Chương 42:
Mấy ngày sau.
Đã 3 ngày kể từ đêm chung kết nhưng mọi người đều ngạc nhiên bởi chuyện của Giản Tinh Tuế trên Weibo vẫn chưa chìm nghỉm.
Đêm hôm đó, hot search cứ lũ lượt xuất hiện khiến nhiều người nhận ra chuyện chỉnh sửa số liệu của [Tinh Quang] càng ngày càng nghiêm trọng.
Bên cạnh đó, An Nhiễm bỗng dưng xui rủi bị fans vạ lây, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"An Nhiễm được thiên vị hả?"
"Sao số tiền fans gom để bình chọn không khác nhau lắm mà cậu ta lại lên được hạng 3 vậy?"
"Anh trai cậu ta là đạo sư đấy, thiên vị chứ còn cái gì nữa?"
"Là cướp thành công của người khác ấy nhỉ?"
"Mẹ nó.
Lúc trước bà còn thấy anh ta đáng yêu lắm, không ngờ lại là dạng người như vậy."
Vốn mọi người đều có ấn tượng tốt về An Nhiễm, nhưng chuyện fans làm loạn đêm hôm trước lại khiến hắn sa lầy.
.....
Đại trạch nhà Giản.
Choang!!
Tiếng vỡ vang thật lớn trong phòng khách, đủ để thấy người nọ có bao nhiêu phẫn nộ.
Giản Trị sau khi đọc được bình luận trên mạng về em trai An Nhiễm bảo bối của mình thì vô cùng tức giận: "Tùy tiện kêu người khác được thiên vị.
Dân mạng bây giờ càng ngày càng mất trí!"
An Nhiễm ngồi cạnh, khóe mắt đỏ hoe vô cùng tủi thân.
Đối diện hắn là đại diện họ Lý: "Nhiễm Nhiễm à, không nghĩ Giản Tinh Tuế đã lưu lạc tới đường này rồi còn muốn kéo theo em xuống.
Sóng gió lần này chị nghĩ chắc hẳn có công hắn đứng sau chỉ đạo khiến fans tới chơi xấu em."
An Nhiễm lặng lẽ nhìn qua Giản Trị, nhẹ nhàng nói: "Không có khả năng đâu chị Lý.
Em hiểu Tuế Tuế mà.
Cậu ấy tốt lắm, hẳn sẽ không làm như vậy đâu.
Dù sao việc này cũng phải trách em, là tại em không bảo ban tốt fans của mình.
Mọi người đừng đổ lỗi cho Tinh Tuế, dù sao cậu ấy cũng không làm gì hết.
Em nghĩ có lẽ Tuế Tuế hẳn còn ghét em lắm.
Nếu không phải vì em thì cậu ấy chưa chắc phải rời nhà Giản..."
Giản Trị nghe mà đau lòng.
"Nhiễm Nhiễm, chuyện này sao em lại sai được?" Từ trước tới nay, Giản Trị luôn thích đứa em vừa giỏi vừa ngoan của mình: "Em vốn là em trai ruột của anh mà.
Anh thấy chị Lý nói đúng lắm.
Có khi là Giản Tinh Tuế đứng sau động tay động chân rồi.
Không phải cậu ta thân thiết với Thẩm Tinh Thần đó sao? Lần trước anh nói chuyện cùng Giản Tinh Tuế, nó còn quát lại rằng không hiếm lạ gì chút tiền anh cho.
Có khi cậu ta ôm được cái đùi to nên mới dám hùng hổ như vậy thôi."
Đầu An Nhiễm nảy số, nhẹ giọng hỏi: "Anh hai, giờ em phải làm sao đây?"
Giản Trị vắt chéo chân, nói: "Yên tâm đi, dư luận trên mạng cũng chỉ tồn tại một khoảng thời gian thôi.
Công ty Giản Tinh Tuế đã nhận 1 triệu của chúng ta, giờ bọn họ phải giải trình chứ.
Sau này cậu ta sẽ bị kéo chìm xuống, chờ đến lúc cùng đường mới biết sợ tới tìm anh xin tha."
An Nhiễm cùng chị Lý liếc nhau, đều thấy toan tính trong mắt đối phương.
Vấn đề lúc này không phải chờ mọi chuyện chìm xuống mà là tẩy trắng cho An Nhiễm để bản thân hắn có thể quay trở lại giới giải trí nhanh nhất.
Nếu muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý thì hắn chỉ dựa vào nhà Giản là được.
Nhưng mục tiêu đời này của An Nhiễm là bù lại những tiếc nuối của đời trước.
Hắn không cam lòng bản thân thua cuộc nên lần này nhất định phải bắt được trái tim của Phó Kim Tiêu.
Nhưng theo hắn biết, Phó ảnh đế chỉ thích người tự nỗ lực đi lên chứ không thích ai khôn lỏi tìm đường tắt.
Bây giờ trên mạng đâu đâu cũng nói hắn ta được thiên vị phải dựa người trong nhà mới được ra mắt.
Vậy không phải ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của hắn hay sao? Hắn làm sao mà tán đổ được Phó Kim Tiêu chứ!? Vốn dĩ tưởng rằng có thể lợi dụng thế lực của Giản Trị để chèn ép Giản Tinh Tuế, nhưng gã ta lại chẳng ư hử gì.
Xem ra mọi thứ chỉ có thể dựa vào một mình hắn mà thôi.
.....
Bệnh viện.
Hai ngày nay, Giản Tinh Tuế luôn túc trực tại giường, cả người đã gầy đi một vòng.
Khi mẹ Trương mang cơm tới thấy Giản Tinh Tuế đang lau người Trương Hướng Dương liền nói: "Tuế Tuế, vất vả cho con quá.
Nếu không có con thì mẹ chẳng biết phải làm sao nữa."
"Không phải khách sáo như vậy." Giản Tinh Tuế nói với Trương Hướng Dương: "Bác nằm nhé, cháu đi đổ nước."
Trương Hướng Dương gật gật đầu.
Mấy ngày tiếp xúc với Giản Tinh Tuế vừa qua giúp lão phát hiện đứa nhỏ này vừa ôn nhu lại ngoan ngoãn.
Cậu kiên nhẫn chăm sóc lão, cũng rất chú ý bệnh tình, ngay cả mấy chuyện lau người vừa rồi cũng không hề oán trách.
Con ruột xem ra cũng chỉ làm tới mức như vậy thôi, huống chi Giản Tinh Tuế vừa nhận thân không lâu cơ chứ?
Trương Hướng Dương thấy sắc mặt mệt mỏi của cậu, nhẹ giọng dặn dò: "Tuế Tuế, con cứ trở về nghỉ ngơi đã.
Ba với mẹ con ở đây là được.
Con đã thức cả đêm rồi, phải nghỉ ngơi đầy đủ."
Giản Tinh Tuế do dự, cuối cùng cậu gật đầu: "Vâng."
Mẹ Trương vội vàng nói: "Đừng trở lại ký túc xá của công ty nữa nhé.
Phòng con ở nhà đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, con cứ ở lại một khoảng thời gian xem."
Tới lúc này Giản Tinh Tuế cũng không tiện chối, gật đầu đáp: "Dạ."
Chờ tới khi Giản Tinh Tuế đi rồi, vợ chồng hai người mới nhìn nhau như có chuyện muốn nói.
Trương Hướng Dương vừa nửa bước qua cửa tử nên lúc này đã nghĩ thông suốt không ít chuyện.
Những thứ mà lão từng chấp nhất không buông khi đứng trước ranh giới sống chết bỗng dưng lại trở nên nhỏ bé không quan trọng.
"Bệnh tôi có phải lại tái phát hay không?"
Mẹ Trương đi tới: "Không nghiêm trọng đâu, ông đừng nghĩ nhiều."
"Bà đừng có mà gạt, tôi hiểu mà." Trương Hướng Dương ho khan: "Bệnh này chắc phải tiêu không ít tiền đâu.
Khoản tiết kiệm trong nhà còn đủ dùng chứ?"
Mẹ an ủi: "Ông đừng lo.
Chuyện này tôi với Tinh Tuế sẽ nghĩ cách, còn ông cứ tập trung chữa bệnh là được."
Trương Hướng Dương vô thức nhíu mày: "Tôi nghe nói rằng Tinh Tuế khi ra khỏi nhà cũng không lấy đồng nào, ngay cả tới tham gia chương trình vì 20 nghìn bà cũng biết.
Trên người nó có thế có bao nhiêu cơ chứ? Lúc trước hai ta sợ Nhiễm Nhiễm tới nhà Giản bị nạt, bị xem thường nên đã cho con 500 nghìn, nhớ không? Bây giờ tôi thành ra như này rồi, thằng bé hẳn cũng không thiếu tiền đến mức cần chỗ kia đâu.
Bà đi lấy lại số tiền đó đi."
Mẹ Trương sửng sốt: "Lấy lại?"
Trương Hướng Dương nhíu mày: "Sao, không thể lấy lại được chắc? Thằng bé ở nhà Giản như nào bà cũng thấy đó.
