thì phải giữ lời.”

Sở Chiêu cũng không tức giận, ngược lại cong khóe miệng nói: “Chờ sau khi thành thân lại tính với em!"

Bình Luận (0)
Comment