**********
Hạ Tư Tư nằm lại trên giường, nhìn trần nhà ngây người.
Vừa rồi nôn xong, lập tức thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là thân thể thoải mái rồi, nhưng trong lòng càng nghĩ càng không thông.
Sao cô lại cùng Tiêu Việt Duệ lăn đến cùng một chỗ!
Hình như nhớ là mình chủ động…
Không được.
Cô phải nói rõ với anh ta, tránh cho anh ta còn có ảo tưởng gì.
Nghĩ gì làm nấy, trước nay đều là phong cách của Hạ Tư Tư.
Cô mặc kệ ba bảy hai mốt liền trực tiếp đi tìm Tiêu Việt Duệ lật bài lần nữa.
Lại không nghĩ tới, vừa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Tiêu Việt Duệ và mẹ anh.
Nói thật.
Cô còn chưa từng thấy Tiêu Việt Duệ nỗi giận, bắt kể là đối với ai, vĩnh viễn đều là dáng vẻ ôn hòa, cô thật sự không nghĩ tới, lúc anh tức giận còn rất dọa người.
Còn may.
Hai người không cãi bao lâu.
Cô cảm nhận được Tiêu Trầm sắp ra ngoài, liền nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên lúc này cũng cảm thấy không cần lại nói gì nhiều với Tiêu Việt Duệ nữa.
Dù sao Tiêu Việt Duệ người ta vừa nãy cũng nói rất rõ ràng rồi.
Anh cũng là một người đàn ông.
Bắt kể người phụ nữ nào câu dẫn anh, anh cũng sẽ kích động.
Không chỉ là Hạ Tư Tư cô.
Mà cô lại lôi chuyện ra như vậy, thì thật sự quá tự cho là đúng rồi.
Hạ Tư Tư bắt giác sờ sờ môi mình.
Đậu xanh.
Cô phải đánh răng một trăm lần!
Thanh Thành.
Đêm tối mê ly.
An Hạnh Nhi thức dậy uống nước, tuyệt đối không phải đang đợi Diệp Thương Ngôn về.
Tuy nhiên lúc đó.
Người nào đó liền hiểu lầm.
Diệp Thương Ngôn đi vào đại sảnh nhìn thấy cô, ánh mắt rõ ràng cũng sáng lên.
An Hạnh Nhi thật sự khó được để ý.
Cô xoay người liền lên lầu.
“Cô chủ An không đợi tôi một chút sao?”
Nói rồi, chân dài bước nhanh tới, đi thẳng tới bên cạnh cô.
An Hạnh Nhi cau mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Diệp Thương Ngôn vươn tay muốn cầm ly nước của cô: “Sao Cô chủ An biết tôi khát rồi?”
An Hạnh Nhi tránh đi: “Tôi uống rồi.”
Ý là ly nước này cô uống rồi.
“Không sao, tôi không đề ý.” Cánh tay vươn ra, vẫn là dễ dàng cầm sang.
*…” An Hạnh Nhi cắn răng.
Khóe môi Diệp Thương Ngôn nở nụ cười đạt được.
An Hạnh Nhi có lúc thật sự cảm thấy anh rất ấu trĩ.
Cô cứ nhìn anh trực tiếp uống sạch ly nước ấm mình rót như vậy.
An Hạnh Nhi nhịn tức, cầm ly nước của Diệp Thương Ngôn sang, xoay người đi thẳng tới gian bếp mở rửa sạch, lại đi rót nước nóng.
“Tôi giúp em.” Diệp Thương Ngôn luôn theo cạnh cô.
“Tự tôi làm được.
Không còn sớm nữa, anh ngủ sớm chút đi.”
“Tôi và em cùng ngủ.” Diệp Thương Ngôn bật miệng nói.
An Hạnh Nhi trừng mắt anh.
“Chia phòng cùng ngủ.” Diệp Thương Ngôn bổ sung.
An Hạnh Nhi không muốn phí lời với anh.
Cô lại rót một ly nước ấm, uống xong, rửa sạch, sau đó đặt ly vào vị trí cũ.
Cô đứng dậy lên lầu.
Diệp Thương Ngôn liền theo cô lên lầu.
Hai người một trước một sau.
Lúc An Hạnh Nhi mở cửa phòng chuẩn bị vào.
“Cô chủ An.”
Thân thể An Hạnh Nhi sững lại.
Cơ thể bỗng bị anh đè lên tường ngoài phòng.
An Hạnh Nhi cử động vào cái.
Mẹ nó, tên Diệp Thương Ngôn này ăn sắt lớn sao?!
Năng như vậy.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, anh cũng có thể không hề nhúc nhích.
“Để cảm ơn Cô chủ An muộn như vậy vẫn còn đặc biệt đợi tôi, tôi định báo đáp em.” Diệp Thương Ngôn cười.
Nụ cười vô cùng tà ác.
Căn bản không để ý sự phản kháng của cô.
An Hạnh Nhi lúc đó thật sự nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết tên đàn ông phóng đãng Diệp Thương Ngôn này muốn làm gì rồi.
Cô đột ngột dùng tay che miệng anh.
Con ngươi Diệp Thương Ngôn nhìn cô.
Đôi con ngươi đen thẫm thật sự như mang theo ma lực.
