15.
Lúc đang tập tễnh xuống núi, hạ nhân trong phủ đã đi tìm ta được một lúc lâu, Hồng Liễu nhanh chóng dìu ta vào kiệu nhỏ hồi phủ.
Nàng ta nói yêu quái g.iết người trong kinh thành đã c.hết, con bạch xà dài mười mấy mét bị người ta đập c.hết trên thành lầu, xương cốt toàn thân vỡ vụn, da tróc thịt bong, trên người không còn chỗ nào lành lặn, nội tạng không biết đã biến mất đi đâu.
Cũng không thấy Tạ Đường ở đâu nữa, dường như hắn ta đã bốc hơi khỏi thế gian.
Có lẽ hắn ta đã sớm bị xà yêu ăn rồi.
Ta im lặng lắng nghe, sau khi yên lặng một lát, ta hỏi nàng ta Chu Nghiệp đã về sương viện phía Tây chưa.
Nàng ta lắc đầu, đa số hạ nhân tối nay đều ra ngoài, nàng ta cũng không rõ hành tung của Chu Nghiệp.
Không biết tại sao nhưng ta luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi hồi phủ, ta xử lí vết thương qua loa, mẫu thân tới tìm ta, hỏi ta chuyện vì sao cả người và giường đều biến mất.
Hồ yêu đã c.hết, ta cũng bớt đi một nỗi lo, vậy nên ta kể vắn tắt chuyện lại cho mẫu thân nghe.
Nhưng cho dù là vậy mẫu thân vẫn suy nghĩ lo sợ quá độ, nhưng khi biết được thân phận thật của Chu Nghiệp, bà đã an tâm hơn.
Đạo trưởng núi Long Hổ là cao nhân hàng đầu trong mắt người thường.
Mẫu thân nói bà sẽ nói rõ với phụ thân ta về việc này, thời gian này họ luôn lo lắng ta sẽ thật lòng yêu một tên ăn mày, luôn ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện này.
Lần này thì may rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của mẫu thân, cảm giác khủng hoảng trong lòng ta vơi đi một chút, khóe miệng hơi nâng lên.
Đây là một cảm giác mà ta không biết nên diễn tả thế nào.
Ta không biết lúc nào Chu Nghiệp mới quay về nên chỉ có thể đến sương viện phía Tây chờ.
Hắn quay về lúc canh ba.
Còn mang theo một nữ tử về cùng.
Chao đèn làm bằng vải lụa chiếu lên da thịt trắng như tuyết của nữ tử, khuôn mặt dịu dàng ngây thơ không hiểu sự đời, môi đỏ mũi cao, là một mỹ nhân.
Ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Chu Nhược...
Sao lại là nàng ta?
Nàng ta nhìn về phía ta, khi chúng ta nhìn nhau, ánh mắt nàng ta lập tức hiện lên sự hoảng sợ, nàng ta vội vàng trốn sau lưng Chu Nghiệp không dám nhìn ta: ""A huynh, Nhược Nhi sợ hãi.""
Chu Nghiệp nhẹ giọng an ủi, sau đó nói với ta: ""Đây là muội muội Chu Nhược của ta, vị trí trái tim của nàng lệch sang một bên so với người bình thường, năm đó nàng chưa c.hết, sau đó lại bị xà yêu bắt đi, lợi dụng nàng đi quyến rũ nam tử để hút tinh khí, nhiều năm nay nàng đã phải chịu nhiều kinh hãi khổ sở, ta không thể để nàng lại chịu khổ thêm nữa.""
Bàn tay ta nắm chặt lấy vạt áo.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Tạ Đường đưa Chu Nhược vào phủ ở kiếp trước, nàng ta cũng trốn sau lưng hắn ta như một chú nai con bị dọa sợ.
""Yên Yên, A Nhược hay đau ốm, may mắn được ta cứu, ta không thể để nàng ấy tiếp tục chịu khổ nữa.""
Lúc Tạ Đường nói những lời này với ta, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Chu Nhược, đôi mắt sáng ngời, bên trong là sự dịu dàng vô tận.
Vì sao quá khứ và hiện tại luôn giống nhau đến mức khiến người ta phải kinh ngạc vậy chứ?
16.
Khóe miệng ta hơi nâng lên, nghiệt duyên với nàng ta chung quy vẫn khó mà cắt đứt được.
Ta đứng dậy, cười nhạt một tiếng: ""Chu đạo trưởng, có mấy lời ta muốn nói riêng với ngươi, chúng ta có thể ra sảnh nói chuyện không?""
Vẻ mặt Chu Nghiệp nghiêm túc hơn, hắn quay đầu nhìn đôi mắt vô tội của Chu Nhược, im lặng một lúc rồi mới nói ra một chữ ""được"".
