Lâm Tu còn về nhà kêu người, người này được phát một cái roi cầm theo ở phía sau, đám khốn nạn đó nếu dám lười biếng sẽ dùng roi quất.
Còn phải kéo theo những mảnh giẻ rách trên người, vừa bò vừa mắng mình không phải là người, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng khi hồ ngôn loạn ngữ.
Sau đó bò trên đường lớn, trên người trần như nhộng, dẫn tới vô số bá tánh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chu thị cùng Lâm Tu đêm qua trở về muộn, nên không nói với Lâm Hành Chi.
Mà buổi sáng hôm nay lại có tin tức truyền đến, những người đó qua một đêm đều bị cắt lưỡi, còn bị cảnh cáo, còn dám có tâm tư gì nữa thì lần sau không chỉ mất lưỡi.
Thạch Nghiên cũng đoán được, bút tích chuyện cắt lưỡi này nhất định là do Lệ Vương điện hạ cho người làm, cũng chính là phương pháp người này xử lý những kẻ khua môi múa mép.
Bị hù dọa như vậy, chắc chắn mấy kẻ đó sẽ không dám si tâm vọng tưởng, những ngày sau cũng không khá hơn.
Lâm Hành Chi nghe xong cũng cảm thấy sảng khoái hả giận, đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu thương của nương và đại ca.
Y nói với Thạch Nghiên, “Quả nhiên là có người đau ta.”
Thạch Nghiên đưa khăn lau mặt cho y,, thiệt tình thực lòng nói: “Thiếu gia tốt như vậy, sao mà không có ai đau, người là đầu quả tim của cả nhà.”
“Này” Lâm Hành Chi rùng mình, “Ngươi nói như vậy có hơi quá mức,” cái gì đầu quả tim, quá buồn nôn.
Lâm Hành Chi nhanh chóng tắm rửa xong rồi chạy lấy người.
Dùng bữa sáng xong, y thỉnh an trưởng bối trong nhà, Chu phu nhân nhìn phản ứng của y, so với ngày hôm qua từ ái hơn rất nhiều, còn xoa xoa mái tóc mà y vất vả buộc lại, nói:" Để con chịu ủy khuất rồi."
Lâm Hành Chi liếc nhìn mái tóc rối bù trên đỉnh đầu, trong lòng có chút ủy khuất, nhưng nghĩ lại đây là bút tích của nương, y chân thành nói:"Có." Chỉ cần nương vui là được.
Chu phu nhân nào nhìn không ra chuyện mình nói cùng chuyện nhi tử nói không phải một chuyện, thấy y không có không cao hứng, thần sắc phức tạp nói: “Con cũng trưởng thành, bị ủy khuất sẽ không trở về làm nũng cáo trạng, nương thực vui mừng.”
“Nhưng cũng có chút buồn, chỉ chớp mắt con liền từ một đứa bé thành một người hiểu chuyện tự mình có thể làm chủ được.”
Lâm Hành Chi vuốt vuốt mái tóc rối bù, nghi hoặc nghiêng đầu, “Nương, lời này của người có phải nói hơi quá sớm không, con còn chưa xuất giá mà.”
Chu thị:……
“Câm miệng!”
Bà thật vất vả ấp ủ cảm xúc tới an ủi nhi tử, kết quả……
Chu thị cả giận nói: “Con có phải không có mắt hay không? Không thấy lão nương đang lo lắng trấn an sao?"
Lâm Hành Chi cảm thấy lúc này mới giống nương y.
Y không giống như trước, nhưng y muốn cho những người quan trọng của y vẫn là bộ dáng đó.
Có thể tùy hứng, có thể tùy ý tiêu sái, có thể là chính mình.
Lâm Hành Chi mỉm cười rạng rỡ với Chu thị, “Nương, người đẹp nhất là khi la lối.”
Y cũng sớm làm tốt chuẩn bị, cất bước liền chạy.
Chu thị phản ứng chậm một phách, nhìn Lâm Hành Chi đã chạy đến ngoài cửa lửa giận dần dần bốc lên, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Lâm Hành Chi nóng giận rống: “Nhãi ranh, con nói ai la lối khóc lóc?”
