Người báo tin có vẻ đã bị dọa rồi, nói xong còn lắc lắc đầu, như muốn tống khứ hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi đi ra ngoài xem xét thì phát hiện đều đúng người, Tề Vương đã giết chết toàn bộ người, đầu của mỗi người đều bị chặt, đặt phía trên thi thể.
Mỗi một thi thể tương ứng với một cái đầu, được xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi người đều chết không nhắm mắt.
Những người này hiển nhiên chết cách đây không lâu, máu còn đang chảy, dọc đường xe tới đều là máu.
Lâm Hành Chi cảm thấy tình cảnh bây giờ giống với cảnh Sở Chiêu dọa y khi lần đầu tiên y đến Lệ Vương phủ.
Tề Vương nhìn thấy hai người liền bắt đầu cười, hướng về phía Sở Chiêu cười đặc biệt xán lạn, “Tam ca, chuyện phụ hoàng giao cho ngươi bắt giữ và xử trảm lại được hoàng đệ hoàn thành, tam ca có vui không?”
“Hoàng đệ đã thống kê rồi, ngoại trừ những người được tam ca đưa đến đại lao Hình bộ, thì một tên cũng không thiếu, tam ca có muốn hoàng đệ chăm sóc những người trong đại lao không?”
“Ta rất sẵn lòng.”
Ánh mắt Sở Chiêu dừng trên những thi thể đó, trong mắt mang theo tia lạnh lùng, có lẽ không ai có thể nghĩ tới Trần gia cường đại như thế lại dễ dàng biến mất như vậy.
Tựa như năm đó, cũng không ai có thể nghĩ rằng Nguyệt Tịch quốc sẽ bị xóa sổ hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Cho nên đây là nhân quả luân hồi hay là quả báo?
“Ngươi làm như vậy là vì để trong mắt người khác có ngươi?” Khi Sở Chiêu suy nghĩ phiêu xa, Lâm Hành Chi đã mở miệng, dò hỏi Tề Vương.
Tề Vương cười nói: “Đúng vậy, các ngươi xem, hiện giờ còn có ai không biết bổn vương?”
“Lâm đại nhân, ngươi có biết những người này chết ở đâu không?” Tề Vương cũng không cần Lâm Hành Chi trả lời, hắn ta chỉ một một mình tự xướng, “Chết ở cửa thành, bổn vương ở trước mặt vô số bá tánh cho người giết bọn chúng, sau đó chặt đầu từng người một rồi chất lên xe đẩy, giống như đẩy hàng hóa đưa bọn chúng trở về.”
“Toàn bộ kinh thành, toàn bộ người trong thành ngoài thành đều đang nhìn bổn vương, mỗi người đều ghi tạc dáng vẻ của bổn vương trong lòng, bảo đảm cả đời không bao giờ quên.”
Lâm Hành Chi: “…… Hóa ra đây là điều mà ngươi muốn.”
Lâm Hành Chi tỏ vẻ thật sự không dám khen tặng, đầu óc của Tề Vương đã hoàn toàn hỏng rồi.
“Đúng vậy, đó chính là điều bổn vương muốn, nhưng ai trong các ngươi có thể nói bổn vương sai?” Giọng điệu của Tề Vương thay đổi, trở nên sắc bén, “Những kẻ này đều đáng chết!”
Đây có lẽ là giẫm phải điểm mấu chốt điên cuồng nhảy, có lẽ không phải ai cũng đáng chết, nhưng vì đã chạy theo hoặc được chọn để giữ lại mạng sống nên cũng không vô tội đến thế.
Chỉ những người được Trần gia tin tưởng và coi trọng mọi có cơ hội như vậy.
Nếu không, những người đó chỉ có thể ở trong phủ này chờ chết như những thê thiếp, thứ tử thứ nữ bị bỏ rơi đó.
Lâm Hành Chi không nói rõ ai mà chỉ khuyên Tề Vương:“Tề Vương điện hạ lập công lớn như vậy, nên tiến cung thỉnh thưởng.”
Tề Vương lắc lắc ngón trỏ, “Không vội không vội, người còn chưa giết xong đâu.”
“Bổn vương không ngại nếu có thêm một mạng người nơi pháp trường,” Tề Vương nói xong, lời nói của hắn ta bị Sở Chiêu tỉnh lại tiếp thu.
“Ngươi cũng có thể thử xem xem tam ca là ta có thể nói được làm được hay không,” Sở Chiêu cười với Tề Vương.
Ánh mắt Tề Vương lóe lên, cười nhạo một tiếng, “Là hoàng đệ cuồng vọng.”
Rồi sau đó vung tay áo, xoay người rời đi.
Giữa chừng Tề Vương quay đầu lại mấy lần, mỗi lần trong mắt đều có ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi, ngón tay nhẹ nhàng chà xát vào nhau, giống như đang thực hiện một số cử chỉ.
Sở Triệu không để ý đến hắn ta, dù sao trò hay đã tính toán cẩn thận lại trở thành may áo cưới cho người ta, lẩn quẩn trong lòng là chuyện bình thường.
Nhưng cơ hội thì chỉ có một, nếu không quay lại được thì đó chính là gieo gió gặt bão.
Sở Chiêu đi xem những thư từ tìm thấy trong thư phòng của Trần Hoài Cao, đều là những bức thư của ông ta và những quan đại thần thân cận, cái gì cũng có, thế cục trong triều bị bọn họ thao túng trong mấy lá thư.
Trong triều đình này không chỉ có hoàng thất, mà có cả hoàng thất cả triều thần, đều thối nát từ trong xương tủy.
Sở Chiêu chọn ra mấy bức thư, sau đó gọi Thạch Nghiên đang trông xe ngựa đem thánh chỉ cùng thư đưa đến, “Đi nói với những vị đại nhân này, để bọn họ đem nội dung thánh chỉ dán lên, đích thân giải thích rõ ràng chuyện năm đó, nếu không bức thư này sẽ được lan truyền ra ngoài.”
Thạch Nghiên tiếp nhận lá thư nhìn xem, đều viết tên, mỗi lá thư đều là người khác nhau, nó đều nhận ra.
Thạch Nghiên gật gật đầu, “Vương gia yên tâm, nhất định sẽ đưa đến.”
Sở Chiêu còn gọi người âm thầm bảo hộ Thạch Nghiên, sợ có người bất chấp nổi điên, làm bị thương người sai vặt của Vương phi nhà hắn, không thể khiến Vương phi nhà hắn khó chịu được.
Tất cả những thứ có thể lấy từ Trần gia đều bị càn quét không còn, người của Hình Bộ cũng đến đăng ký, cuối cùng giao cho Hộ Bộ ghi chép, cất giữ, thi thể cũng đã đẩy vào Trần phủ, đợi khi Trần Hoài Cao bị chém đầu sẽ tập hợp lại một chỗ.
Cửa lớn nặng nề khép lại, một gia tộc phồn hoa thịnh vượng gần như đứng đầu thế gia của Đại Sở vào một ngày đã hoàn toàn im lặng.
Nếu không có sự hậu thuẫn trực tiếp của dòng chính Trần gia, những người còn lại không biết phải bao lâu mới có thể ổn định cuộc sống, bao nhiêu năm mới tìm được cơ hội đứng vững trở lại.
Nhưng chỉ cần lãnh thổ này vẫn còn xưng Đại Sở, thì trong vòng ba đời cũng không có khả năng.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đều nằm ngoài tầm tay của bọn họ, dù sao bọn họ cũng không sống được nhiều năm như vậy.
Hai người không ngồi xe ngựa, mà là nắm tay chậm rãi trở về Lệ Vương phủ.
Có thể là do sự phụ trợ của những hoàng tử như Sở Khâm còn có Tề Vương, mà Lệ Vương người đã từng nổi danh tàn bạo và khát máu, ngược lại mi thanh mục tú nhìn cực kỳ giống người tốt.
À, còn có Vương phi nhà hắn, cũng là một mỹ nhân, thoạt nhìn là người đẹp với tấm lòng nhân hậu, đúng như lời hứa hẹn, đều nhận nuôi những đứa nhỏ ăn mày trong kinh thành.
Người này, có thể là tính khí thất thường.
Kẻ xấu trở thành người tốt, nhưng kẻ tốt còn tệ hơn kẻ xấu, điều này thật khó hình dung.
……
Lệ Vương phủ
Ninh Vương đang đợi bọn họ, đi cùng là vị Đại thiếu gia Trấn Quốc công phủ, cuối cùng Lâm Hành Chi đã biết được tên của hắn là Phùng Diệu.
Là đứa con mà Trấn Quốc công có với một thiếp thất trước khi thành thân, vị đó vì khó sinh mà qua đời, Phùng Diệu vốn đã không thông minh lắm, khi còn nhỏ lại ngốc ngốc nghếch nghếch, sau đó lại trở nên điên loạn, những người trong phủ đều cảm thấy hắn là kẻ điên.
Phùng Diệu đã khiến mấy vị đại phu tới xem bệnh sợ hãi, bệnh tình của hắn không hề thuyên giảm chút nào, lại vô tình cờ một đạo sĩ du hàng đi ngang qua nói hắn trở thành như vậy là vì bị trúng tà, chờ sau khi lớn lên sẽ tốt hơn.
Vì vậy Trấn Quốc công phủ không trị bệnh cho hắn nữa, chỉ dưỡng, cuộc sống cũng không được tốt lắm, nhưng cũng không lạnh hay bị đói.
Sau khi lớn én, Phùng Diệu không ngốc nghếch nữa, mà trở thành dáng vẻ như hiện giờ, không phân nam hay nữ.
Bởi vì hắn bệnh từ lúc còn nhỏ, nên người của Trấn Quốc công phủ cố ý giấu giếm sự tồn tại của Phùng Diệu, nên không có nhiều người trong kinh thành biết Trấn Quốc công có một đại thiếu gia như vậy.
Phu nhân Trấn Quốc công cũng không phải người khắt khe với con cái, chỉ là Phùng Diệu không phải thân sinh của bà, cho nên cũng không cố ý thân cận
Trấn Quốc công quanh năm trấn thủ Tây Nam, cũng không có bao nhiêu thời gian ở kinh thành, Phùng Diệu cũng không thân cận với ông. Ngược lại, những người cùng thế hệ trong nhà vẫn lui tới với hắn, ít nhất là với tư cách huynh muội.
Đây cũng là lý do Phùng Diệu ra tay hỗ trợ khi Tề Vương mơ ước Phùng Yên Nhiên.
Về việc người này làm thế nào để kết giao với Ninh Vương, Lâm Hành Chi không nghe đến, mà Lâm Hành Chi cảm thấy tám chín phần mười là vì ngưu tầm ngưu mã tầm mã hai người này mới ở chung được.
Ninh Vương hoàn toàn không coi mình là người ngoài, đốt lửa, uống trà, dùng điểm tâm trong Lệ Vương phủ để lấy lòng người trong lòng.
Thấy bọn họ trở về, còn duỗi tay tiếp đón bọn họ, “Tới tới tới ngồi xuống uống trà, điểm tâm cũng không tồi, quản gia nói là món mới do nhà bếp làm, mau nếm thử.”
Lâm Hành chi nhịn không được nhắc nhở hắn ta, “Đây là Lệ Vương phủ.”
Ninh Vương: “Ta biết mà, nếu không phải Lệ Vương phủ ta cũng không tới.”
Được rồi, ngươi vui là được.
Nói xong, Ninh Vương mới bắt đầu nói đến chính sự, “Mọi chuyện ta đã biết, tiếp theo tam ca định làm như thế nào?”
Sở Chiêu rót trà rồi đưa vào tay Lâm Hành Chi, lại cầm một khối điểm tâm, định chờ Lâm Hành Chi uống xong lại đút cho y.
Sở Chiêu nói: “Trần Hoài Cao sẽ chết vào ngày mai, rất nhanh Trần hoàng hậu sẽ bị phế, sau đó chết ở lãnh cung. Lão súc sinh kia sẽ đứng trên tường thành chiêu cáo với người trong thiên hạ về những tội ác mà ông ta đã gây ra cho mẫu phi ta và Nguyệt Tịch quốc. Thái tử đại khái sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà đấu với Tề Vương, đấu đến lưỡng bại câu thương song song chết đi.”
Hắn nghĩ mỗi kẻ thù của mình sẽ chết như thế nào, những cái ý nghĩ đó chiếm cứ ở trong đầu hắn đã mười mấy năm.