Người bên đó đối xử với nó đâu tệ đâu, bây giờ vừa ra mắt là đã có công việc ổn định rồi.
Bà nhìn lại Tuế Tuế đi.
Thằng bé bị loại, bà định bắt nó đi đâu để kiếm tiền bây giờ? Bà cũng đâu phải không biết bệnh tình bây giờ của tôi đang gấp rút cần tiền chứ?"
"Nhưng mà..." Mụ do dự: "Tôi chỉ sợ nhỡ đâu Nhiễm Nhiễm lại gặp khó khăn gì thì sao?"
Trương Hướng Dương nghe vợ mình nói vậy mà cảm thấy lạnh lòng.
Giống như ngay sau khi đem An Nhiễm về nhà, vợ lão đã coi đứa bé này thành con ruột của mình.
Mụ đào tim đào phổi, nó muốn gì cho nấy.
Năm đó khi An Nhiễm nhận ra mọi chuyện, vợ lão đau khổ thê thảm.
Mụ không muốn An Nhiễm xa khỏi mình, thậm chí khi con rời đi còn đưa hắn 500 nghìn.
Mụ xót con, lão có thể hiểu.
Nhưng bây giờ chuyện đã như này rồi làm sao vẫn còn u mê không tỉnh như vậy chứ?
Trương Hướng Dương cảm thấy mụ hẳn là điên rồi: "A Hà, chẳng lẽ mạng của tôi còn không quan trọng bằng con sao?"
Tim Trương Hà run lên.
Trong chớp mắt khi thấy được sự thất vọng của Trương Hướng Dương, mụ bỗng dự cảm bản thân dường như đã làm sai quá nhiều.
Lúc này, có bác sĩ tiến vào nói: "Kiểm tra phòng."
Nhóm bác sĩ tới, thăm khám rồi thảo luận với nhau.
Mấy ngày vừa qua, Trương Hướng Dương đã gầy đi nhiều.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Người nhà theo tôi ra ngoài một lát, có một số chuyện cần bàn bạc."
Trương Hà vội vàng đi theo.
Ra tới bên ngoài, bác sĩ tiếp lời: "Trước mắt ông ấy chưa tìm được phổi ghép thích hợp, nhưng chúng tôi sẽ tận lực cứu chữa.
Tiếp tới sẽ có phương án trị liệu, người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ, cũng đừng gây áp lực lên bệnh nhân.
Hơn nữa, tôi muốn hỏi ý kiến của người nhà là con trai hai người có nguyện ý xét nghiệm máu thích ứng hay không.
Nếu được thì chờ một khoảng thời gian là có thể phẫu thuật được luôn."
Thân mình Trương Hà cứng đờ.
Không nói tới chuyện Giản Tinh Tuế có nguyện ý hay không, nhưng bọn họ đâu phải là cha con ruột, làm sao có thể cấy ghép được đây? Chuyện này sao mụ có thể nói với bác sĩ bây giờ?
Trương Hà hỏi: "Bác sĩ, hay là chúng ta cứ tìm xem có người hiến phù hợp không..."
Bác sĩ nhìn Trương Hà một cách sâu xa.
Trương Hà bị nhìn mà chột dạ.
Bác sĩ đành nói: "Chuyện này cũng được thôi.
Nhưng bà phải biết cơ hội của người bệnh là hữu hạn.
Chúng tôi cũng chưa chắc có thể tìm được người hiến thích hợp.
Mọi người phải suy xét thật kĩ càng đi."
Trương Hà gật đầu: "Tôi đã biết."
Mụ đương nhiên hiểu người hiến phù hợp rất khó để tìm thấy, cùng lắm thì mụ sẽ tìm Nhiễm Nhiễm.
Chắc chắn Nhiễm Nhiễm sẽ không mặc kệ ba mẹ đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy.
Chỉ cần Nhiễm Nhiễm đồng ý giúp, mọi chuyện sẽ chẳng có gì to tát.
....
Bên kia.
Sau khi trở về phòng, Giản Tinh Tuế ngủ một giấc.
Khi trời chưa tối cậu về ngủ, chờ tới khi tỉnh lại đã tờ mờ sáng mất rồi.
Nhưng cậu lại không ngờ rằng giấc ngủ này lại bị đánh thức bởi đại diện Vương.
Từ khi ra khỏi chương trình, Giản Tinh Tuế liền biết sẽ có ngày bị tìm tới tính sổ.
Nhưng đi tới đâu hay tới đó, người ta đã gọi tới, cậu chỉ có thể nghe máy.
Giản Tinh Tuế: "Anh Vương."
Anh Vương nói: "Tinh Tuế à, hot search cậu thấy chưa?"
Giản Tinh Tuế sửng sốt: "Hot search gì cơ?"
Anh Vương thở dài: "Cậu chưa biết à, đi xem đi."
Giản Tinh Tuế lập tức mở Weibo, bây giờ mới thấy hot search: #Giản Tinh Tuế An Nhiễm.
Khi thấy dòng này, Giản Tinh Tuế cảm thấy không ổn rồi.
Chẳng vì lý do gì ngoài việc bất cứ chuyện gì cậu mà dính tới An Nhiễm thì đều là điềm xấu hết.
Quả nhiên, khi bấm vào xem thì hiện lên bài đăng của một vị bạn học tự xưng kể về chuyện cậu và An Nhiễm từng học chung.
Bạn học này biết khá rõ Giản Tinh Tuế từng ở nhà Giản, và gã cũng quen An Nhiễm nên mới đem câu chuyện lên mạng xã hội.
Nhưng câu chuyện này có không ít chỗ thêm mắm dặm muối, nói rằng Giản Tinh Tuế và An Nhiễm bị tráo con và ngày trước cậu là người luôn bắt nạt An Nhiễm.
Dân mạng hóng hớt vô cùng khiếp sợ:
"Truyện cũng không dám viết như này đâu nhá."
"Giả hay thật vậy?"
"Đăng giờ hành chính thớt êi."
Có một người xuất hiện, sau đó không biết từ đâu nhảy ra bao nhiêu bạn học khác.
Bọn họ cứ như đã thống nhất trước với nhau về nội dung:
"Bình thường Giản Tinh Tuế ở trường cứ dị dị sao ấy."
"Cái thằng này đúng là đầu sỏ bắt nạt An Nhiễm mà.
Có lần còn chèn ép cậu ấy ở nhà ăn trong trường cơ."
"Tội nghiệp An Nhiễm quá."
Mới ngày hôm qua mọi người còn mắng nhiếc An Nhiễm được thiên vị, không nghĩ tới hôm nay lại nổ thêm cái phốt như vậy.
Ngoài khiếp sợ, có một số người bắt đầu nhân danh công lý nổi dậy.
Sau khi biết An Nhiễm đáng thương bị bắt nạt, đầu sỏ Giản Tinh Tuế nghiễm nhiên trở thành cái bia cho mọi người công kích.
"Thật ra tôi đã thấy cậu ta không giống người tốt cho lắm từ đầu rồi."
"Thực lực cũng không ổn, cậu ta dựa cái gì mà đòi ra mắt vậy?"
"Mấy đứa fans vào đây mà nhìn này, bạo lực học đường đấy.
Thần tượng của mấy người là như vậy hả?"
Giản Tinh Tuế yên lặng đọc hết mọi thứ, bỗng cảm thấy phức tạp vô cùng.
Cậu nhớ rõ chuyện này cũng từng xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng lúc ấy không phải sau khi [Tinh Quang] kết thúc mà rất lâu sau khi An Nhiễm nổi tiếng mới xảy ra.
Khi ấy bản thân cậu tất nhiên bị mọi người chửi rủa, thậm chí có fans của An Nhiễm còn tấn công ngoài đời thực.
Có thể nói chuyện khi đó đã hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cậu.
Cũng bởi chuyện này mà cậu bị suy sụp, cuối cùng xảy ra tai nạn giao thông.
Câu chuyện y hệt xảy ra lần hai, nhưng cậu lại không sợ hãi như kiếp trước nữa.
Bây giờ, cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao chuyện này bây giờ lại bị đào lên.
Giọng nói của anh Vương vang từ đầu dây bên kia: "Tuế Tuế, chuyện này rốt cục là sao? Cái họ nói là thật à?"
Giản Tinh Tuế nói: "Trước kia em không hiểu chuyện, cũng không muốn rời nhà Giản nên đúng là đã tới tìm cậu ta cãi nhau."
Nhưng mục đích của cậu không phải bắt nạt An Nhiễm mà chỉ muốn tranh luận với hắn mà thôi.
Vậy mà lần nào An Nhiễm cũng ra vẻ tủi thân khóc lóc khiến cậu chẳng hiểu sao cả.
Nếu không sống lại thì có lẽ cậu vẫn nghĩ rằng An Nhiễm là người nhát gan trong khi bản thân mình là tội đồ.
Sau này mới biết được, dù cậu có đối xử với An Nhiễm như nào thì hắn vẫn sẽ lợi dụng cậu để thu hút các nam chính tới giải cứu.
Nếu không cố ý tỏ vẻ như vậy thì làm sao có người tới thương hại hắn đây?
Anh Vương thở dài: "Thế chuyện này khó giải quyết rồi, hơn nữa cậu còn đắc tội công ty đấy.
Số tiền 1 triệu kia vẫn chưa được giải quyết đâu.
Thôi, tôi xem tình cảm ngày trước mà nói như này, ngày sau cậu bị công ty chèn ép, cũng không cầu được ai thì lúc ấy tự trách bản thân đấy nhé?"
Giản Tinh Tuế rũ mắt: "Chẳng sao cả.
Ép thì cứ ép đi."
Anh Vương nghẹn họng, không nghĩ tới lá gan Giản Tinh Tuế lại to như vậy.
Nhưng hắn cũng không biết cậu đã chết lặng từ lâu rồi, vậy nên cũng chẳng để ý mấy chuyện lặt vặt này.
Dù công ty không cho hoạt động, cậu cũng có ý định hủy hợp đồng.
Anh Vương nói: "Cậu...!Thôi tự cậu giải quyết cho tốt đi."
Giản Tinh Tuế đáp lại, ngắt cuộc gọi.
Cậu ngồi dậy, nhìn thời gian trên điện thoại.
Trong nhà không còn gì ăn, nhưng cậu cũng chẳng muốn phí tiền ăn ngoài.
Mãi cậu mới tìm được một ít mì sợi trong phòng bếp, nấu cùng nước lọc rồi ăn một cách nhạt tuếch.
Trong giây lát, cậu hoảng hốt nhớ lại bản thân mới đây được ăn bát mì thơm ngon, nay lại hoàn toàn trái ngược.
Thôi không sao, những thứ như vậy phỏng chừng chỉ có thể cất trong hồi ức.
Giản Tinh Tuế nhanh chóng ăn rồi cầm bát đũa tráng rửa sạch sẽ.
Cậu ngồi nghỉ trên sô pha, tiện thể mở WeChat liền nhận được rất nhiều tin nhắn.
Hầu hết số tin đang hỏi cậu chuyện này có phải thật sự hay không.
Phần đông hóng hớt náo nhiệt là chính, còn thăm hỏi thật sự lại chẳng có ai.
Giây phút này, cả tinh thần và thể xác của Giản Tinh Tuế đều mệt mỏi, không muốn trả lời ai hết.
Cậu thuận tay mở danh sách bạn bè thì bất ngờ khi thấy Phó Kim Tiêu xuất hiện ngay trên đầu trang.
Đây là một đảo nhỏ tư nhân, Phó Kim Tiêu câu được một con cá rất lớn, đem khoe với bạn bè với dòng chữ: "Nguyệt giả thượng câu."
Phía dưới có không ít người nhắn:
"Chơi ở đâu vậy?"
"Quả nhiên là quay xong liền bay nhảy bên ngoài luôn."
"Anh câu em đi nè!"
Bình luận cuối cùng khiến Giản Tinh Tuế sửng sốt, nhưng khi cậu lướt xuống liền thấy Phó Kim Tiêu trả lời vừa nhẹ nhàng lại gây chấn thương tâm lý: "Cậu nặng lắm, cần câu gãy mất."
Giản Tinh Tuế đọc mà không nhịn được cong miệng cười.
Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không dám bình luận.
Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa bản thân với Phó Kim Tiêu chưa thân thiết tới vậy.
Hơn nữa, nếu cậu bình luận mà không được đáp lại thì buồn lắm.
Vậy nên, Giản Tinh Tuế chỉ Like bài đăng này.
Khiến cậu không nghĩ tới là vừa tương tác không lâu thì tiếng tin nhắn WeChat vang lên.
Giản Tinh Tuế lập tức mở ra, không ngờ là Phó Kim Tiêu thật sự nhắn cho cậu: "Dậy sớm vậy?"
Bây giờ là 5 giờ sáng.
Giản Tinh Tuế trả lời: "Vâng, em ngủ cả đêm rồi.
Nhưng sao giờ anh vẫn còn thức ạ?"
"Múi giờ khác nhau." Phó Kim Tiêu lời ít ý nhiều.
Lúc này, Giản Tinh Tuế mới nhận ra anh đâu còn trong nước mà đang du lịch nghỉ phép ở nước ngoài rồi.
Chuyện này cậu biết, vì nghỉ ở đâu anh cũng được người người vây quanh nên sau này Phó Kim Tiêu sẽ ra đảo tư nhân ở nước ngoài nghỉ dưỡng.
Giản Tinh Tuế cũng không biết nhắn gì nữa, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi mà bản thân có thể trò chuyện với thần tượng.
Cậu nghĩ nghĩ, khen: "Em thấy ảnh anh câu cá.
Cá to lắm, anh siêu thật đấy."
Phó Kim Tiêu chậm chạp đáp lại: "Bọn họ lùa cá tới, ngốc đến đâu cũng có thể câu được."
"...."
Rất thành thật.
Giản Tinh Tuế vẫn căng da đầu khen tiếp: "Vậy cũng không tệ ha."
Phó Kim Tiêu cũng nhìn thấu được cậu nhóc đang cố khen lấy khen để này.
Thật ra anh cũng chẳng hiểu ma xui hay quỷ khiến nào lại đi nhắn cho Giản Tinh Tuế, nhưng nhắn xong tâm tình của anh vui vẻ hơn nhiều.
Vậy nên, anh lắm miệng hỏi một câu: "Gần đây như thế nào?"
Động tác Giản Tức Tuế ngừng lại.
Cậu đoán rằng có thể Phó Kim Tiêu chưa thấy hot search kia.
Nếu thấy, chắc gì anh đã hỏi vậy.
Và nếu thấy, hẳn là anh cũng không muốn nói chuyện phiếm với cậu đâu.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Giản Tinh Tuế trầm lại khiến cậu ngột ngạt một cách kỳ lạ.
Giản Tinh Tuế cầm điện thoại, cuối cùng vẫn trả lời: "Khá tốt ạ."
Phó Kim Tiêu lại nhắn: "Xem ra tâm trạng của cậu cũng không tệ lắm."
Giản Tinh Tuế sửng sốt.
Trong nháy mắt cậu cứng đờ người, hoảng loạn nhắn: "Anh biết rồi?"
"Weibo của tôi vừa hiện lên." Phó Kim Tiêu trả lời, trêu chọc: "Không tồi đâu nha.
Bây giờ hot như này đâu kém các nghệ sĩ hàng đầu đâu."
Trong lòng Giản Tinh Tuế ngập tràn chua xót, nhưng tin nhắn của Phó Kim Tiêu lại gỡ xuống tảng đá lớn trong tâm cậu.
Vậy anh đã biết rồi, nhưng vẫn nguyện ý nói chuyện với cậu sao?
"Vậy anh..."
Giản Tinh Tuế có chút do dự, nhưng vẫn to gan hỏi: "Sau khi xem xong, anh cũng thấy em là người độc ác sao?"
Thời gian chờ có chút lâu, tim cậu đập bình bịch như muốn lao ra khỏi cổ họng.
Mãi sau điện thoại mới rung lên.
Phó Kim Tiêu trả lời: "Nếu sau này cậu tiếp xúc với người trong giới thì sẽ nhận ra rằng 90% số đó không giống như những gì cậu thấy trên mạng."
"Cậu là hạng người gì, ác hay không ác thì những người từng tiếp xúc với cậu tự hiểu." Phó Kim Tiêu nói ít hiểu nhiều: "Dù sao tôi không thấy ác độc ở đâu, nhưng đầu óc ngu ngơ thì có vẻ đúng đấy."
"...."
Giản Tinh Tuế không biết nên vui hay buồn nữa.
Nhưng trong lòng cậu lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Kiếp trước chẳng có ai tin tưởng cậu hết.
Mọi người chỉ nguyện ý tin những gì mình được kể lại, rồi mắng nhiếc, chửi bới cậu là hạng người ác độc không xứng đáng tồn tại.
Ác ý tứ phương tám hướng lao tới khiến cậu dường như không thể thở nổi.
Nhưng kiếp này lại có người tin rằng cậu không ác độc như vậy, có người tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân anh.
Mà người này lại là Phó Kim Tiêu, là thần tượng mà cậu đã yêu thích từ lâu.
Chỉ cần việc này là đủ với cậu rồi.
.....
Bên kia.
Sáng tinh mơ, An Nhiễm đã gọi cho mẹ Trương.
Mụ hứng khởi tiếp điện thoại: "Nhiễm Nhiễm à!"
Lần này, An Nhiễm định gây chút áp lực hòng để mụ cuốn khăn gói cùng Giản Tinh Tuế cút xéo khỏi nơi đây trở lại trấn nhỏ.
Lần bạo lực mạng này là kế hoạch của hắn, cũng là hắn nhờ người đại diện thuê người chửi bới điều hướng dư luận.