“Con về đây cho ta, xem lão nương hôm nay có đánh gãy chân chó của con không!"
Lâm Hành Chi chạy càng nhanh, ngốc tử mới trở về.
Thạch Nghiên đi theo phía sau, nghiêm túc đặt câu hỏi, “Thiếu gia, người là đang trả thù phu nhân chiều ngày hôm qua thờ ơ với người sao?”
Lâm Hành Chi không thừa nhận, khịt mũi, “ Làm sao có thể nói là trả thù khi đó là chuyện mẫu tử?” rõ ràng là mẫu từ tử hiếu.
Thạch Nghiên tỏ vẻ, nếu y không vui vẻ như vậy, cậu ta khẳng định sẽ tin.
Sau đó, Lâm Hành Chi đi thăm muội muội Lâm Uyển, hai huynh muội liền tranh cãi ai được yêu thương nhất trong nhà, tranh nhau một trận.
Tiếp theo lại đi đến viện của đại ca xem cháu trai còn nằm tã lót, ở bên tai cháu trai đọc Thiên Tự Văn*, khai ngộ cho cháu.
(*Thiên tự văn (tiếng Trung: 千字文) là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương (502 - 557), được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ. Tác phẩm này cùng với Tam tự kinh, Bách gia tính là những bài học vỡ lòng của học sinh Trung Quốc trong nhiều thế kỷ.Nguồn Wikipedia.)
Cuối cùng trở về viện chạy ven tường khiêu khích Từ Văn Ngạn muốn tìm y chơi, thành công làm người ta tức giận.
Giống như con khỉ.
Mắt thường cũng có thể nhận ra y đang vui.
Thạch Nghiên liền hỏi y vì cái gì mà vui vẻ như vậy, Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì chuyện tốt sắp phát sinh.”
Nhưng cũng không nói tỉ mỉ, liền ngân nga một giai điệu nhỏ rồi nhốt mình trong phòng đọc sách.
Việc Lâm gia làm người trầ.n trụi diễu hành trên phố có lẽ là do lương tâm cắn rứt, thế nhưng không có ai truy cứu, thậm chí không có ai nhắc đến trước mặt Kiến Nguyên Đế.
Còn việc cắt lưỡi, người phía sau chỉ kém thấp hương bái tạ người làm ra.
Đương nhiên, cũng không phải cái gì cũng không phát sinh, Chu gia bị kiện lên nha môn kinh thành, người này lại là nhà ngoại Tề Vương, trực tiếp trình tới trước mặt Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế hạ lệnh tra rõ.
Về phần ai làm, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
……
Trung cung
Trần hoàng hậu nghe cung nữ bẩm báo Kiến Nguyên Đế sai người tra rõ chuyện Lâm gia, trong lòng khá vui vẻ.
Bản thân phe phẩy cây quạt nhặt quả nhoăn, sau đó phân phó cung nữ, “Nhớ rõ giúp đỡ, đừng bỏ sót chứng cứ.”
Cung nữ đáp lại, tiến lên bóp vai Trần hoàng hậu, lại nói: “Nương nương, có tin tức từ biên quan truyền tới, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia Lâm gia nổi lên chút xung đột.”
Đại thiếu gia được cung nữ nhắc đến chính là Trần Xuyên, trưởng tử Trần gia.
Trần hoàng hậu nhướng mày hỏi: “Vì chuyện gì?” Ngữ khí rõ ràng không vui.
“Thật ra cũng không phải chuyện to tác gì, là vì tiểu thiếu gia Lâm gia, nương nương cũng biết được, đại thiếu gia sau lưng...Vị tiểu thiếu gia Lâm gia lớn lên tuấn tú, thuộc hạ dưới quyền đại thiếu gia liền nói giỡn nói để đại thiếu gia cưới tiểu thiếu gia Lâm gia, như vậy Lâm gia tự nhiên cùng Thái Tử điện hạ một lòng.”
“Vô ý để thủ hạ của nhị thiếu gia Lâm gia nghe được, nương nương cũng đã biết, Lâm gia đều là người chút ngang ngược vũ phu, cho nên nhị thiếu gia Lâm gia liền động thủ.”
