Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 129



“Chỉ là cá nhân tôi có một suy đoán, tôi cảm thấy dù chủ tịch không khai trừ ông, ông hẳn cũng sẽ nhận lỗi từ chức! Dù sao cũng đã làm chuyện mất mặt như vậy, bất kỳ ai hẳn cũng xấu hổ không thể gặp người, Sếp Xương là người đức cao vọng trọng, da mặt sợ rằng không dày như thế?!” An Hạnh Nhi trào phúng.

Xương Đức Việt bị câu này của cô ép xém chút không thở nỗi.

Ông ta rốt cuộc cũng là người từng gặp thế giới rộng lớn, giờ phút này cũng biết điều không thể nhất chính là mắc bẫy của cô, thật sự như cô mong muốn.

Ông ta bây giờ xem như nhìn rõ rồi, An Hạnh Nhi không phải chính là muốn miễn nhiệm ông ta sao?!
Một khi miễn nhiệm ông ta, An thị sẽ không còn ai có quyền lực to như ông ta đi chống đối với An Quốc Cường nữa, ngay cả An Quốc Đại cũng không được.

An Quốc Đại chỉ là qua loa vài câu, không có tác dụng thực tế gì.

Sau khi nghĩ rõ, Xương Đức Việt cũng bất giác sống lưng lạnh ngắt.

Hoàn toàn không nghĩ tới, con nhóc An Hạnh Nhi này lại có thể tính kế đến bước này, có thể từng bước ép ông ta tới bước đường hiện tại.


Ông ta thầm cắn rằng, không nhịn được tức giận, nói: “Quả thực chuyện này khiến bản thân tôi mất mặt, khiến An thị xấu hổ, tôi nên thừa nhận trách nhiệm của mình.

Nhưng tôi cảm thấy, thừa nhận trách nhiệm thì không nên trốn tránh, nên dũng cảm đối mặt.

Tôi thề với trời ngay trước mặt mọi người, Xương Đức Việt tôi nhất định sẽ xử lý tốt vấn đề cá nhân của mình, tuyệt đối không phạm sai lầm mà đàn ông đều mắc phải nữa!”
Lại là một câu “sai lầm đàn ông đều mắc phải” phủi sạch tất cả trách nhiệm của đàn ông.

An Hạnh Nhi thật sự rất muốn cười.

Chẳng lẽ đàn ông sinh ra thì nên cao quý hơn người khác.

Đàn ông ngoại tình thì gọi là mắc sai lầm mà đàn ông đều mắc phải.

Lãng tử hồi đầu còn có thể quý hơn vàng.

Cảm xúc không dễ dàng gì ổn định lại, lúc này lại bắt đầu nhảy loạn như sấm.

“Lạm dụng chức quyền, thu lợi riêng, tạo thành tổn thất kinh tế cho tập đoàn An thị.” Cô nói rành rẽ: “Những chuyện này, trong pháp luật Bắc Văn Quốc, đều có quy định rõ ràng.

“Cô đừng vu oan tôi, An Hạnh Nhi! Tôi lúc nào làm những chuyện cô nói! Tôi làm lúc nào!” “Lợi dụng chức quyền của mình tự ý thay đổi thành tích hiệu quả công việc của Chu Hưng Chí, vì ông ta mà mưu đồ lợi riêng, tạo thành tổn thất kinh tế hơn sáu trăm triệu cho tập đoàn An thị!” An Hạnh Nhi tràn đầy khí thế: "Đây chẳng lẽ không phải Sếp Xương làm?” “Tôi nói rồi không phải! Đây chỉ có thể là tôi quản lý sơ suất, cô có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm! "Không có chứng cứ...!“Không có chứng cứ thì cô dựa vào cái gì...!“Tôi có thể báo cảnh sát!" An Hạnh Nhi chậm rãi nói.

Xương Đức Việt lập tức như bị cả kinh.

"Hai phần văn kiện thành tích công việc trên tay tôi có thể làm chứng cứ.

Quan hệ không thể để người khác biết của ông và Chu Hưng Chỉ có thể làm động cơ.

Về phần nhân chứng định tội...tôi đoán, có cảnh sát, hẳn rất nhanh sẽ có thể lộ ra ánh sáng!” “An Hạnh Nhi, cô, cô, cô!” Xương Đức Việt lúc này rõ ràng không thể bình tĩnh nỗi nữa.

Nếu thật sự báo cảnh sát
Không nói nhất định sẽ ngồi tù, nhưng chắc chắn sẽ để lại ghi chép!
Một khi để lại ghi phép phạm pháp, đừng nói hạn chế phát triển sau này của ông ta, ngay cả phát triển của con trai ông ta cũng sẽ bị hạn chế.