Chỉ có như vậy, Giản Tinh Tuế và vợ chồng họ Trương mới thấy áp lực rồi rời đi, đồng thời tẩy trắng cho hắn.
Ai ngờ, mẹ Trương lại hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con có biết chuyện của ba chưa?"
An Nhiễm sửng sốt: "Ba, ba sao vậy ạ?"
Mụ không ngờ An Nhiễm lại không biết, vì thế tóm gọn một hồi: "Nhiễm Nhiễm à, tình huống của ba con bây giờ rất nghiêm trọng.
Nếu không tìm thấy thận phù hợp thì ông ấy có khả năng chết mất.
Con nhất định phải giúp mẹ, thật sự chỉ có thể dựa vào con thôi."
An Nhiễm kinh ngạc: "Là thật sao?"
Mẹ Trương gật đầu: "Đương nhiên là thật!"
Nháy mắt, sắc mặt An Nhiễm thay đổi.
Sao lại thế này? Hắn đẩy kế hoạch trả thù Giản Tinh Tuế của kiếp trước lên trước, tại sao chuyện của Trương Hướng Dương cũng xảy ra vào lúc này? Chẳng lẽ là bởi cuộc gọi đêm đó của hắn gây nên?
Kiếp trước, bệnh tình của Trương Hướng Dương không phát tác sớm tới vậy, ít nhất cũng phải 5 năm sau đó.
Hắn nhớ rõ Trương Hướng Dương khi đó không tìm được thận phù hợp nên đã qua đời.
Sau khi lão qua đời, tinh thần mẹ Trương cũng xảy ra vấn đề, sống được mấy năm rồi cũng theo lão.
Vậy mà đời này....
An Nhiễm nhận ra rằng nếu bản thân hắn dùng thế lực nhà Giản để hỗ trợ thì có khả năng tìm được.
Dù sao tuyến thời gian bị lệch nên mọi chuyện có thể thay đổi.
Nhưng Trương Hướng Dương mà bị bệnh thì Giản Tinh Tuế chắn hẳn sẽ không có thời gian xét nghiệm ADN.
Và nếu Trương Hướng Dương qua đời như kiếp trước thì số mệnh của mẹ Trương cũng không thay đổi..
Gần đây dân mạng hít hà drama bổ phổi, mọi chuyện cứ tới từng đợt từng đợt một. Weibo của Giản Tinh Tuế cũng được mọi người chú ý, có người ủng hộ cũng có người nhục mạ.
"Nhiễm Nhiễm tốt mà dám làm vậy hả!!"
"Nói vậy thì Giản Tinh Tuế không phải là hàng pha ke à?"
"Nhà Giản giàu như thế, mấy người xem cậu ta ca hát còn chẳng bằng Nhiễm Nhiễm."
"Còn may là bị loại, cút khỏi giới giải trí đi!!!"
Ngoài phản đối, cũng có một số fans cố gắng phản bác:
"Sao lại chỉ tin mỗi lời của một bên vậy??"
"Bà đây tin nhân phẩm của Tuế Tuế. Anh ấy sẽ không làm việc như vậy."
"Sự thật chưa được phơi bày, tui tin anh ấy."
Trên mạng cãi nhau mù mịt, còn Giản Tinh Tuế ở đời thực cũng đang vội không rảnh chú ý tới mạng xã hội.
Sau khi trở về, bệnh tình của Trương Hướng Dương không khả quan lắm. Mỗi ngày Trương Hà đều lấy nước mắt rửa mặt, còn thận phù hợp của lão vẫn mãi chưa tìm được.
Giản Tinh Tuế xách hộp cơm tiến vào liền thấy Trương Hà đang lau nước mắt.
Trương Hà ngẩng đầu nhìn cậu, nức nở: "Tuế Tuế..."
Tình cảm của vợ chồng nhà này rất mặn nồng. Giản Tinh Tuế cũng thấy rằng sau khi Trương Hướng Dương xảy ra chuyện thì Trương Hà luôn ăn không ngon ngủ không yên.
Giản Tinh Tuế nói: "Cháu có nấu một ít món, bác với bác trai ăn một chút."
Trương Hà có chút ngoài ý muốn: "Tuế Tuế, con còn biết nấu cơm à?"
Giản Tinh Tuế không có tài nghệ ở phương diện này. Nói thật ra thì cậu là loại người dốt đặc cán mai trong việc bếp núc, thậm chí có thể chế ra thuốc độc được luôn. Nhưng vì muốn cha Giản vui vẻ cũng như để chứng minh cho bản thân thấy rằng chính mình không phải vô dụng nên đã cố gắng nghiên cứu qua lĩnh vực này.
"Nấu được nhưng không phải quá ngon đâu ạ." Giản Tinh Tuế mở hộp cơm ra: "Cái này là canh. Hai người không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ nên cháu nấu một ít canh thanh đạm rồi cho gia vị."
Trương Hà thấy cậu lại lấy ra một khay đồ khác: "Cái này là cơm đùi gà mà cháu mua ở tiệm gần nhà. Mấy nay bác không có hứng ăn nên cháu mua một chút đồ mặn bổ sung dinh dưỡng."
Nói đi nói lại nhưng cậu lại không nhắc tới mình.
Trương Hà nghi hoặc: "Vậy còn con, con ăn cái gì?"
Giản Tinh Tuế ngẩn người, mỉm cười: "Không sao, cháu đã ăn qua ở nhà rồi."
Trong nhà có thể có gì ngoài một đống mì sợi cơ chứ. Trương Hà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giản Tinh Tuế. Mụ không tin nổi cậu mua đồ ăn cho mụ, nấu cơm cho Trương Hướng Dương nhưng bản thân lại chỉ tùy tiện ăn một bát mì nhạt toẹt không hề có dinh dưỡng.
Trương Hà: "Con... ăn mì à?"
Giản Tinh Tuế đặt suất cơm vào tay mụ: "Cháu ăn gì cũng được mà."
Hơi ấm của suất cơm truyền tới từ lòng bàn tay khiến Trương Hà cũng cảm thấy trái tim mình nóng lên. Mụ đem phần cơm của mình đưa cho Giản Tinh Tuế, vội vàng nói: "Sao lại gì cũng được cơ chứ. Không dược đâu, phần cơm gà này con ăn đi"
Giản Tinh Tuế không muốn, nhanh chóng đẩy trở về.
"Cháu đã ăn ở nhà rồi, đây là đồ ăn mua cho bác mà." Giản Tinh Tuế lẳng lặng nhìn mụ, mỉm cười: "Bây giờ kinh tế trong nhà khá là khó khăn, cháu cũng không thể mua món nào ngon hơn cho bác. Bác không ghét bỏ là được."
Trương Hà vội lắc đầu: "Không sao không sao, mẹ không chê."
Mụ mở suất cơm ra, cắn một miếng đùi gà ngập miệng.
Khi mọi chuyện xảy ra, người mà mụ tin tưởng muốn dựa vào nhất luôn là An Nhiễm. Trong mắt mụ, Giản Tinh Tuế từ trước tới giờ chưa từng là con trai của mình. Nhưng không nghĩ tới cậu lại là một đứa trẻ có thể đảm đương được mọi chuyện. Cậu hiền lành, cũng rất hiếu thuận vợ chồng mụ.
Ngay cả An Nhiễm cũng chỉ tới để trả mấy chục vạn, thậm chí còn chưa trả đủ 500 nghìn. Hắn nói vì có chuyện nên tài chính khó khăn, không đưa được số tiền lớn như vậy.
Mà Giản Tinh Tuế tuy không có nhiều tiền nhưng lại dám dốc cả ví để chăm lo cho mụ lẫn Trương Hướng Dương. Khi khó khăn, người giúp đỡ bọn họ là Giản Tinh Tuế.
"Chốc nữa cơm nước xong xuôi bác trở về nghỉ nhé." Giản Tinh Tuế nói: "Cháu trông ở đây cho."
Trương Hà gật đầu. Mụ có chút cảm khái nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Tuế Tuế... Cảm ơn con."
Giản Tinh Tuế nói: "Không cần cảm ơn, là chuyện cháu phải làm thôi."
Trong lòng Trương Hà ngổn ngang cảm xúc.
Mụ giữ tâm tình phức tạp ấy về tới nhà, lại thấy không ít hàng xóm đang đứng ở đầu hẻm. Bọn họ đều biết chuyện Giản Tinh Tuế nhà mụ, thế nên chạy tới hỏi: "A Hà này, An Nhiễm nhà bà giờ đã là người nổi tiếng rồi đấy. Cái thằng Tuế Tuế kia cũng nổi trên mạng lắm. Nhưng gần đây chúng tôi nghe nói Giản Tinh Tuế hồi còn đi học toàn bắt nạt Nhiễm Nhiễm thôi, có phải không vậy?"
Trương Hà sửng sốt: "Chỗ nào nói như vậy?"
