Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 20

“Biểu ca, ngươi mau cứu cứu ta đi, ta không muốn cưới nữ nhi Trần gia.” Từ Văn Ngạn mắng Trần gia xong, đột nhiên thay đổi thái độ, ngồi xổm bên chân Lâm Hành Chi bắt lấy vạt áo y đáng thương hề hề bắt đầu cầu Lâm Hành Chi giúp đỡ.

Lâm Hành Chi nói: “Nữ nhi Trần gia mỗi người đều ôn nhu hiền thục, huệ chất lan tâm*, ngươi còn không muốn?”

(“huệ chất lan tâm” – dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan. Cre: PHUNUNET)

Từ Văn Ngạn dốc sức lắc đầu, “Ta không muốn, biểu ca, ngươi giúp giúp ta, ta chính là biểu đệ của ngươi mà.”

Lâm Hành Chi mỉm cười, tâm tình không tồi, “Cầu xin ta.”

“Cầu ngươi…… Biểu ca.” Từ Văn Ngạn nháy mắt cái nước mắt lưng tròng, thập phần co được dãn được.

Lâm Hành Chi vừa lòng, để Thạch Nghiên kéo người lên ghế ngồi, “Ngươi nói trước cho ta làm sao ngươi biết được tin tức này, làm sao mà kết luận ngươi nhất định phải cưới cô nương Trần gia?”

“Trần Vân Yến sai người đưa tin cho ta,” bởi vì giúp Lâm Hành Chi chạy chân đáp lời, mặt sau lại giúp Trần Vân Yến tự sát không thành khuyên nhủ nàng vài câu, thường xuyên qua lại nên quen biết.

Trần Vân Yến từ sau khi giọng nói bị huỷ hoại liền bị Trần gia từ bỏ, đại tiểu thư con vợ cả trở thành trò cười của Trần gia, ăn mặc chi phí không bằng trước đó, ngay cả người hầu cũng dám bất kính với nàng.

Trần Vân Yến cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nàng thà sống cuộc sống như hiện tại còn hơn là bị coi như công cụ liên hôn tùy ý gả đi.

Nhưng suy cho cùng, nàng cũng là đại tiểu thư nhiều năm như vậy, cũng học được thủ đoạn của quản gia để lấy lòng người, cũng có thể nghe một số tin tức quan trọng trong Trần gia.

Sau khi Trần Vân Yến bị từ bỏ, Trần gia lập tức để mắt đến muội muội của nàng Trần Vân Viên, mà đối tượng liên hôn cũng lựa chọn lại một lần nữa, bọn họ sợ nếu nhìn chằm chằm vào Lâm gia họ sẽ lại mất đi một nữ nhi.

Mà ngay tối hôm qua, Trần gia rốt cuộc định ra mục tiêu, tiểu thế tử Định An Hầu phủ, Từ Văn Ngạn.

“Trần Vân Yến nói, Trần gia tính toán cầu Hoàng Thượng tứ hôn.”

Kiến Nguyên Đế ngày ngày bận rộn việc ban hôn, Lâm Hành Chi thầm phỉ báng trong lòng.

“Tin tức thật sự đáng tin cậy?” Lâm Hành Chi hỏi.

Từ Văn Ngạn liên tục gật đầu, “Đáng tin cậy, Trần Vân Yến cũng không phải đèn cạn dầu, trong lòng nàng có chủ ý khác.”

Từ Văn Ngạn nói xong lại tiếp tục nói: “Thánh chỉ nhất hạ, ta cưới nữ nhi Trần gia hoặc là bị tru di cửu tộc, tuy rằng ta ngày thường có chút bất hiếu, nhưng cũng không muốn làm phụ mẫu bị chém đầu a.”

“Đúng vậy, còn có ngươi, biểu ca của ta” Từ Văn Ngạn trảo một cái đã bắt được tay Lâm Hành Chi “Ta cũng không đành lòng nhìn ngươi chết.”

Trong lòng Lâm Hành Chi run lên, đột nhiên minh bạch thánh chỉ ban y làm thiếp là có ý gì, mục đích không phải là y, mà là Định An Hầu phủ.

Cũng không phải Kiến Nguyên Đế tính kế, mà là Trần hoàng hậu đang lót đường cho Thái Tử.

Định An Hầu phủ cùng Lâm gia quan hệ thông gia quá chặt chẽ, Từ lão phu nhân là cô cô của Định An Hầu phủ hiện tại, đại tẩu Từ Thu Nương lại là nữ nhi Định An Hầu, chưa kể hai phủ liền nhau giao tình nhiều năm.