Nghĩ tới đây.

Xương Đức Việt bắt đầu có chút luống cuống.

“Sếp Xương, ông nói tôi nên báo cảnh sát, hay là tự ông thừa nhận tất cả mọi chuyện!”
Xương Đức Việt xụ mặt, gân xanh nổi lên.

Ông ta sao lại bị một con nhóc tính kể đến bước này.

Lần này vốn là để khiến cô khó xử, khiến cô không thể xuống đài, bây giờ ngược lại ép chết bản thân.

Ông ta hung hăng nhìn cô.

Hung hãng nửa ngày cũng nói không ra một chữ “Mọi người đều là thời gian có hạn.

Hôm nay vì Chu Hưng Chỉ nhảy lầu đã trễ nãi nửa buổi sáng, thực sự có chút lãng phí nhân lực.

Tôi cho Sếp Xương ba giây suy nghĩ cuối cùng, nếu Sếp Xương không đưa ra lựa chọn, tôi sẽ mặc nhận ông hi vọng tôi báo cảnh sát xử lý.

An Hạnh Nhi không nhanh không chậm nói với Xương Đức Việt: “Ba, hai, một”
Xương Đức Việt nhịn lại thân thể đang run rẩy, chính là không nói chuyện.

An Hạnh Nhi cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô nhàn nhạt phân phó: “Thư ký La, báo cảnh sát.” "Da."
La Tư cúi đầu, ấn nút báo cảnh sát.

“Tôi thừa nhận!” Xương Đức Việt bỗng nói to.

An Hạnh Nhi cho La Tư một ánh mắt.

La Tư vội đặt điện thoại xuống.


“Tôi thừa nhận, là tôi làm! Là tôi vì cưng chiều Chu Văn Văn cho nên sửa thành tích của Chu Hưng Chí, sửa thành tích mỗi tháng dưới trung bình của ông ta thành ưu tú! Để ông ta có thể tùy tiện làm việc ở công ty, vẫn có thể lấy được tiền lương tốt" Xương Đức Việt thừa nhận.

Giây phút thừa nhận, vẫn là rất khó chịu nỗi.

“Một tháng cũng chỉ ba mươi triệu mà thôi, tôi thậm chí không hiểu, Sếp Xương tại sao muốn làm chuyện biết rõ là phạm pháp này, ba mươi triệu đối với Sếp Xương mà nói hẳn không nhiều đi, bản thân ông bù vào là được rồi.” An Hạnh Nhi thực sự vẫn có chút kinh ngạc.

“Tôi vừa nãy cũng nói rồi, tiền lương của tôi đều đưa vợ tôi, tôi căn bản không có tiền dư nhiều.

Mà số tiền chia cổ tức tôi ứng trước trước đó cũng đều tiêu trên người Chu Văn Văn rồi, trong tay tôi mỗi tháng cũng không còn bao nhiêu tiền lưu động, mới nghĩ tới cách làm một lần sướng cả đời này.

Cách này còn có một chỗ tốt chính là tiền lương càng cao, thì các mục phúc lợi An thị mua cho nhân viên cũng sẽ càng cao, thêm tiền lương ba mươi triệu, so với tự tôi cho Chu Hưng Chí thêm ba mươi triệu lợi ích lớn hơn nhiều.

Tôi là thương nhân, đương nhiên rất rõ ràng, làm thế nào thì tỷ suất hồi báo mới là cao nhất.

Xương Đức Việt lúc này hoàn toàn không còn vốn liếng như ban đầu, rõ ràng có chút thất bại nói rõ tất cả.

“Ý chính là, ông vì lấy được nhiều phúc lợi hơn cho Chu Hưng Chí mà lạm dụng chức quyền, mỗi tháng tự ý thay đổi thành tích cho ông ta.

“Đúng! Xương Đức Việt gật đầu.

“Vậy...!An Hạnh Nhi lạnh mắt: “Hôm nay để Chu Hưng Chỉ dùng phương thức nhảy lầu đến uy hiếp tôi, cũng là ông sai khiến ông ta làm vậy?!”
Xương Đức Việt nhìn thẳng vào An Hạnh Nhi.

Ông ta cũng đã thê thảm đến bước này rồi, cô còn muốn ông ta thế nào?! “Thế nào, Sếp Xương không thừa nhận?” An Hạnh Nhi nhắc nhở: “Nếu tôi không nhớ lầm, chuyện ác ý tổng tiền và uy hiếp người khác làm chuyện tổn hại đến lợi ích người khác cũng là phạm pháp!”.


Bình Luận (0)
Comment