Hàng xóm vỗ đùi đen đét, mở điện thoại cho mụ xem: "Bà không lên mạng à, bây giờ trên này đang ồn ào lắm."
Trương Hà vì bệnh tình của chồng mình mà xoay không kịp thở, nào có thời gian lên mạng hóng chuyện. Nhưng sau khi nghe hàng xóm nói vậy, mụ bồn chồn cầm điện thoại xem.
Hot search Weibo vẫn còn đó: #Giản Tinh Tuế An Nhiễm
Sau khi bấm vào, mụ liền thấy các bình luận. Tất cả đều đang trách cứ Giản Tinh Tuế ngang ngược vô lý, miểu tả cậu ác độc tới mức nào.
Hàng xóm bên cạnh mồm năm miệng mười:
"Cái thằng Tuế Tuế kia thế mà tôi lại không nghĩ là nó cay nghiệt tới vậy."
"Nhiễm Nhiễm tội quá rồi."
"Chắc thằng đó cũng không hiếu thảo ông bà đúng không?"
"Cái loại như này hai người phải mau chóng cắt đứt quan hệ đi!"
Trương Hà còn đang hoang mang, nghe thấy hàng xóm nói vậy liền mở miệng: " Mấy người đừng có nghe trên mạng tung tin giả. Tuế Tuế đâu có hư như vậy đâu. Đứa bé này tốt lắm, thằng bé rất hiếu thuận, rất là ngoan."
Hàng xóm nghe mà sửng sốt. Không phải ngày trước người khổ sở tiễn An Nhiễm rời đi không phải là Trương Hà sao? Hơn nữa, người khi biết bản thân phải đón Giản Tinh Tuế trở về liền phản đối kịch liệt nhất cũng không phải Trương Hà sao? Vậy sao bây giờ mụ lại nói như vậy, lại còn phản đối cơ chứ?
Hàng xóm bĩu môi: "A Hà à, tôi đây phải nói cho bà biết là chuyện này đâu phải bọn tôi tự ý nói đâu. Là An Nhiễm nhà bà nhận đó! Hôm qua thằng bé còn đăng Weibo thừa nhận cái chuyện kia đấy. Nếu bà nói vậy thì chẳng lẽ An Nhiễm nói dối để hãm hại Giản Tinh Tuế hả?"
Trương Hà nghe càng sửng sốt, phản bác: "Bà đừng có nói điêu. Nhiễm Nhiễm sao có thể làm những chuyện này?"
Hàng xóm tức điên rồi, thế mà lại bị mụ nghi là nói dối. Họ dí điện thoại vào mặt Trương Hà: "Bà còn không tin à, xem đi này!"
Trương Hà cầm điện thoại, thấy trên màn hình là Weibo của An Nhiễm: Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới quá khứ của mình. Nhưng mọi chuyện đã qua, chúng ta nên tiến về phía trước.
Bài Weibo này nhìn qua là nói bản thân không ngại, nhưng thực tế không phải đang ngấm ngầm chứng thực đồn đãi chuyện Giản Tinh Tuế đầu gấu sao?
Cũng bởi vì bài đăng này mà sức nóng của câu chuyện được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Thậm chí, có nhiều người vốn nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đang lăng xê, nhưng sau khi An Nhiễm nói vậy lại tin rằng bài đăng của hắn là bằng chứng chắc nịch.
Hàng xóm đứng cạnh lải nhải: "Tôi nói không đúng sao?"
Trương Hà nhìn Weibo, thật lâu không nói gì.
"Bây giờ Giản Tinh Tuế ấy hả, tôi thấy thằng này về sau cũng chẳng thể làm được gì ở giới giải trí đâu. Ông bà tìm việc cho nó đi là vừa đấy!" Hàng xóm vốn rất thích bà tám, thêm mắm dặm muối: "Còn nữa nhé. Hôm nay tôi còn thấy Giản Tinh Tuế vào cửa hàng tiện lợi mua gì ấy. Bà cứ coi chừng thằng bé kia đi, bây giờ ai chẳng mắng chửi nó cơ chứ. Thế mà cũng không sợ bị đánh cơ đấy, cái thằng nhóc này. Chậc chậc."
Trương Hà nghe mà không hiểu sao cảm thấy bực mình.
Vốn hàng xóm định nói tiếp, nhưng khi thấy sắc mặt mụ lại không dám mở lời. Sau khi về nhà, Trương Hà nghĩ như nào cũng không thấy dễ chịu. Vì thế, mụ cầm điện thoại gọi cho An Nhiễm.
Tít... Tít...
Sau một đợt nhạc chờ, điện thoại được bắt máy.
Giọng nói An Nhiễm truyền từ đầu dây bên kia: "Mẹ ạ, có chuyện gì vậy?"
"Nhiễm Nhiễm à, trên mạng là sao vậy?" Trương Hà chất vấn hắn: "Giản Tinh Tuế là làm sao? Con cũng không thể mặc kệ báo chí người ta nói như vậy chứ. Sau này, thằng bé phải lăn lộn như nào, phải kiếm tiền như nào đây? Con làm vậy sao mẹ với ba có thể ăn ngon ngủ yên đây?"
An Nhiễm nghe liền biết Trương Hà nói mình, đáp lại: "Mẹ ơi, chuyện này không phải con tung lên, mẹ chất vấn con thì có ích gì chứ? Con cũng không muốn làm vậy."
Trương Hà không biết phải nói gì nữa.
Mụ chỉ cảm thấy An Nhiễm làm như vậy là không đúng, nhưng con nói như thế, mụ có thể phản bác như nào đây. Cuối cùng, mụ chỉ có thể nói: "Nhiễm Nhiễm, vậy chuyện mẹ nhờ con như nào rồi? Đã hơn quá nửa tháng rồi, tình huống của ba con ngày càng không ổn. Con cũng biết là thận của ông ấy bị suy kiệt mà, không thể đợi được lâu nữa. Con nhất định phải cố giúp ông ấy tìm được."
So với Giản Tinh Tuế, Trương Hà càng để ý tới chồng của mình hơn. Nhưng mụ lại không ngờ rằng An Nhiễm thật ra chẳng thèm đi tìm.
Khóe miệng An Nhiễm gợi lên nụ cười nhạt, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi mụ: "Chuyện này con cũng muốn nhanh mà mẹ. Chắc chắn con sẽ hết sức đi tìm, mẹ đừng lo lắng."
Trương Hà đành phải gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Lúc này An Nhiễm mới ngắt cuộc gọi.
Nhưng hắn chẳng nghĩ tới vì cuộc trò chuyện với hàng xóm trước đó mà Trương Hà sau khi dập máy cảm thấy hụt hẫng. Vốn mụ không nghi ngờ gì An Nhiễm, nhưng sau chuyện Giản Tinh Tuế vừa qua bỗng bắt đầu cảm thấy bản thân chưa hiểu hết đứa con này...
Hôm sau...
Theo thời gian trôi đi, bệnh tình của Trương Hướng Dương ngày càng chuyển biến xấu một cách rõ ràng.
Mẹ Trương ngày càng sầu lo, lúc nào khuôn mặt cũng u khuất. Ở đây một khoảng thời gian, mụ cũng quen mặt người nhà bệnh nhân khác, lâu lâu lại trò chuyện.
"Vị kia nhà tôi đã tìm được người hiến thích hợp rồi." Bác gái phòng cách vách ngồi cạnh trò chuyện: "May quá lại nhờ được người tìm hộ."
Trương Hà sửng sốt, vội vàng hỏi: "Nhờ được ở đâu vậy?"
Bác gái nói: "Nhờ quan hệ thân thích thôi chứ sao. Cháu trai đằng ngoại của tôi cũng coi như là ông chủ nhỏ. Thằng bé cũng phải tốn không ít sức, vận dụng biết bao quan hệ, tìm rất nhiều bệnh viện với tốn một số tiền lớn đấy. Bây giờ tôi cũng không biết phải cảm tạ người ta như nào đây."
Trương Hà lẩm bẩm: "Vậy là dùng tiền dùng sức cũng có thể tìm được?"
"Vẫn còn phải xem có phù hợp không, nhưng có tiền với cất công đi tìm vẫn tốt hơn. Vị kia nhà bà hình như chưa xét được mấy người phù hợp đúng không? Nhà bà cũng không thể đứng chờ như vậy được đâu!" Bác gái thở dài: "Nhưng điều kiện nhà bà cũng khá là khó khăn mà."
Sau khi nghe xong lời này, trái tim mụ chìm xuống vực đen.
Vốn từ đầu mụ nghĩ rằng An Nhiễm không thể tìm được bởi quá khó để thành công, dù sao thế lực nhà Giản còn hơn mấy lần ông chủ nhỏ bình thường ấy chứ. Nhưng An Nhiễm lại chẳng tìm được, vậy không phải là không đủ năng lực mà lẽ nào là chẳng muốn làm sao?
Đang nghĩ nghĩ, điện thoại của mụ rung lên. An Nhiễm gửi tin nhắn tới: "Mẹ, ba nằm viện lâu như vậy rồi. Hôm nay con định bớt chút thời gian tới thăm ông ấy. Mẹ có thể gửi địa điểm cho con được không?"