Hắn đều đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi đưa một đám người đó đi gặp Diêm Vương.
Sở Chiêu hỏi ngược lại, “Vậy còn ngươi, có thể tưởng tượng ra sau này mình sẽ xử lý cái cục diện rối rắm này như thế nào chưa?”
Sở Chiêu đáp ứng với Lâm Hành Chi sẽ mưu phản, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ ngồi lên ngai vàng, hắn không muốn đoạt lấy ngai vàng từ tay một dã thú đã giết chết mẹ đẻ và giết rất nhiều tộc nhân của hắn.
Hắn ngại bẩn.
Cho dù là bất đắc dĩ, nếu muốn hắn đăng cơ hắn nhất định sẽ sửa quốc hiệu, để cho triều đình mục nát đến tận xương tủy này sẽ hoàn toàn thay đổi triều đại.
Nhưng hiện tại cũng không phải đến mức bất đắc dĩ, hắn còn một đệ đệ tưởng chừng như không làm tốt việc gì nhưng đầu óc lại rất linh hoạt.
Sở Chiêu cảm thấy Ninh Vương có thể trị quốc tốt, hơn nữa bên cạnh nó còn có người.
Kẻ điên thường thông minh như quỷ, Phùng Diệu cũng không phải người đơn giản.
Đối với Ninh Vương mà nói, có Phùng Diệu và những triều thần mà bản thân nó mời chào phụ tá, cùng với ba nhánh đại quân là quân Tây Nam, Bắc Sơn Tây và quân Tây Bắc, có thể nói không người nào có thể lay chuyển được địa vị của Ninh Vương.
Sở Chiêu biết người đệ đệ này của hắn thích hợp hơn.
Ninh Vương chỉ chờ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Còn phần nhân hoà, chờ Thái tử và Tề Vương không còn, chỉ còn Sở Chiêu và Ninh Vương, lúc đó nhân hoà đã tới.
Chuyện này đại khái trừ mấy người bọn họ ra, ai cũng không ngờ được vị Ninh Vương thường ngày kín đáo, không có cảm giác hiện diện, lại trở thành người thắng cuối cùng.
Ninh Vương nở nụ cười, “Không phải tam ca đã bảo ta chuẩn từ lâu rồi sao?”
“Tam ca yên tâm, không kéo chân sau của ca đâu.”
Vẽ xuân cung đồ là yêu thích, nhưng cũng không đến mức bị ám ảnh, nhưng đó cũng là lớp da hoàn hảo, đến nay vẫn không ai nghi ngờ hắn ta.
Kỳ thật không phải chỉ có mình hắn ta giả vờ, mà mẫu phi cũng phải kìm nén bản thân thành một tiểu thư khuê các, không tranh giành ân sủng, không can thiệp vào chuyện hậu cung, thậm chí không cần ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa, mới có thể có cuộc sống an ổn.
Đây chẳng phải là ngày mà bọn họ chờ đợi sao?
Sở Chiêu nghe được câu trả lời, gật đầu, “Nếu như thế, vậy bắt đầu kết thúc hoàn toàn đi.”
……
Ngày kế, Trần Hoài Cao cùng Trần Kiều bị áp giải ra pháp trường để thẩm vấn, bị áp đi cùng còn có mười mấy người, trong đó có mấy người là di nương và con vợ lẽ của Trần gia, còn là đều là hạ nhân của Trần gia.
Người của Hình Bộ thẩm vấn suốt đêm, phát hiện đều là những kẻ ỷ thế hiếp người, đều dính đến mạng người hoặc cưỡng đoạt dân nữ, hoặc dùng danh nghĩa Trần gia để chiếm đoạt đất đai của bá tánh, chết chưa hết tội.
Mà những người còn lại của Trần gia tiếp tục bị giam giữ trong đại lao, việc thả hay không sẽ căn cứ vào biểu hiện của bọn họ, chủ yếu là sợ có cá lọt lưới.
Sở Chiêu giám sát việc hành quyết, Lâm Hành Chi đi cùng hắn.
Đến trưa, dưới ánh nắng không quá chói chang, lệnh trảm rơi xuống đất, đao phủ giơ đao lên cao nặng nề rơi xuống, máu tươi phun tung tóe, đầu rơi xuống đất.
Những tên ác tặc từng tiêu diệt Nguyệt Tịch quốc, đuổi cùng giết tận bá tánh còn lại của Nguyệt Tịch quốc cuối cùng cũng đã chết, chết hoàn toàn.
Mặt trời chiếu sáng khắp nơi, bất luận có bao nhiêu âm mưu được chôn trong tối lại một lần nữa đào ra.
Những bá tánh chứng kiến cuộc hành quyết không ngừng mắng chửi, chiếu chỉ nhận tội kia của Kiến Nguyên Đế đã lan truyền khắp kinh thành, chân tướng phủ đầy bụi đã có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lâm Hành Chi đưa tay móc lấy ngón tay Sở Chiêu, gọi hắn, “Vương gia.”
“Ừm,” Sở Chiêu cong môi hơi mỉm cười, tâm trạng rất tốt.
“Ba, còn lại ba.” Sở Chiêu nói cho Lâm Hành Chi biết hắn còn bao nhiêu kẻ thù.
Lâm Hành Chi gật đầu, “Ừm, sẽ sớm thôi.” chẳng bao lâu nữa sẽ không còn kẻ nào nữa.
Vụ thảm sát Nguyệt Tịch quốc đã lan truyền khắp kinh thành, thánh chỉ của Kiến Nguyên Đế được viết rất khéo léo, Sở Chiêu biết ông ta cố ý viết như vậy, nhưng hắn không ngăn cản hoặc bắt Kiến Nguyên Đế sửa đổi, bởi vì đây mới chính là mục đích của hắn.
Tưởng chừng như sai lầm đó là của Hoàng đế, nhưng thực chất là Hoàng hậu ghen tị, sợ Nguyệt Tịch công chúa quá được sủng ái, đứa con mà nàng sinh ra sẽ ảnh hưởng đến vị trí Thái tử, vì giữ đường cho Thái tử mà hao tổn tâm trí bịa đặt Nguyệt Tịch công chúa có người trong lòng trước khi xuất giá, bị buộc tội đã gả đến Đại Sở hòa thân vẫn còn tư thông.
Nguyệt Tịch công chúa người được hoàng tộc sủng ái, là người được Kiến Nguyên Đế sủng ái nhất thời điểm đó, trước có bao nhiêu thích thì sau khi nghe những lời đó lại hận bấy nhiêu, cũng không cho Nguyệt Tịch công chúa giải thích mà trực tiếp đày nàng vào lãnh cung.
Dưới sự sắp đặt khéo léo của Trần hoàng hậu, bà ta “tình cờ” gặp Nguyệt Tịch công chúa ở lãnh cung lén gặp người khác, Trần hoàng hậu lại thêm mắm dặm muối khiến Kiến Nguyên Đế hoài nghi Sở Chiêu không phải huyết mạch của ông ta, có thể đó là tiện loại mà Nguyệt Tịch công chúa sinh cho người khác.
Dưới sự hiểu lầm cùng phẫn nộ, Kiến Nguyên Đế không đầu óc đã làm hai việc, một là tự tay bóp cổ Nguyệt Tịch công chúa cho đến chết. Hai là phái người đi tiêu diệt Nguyệt Tịch quốc.
Nhìn thì giống như đều là lỗi của Trần hoàng hậu, còn Kiến Nguyên Đế bất quá cũng chỉ là kẻ bị lừa gạt.
Mà các triều thần của Đại Sở cũng không có khả năng đi chỉ trích là Hoàng đế sai, nhưng bọn họ có thể dâng tấu thỉnh Kiến Nguyên Đế phế hậu, một nữ nhân ghen tị độc ác như vậy không xứng làm quốc mẫu Đại Sở.
Bởi vì bị thương, Kiến Nguyên Đế phải vắng mặt vài ngày, nhưng tấu chương của các triều thần vẫn được đưa đến trước mặt Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế rất hài lòng khi nhìn thấy từng tấu chương thỉnh phế hậu và trừng phạt Trần hoàng hậu.
Có người thay ông ta tìm lý do để ông ta làm những gì mình muốn, khó có thể làm trái ý dân, chỉ có thể tuân theo ý dân.