Chính là kiếp trước, Định An Hầu phủ cùng Lâm gia đều bị huỷ diệt.

Định An Hầu vốn chính là trọng thần trong triều, có ông trợ giúp, Thái Tử tự nhiên như hổ thêm cánh.

Trần hoàng hậu cũng đang đặt cược vào việc Lâm gia có thể từ bỏ Định An Hầu phủ mà đứng ở đối lập Thái tử.

Lâm gia cùng Định An Hầu phủ là cửu tộc của nhau, giữa hai thánh chỉ tứ hôn, hoặc là Lâm gia chịu gả, hoặc là Định An Hầu phủ cắn răng cưới, Kiến Nguyên Đế sẽ không cho phép bị người liên tục ngỗ nghịch hai lần.

Sở Chiêu từ Lâm gia cầm đi thánh chỉ tứ hôn, điều đó có nghĩa Lâm gia đã đưa ra lựa chọn, hiện tại……

Lâm Hành Chi nhìn về phía Từ Văn Ngạn, thở dài, y lại làm liên luỵ đến biểu đệ đáng thương của mình.

Y cũng không thể không quản việc này.

Lâm Hành Chi hỏi: “Ngươi thu được tin tức có nói với Hầu gia không?”

Từ Văn Ngạn lắc đầu, “Vẫn chưa, ta sợ ông ấy tức giận,” cha hắn ghét nhất bị người ta tính kế.

“Cũng không phải nổi giận với ngươi,” Lâm Hành Chi túm lấy áo trên vai Từ Văn Ngạn đem người kéo lên, “Đi, về nhà ngươi nói cho Hầu gia.”

Lâm Hành Chi cười mỉm truyền đạt kinh nghiệm của mình cho Từ Văn Ngạn, “Có việc trị không được thì đi tìm trưởng bối, những lão hồ ly sẽ thông minh hơn ta và ngươi rất nhiều."

Lâm Hành Chi nói vậy, Từ Văn Ngạn cũng không còn gánh nặng, dù sao hắn vừa ngu ngốc vừa vô dụng, phụ mẫu hắn cũng biết rõ.



Từ Văn Ngạn có nhận thức rất rõ về bản thân chủ động mang Lâm Hành Chi đi trèo tường, với thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, ba bước là trèo lên tới trên tường, đưa tay về phía Lâm Hành Chi "Mau, ta kéo ngươi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

2. Mộng Có Đành Buông

3. Không Hẹn Mà Đến

4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia

=====================================

Lâm Hành Chi nhìn Từ Văn Ngạn duỗi tay tới nghi hoặc, “Ngươi chưa đi qua cửa chính cửa hàng Tướng quân phủ sao?”

Từ Văn Ngạn cảm thấy Lâm Hành Chi đây là khinh thường hắn, vì thế thu hồi tay bám tường trượt về nhà mình, về phần Lâm Hành Chi, tự lo cách qua đi.

Cuối cùng Lâm Hành Chi vẫn là từ đại môn Định An Hầu phủ đi vào, ai nói y chỉ là “Văn nhược thư sinh”.

Hai người tìm được Định An Hầu, bô bô đem sự tình vừa nói, Từ Văn Ngạn ôm cánh tay phụ thân mình làm nũng, “Phụ thân, nhi tử không cưới, nhi tử không muốn cưới nữ nhi Trần gia đâu~~”

Lâm Hành Chi nhìn thấy bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của Định An Hầu, đại khái là muốn một cái tát chụp chết nhi tử ngu xuẩn này.

Bất quá vẫn là nhịn xuống, chỉ xụ mặt uy nghiêm quát lớn một tiếng, “Câm miệng! Lại không nói tiếng người lão tử liền đem ngươi đến Trần gia ở rể!”

Từ Văn Ngạn buông tay lui ra phía sau, ánh mắt u oán, nhưng không dám hé răng.

Định An Hầu vừa lòng mà đem bàn tay nắm thành quyền thả lỏng, hỏi: “Thánh chỉ đã định xong rồi?”

Từ Văn Ngạn lắc đầu.

“Nếu đã vậy thì có gì phải sợ?,” lão hồ ly một bộ đã tính sẵn trong lòng, hiển nhiên đã có biện pháp ứng đối.

Rất mau Lâm Hành Chi liền biết Định An Hầu chuẩn bị đánh đòn phủ đầu như thế nào, ông đem Từ Văn Ngạn đưa đến thanh lâu.