Mẹ Trương bây giờ đang bực, trả lời: "Con bận như thế còn có thời gian thăm ông ấy sao? Mẹ thấy thôi khỏi cần qua đâu!"
Sau khi gửi tin nhắn đi, mụ che miệng. Nước mắt không cản nổi trào dâng.
Kẹttt...
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đằng sau được mở, có người bước ra ngoài. Giản Tinh Tuế thấy mẹ Trương ngồi xổm khóc lóc, lo lắng hỏi: "Bác không có chuyện gì chứ?"
Mụ thấy ánh mắt lo lắng của Giản Tinh Tuế dành cho mình mà lòng càng khổ sở, nước mắt rơi lã chã.
Cậu lại cho rằng mụ đang khổ sở về việc thay thận, thở dài nói: "Cháu vừa xem qua, bệnh của ông ấy hình như càng nghiêm trọng hơn. Hai lần trước đều không đủ phù hợp, nếu đợi nữa thì bác sĩ đã cũng cảnh cáo sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không được thì để cháu đi làm xét nghiệm máu nhé?"
Mẹ Trương sửng sốt, không dám tin nhìn Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế bị ánh mắt của mụ nhìn mà ngượng ngùng. Cậu cúi đầu, nhẹ giọng: "Cháu đi kiểm tra máu xem độ phù hợp như nào, nhân tiện xét nghiệm ADN luôn. Nếu cháu thật sự là con ruột thân sinh của hai người thì bất luận thế nào, chỉ cần phù hợp thì cháu nguyện ý cứu ông ấy. Bác đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
Lời nói vừa rồi hóa thành một cây búa nện thật mạnh vào trái tim mẹ Trương khiến mụ vừa tuyệt vọng vừa ngỡ ngàng.
Nhà bọn họ chưa từng nuôi nấng Giản Tinh Tuế được ngày nào, nhưng dù là vậy thì cậu vẫn nguyện ý hiếu thuận cha mẹ, thậm chí còn đi xét nghiệm độ tương thích. Mà An Nhiễm thì sao? Bọn họ nuôi hắn nên người, đào tim đào phổi, hận không thể đem hết thảy đưa cho hắn thì đổi lại được cái gì đây?
Mẹ Trương cố nén khổ sở: "Không cần đâu Tuế Tuế. Mẹ đã nhờ An Nhiễm hỗ trợ, chắc chắn thằng bé sẽ có biện pháp. Không phải bất đắc dĩ sẽ không nhờ tới con, chúng ta vẫn mong rằng con luôn khỏe mạnh..."
Giản Tinh Tuế thấy mụ khổ sở như vậy cũng chỉ có thể đáp ứng: "Vậy chờ thêm nữa vậy. Cháu chỉ sợ ông ấy không kiên trì được thôi. Mà bác cũng đừng vất vả làm việc, không thì chỉ sợ không trụ nổi."
Mụ hiểu cậu nói đúng, cũng sợ bản thân ở đây sẽ không kìm chế được nên quyết định về nhà.
Qua một tháng, chuyện giữa Giản Tinh Tuế và An Nhiễm trên Weibo đã dần chìm xuống, nhưng vẫn còn không ít fans của hắn cùng một số người nhân danh chính nghĩa liên tục theo dõi. Mà Tiểu Trương ở gần cửa hàng bánh gạo cũng là một trong số đó. Từ nhỏ, gã đã thích An Nhiễm, cũng là một trong những kẻ theo từng đuổi hắn. Khi biết Giản Tinh Tuế cũng ở gần đây, hôm nay gã quyết định ngồi xổm đợi hòng vạch trần mặt thật của Giản Tinh Tuế.
Hơn nữa, Tiểu Trương còn phát sóng trực tiếp.
Tiêu đề của phòng Tiểu Trương đã chọn xong rồi: Vạch trần Giản Tinh Tuế cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Tiểu Trương mở cửa sổ phòng trực tiếp rồi mỉm cười với màn hình: "Chào mọi người, tôi là Tiểu Trương. Hiện tại, cửa hàng đằng sau tôi là nhà mà Giản Tinh Tuế đang ở. Nhưng vị trí chúng ta đang ở hiện tại là tòa nhà đối diện để dễ ẩn nấp. Tôi sợ Giản Tinh Tuế thấy sẽ chạy, vậy nên bây giờ chúng ta ngồi chờ ở đây một lát. Sau khi cậu ta xuất hiện, chúng ta sẽ qua đó."
Dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc:
"Thật hay giả, hay đang giỡn vậy??"
"Anh muốn làm gì vậy?"
"Thật sự có thể như thế sao?"
"Giản Tinh Tuế ác độc như thế, sao lại không được!"
Tiểu Trương khẽ cười, rất tự tin: "Tôi không phải chạy tới đây hóng hớt. Nhà tôi ngay gần đây mà, hôm nay tới cũng vì đòi lại công bằng cho Nhiễm Nhiễm!"
Dân mạng sôi nổi hưởng ứng.
Tiểu Trương vẫn kiên nhẫn chờ. Hơn một giờ đồng hồ, người vào phòng trực tiếp ngày càng nhiều, nhưng vai chính lại mãi chưa thấy xuất hiện. Khi mọi người bắt đầu nghi ngờ Tiểu Trương thì trên đường bỗng xuất hiện Trương Hà xách túi đi tới.
Tiểu Trương lập tức nói: "Đó là mẹ ruột của Giản Tinh Tuế! Sao lại là bà ấy, Giản Tinh Tuế có lẽ không xuất hiện rồi..."
Khi Tiểu Trương thất vọng, gã không nghĩ sẽ có một chiếc xe tiến tới từ phía bên kia con đường. Từ bên trong xuất hiện một người trẻ tuổi, vội đuổi theo Trương Hà gọi: "Mẹ!"
Theo màn hình phóng to, không chỉ Trương Hà, dân mạng cũng phát hiện người kia thế mà lại là An Nhiễm!
Mọi người sôi trào, ngay cả Tiểu Trương cũng vô cùng kích động. Cái này thật là niềm vui ngoài ý muốn. Gã vốn ở đây để chờ Giản Tinh Tuế mà thôi, không nghĩ tới lại quay được An Nhiễm. Mặc kệ nói sao, hôm nay đúng là đáng giá!
....
Bên kia, tại bệnh viện.
Giản Tinh Tuế ngồi cạnh Trương Hướng Dương. Lão vừa trải qua một lần tiểu phẫu nên có chút suy yếu phải để cậu chăm sóc. Giản Tinh Tuế nhẹ giọng hỏi: "Bác có muốn nghỉ ngơi, hay ăn gì đó không?"
Trương Hướng Dương nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên bên cạnh, trong mắt sóng sánh ánh nước: "Tuế Tuế, ba không ngủ được, cũng không ăn nổi nữa rồi..."
Giản Tinh Tuế thấy thân hình gầy gò của lão, lo lắng nói: "Sao lại thế được. Bác xem tình hình của mình bây giờ xem, không thể như vậy được."
"Ba gần đây thường xuyên lại mơ, mơ được rất nhiều chuyện." Trương Hướng Dương vẫn luôn minh mẫn. Vốn lão từng chăm sóc An Nhiễm, nhưng bản thân bệnh đã lâu lại chẳng thấy con mình tới thăm. Lão có gì mà không rõ chứ. Ngược lại đứa nhỏ Giản Tinh Tuế này vẫn luôn chăm nom bên cạnh mình: "Ba mơ thấy một ít chuyện hồi trẻ. Khi ấy, ba và A Hà mới quen nhau. Bà ấy là hộ sĩ tại một bệnh viện, còn ba mở hàng ăn. Mỗi ngày, ba đều đưa cơm cho bà ấy. A Hà ăn lâu thành nghiện, sau này ưng thuận gả cho ba."
Giản Tinh Tuế cười cười: "Lãng mạn ghê."
Đáy mắt Trương Hướng Dương xẹt qua ý cười chua xót: "Nhưng mà sau đó, ba với bà ấy đã làm quá nhiều chuyện sai trái. Cũng chẳng biết rằng đời này còn có thể bồi đắp được không..."
Giản Tinh Tuế thấy lão vừa nói xong liền ôm thân đau đớn, lại ho khan không ngừng. Cậu vội vàng vỗ vỗ tấm lưng lão, nhẹ giọng: "Đời còn dài lắm. Bệnh của bác sẽ tốt thôi. Nếu không tìm được người hiến thích hợp, cháu nguyện ý xét nghiệm máu đo độ thích ứng. Bác cứ yên tâm nhé."