Rất dễ khiến người ta chìm đắm.
Cô nói: “Tối nay còn chưa đủ sao?”
Diệp Thương Ngôn cau mày, như không hiểu cô đang nói gì.
“Thế nào, không được thỏa mãn đã quay về rồi?” An Hạnh Nhi nhướn mày.
Diệp Thương Ngôn lúc đó dường như phản ứng lại.
Anh giơ tay kéo tay cô ra.
Sức lực An Hạnh Nhi không đủ, thoáng chốc đã bị kéo ra.
Giây phút kéo ra, mặt cũng nghiêng sang một bên, chính là dáng vẻ thề chết cũng không muốn bị anh hôn.
Diệp Thương Ngôn không nhịn được khẽ cười, anh nói: “Hạ Tư Tư nói cho em biết?!”
An Hạnh Nhi không đáp.
Tối nay lúc bị Đồng Vận Khiết quần lấy, quả thực đã bị Hạ Tư Tư gặp phải.
“Sao em không tới hiện trường bắt gian?”
“Tôi có nhàm chán vậy sao?!” An Hạnh Nhi liếc trắng mắt.
“Nhưng em ăn giấm rồi.” Diệp Thương Ngôn xác định.
“Anh nghĩ nhiều rồi, cậu ba Diệp!” An Hạnh Nhi quay đầu nhìn anh, rõ ràng có chút kích động: “Tôi chỉ là không thích bị người khác thả bồ câu.”
“Hử?”
“Hôm qua mới nói phải giữ mình trong sạch, hôm nay đã không nhịn được rồi.
Diệp Thương Ngôn, nếu anh thật sự không kiên trì nỗi, anh tốt nhát đừng nói, nói ra mà làm không được rất khiến người ta phản cảm.” Giọng điệu An Hạnh Nhi rõ ràng có chút nặng.
“Cho nên em rất để ý, tôi có giữ mình trong sạch hay không?”
*..” Cô cảm thấy cô và anh đã không còn ngôn ngữ chung nữa.
Cô là đang nói, anh nói mà không giữ lời chuyện này sao?!
“Tôi giữ mình trong sạch.” Diệp Thương Ngôn bỗng rất chắc chắn nói: “Cô chủ An yên tâm.”
‘Yên tâm con khil Đàn ông thề thốt ở mặt này, cô hoàn toàn xem như không khí.
“Không còn sớm nữa, tôi phải ngủ rồi.” An Hạnh Nhi cũng cảm thấy nói nhiều vô ích.
Dù sao Diệp Thương Ngôn chính là Diệp Thương Ngôn, không phải là gì của cô.
Anh muốn làm gì.
Đại gia anh vui là được.
Cô sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
“Ngủ ngon.” Diệp Thương Ngôn thả An Hạnh Nhi ra.
Có lúc cảm thấy người đàn ông này khó dây dưa vô cùng, có lúc lại cảm thấy anh siêu dễ nói chuyện.
An Hạnh Nhi mở cửa phòng, đi vào trong.
Sau khi vào, rõ ràng nghe thấy tiếng khóa ngược bên trong.
Diệp Thương Ngôn bắt đắc dĩ cười.
Cảm giác thấy được mà không ăn được, thật sự là…rắt không phải cảm giác gì!
Ngày hôm sau.
Lúc An Hạnh Nhi thức dậy đi làm, Diệp Thương Ngôn còn chưa dậy.
Có lẽ tối qua uống say, hôm nay cần lấy lại tinh thần.
Dù sao thì mùi rượu trên người tên này tối qua thật sự rất nồng.
An Hạnh Nhi cũng không hỏi, sau khi ăn xong bữa sáng, liền ngồi xe Hồ Phong lái đến công ty.
Vừa vào công ty.
Đã cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, liên tục nhìn lên người cô.
Cô chắc chắn dáng vẻ mình không có vấn đề gì, cho nên nguyên nhân duy nhất chính là, có chuyện gì đã xảy ra trên người cô.
Cô bình tĩnh đi vào phòng làm việc của mình.
Vừa bước vào.
“An tổng.” La Tư vạn năm không đổi sắc mặt lúc này giọng nói cũng có chút gấp gáp.
“Chuyện gì?” An Hạnh Nhi bình tĩnh ngồi trên ghế làm việc.
Hồ Phong vẫn tự mình đến sofa bên cạnh.
“Chu Hưng Chí bây giờ đang ở sân thượng đòi tự sát.”
“..” An Hạnh Nhi nhìn La Tư.
“Ông ta luôn miệng nói là cô muốn bức chết ông ta.”
Sắc mặt An Hạnh Nhi trầm xuống.
Để khiến cô không được sống yên ổn, còn thật sự là bất chấp đến cực điểm.
“An tổng, có cần lên xem thử không? Tôi vừa rồi nhìn thấy máy lãnh đạo cấp cao đã đi khuyên rồi.”
“Tạm thời không đi.”
“Nhưng mà…”
“Cô đi xem tình hình trước, liên lạc kịp thời với tôi.”
*Dạ.” La Tư cũng không nói nhiều nữa.
Rõ ràng cũng chưa cộng sự với An Hạnh Nhi bao lâu, nhưng lúc này bỗng nhiên rất tin tưởng, cô có thể xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện..