Trần Kiều phạm phải sai lầm lớn, Trần Hoài Cao bị Lệ phi trước khi chết hố một phen, còn có Trần hoàng hậu cũng khiến Kiến Nguyên Đế hoài nghi, nói tóm lại, cơ bản kết cục Trần gia đã định, chỉ cần Kiến Nguyên Đế còn tỉnh táo, còn một hơi thở, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trần gia.
Trần gia ngoan ngoãn chờ chết, hoặc là……
Sở Chiêu cảm thấy bọn họ không có khả năng ngoan ngoãn chờ chết, cho nên nhất định sẽ ra tay trước khi Kiến Nguyên Đế tiêu diệt Trần gia.
Không chỉ Sở Chiêu nghĩ như vậy, Kiến Nguyên Đế cũng như thế, ông ta cảm thấy Trần hoàng hậu có thể hạ độc ông ta, Lệ phi có thể đâm, thì những người này không gì là không làm được, hiện tại ông ta còn đang bị thương, những người ở đây chỉ cần động tay một chút là có thể lấy mạng ông ta.
Kiến Nguyên Đế nhìn quanh những người này, Trần hoàng hậu, Thái Tử, Tề Vương còn có những phi tần của ông, càng nhìn càng cảm thấy nguy hiểm.
Miệng vết thương chảy máu không ngừng, thật sự rất đau, Kiến Nguyên Đế tức giận đẩy mạnh tay Trần hoàng hậu đang dìu mình, vốn định mắng Trần hoàng hậu hai câu, nhưng lại nhịn xuống, chủ yếu là sợ Trần hoàng hậu ả độc phụ này sẽ xuống tay với mình ngay lập tức.
Kiến Nguyên Đế ra lệnh cho nội thị bên người, “Đi, cho gọi Lệ Vương vào, các ngươi, tất cả đều đi ra ngoài cho trẫm, cút đi!”
Lời này của Kiến Nguyên Đế không cho phép bất cứ ai phản bác, Thái tử đang do dự muốn nói gì đó nhưng lại bị Trần hoàng hậu kéo lại. Lúc này nói bất cứ gì cũng có thể khiến Kiến Nguyên Đế tức giận, vậy tại sao phải ở chỗ này chịu mắng.
Trần hoàng hậu mang theo người của mình cung kính lui xuống, Tề Vương liếc nhìn Kiến Nguyên Đế cũng cáo lui.
Hắn không nghĩ tới Lệ phi lại tàn nhẫn như vậy, một chút cũng không niệm tình cũ, trước khi chết cũng phải hố hắn.
Cục diện hiện tại, lại khiến Kiến Nguyên Đế chỉ dám tin tưởng Sở Chiêu, nói ra cũng thật buồn cười.
Xem ra hắn cũng phải có chuẩn bị khác.
Mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, có lẽ không ngờ rằng Lệ phi lại có năng lực như vậy, suýt chút nữa đã giết chết tất cả.
Bên ngoài, Sở Chiêu được nội thị thông báo Kiến Nguyên Đế muốn gặp hắn cũng không có gì là ngạc nhiên, đây chính là bản chất của người này, tham sống sợ chết, ai nói cái gì cũng sẽ tin.
Cho đến bây giờ bị phản bội bị xa lánh, đúng là xứng đáng.
Sở Chiêu hiện tại sẽ không giết ông ta, ngược lại sẽ bảo vệ ông ta, nhưng chỉ cho đến khi đạt được mục đích, sau đó hắn sẽ đích thân xử lý tất cả kẻ thù của mình.
Sở Chiêu nắm tay Lâm Hành Chi đi vào cửa, Kiến Nguyên Đế nói là muốn gặp Sở Chiêu nhưng hắn muốn đưa theo Vương phi của hắn cũng không ai dám cản, mà trong cục diện này, Hoàng thượng còn phải dựa vào Lệ Vương, chứ đừng nói đến những người khác.
Sở Chiêu trước khi vào cửa còn làm chuyện tốt, hắn phân phó Kim Vũ Vệ, “Đóng cửa cung, không có mệnh lệnh của bổn vương, không ai được phép ra vào, nếu có người làm trái, giết không tha.”
Khi Sở Chiêu nói lời này còn quay đầu nhìn Trần hoàng hậu và đám người.
Thái tử đương nhiên không hài lòng với phân phó của Sở Chiêu, xét về địa vị thì hắn ta và mẫu hậu đều ở đây, cho nên không đến lượt Sở Chiêu chỉ huy Kim Vũ Vệ.
“Sở Chiêu, ngươi cho rằng mình là ai? Dám ngăn cản cô?” Vì bày ra thân phận địa vị tôn quý của mình, Thái Tử đứng dậy.
Sở Chiêu giơ tay lên vẫy ống tay áo, một cơn gió thổi qua, Thái tử buộc phải lùi lại vài bước, Sở Chiêu lạnh lùng nói:“ Nếu ngươi muốn chết ngay lập tức, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.”
Sở Chiêu cũng không vội tiến vào mà đứng ở cửa chờ Thái tử lựa chọn.
Thái Tử hừ một tiếng, sắc mặt xú thật sự nhưng lại không dám nói tiếp.
Chủ yếu là vừa rồi Sở Chiêu vung tay lên là có thể đẩy hắn ta lui về sau việc này thực sự dọa hắn ta, cái này làm cho hắn ta ý thức được Sở Chiêu muốn mạng hắn ta cũng rất dễ dàng.
Tromg tình huống hiện tại, nếu như Sở Chiêu giết hắn ta thì sao?
Sống chết trước mắt, đầu óc của Thái Tử xoay chuyển rất linh hoạt.
Thấy Thái Tử không dám trả lời, Sở Chiêu cười khẩy một tiếng, rồi dẫn Lâm Hành Chi vào cửa.
Chân trước vừa bước vào, sau lưng thái y liền tới, mấy vị thái y đến cùng nhau, đầu tiên là chuẩn đoán bắt mạch cho Kiến Nguyên Đế, sau đó rửa sạch vết thương rồi băng bó.
Kiến Nguyên Đế để những thái y lần lượt chẩn trị cho mình, “Nói cho trẫm, trẫm trúng bao nhiêu loại độc?”
Độc của Nguyệt Hồn quá mạnh, Kiến Nguyên Đế chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó thở, không có cảm giác khó chịu nào khác, thái y thường bắt mạch cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
Mãi cho đến khi Kiến Nguyên Đế nhắc nhở, mấy thái y liên tục thay phiên nhau bắt mạch lại trải qua thảo luận, mới đưa ra kết luận Kiến Nguyên Đế trúng một loại độc, là một loại độc mãn tính, độc này thật sự có chút nghiêm trọng, nhưng bị Nguyệt Hồn áp chết nên ảnh hưởng không lớn, Kiến Nguyên Đế coi như trong họa có phúc.
Kiến Nguyên Đế trợn to đôi mắt, muốn mắng lang băm, muốn trực tiếp lôi những thái y ra chém đầu, ông ta đang muốn mở miệng, lại bị Sở Chiêu đoạt trước, hắn nói với các thái y:“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì lui ra đi.”
Là thái y thư bất cứ lúc nào cũng có thể mất đầu, những người này là kẻ nhìn mặt đoán ý, làm sao không nhìn ra được ý của Kiến Nguyên Đế, huống chi không chẩn đoán ra Kiến Nguyên Đế trúng độc vốn là do bọn họ thất trách, Hoàng thượng muốn chém đầu, bọn họ cũng không có cách nào để biện giải.
Bây giờ Lệ Vương chỉ một câu đã cứu được cái đầu của bọn họ, đám người này tự nhiên gật đầu, cầm lấy hòm thuốc chạy ra ngoài, tất nhiên không quên cúi đầu cảm tạ Lệ Vương trước khi rời đi.
Kiến Nguyên Đế hiện tại có cầu với Sở Chiêu, đương nhiên phải cho Sở Chiêu mặt mũi, dù sao so với đám thái y này ông ta còn muốn giết những kẻ ở ngoài cửa hơn.
Người đi rồi, Sở Chiêu liền nói: “Có chuyện nói thẳng.”
Kiến Nguyên Đế trong mắt hiện lên vẻ hung bạo, sắc mặt âm trầm, “Trẫm muốn diệt Trần gia, trẫm mệnh lệnh ngươi đi xét nhà, xử tử bọn chúng, không tha một ai!”
“Nếu Thái Tử và Hoàng Hậu dám cầu tình, cũng sẽ xử tử.”
Sở Chiêu hỏi lại, “Ông dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ nghe lời ông nói?”
Biểu tình trên mặt Kiến Nguyên Đế thay đổi, không còn mắng chửi Sở Chiêu, mà là:“Trẫm sẽ tra xét lại chân tướng, nếu mẫu phi của ngươi bị oan, trẫm sẽ trả lại trong sạch cho nàng và Nguyệt Tịch quốc.”
“Trần Hoài Cao chính là người lãnh quân tàn sát toàn bộ Nguyệt Tịch quốc năm đó. Bất luận chân tướng năm đó như thế nào, ngươi cùng hắn cũng có thù oán, cho nên giết hắn đối với trẫm và ngươi đều có lợi.”
Sở Chiêu cười cười, rất là trào phúng, “Lúc này đầu óc quả thật tỉnh táo hẳn ra.”
“Nếu sự thật tra ra thì thế nào? Những chuyện ông làm sai có thể thay đổi được sao. Liệu mẫu phi và mấy vạn bá tánh của Nguyệt Tịch quốc có thể sống lại sao?”
“Ông cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi ông giết sạch một đám người?”
Nhắc tới mẫu phi cùng Nguyệt Tịch quốc, cảm xúc của Sở Chiêu rõ ràng có chút kích động.
Đây chính là hận ý cùng thống khổ đã giấu kín trong lòng hắn hơn mười mấy năm, là mục đích tồn tại của hắn.
Lâm Hành Chi không hề ngăn cản hay an ủi Sở Chiêu mà chỉ im lặng nắm tay hắn, y biết Sở Chiêu đã chịu đựng quá lâu.
Hiện tại, rốt cuộc tới lúc tính toán tất cả.
Vẻ mặt của Kiến Nguyên Đế cứng lại trong giây lát, cuối cùng ông thở dài:“Đây chính là nguyên nhân khiến ngươi hận trẫm.”
“Đúng là không thể vãn hồi cái gì, nhưng ít nhất ngươi có thể báo thù cho bọn họ.”
Kiến Nguyên Đế lúc này quả thật rất tỉnh táo, ông nói: “Trẫm không biết ngươi suy nghĩ cái gì, người chết cũng không thể sống lại, cho dù ngươi có báo thù cũng chỉ là giết sạch sẽ kẻ thù, cũng không thể làm gì khác.”
Sở Chiêu: “Không, ta có thể làm được, ông có thể cho Nguyệt Tịch quốc diệt vong, thì ta cũng có thể khiến Đại Sở diệt vong!”
“Ngươi!” Kiến Nguyên Đế cả kinh, ông không ngờ Sở Chiêu lại có ý nghĩ như vậy.
Ông nhắc nhở Sở Chiêu, “Ngươi đừng quên, trên người của ngươi có chảy máu của trẫm, ngươi cũng là người Đại Sở.”
Sở Chiêu trả lời: “Không, nếu ông chết, Đại Sở vong thì không còn liên quan gì cả.”
Kiến Nguyên Đế thấy Sở Chiêu không có vẻ như đang nói dối, trong lòng bắt đầu nghi ngờ và sợ hãi, tự hỏi mình gọi Sở Chiêu đến là đúng hay là sai, sợ Sở Chiêu sẽ giống như những người bên ngoài, đều muốn giết ông ta.
“Không, ngươi không thể làm như vậy, năm đó trẫm cũng là bị ả Hoàng hậu độc phụ đó lừa gạt, là Trần Hoài Cao hủy diệt Nguyệt Tịch quốc, không phải lỗi của trẫm, trẫm chỉ là tức giận nóng đầu óc không tin vào mẫu phi của ngươi. Cũng không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu trẫm.”
Sở Chiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, nhưng trong mắt để lộ ra ý tứ rõ ràng —— bởi vì ông là hoàng đế.
Một câu của Hoàng đế có thể dễ dàng giết chết nhiều người như vậy, khiến một đất nước bị lửa lớn nuốt chửng, mười mấy năm sau cũng không thể mọc một ngọn cỏ.
Chỉ vì Hoàng đế tin vào lời bịa đặt của một nữ nhân ghen tuông.
Sở Chiêu nói với Kiến Nguyên Đế, “Chuyện tình giữa Lệ phi và Trần Kiều lẽ ra không nên bị phát hiện sớm như vậy, vốn dĩ đó là cái bẫy do Hoàng hậu giăng ra để gài bẫy Tề Vương và Lệ phi. Thật không khéo chính là, Tề Vương vào cung muốn lén lút gặp Lệ phi, lại phát hiện nàng ta thông dâm với Trần Kiều, vì thế mới có chuyện ngày hôm nay.”
“Mà độc ông trúng cũng là do Hoàng hậu hạ, không chỉ muốn ông phân quyền cho Thái tử, mà còn vì phòng ngừa ông tới hậu cung, làm hỏng mưu kế mà bà ta giăng ra để mưu hại Tề Vương.”
“Nhìn xem, đây là Hoàng Hậu Đại Sở, là nữ nhân mà ông tin tưởng nhất, lại dùng thủ đoạn tương tự, nghe xong ông có vui không?”
Sắc mặt Kiến Nguyên Đế thay đổi liên tục, muôn màu muôn vẻ, rất phong phú.
Ông ta cũng coi như đã hiểu Sở Chiêu sẽ không dễ dàng ra tay, “Chỉ cần ngươi diệt trừ Trần gia, yêu cầu gì của ngươi trẫm cũng đáp ứng.”
“Được,” Sở Chiêu đáp ứng, “Trước tiên viết một thánh chỉ sám hối nói cho thiên hạ biết tội ác mà ông đã gây ra. Nhân tiện, phải viết cho hay, mấy ngày nữa ông tắt thở, ta sẽ cho người khắc lên bia mộ. Nếu ông không sợ nhiều thế hệ cười nhạo thì cứ viết đại.”
“Ngươi, trẫm là phụ hoàng của ngươi, Sở Chiêu, thật sự tàn nhẫn như vậy sao?” Kiến Nguyên Đế lại tức giận.
“Ngươi rất mong chờ trẫm chết?!”
Sở Chiêu lắc đầu, “Không phải, hiện tại có rất nhiều người muốn ông chết còn hơn cả ta, ông cũng không thể sống được bao lâu, trừ khi...”
Sở Chiêu nói còn chưa dứt lời, nhưng Kiến Nguyên Đế đã hiểu rõ ý của hắn, trừ phi ông ta giết hết những người muốn ông ta chết đi.
Cũng không phải không thể, tóm lại đều là những kẻ chẳng tốt lành, ngủ với nữ nhân của ông ta, mơ ước ngôi vị hoàng đế, chết cũng không hết tội.
Bọn họ chết, ông ta mới có thể tồn tại, Kiến Nguyên Đế cảm thấy mình còn trẻ, ít nhất có thể sống thêm mấy cái mười mấy năm, nếu chăm sóc tốt thân thể vẫn có thể có được hoàng tử.