Ánh nến trong sảnh sáng lên, sau khi nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, ánh mắt Chu Nghiệp trở nên nặng nề, xa xa đã thấy Chu Nhược ở hồ sen chờ hắn.
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười nhạt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng khiến nàng ta xinh đẹp hơn, nàng ta chạy chậm đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: ""A huynh, huynh và tỷ tỷ nói chuyện xong rồi sao? Nhược Nhi đói bụng.""
Thật giống một con thỏ trắng đơn thuần vô hại nha.
""Ừm."" Chu Nghiệp xoa đầu nàng ta, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, hắn quay đầu nhìn về phía ta: ""Nhược Nhi còn nhỏ nên ta sẽ để nàng ở phủ học sĩ, làm phiền Thẩm tiểu thư thay ta chăm sóc nàng, chưa đến ba tháng ta sẽ mang dược liệu giải độc rắn về.""
Hắn lại lần nữa cúi đầu nhìn khuôn mặt Chu Nhược, ngơ ngác nói: ""Đến lúc đó, Nhược Nhi của ta sẽ không sao nữa...""
*
Liên tục năm ngày từ khi Chu Nghiệp rời đi, Chu Nhược đều trốn ở trong phòng, ta đúng hẹn phân phó nha hoàn mang cơm ba bữa đến, còn cái gì cũng không làm.
Ngày thứ sáu, nàng ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Có câu nói thế nào nhỉ? Tiện nhân thường già mồm?
Nàng ta đối xử với ta nhiệt tình một cách thái quá, hoàn toàn khác ngày đầu tiên gặp mặt, ta cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, kĩ năng diễn của nàng ta vẫn luôn tốt.
Mẫu thân nể mặt nàng ta là muội muội Chu Nghiệp nên đã đối xử với nàng ta khá khách khí, nhưng nàng ta lại không biết điểm dừng mà luôn đến viện của mẫu thân quấy rầy sự thanh tịnh của bà.
Khi nàng ta lại lần nữa xuất hiện, ta đứng ngoài cửa viện ngăn lại, nàng ta bắt đầu khóc lóc nói: ""Yên tỷ tỷ, ta chỉ muốn chăm sóc phu nhân nhiều một chút...""
Ta trực tiếp ngắt lời: ""Không cần, mẫu thân ta ta tự chăm sóc.""
Khuôn mặt nhỏ của nàng ta tái đi, về sau không tiếp tục đi đến viện của mẫu thân ta nữa.
Hai tháng sau khi Chu Nghiệp rời đi, có lẽ Chu Nhược cảm thấy đã quen thuộc với ta nên hẹn ta ra chùa miếu ở vùng ngoại ô để tham gia lễ phật.
""Yên tỷ tỷ, ta nghe nói trong kinh thành có mấy đứa nhỏ bị mất tích, cũng không biết do người hay yêu quái quấy phá, chi bằng chúng ta đến chùa Pháp Minh ở ngoại ô bái thần khấn phật cầu bình an đi.""
Ta im lặng nhìn nàng ta.
Kiếp trước nàng ta cũng nói những lời này, vì lúc đó ta đang mang thai nên cảm nhận được sự vất vả của mẫu thân, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý đi với nàng ta, cuối cùng mới xảy ra chuyện sau đó...
Lần này ta cũng không rảnh mà chơi cùng nàng ta nữa, ta trực tiếp từ chối.
Nàng ta cũng không nói gì, cũng không nhắc lại.
Chạng vạng tối ba ngày sau, ta phát hiện A Mãn suýt chút nữa c.hết đói ở ngoài cửa hông, không ngờ nó lại đến với ta trước hai năm.
Ta phái người đưa nó vào phủ dốc lòng chăm sóc, tự mình cho nó ăn.
Nó rất ngoan, ăn no rồi sẽ nằm ở bên chân ta làm nũng.
Chu Nhược cũng tới nhưng nàng ta không dám lại gần, chỉ đứng ngoài cửa nhẹ nhàng cười: ""Yên tỷ tỷ, A Mãn vô cùng thích tỷ đó.""
Ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía nàng ta, khóe miệng nâng lên: ""Ta chưa từng nói với ai sẽ đặt tên cho nó là A Mãn, không ngờ muội muội lại đoán được suy nghĩ của ta, chuyện này... cũng quá trùng hợp rồi ấy nhỉ?""
Nụ cười của nàng ta nhạt dần, trong giây phút đối mặt với ta, đôi mắt nàng ta chuyển thành màu đen xì, khóe miệng nâng cao tạo thành một nụ cười quỷ dị.
""A... Bị phát hiện rồi.""