Sau khi nghe xong những lời này, Trương Hướng Dương run rẩy. Lão thấp giọng cười ra tiếng. Tới trước cửa sinh tử mới có thể thấy rõ được lòng người. Càng tiếp xúc, lão lại càng phát hiện tâm hồn trong sáng của đứa nhỏ này. Bản thân lão đúng là gieo gió gặt bão, bây giờ trời tất nhiên muốn bắt lão mang đi. Trước khi đó, lão đã quyết định phải cho Giản Tinh Tuế biết được chân tướng để cậu có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Giản Tinh Tuế nghi hoặc nhìn lão.
Trương Hướng Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tuế Tuế à, một tháng gần đây ba luôn ở trong phòng. Ba không muốn chỉ nằm im ở đây. Con có thể cùng ba đi ra ngoài một chút được không? Ba muốn về nhà một chút, rồi lại đi đâu đó khuây khỏa."
Giản Tinh Tuế do dự một chút, gật đầu: "Vâng."
Sau khi được bác sĩ cho phép, bọn họ tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra, Giản Tinh Tuế liền nhận được điện thoại Thẩm Tinh Thần gọi tới. Ngữ khí của vị thiếu gia không hề tốt: "Cậu chết rồi hay sao hả? WeChat tôi nhắn sao không thấy trả lời vậy? Cậu định khiến người khác lo chết luôn à?"
Giản Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Hôm đó tôi không phải nói với cậu rồi à? Tôi không sao đâu."
Cùng ngày khi mọi chuyện xảy ra, cậu ngay lập tức nhắn cho Thẩm Tinh Thần để hắn yên tâm.
Chỉ là lúc ấy cả nhà Thẩm Tinh Thần đều đang du lịch ở nước ngoài nên hắn không thể tới gặp. Có thể bây giờ cả nhà họ đã về nước nên mới hỏi: "Cậu đang ở nơi nào đấy? Anh tới tìm cậu."
Giản Tinh Tuế nói: "Hôm nay có chút việc không đi được rồi. Tôi phải về nhà chăm sóc cho bác Trương."
Thẩm Tinh Thần chửi một tiếng, ngắt cuộc gọi.
Trong nhà, Từ Ân Chân đang cùng mẹ Ngô hầm canh gà, thấy hắn gọi xong liền hỏi: "Như nào rồi, Tuế Tuế đồng ý không?"
"Cậu ta nói là phải chăm người nhà nên không gặp được." Thẩm Tinh Thần dựa vào cửa phòng bếp, càng nghĩ càng tức: "Sao cậu ta không bận chết luôn đi. Bản thân không ổn lại còn đòi chăm cho người khác cơ chứ. Bực cả mình!"
Từ Ân Chân hiểu con mình thật ra đang xót bạn.
Bà lấy vung đậy nồi rồi nói: "Nếu thằng bé vội thì chốc nữa chúng ta qua một chuyến là được. Chắc hẳn trong khoảng thời gian vừa qua, đứa nhỏ này đã mệt lắm rồi. Lúc đi cũng mang thêm canh gà theo cho thằng bé bồi bổ."
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Được nha, nhưng mà chúng ta không biết địa chỉ nhà cậu ta. Con phải đi tra xíu."
.....
Mọi người bên này vội vàng, mà đám người trước cửa hàng bánh gạo cũng đang hồ hởi hóng hớt.
An Nhiễm đi theo mụ Trương vào trong sân, cười với mụ: "Mẹ à, mẹ sao vậy? Sao khóe mắt lại đỏ như này?"
"Còn không phải là vì chuyện của ba con sao?" Mụ Trương đang bực trong lòng: "Mẹ hỏi người ta rồi. Chỉ cần chi tiền, nhờ vả quan hệ là có thể tìm được thận thích hợp để phẫu thuật. Nhiễm Nhiễm, con nói thật với mẹ đi. Có phải con không muốn tìm đúng không?"
An Nhiễm bỗng dưng bị quát vào mặt khiến hắn kinh ngạc, song vẫn giả lả cười: "Sao lại như vậy chứ? Chuyện này cũng đâu phải một sớm một chiều..."
Trước kia, mụ Trương thấy hắn cười là cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng bây giờ, càng nhìn mụ lại càng thấy khó chịu: "Sao lại một sớm một chiều, đã hơn một tháng rồi. Đừng nói tìm được, thậm chí con còn chẳng tới nhìn ba một cái. Vẫn luôn là Tuế Tuế ở bên cạnh chăm sóc chúng ta đấy. Thằng bé ở đấy không biết bao ngày bao đêm chạy theo lo cho từng chút một, còn con thì cái mặt đâu cũng chẳng thấy. Ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, lương tâm của con ném cho chó gặm rồi sao?"
Mọi người xem trực tiếp không xa vốn tưởng đây là một buổi gặp mặt cảm động, lại không nghĩ tới thấy được cảnh này:
"Là sao vậy?"
"Vợ chồng nhà Trương có bệnh à?"
"An Nhiễm với vợ chồng nhà này thân thiết lắm cơ mà?"
"Chời mé cái cốt truyện quần què gì đây!?"
Ngay cả Tiểu Trương cũng không nghĩ rằng bản thân gã tới đây để vạch trần Giản Tinh Tuế lại vô tìm quay được cảnh này. Gã lại càng không ngờ rằng Trương Hà luôn chiều chuộng An Nhiễm lại có thể nóng nảy, ác nghiệt với hắn như vậy.
An Nhiễm bị mắng, sắc mặt cũng có chút không nhịn nổi.
Đây là sân nhà, cũng không có ai khác nên hắn cũng lười giả vờ nữa. Dù sao bây giờ nhà Trương còn phải dựa vào tiền của hắn để chữa bệnh nên An Nhiễm chắc nịch mụ Trương sẽ không trở mặt.
Vì vậy, ý cười của An Nhiễm biến mất, lạnh lùng nói: "Không phải Giản Tinh Tuế chăm sóc là việc phải làm hay sao? Chẳng lẽ hắn ta không phải con ruột của hai người chắc?"
Trương Hà hít một hơi thật sâu: "Chúng ta và Tinh Tuế mới nhận thân được bao lâu, so với thời gian nuôi dưỡng con thì chênh lệch bao nhiêu hả? Con trai à, con thử nhìn lại bản thân xem chúng ta đã từng bạc đãi con một cắc một xu nào chưa? Ba mẹ chỉ hận không thể đào tim đào phổi cho con mà thôi! Ngày con rời khỏi đây, ba mẹ còn đem phần lớn tiền tiết kiệm đưa con. Bây giờ, mẹ và ba cầu con, sao con có thể thốt ra những lời như vậy được chứ?"
An Nhiễm càng nghe càng bực, nhưng hắn vẫn giữ lại được lý trí. Dù sao bây giờ vạch mặt nhau cũng không có lợi, hắn nở một nụ cười dối trá: "Mẹ nói cái gì thế? Sao con có thể mặc kệ hai người được. Không phải con đang cố hết sức rồi nhưng chẳng tìm được, sao có thể trách con được chứ? Hơn nữa, số tiền tiết kiệm đấy là hai người ép buộc con nhận chứ đâu phải con muốn lấy đâu. Bây giờ khoản tiền này con có thế từ từ trả lại cho ba mẹ, như vậy không ai nợ ai là được chứ gì?"
Khi An Nhiễm thốt ra những lời này, trái tim của mụ đã hoàn toàn lạnh cóng.
Mụ lui ra sau nửa bước, không dám tin nhìn An Nhiễm. Thậm chí trong nháy mắt, mụ bỗng cảm thấy bản thân hình như chưa từng hiểu rõ đứa con này.
"Con..." Tay mẹ Trương run rẩy, nước mắt lăn dài: "Sao con có thể nói như vậy được hả? Ngày đó khi mẹ nhìn thấy hot search con làm với Tuế Tuế, mẹ đã thấy không đúng rồi. Vì sao mẹ đã không nhận ra sớm hơn cơ chứ?"
An Nhiễm cười lạnh: "Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy? Chẳng lẽ hot search không đúng chắc? Giản Tinh Tuế thật sự đã từng bắt nạt con mà."
"Nhưng cũng không giống như trên Weibo nói!" Mẹ Trương tức giận, hét toáng lên: "Có thể thằng bé chỉ tới tìm con cãi vã, nhưng nó chưa bao giờ động tay động chân cả. Khi con đi học về đâu có vết thương nào cơ chứ, dù có cũng là không cẩn thận đụng vào. Sao bây giờ lại lên Weibo nói rằng thằng bé bức bách, đánh đập con như vậy? Con đây chẳng phải ép người ta đến bước đường cùng sao? Mẹ và ba bây giờ đều là nhờ Tuế Tuế chăm sóc. Con chèn ép thằng bé như thế đã từng nghĩ tới cảm thụ của chúng ta chưa?"
Mụ hét lớn đến mức Tiểu Trương và dân mạng đều sợ ngây người.
Bình luận trong phòng phát trực tiếp cứ như sắp nổ tung:
"Ụ má ụ má, cái gì vậy trời?"
"Không phải An Nhiễm là nạn nhân sao?"
"Mấy chuyện trên Weibo không phải là sự thật à? Sao đ** giống nhau gì hết vậy?"