Trong đầu ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng Sở Chiêu sẽ không giúp ông ta những việc này, cũng chỉ có thể tự mình làm.
Kiến Nguyên Đế nói: “Trẫm hứa với ngươi, chỉ cần ngươi thay trẫm diệt Trần gia, không để một con cá nào lọt lưới!”
“Ngươi đi làm việc trước, sau chuyện này trẫm sẽ tự đem thánh chỉ cho ngươi.”
Ông ta muốn tra ra chân tướng, mặc dù hiện tại không sai biệt lắm đã có thể xác định chính là Trần hoàng hậu vu hãm mẫu phi của Sở Chiêu, nhưng quá trình vẫn phải tiếp tục. Đến lúc đó Trần gia không còn, thánh chỉ cũng không phải muốn cấp liền cấp, không muốn cấp thì không cấp.
Đầu óc vừa mới tỉnh táo của Kiến Nguyên Đế lại bắt đầu phát cuồng lên.
Sở Chiêu khẽ gật đầu, “Việc Trần gia có thể giải quyết được, khi nào thánh chỉ đến tay ta sẽ đi xét nhà, hy vọng ông có thể sống đến lúc đó.”
Sở Chiêu cảm thấy giao dịch đã thành, nắm tay Lâm Hành Chi muốn đi.
“Đứng lại!” Đã không biết bao nhiêu lần, nói đi là đi, không đặt hoàng đế là ông vào trong mắt.
Kiến Nguyên Đế hơi hơi híp mắt, khoé miệng nhếch lên, gượng cười, lựa chọn thỏa hiệp, “Viết, trẫm sẽ viết ngay lập tức.”
Dù sao cũng là bởi vì Hoàng Hậu đố kỵ Nguyệt Tịch công chúa, cố ý mưu hại, ông ta là tín nhiệm chủ mẫu mới gây ra sai lầm, chỉ cần thánh chỉ viết đẹp đẽ, bá tánh cũng chỉ sẽ cảm thấy ông ta bị kẻ gian lừa gạt, nghị luận một đoạn thời gian liền trôi qua.
Sống là quan trọng nhất, ưu tiên hàng đầu là diệt trừ Trần gia.
Nếu muốn viết thánh chỉ, Kiến Nguyên Đế phải viết nhiều hơn một thánh chỉ, ngoài những gì Sở Chiêu yêu cầu, còn có hai sắc lệnh, một là chiếu giết toàn bộ Trần gia, hai là thánh chỉ tước đoạt phượng ấn trong tay Hoàng hậu giao cho Ôn phi chưởng quản, đồng thời cấm túc Hoàng hậu.
Về phần Tề Vương, Kiến Nguyên Đế tạm thời không có ý định động vào hắn, ông muốn để Tề Vương và Thái tử đánh nhau, đánh đến ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, cả hai đều không phải thứ tốt lành gì, cũng không có ý định giữ lại một người.
Lúc này Kiến Nguyên Đế là không còn cái gọi là yêu thương nhi tử, thứ quan trọng nhất chính là bản thân ông ta.
Sở Chiêu nhận lấy thánh chỉ đang muốn rời đi, kết quả lại bị Kiến Nguyên Đế gọi lại, Kiến Nguyên Đế nói: “Ngươi cho người ở lại bên cạnh bảo vệ trẫm, trẫm lo lắng……”
“Người của ta, ông không xứng dùng,” Sở Chiêu không chút do dự cự tuyệt.
Cũng mặc kệ mặt Kiến Nguyên Đế tái xanh đến thế nào, lần này hắn thật sự rời đi.
Hắn cầm thánh chỉ bước ra cửa, còn chưa tuyên chỉ, đám người Trần hoàng hậu chờ ở bên ngoài đã có dự cảm chẳng lành.
Sở Chiêu nhấp miệng, cười, “Chư vị, ta đã bắt đầu báo thù.”