17.
Ta đứng dậy khép cửa phòng lại.
Ta quay giữ lấy cằm nàng ta, một tay khác vuốt khóe miệng đang nâng lên của nàng ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương: ""Ta ghét nhất là kiểu cười này, quá khó coi.""
Chu Nhược bị linh hồn ta điều khiển khống chế, cơ thể không thể cử động, nhưng nàng ta cũng không hoảng hốt mà chỉ nhìn ta chằm chằm: ""Ta đã bố trí xong cục diện ở gần thành, Thẩm Yên, đời này của ngươi đã định sẵn là quân cờ c.hết trong tay ta mà thôi.""
Nói xong nàng ta cười ha ha.
Nét mặt ta không chút thay đổi, nâng tay đập mạnh vào gáy khiến nàng ta bất tỉnh: ""Vậy cũng chưa chắc, ngươi cầm cờ đen, ta cũng có cờ trắng trong tay. Xem ai là người cười đến cuối cùng đi.""
Nhìn người ngã trên mặt đất, ta nói Hồng Liễu trói nàng ta rồi trông coi, không để cho nàng ta tiếp xúc với ai.
Sau đó phải chờ Chu Nghiệp trở về...
Rồi tách linh hồn rời ra.
Hôm đó khi ở sảnh nói chuyện, ta đã kể lại những chuyện mà Chu Nhược làm ở kiếp trước, sau đó kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, cảm giác như đã tìm được điều gì đó bất ổn.
Đầu tiên, đôi mãng xà kia vốn ở trong núi tu luyện, vì sao lại vào kinh thành rồi công kích ta đầu tiên?
Tiếp đó, đời này ta không chọn Tạ Đường làm phu quân, chuyện tương lai đều thành biến số, tại sao con cái của đôi mãng xà kia lại chọn hắn ta làm người để phụ thuộc rồi đến khiêu khích ta như vậy? Một thư sinh yếu đuối như thế sao có thể so sánh với tráng hán có thể trạng khỏe mạnh được?
Ngoài Chu Nghiệp ra, là ai nói cho xà yêu biết ta và Tạ Đường có hận cũ?
Thứ ba, linh hồn của A Mãn nói cho ta biết, kiếp trước Chu Nhược lén lút cấu kết với hồ yêu rồi bị phản phệ, đời này nàng ta lại chọn hợp tác với xà yêu, chẳng lẽ... nàng ta cũng trọng sinh rồi?
Điều cuối cùng chính là tấm bùa hộ thân vàng kia, Chu Nghiệp nói nàng ta cũng có một cái, đó nhất định là vị lão giả kia cho. Nếu ta đoán không sai, nàng ta cũng là người có hai linh hồn, chỉ là một người là muội muội lương thiện nhà họ Chu, còn lại là linh hồn tà ác bị độc rắn tác động mà xuất hiện.
Nghe đến đây Chu Nghiệp ngẩn người, mắt nhìn ra ngoài cửa rồi mới kể cho ta một chuyện bí ẩn khác.
Thật ra lúc sinh ra Chu Nhược đã là một dị dạng, một người hai đầu, hơn nữa còn đều có ý thức riêng, sau khi sinh xong, mẫu thân hắn bị rong huyết mà qua đời, vừa nhìn hài tử một chút đã buông tay nhân gian.
Phụ thân hắn ôm hài tử, ánh mắt phức tạp, lúc chạm vào hai cái đầu đã bị một cái cắn nát ngón tay.
Ông ấy phát hiện một đầu có răng nanh, hai mắt đen ngòm, tiếng khóc chói tai như tiếng quỷ, căn bản không giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Mà giống yêu quái.
Vì không muốn mang tai họa đến cho bách tính, ông ấy hết cách, đành phải lấy lưỡi liền ra c.hém cái đầu kia.
Không ngờ Chu Nhược vẫn sống được, cũng trưởng thành bình thường, nhưng năm năm sau, phụ thân họ treo cổ tự v.ẫn.
Có lẽ ông ấy cảm thấy hổ thẹn với đứa bé kia.
""Nhược Nhi đến năm mười lăm tuổi vẫn không có gì khác thường, mãi cho đến khi bị độc rắn khống chế mới xuất hiện thêm linh hồn của người khác...""
Chu Nghiệp im lặng, hắn nghĩ tới điều gì đó, sự thống khổ trong ánh mắt càng rõ hơn: ""Sau khi giết xà yêu, nàng nhào vào lòng ta khóc, dung mạo và cơ thể không thay đổi chút nào so với ba năm trước, khi đó ta đã biết rõ, người năm đó ta g.iết c.hết là Nhược Nhi thật, ta thật đáng c.hết!""