"Tại hạ sắp thăng thiên rồi các huynh đệ ơi."
Cùng lúc, một số người còn tỉnh táo trong phòng bắt đầu phân tích:
"Nếu Giản Tinh Tuế bị oan thì An Nhiễm quá là tởm lợm."
"Hắn luôn được lăng xê trên Weibo là cậu bé đáng thương biết hiếu thuận cha mẹ. Giờ chuyện này là như nào?"
"Bà đây cũng không dám tin người kia là An Nhiễm!"
"So với hình tượng trước ống kính cứ như hai người khác nhau!"
Trong sân, An Nhiễm bị khí thế hùng hổ của mẹ Trương làm tức điên. Nếu mụ hôm nay muốn xé da rạch mặt, vậy hắn cũng không thèm sợ. An Nhiễm câu môi cười: "Mẹ à, mẹ luôn miệng nói con không hiếu thuận hai người, không niệm ân tình cũ. Vậy mẹ có bao giờ nghĩ rằng nếu không phải ba mẹ ôm nhầm thì sao con phải ở với các người không?"
Mụ Trương câm nín.
"Mẹ cảm thấy bản thân đã đào tim đào phổi, nhưng từ bé tới lớn con chẳng có nổi một lần được mặt quần áo xịn, thậm chí cũng không được học lớp dạy nhảy tốt nhất. Nếu con được lớn lên ở nơi vốn nên ở thì đâu phải trải qua những chuyện như vậy chứ? Kể cả Giản Tinh Tuế không bắt nạt con thì sao chứ? Ngày trước con không có gì, nhưng giờ con có năng lực rồi. Con muốn nó như nào thì nó phải như vậy. Các người không quản được đâu!" An Nhiễm hét: "Tôi chẳng phải xin lỗi gì hết, các người mới phải đi xin lỗi tôi ấy chứ!"
Bộ dáng rạch ròi chi li của hắn tương phản hoàn toàn so với sự ôn nhu trước ống kính.
Tiểu Trương ngồi trên tầng không dám tin mở to mắt, còn dân mạng trong phòng phát trực tiếp thì bùng nổ. Vốn đây chỉ là phòng phát trực tiếp vô danh, nhưng bởi vì trò hay này mà nổi tiếng vùn vụt. Hiện tại đang có gần 2 triệu người đang xem, thậm chí còn chuẩn bị bay lên hot search.
Bên kia...
Mụ Trương nghe xong mà cảm tưởng lồng ngực như vỡ òa.
Sau khi An Nhiễm ngắt lời, hắn tiến lên nhìn mụ, nói: "Mẹ à, thật ra nhiều lúc mẹ cũng may đấy. Dù sao nếu không phải ba bị bệnh thì lúc này Giản Tinh Tuế không phải đã đi xét nghiệm ADN rồi sao? Nếu như thế thì bây giờ mẹ chắc gì đã đứng đây hét lên với con chứ?"
Câu này hắn cố ý nói nhỏ chỉ để mình mụ Trương nghe được.
Mụ khiếp sợ nhìn An Nhiễm, giọng bắt đầu run rẩy: "Con... con đã..."
An Nhiễm đắc ý cười. Hắn đoán mình nói đúng rồi, tiếp tục: "Thế nên mẹ còn muốn trách con nữa sao? Cái người cần phải nghĩ lại kỹ càng ở đây không phải mẹ à? Được rồi, nếu mẹ không muốn thừa nhận thì thử nói cho con xem rốt cuộc Giản Tinh Tuế có phải con ruột của mẹ không đi!!"
Mụ Trương bị ép tới góc tường. Tóc tai mụ lộn xộn, thân hình run lẩy rẩy không ngừng. Tới giây phút này, dù chẳng đối mặt với Giản Tinh Tuế hay mọi người, mụ vẫn vẫn không dám đối mặt thừa nhận hết thảy.
"Mẹ... nó... tất nhiên là con ruột của mẹ." Mụ nhẹ giọng nói, rơi mắt không ngừng rơi.
An Nhiễm cười lạnh. Hắn định nói tiếp thì cửa sân lại bị đẩy ra.
Hắn xoay người. Khi thấy Trương Hướng Dương và Giản Tinh Tuế, sắc mặt An Nhiễm trắng bệch. Hắn không biết bọn họ đã nghe được cái gì, nghe trong bao lâu rồi.
Cả người Giản Tinh Tuế đờ ra. Cậu từng hoài nghi gốc gác của bản thân nhưng không nghĩ tới hôm nay đột nhiên phải đối mặt với mọi chuyện như này.
Trương Hướng Dương bên cạnh nhìn cậu thật sâu. Vốn lão chỉ định an nhàn vượt qua những ngày tháng cuối cùng, lại không nghĩ tới mọi chuyện vẫn tìm tới cửa. Lão nhìn vợ mình đang lã chã khóc, rồi lại nhìn đứa con mà lão một tay nuôi nấng trở mặt vô tình. Mọi chuyện cứ như một vở kịch hài hước.
Bọn họ trộm tráo con của người khác, vậy nên tất cả đều là báo ứng.
Mà vở hài kịch này hôm nay cũng nên kết thúc.
"Đủ rồi..." Cơ thể Trương Hướng Dương yếu lắm rồi. Lão đi tới trước vợ mình nâng mụ lên. Tiếp theo, lão lại xoay người nhìn An Nhiễm, rồi nhìn Giản Tinh Tuế như đã quyết định chuyện gì. Trương Hà cảm giác được. Mụ hoảng loạn lắc đầu, mà lão lại chỉ nhẹ nhàng thở dài. Ánh mắt lão chậm rãi kiên định, nói với cậu: "Xin lỗi con, Tinh Tuế. Thực ra con không phải con ruột của chúng ta."
Một lời nói ra khiến sắc mặt An Nhiễm trắng bệch, còn Giản Tinh Tuế cứng đờ người tại chỗ. Cậu gian nan mở miệng: "Cháu..."
Trươgn Hướng Dương chậm rãi mở miệng. Bí mật đã che giấu dưới bóng tối nhiều năm cuối cùng cũng được vạch trần trong một ngày đầy nắng: "Hơn 20 năm trước, đứa con trong bụng A Hà sau khi sinh không lâu thì tim ngừng đập. Trong lúc chúng ta không để ý thì bà ấy đã chuồn êm ra khỏi phòng bệnh. Ai cũng không ngờ rằng bà ấytrở lại với một đứa trẻ khác trong tay. Đó chính là An Nhiễm."
Đây là một câu chuyện xưa dài dòng.
Vốn cuộc trò chuyện của bọn họ không vang tới bên kia. Nhưng Tiểu Trương vì muốn chuẩn bị kĩ càng để vạch trần Giản Tinh Tuế mà trộm lắp máy thu trong sân nhà. Những lời của Trương Hướng Dương một chữ không không sót truyền tới chỗ gã, đồng thời truyền vào trong phòng phát trực tiếp. Dân mạng lúc này đã nổ lanh tanh bành. Không ai có thể nghĩ được mọi chuyện vừa vớ vẩn lại ly kỳ tới vậy.
Đồng thời lúc đó, tại nhà Thẩm.
Thẩm Tinh Thần vốn đang gọi điện hỏi thăm chuyện nhà Giản Tinh Tuế lại không cẩn thận vào nhầm phòng phát trực tiếp. Hắn định gọi cho Giản Tinh Tuế nhưng bị cảnh quay trong phòng làm khiếp sợ không nói nên lời. Thẩm Tinh Thần lập tức chạy xuống tầng tìm mẹ mình đang hầm canh gà trong bếp: "Mẹ! Chuyện lớn không ổn rồi. Giản Tinh Tuế thế mà không phải con ruột nhà Trương!"
Trái tim Từ Ân Chân run lên. Bà ngẩng đầu, lồng ngực không chịu khống chế đập bình bịch. Từ Ân Chân thấy Thẩm Tinh Thần đang gấp gáp, mở miệng: "Con nói sảng cái gì vậy?"
"Thật sự thật sự mà!" Thẩm Tinh Thần nghe Trương Hướng Dương kể chuyện qua phòng phát trực tiếp: "Bọn họ nói thực ra thai nhi của Trương Hà vì tim ngừng đập nên chết, sau đó bà ta chạy ra ôm con nhà người ta về!"
Trong khoảnh khắc, nhất là khi nghe thấy cụm từ 'tim ngừng đập', hô hấp Từ Ân Chân như ngừng lại. Bà gian nan mở miệng: "Là ở bệnh viện nào?"
Thẩm Tinh Thần lại xem phòng phát trực tiếp một lúc, chờ tới khi Trương Hướng Dương nói xong thì nhắc lại: "Hình như gọi là bệnh viện cái gì Chung Đình ấy."
Lạch cạch!
Muôi chan canh rơi từ trên xuống, nước nóng văng đầy sàn nhà. Cả người Từ Ân Chân cương cứng tại chỗ. Lông mi bà khẽ run, nước mắt như không có điểm ngừng tí tách rơi xuống.