Sắc mặt Trần hoàng hậu càng trở nên khó coi, mắng:" Không có đầu óc ngu xuẩn!"
Cung nữ lập tức phụ họa, “Nương nương nói rất đúng, chỉ là vài câu vu vơ mà thôi, vậy mà vì nhị thiếu gia Lâm gia lại trực tiếp động thủ, không phải ngu xuẩn thì là gì?”
Trần hoàng hậu đẩy tay cung nữ ra, sắc mặt phiếm lạnh, “Bổn cung nói chính là tên Trần Xuyên ngu xuẩn đó!”
Cung nữ ý thức được chính mình chụp sai mông ngựa, cuống quít quỳ xuống cầu tình, “Nương nương thứ tội, là nô tỳ nói sai lời.”
Dù sao cũng là người đi theo bên mình nhiều năm, Trần hoàng hậu cũng không trách phạt, chỉ để người quỳ một hồi mới cho đứng lên, sau đó tiếp tục hỏi: "Có bị thương không?"
"Trong thư không đề cập đến, nô tỳ nghĩ là không."
Cung nữ muốn bù đắp lỗi lầm, nói với Trần hoàng hậu: “Nương nương, là nhị thiếu gia Lâm gia động thủ trước, dù có trách cũng không đến trên người đại thiếu gia, nương nương không cần lo lắng.”
Trần hoàng hậu xoa xoa huyệt Thái Dương, bị tức giận đến đau đầu, không rõ vì sao xung quanh mình lại có thứ ngu ngốc như vậy.
Chỉ vào cửa đối cung nữ nói, "Đi, đi ra khỏi đây!”
“Là, nô tỳ biết sai, nô tỳ cáo lui.” cung nữ thần sắc hoảng loạn, lại không dám vì chính mình biện bạch cái gì, nhanh chóng lui xuống.
Trần hoàng hậu ở ghế trên dựa ngồi một hồi lâu, ngoài cửa vang lên tiếng nói, nàng lúc này mới mở miệng dò hỏi, “Là Bán Hạ sao? Tiến vào.”
Cánh cửa đóng kín bị đẩy ra, một nữ tử mặc xiêm y xanh ngọc bước vào.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương,” không chờ Hoàng Hậu mở miệng, nữ tử liền đứng lên đi đến phía sau Trần hoàng hậu, “Nương nương chính là lại đau đầu,” ngoài miệng nói, tay lại tự nhiên ấn ấn vào đầu Trần hoàng hậu.
Trần hoàng hậu bị ấn vài cái, mày giãn ra, thở dài một hơi nói: “Vẫn là ngươi tri kỷ, nếu sớm biết bổn cung lúc trước không nên cho ngươi đi làm nữ quan Thượng Y Cục, nên đem ngươi an bài đến bên người bổn cung, bổn cung cũng không vì tức giận những tên ngu ngốc đó mà đau đầu.”
Nữ tử, cũng chính là Bán Hạ mà trước đó Trần hoàng hậu gọi.
“Đa tạ nương nương thưởng thức,” Bán Hạ mở miệng, thanh âm ôn nhu như nước, lại trong trẻo ngọt ngào, vừa mở miệng đã khiến người ta mê mẩn, “Nếu có nương nương, làm sao có thể có Bán Hạ hôm nay, chỉ sợ năm đó sớm chết ở u đình.”
Trần hoàng hậu bị ấn đến thoải mái, phải một lúc lâu mới mở miệng, “Bổn cung biết ngươi là người biết ơn, đầu óc cũng linh hoạt, chuyện ngoài cung ngươi cũng đã nghe, ngươi cho ta một chủ ý, hiện tại nên làm như thế nào mới phải?”
Bán Hạ từ ấn đầu chuyển sang xoa xoa vai Trần hoàng hậu, “Nương nương chính là muốn nghe nô tỳ nói thật?”
Trần hoàng hậu không hài lòng “Bán Hạ, ngươi đây là muốn cùng bổn cung chơi tâm nhãn?”