Hắn nhìn hai tay của mình ảo não không thôi.
Ta hạ ánh mắt, thở dài nói: ""Giải thoát cho nàng đi, nếu như cơ thể đó hại quá nhiều người, người chịu tội sẽ là Chu Nhược thật.""
Lúc này ta như có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của hắn dần dần bình tĩnh lại.
""...Được.""
18.
Ta và Chu Nghiệp đã giao ước với nhau, trong vòng ba tháng, hắn đi tìm máu phượng hoàng để tách linh hồn, còn ta ở kinh thành kiếm chế Chu Nhược.
Hiện tại là nàng ta tự mình để lộ, ta cũng không thể để yên được.
Sau khi tỉnh lại, nàng ta không phản kháng mà ngoan ngoãn nằm trên giường ngâm nga hát ca dao, bình tĩnh đến quỷ dị khiến người ta phải hoài nghi.
Mấy ngày nay, trong kinh thành xảy ra án mất tích của mười một đứa trẻ.
Trực giác nói cho ta biết chuyện này nhất định có liên quan đến Chu Nhược.
Ta đến hỏi nàng ta, nhưng nàng ta chỉ cười với ta, là kiểu cười điên cuồng đến run rẩy không thở nổi.
Lúc ta chuẩn bị rời đi, nàng ta lại lên tiếng: ""Nữ thần bị điên của Quan Khuyết Đường sẽ nói cho ngươi biết.""
Dứt lời, nàng ta xoay người sang chỗ khác, tiếp tục ngâm nga ca dao của mình.
Ta nửa tin nửa ngờ, một mình đến Quan Khuyết Đường, bộ khoái nói nữ thần kia bị giữ ở thiên phòng hậu viện, không ai dám lại gần.
Một bộ khoái dẫn ta qua, sau khi mở cửa xong hắn ta lập tức lấy cớ chạy mất, dường như rất sợ người ở bên trong.
Ta ổn định tinh thần rồi đi vào.
Chi thấy nữ thần tỏa sáng ngày xưa bây giờ đang bẩn thỉu, y phục rách nát ngồi trong góc hẻo lánh nhất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ""Tám... mươi một... Tám mươi một linh hồn...""
Ta cau mày, nàng ta đã mất hai hồn sáu vía, chỉ còn lại một hồn một vía nên thần chí mới không còn tỉnh táo.
Thấy xung quanh không có ai, ta niệm chú thi triển linh thuật, tìm hồn vía đã mất của nàng ta về.
Sau khi hồn vía hòa làm một, ánh mắt nàng ta trở nên tỉnh táo hơn, người cũng đứng thẳng lên, giọng đột nhiên lớn hơn: ""Miếu Bát Quân, hiến tế mười một hài tử, tám mươi mốt linh hồn, song thân huyết nhục (1) làm đường, có thể thông âm dương!""
(1) song thân: cha mẹ, huyết nhục: m.áu thịt
""Thẩm Yên, ngươi còn kịp ngăn lại sao? Ha ha ha...""
Giọng nói đột nhiên dừng lại, nàng ta ngã xuống đất ngất xỉu.
Ta như bị sét đánh.
Nguy rồi!
Chu Nhược lừa ta.
*
Ta vội vàng hồi phủ, căn phòng giam giữ nàng ta trống khống, phụ mẫu ta cũng không thấy đâu.
Hồng Liễu và những người khác trong phủ ngã trên mặt đất, sau khi tỉnh lại đều không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Giống ta lúc trước khi bị Chu Nhược đánh ngất xỉu.
Trong phòng của nàng ta lộn xộn, trên mặt đất có vết m.áu, trên bình phong có mấy chữ được viết bằng m.áu: Miếu Bát Quân.
Cũng không biết là máu của ai.
Ta không dám chần chừ, chuẩn bị ra phủ cứu người.
Lúc lao ra cửa ta thiếu chút nữa đụng trúng một người.
Áo ngoài của Chu Nghiệp dính đầy bụi bặm, trên mặt đều là sương gió, trong mắt là sự mệt mỏi, chắc đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi.
Hắn nâng cái túi trong tay lên, vẻ mặt hiện ý cười: ""Cuối cùng ta đã tìm được máu phượng hoàng ở vùng địa cực...""
Thấy vẻ mặt ta không đúng, nụ cười của hắn cứng lại, nhìn về phía sau lưng ta: ""Có chuyện rồi sao?""
Ta đơn giản kể qua cho hắn nghe.
Tay đang cầm túi của hắn nắm chặt lại, ánh mắt trầm xuống: ""Đến lúc đưa nàng đi rồi.""
Đúng vậy, là lúc cần phải đưa nàng ta đi rồi.