Yêu cầu một phòng riêng, kêu hai cô nương đánh đàn xướng khúc, để Từ Văn Ngạn ở trong phòng đi ngủ.

Nguyên lời nói là: “Ngủ đi, ngủ đến sáng mai lại về!”

Vì an nguy của Từ Văn Ngạn, cũng vì an nguy của hai cô nương, Định An Hầu còn bố trí hai thị vệ ở bên ngoài bảo hộ.

Lâm Hành Chi chứng kiến toàn bộ quá trình: “……”

Nhất thời không biết tìm từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng giờ phút này.

Lâm Hành Chi cảm thấy chính mình hẳn là nên khuyên một chút, vừa muốn mở miệng, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một nam nhân ăn mặc như thị vệ của Lệ Vương phủ, quỳ một gối xuống đất nói: “Vương phi, Vương gia ở tướng quân phủ chờ người.”

Lâm Hành Chi:……

Thực hảo, Sở Chiêu vào cung vì y đổi thánh chỉ, mà y lại xuất hiện ở thanh lâu, còn bị thuộc hạ Sở Chiêu vừa vặn bắt được.

Lâm Hành Chi nhìn những vị khách trầm mê ăn chơi đàng điếm phía dưới, ở trong lòng xin lỗi Từ Văn Ngạn, sau đó chắp tay sau lưng xuống lầu.

Mãi cho đến về nhà toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình không nói chuyện một câu, tận lực làm chính mình thoạt nhìn không chột dạ.

Sau khi về nhà Lâm Hành Chi được biết Sở Chiêu không ở sảnh ngoài, mà là đang đợi y trong phòng ở Hải Đường Uyển.

Lâm Hành Chi:…… y không muốn nói chuyện.

Khi đến Hải Đường Uyển, Lâm Hành Chi liền phát hiện thị vệ hộ tống y trở về đã biến mất không thấy đâu, trong viện yên tĩnh không tiếng động, ngoại trừ một nam nhân huyền y sắc bén khí tràng cường đại trong phòng ngồi uống trà.

Không giống hồng y rung động lòng người, không giống áo lam khi ôn hòa kiêu ngạo anh tuấn, hiện tại Sở Chiêu vừa thấy liền không dễ chọc, cũng không dám chọc.

Lâm Hành Chi lại không sợ, chỉ là có chút hoảng hốt, y giống như thấy được Sở Chiêu kiếp trước, kiếp trước mỗi lần nhìn thấy hắn, Sở Chiêu đều là bộ dáng hiện tại.



Lạnh nhạt, sắc bén, lại làm người khác sợ hãi, khí chất áp đảo đến mức khiến người ta khó thở.

Lâm Hành Chi vào cửa, đi đến đối diện Sở Chiêu ngồi xuống, cầm một chiếc bánh ngọt trên bàn đưa cho Sở Chiêu, “Vương gia nếm thử xem, đây là món điểm tâm ngày thường ta thích nhất.”

Bánh đậu xanh, món điểm tâm sở trường của đầu bếp Lâm gia.

Động tác tự nhiên, không giống chột dạ lấy lòng, ngược lại giống dỗ dành hắn, những ý nghĩ như vậy không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Sở Chiêu.

Hắn tiếp nhận, cắn một miếng nhỏ, lớp vỏ bên ngoài giòn đến mức khi chạm vào sẽ vỡ ra, bên trong chứa đầy nhân đậu xanh giã nhuyễn, vị hơi ngọt, không béo ngậy, quyện với mùi thơm của sữa, thực sự rất ngon.

Lâm Hành Chi chính mình cũng cầm khối, ăn xong thỏa mãn đôi mắt đều nheo lại, quai hàm phình phình, giống sóc con.

Kẻ lừa đảo giống như sóc con, Sở Chiêu bị chính suy nghĩ trong lòng mình làm cho tức cười.

Đối diện Lâm Hành Chi chú ý tới phản ứng của hắn, vội vàng buông bánh đậu xanh, đứng dậy nửa nằm trên bàn tiến lại gần trước mặt Sở Chiêu, “Vậy Vương gia, có thể cho ta một cơ hội ngụy biện được không?”

Sở Chiêu lấy ra thánh chỉ, đặt ở trên bàn, rất hào phóng mà tỏ vẻ, “Có thể, em bắt đầu giảo biện đi.”

Lâm Hành Chi nhìn thoáng qua chiếu chỉ, biết nếu mình không giảo biện để vừa lòng Sở Chiêu, rất có nguy cơ chỉ làm thiếp.

Lâm Hành Chi nhỏ giọng nói thầm, “Ngài thật đúng là một chút cũng không chịu có hại.”

Sở Chiêu chăm chú nhìn ánh mắt đánh úp lại, “Hử?”

Lâm Hành Chi lập tức sửa miệng, “Không có gì, Vương gia ngài thật tốt, ta đây liền bắt đầu, khụ khụ……”

Sau khi hắng giọng, Lâm Hành Chi bắt đầu kể một câu chuyện xưa cảm động phụ tử từ hiếu, giải thích ngắn gọn lý do tại sao y lại xuất hiện trong thanh lâu, cũng tỏ vẻ y không có làm gì ngay cả nhìn cũng không.

Gia giáo tốt đẹp.

Sở Chiêu dùng ngón trỏ trêu đùa cằm Lâm Hành Chi, giống như trêu chọc một con thú cưng nhỏ, sau đó gật đầu nói: “ n, bổn vương đã biết.”

Đồng thời đem thánh chỉ đẩy vào tay y, " Nhìn xem."

Sở Chiêu nếu cầm thánh chỉ tới, mục đích nhất định đã đạt được, Lâm Hành Chi tùy tiện mở ra nhìn xem, y từ thiếp thất biến thành Vương phi, còn thêm một đoạn khen ngợi.

Sau khi cuộn thánh chỉ lại và đặt sang một bên, Lâm Hành Chi hỏi Sở Chiêu:" Ông ta có làm khó ngài không?"

Đều đã đưa đến cận kề cái chết, Kiến Nguyên Đế tất sẽ không dễ dàng sửa đổi thánh chỉ.

Sở Chiêu lắc đầu,“Không có, ông ta không dám.”

Nói một cách thập phần nhẹ nhàng bâng quơ.

Lâm Hành Chi không tin, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.

Sở Chiêu đành phải giải thích, “Ta nói cho ông ta, nếu không thay đổi, ta liền cho người sao chép thánh chỉ dán khắp kinh thành, sau đó lại treo chiếu chỉ có ấn ngọc tỷ trên tường thành, cho tất cả những người ra vào chiêm ngưỡng."

Kiến Nguyên Đế cùng Trần hoàng hậu đều quá nóng vội, không chờ sự tình được giải quyết liền thả tin tức ra ngoài, nếu không có bá tánh trên đường nghị luận, việc sửa đổi thánh chỉ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Đằng trước làm bá tánh khen ông ta là vị vua tốt, biết vì thần vì dân, kết quả thánh chỉ lại là muốn cho nhi tử của trung thần chi tử đi làm thiếp, người trước người sau một đường, truyền ra ngoài, làm bá tánh nghĩ về ông ta như thế nào, lại làm cho người đọc sách trong thiên hạ nghĩ như thế nào?

Khi bị Sở Chiêu uy hiếp Kiến Nguyên Đế đích xác tức giận đến mắng thẳng hắn là nghịch tử, hận không thể chém đầu Sở Chiêu ngay lập tức, nhưng cũng rõ ràng Sở Chiêu là cái dạng người gì, cho nên ông ta không dám đánh cuộc.

Đương nhiên, thánh chỉ sửa dễ dàng, nhưng khó bảo toàn Kiến Nguyên Đế sau này sẽ không có thủ đoạn nào nữa, dù sao ông ta cũng không phải người nhìn xa trông rộng.

Sở Chiêu cũng không muốn đề cập thêm chuyện giữa hắn và Kiến Nguyên Đế, nói sang chuyện khác: “Kẻ lừa đảo nhỏ, chuyện bổn vương đáp ứng em đều đã làm được, em định cảm tạ bổn vương như thế nào?”

“A?” Lâm Hành Chi mờ mịt, “Ngài lập tức liền có Vương phi, chiếm được tiện nghi lớn như vậy, còn muốn ta tạ ơn ngài?”

Vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Hành Chi biến thành vẻ đáng yêu trong mắt Sở Chiêu, hắn duỗi tay ra nhéo nhéo, cười có chút tinh nghịch “Cái này mà gọi là chiếm tiện nghi, chân chính chiếm tiện nghi còn ở phía sau.”

Hai chữ "tiện nghi" đặc biệt quan trọng.

- --------------------------------------------

Sở Chiêu: Chiếm tiện nghi thực sự không chỉ ở phía sau mà còn ở trên giường ~~~

Bình Luận (0)
Comment