“Nô tỳ không dám,” Bán Hạ vội vàng giải thích, “Nô tỳ chỉ là cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nương nương cần phải suy nghĩ kỹ, bằng không một bước ra sẽ khó quay đầu lại.”
Trần hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, “Nếu không phải như thế, bổn cung cũng không đến mức phát sầu, ngươi nói xem, ngươi nghĩ như thế nào.”
“Vâng” Bán Hạ cung kính nói, “Trước khi vào cửa, nô tỳ cũng nghe Từ Tố nhắc đến chuyện xảy ra ở biên quan. Nương nương, đây mới là ngọn nguồn, ai cũng đều biết Lâm gia rất bênh vực người của mình, lần này ngoài biên quan thắng lợi. Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng Lâm gia, nếu Lâm gia muốn đổi thành cái khác, tỷ như vì Lâm Trạng Nguyên đòi công đạo, vậy thì lần này Hầu gia vất vả để đại thiếu gia chạy tới biên quan đều trở nên vô ích."
“Hơn nữa, nhị thiếu gia Lâm gia nghe được sau khi cưới Lâm Trạng Nguyên, Lâm gia đối với Thái tử một lòng, nếu bọn họ hiểu lầm chuyện này do Thái tử bày mưu tính kế, đến lúc đó...Chỉ sợ Lâm gia không chỉ ghi hận đại công tử, ngay cả thái tử điện hạ cũng bị liên lụy."
Trần hoàng hậu nghe vậy rất là không vui, đang muốn nổi giận, lại bị Bán Hạ đoạt trước, “Nương nương, không phải sợ Lâm gia ghi hận, mà là muốn phòng Lâm gia bởi vì đối Thái Tử điện hạ bất mãn, mà đứng ở đối diện.”
Trần hoàng hậu lập tức bình tĩnh lại, trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt Lệ phí và Tề Vương, tuy vừa mới bắt được một quân của Tề Vương, nhưng nàng còn lâu mới có thể trực tiếp tiêu diệt hắn.
Huống hồ, trừ bỏ Tề Vương, Kiến Nguyên Đế còn có nhi tử khác.
Tất cả đều là họa lớn.
“Cho nên, ngươi cảm thấy bổn cung nên làm như thế nào?” Trần hoàng hậu trầm giọng hỏi.
“Dời đi thù hận,” Bán Hạ đưa ra kiến nghị cho nàng.
Trong lòng Trần hoàng hậu đã có đáp án, "Ý của ngươi là Sở Chiêu?"
Bán Hạ giải thích: “Mới vừa có người náo loạn chuyện cầu hôn, từ những kết cục của đám người đó có thể nhìn ra, Lâm gia lúc này đang nổi cơn thịnh nộ. Nếu lúc này còn có người đâm vào vết đao đó thì sao?"
Kết quả không cần nói cũng biết, Trần hoàng hậu sắc mặt từ u ấm chuyển sang sáng rỡ.
“Còn có biên quan bên kia, đại thiếu gia chỉ là ngoài miệng nói thì người Lâm gia liền bắt đầu động thủ, nếu để cho bọn họ biết kinh thành bên này không thể không gả, nếu gả là gả qua mặc người làm nhục, lại sẽ như thế nào?”
Sẽ như thế nào?
Chỉ nghĩ đến hậu quả thôi cũng khiến Trần Hoàng hậu bật cười.
Nàng yêu cầu Bán Hạ ngừng tay, để người đứng ở trước mặt, hài lòng nói: “Vẫn là ngươi hiểu rõ tâm tư bổn cung nhất.”
Trần hoàng hậu đem nho trên bàn ban thưởng cho Bán Hạ, sau đó gọi người tiến vào, phân phó nói: “Đi, đến Cần Chính Điện bên kia, nói bổn cung đêm nay thỉnh Hoàng Thượng dùng bữa tối.”
Trần hoàng hậu vuốt ve chiếc nhẫn vàng khảm đá quý trên tay, khóe miệng hơi câu lên, nàng không chỉ muốn cho Kiến Nguyên Đế tứ hôn cho Sở Chiêu, còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ!