**********
CHƯƠNG 172: ĐÀN ÔNG TRÊN THÉ GIỚI NÀY AI CŨNG GIỐNG NHƯ NHAU
Tần Thạc đồng ý với Đồng Vận Khiết, đứng dậy dự định rời đi.
Anh ta thừa nhận.
Anh ta chính là người sợ thế giới sẽ không đủ loạn.
Anh ta thích nhìn người ta cắn xé lẫn nhau.
Đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Diệp Thương Ngôn.
Anh ta cũng muốn người phụ nữ An Hạnh Nhi hiểu rằng Ngôn nhà bọn họ rất được yêu thích, có vô số phụ nữ muốn lao vào lồng ngực anh.
Cô quá kiêu ngạo.
“Tần Thạc.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi anh ta lại.
Tần Thạc lúc này đã đứng lên.
Đồng Vận Khiết cũng vui vẻ ngồi bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Giọng nói đột ngột của Diệp Thương Ngôn khiến sắc mặt Đồng Vận Khiết trở nên khó coi.
“Đỡ tôi vào phòng vệ sinh.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh.
Tần Thạc cạn lời.
Mong muốn sống sót của Diệp Thương Ngôn cũng quá mạnh mẽ rồi.
Có cần thiết phải sợ An Hạnh Nhi đến như vậy không?
Anh nên để cho người phụ nữ An Hạnh Nhi kia biết, sự quyến rũ chết người của anh chứ!
Cuối cùng.
Tần Thạc vẫn cúi xuống đỡ Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn phải đi nạng do bị gãy xương.
Anh cùng Tần Thạc rời đi.
Đồng Vận Khiết nhìn theo bóng lưng của Diệp Thương Ngôn, cô ta nghiền răng nghiền lợi, sau đó đuổi theo.
.
Truyện Điền Văn
Hành động này.
Tất nhiên là An Hạnh Nhi cũng thấy hết.
Cô mím môi, chọn cách phớt lờ.
“Ông xã cậu, còn có người theo đuổi ông xã cậu đang đi cùng nhau kìa!” Hạ Tư Tư đợi hồi lâu, xác định An Hạnh Nhi không có bất kỳ phản ứng nào, nên nhịn không được nhắc nhở cô một câu.
“Tôi thấy được.” An Hạnh Nhi đưa mắt nhìn phía sân khấu hình chữ T.
“Cho nên, cứ để như vậy sao?” Hạ Tư Tư cảm thầy phổi của mình sắp nổ tung rồi, sao An Hạnh Nhi có thể thờ ơ như vậy được chứ.
Nếu là cô ta.
Cô ấy đã nhảy cẵng lên đánh nhau với người phụ nữ kiêu ngạo Đồng Vận Khiết kia rồi.
“Cậu xem thích bộ váy nào, tớ tặng cậu.” An Hạnh Nhi đổi đề tài.
“Cái gì?” Hạ Tư Tư hiển nhiên bị lời nói của An Hạnh Nhi hấp dẫn.
“Cậu thích bộ nào trong đây, lúc kết hôn, tớ sẽ tặng cậu.” An Hạnh Nhi lặp lại.
“Thật sao?” Hạ Tư Tư hiển nhiên rất phần khích.
Vừa rồi còn đang bắt bình thay cô, lúc này đã quên sạch mắt rồi.
Vô tâm như vậy, ngoài Hạ Tư Tư ra thì không có người thứ hai.
“Thật.” An Hạnh Nhi khẳng định.
“Có thể muốn hết không?” Hạ Tư Tư rất mong đợi.
Chính là, thích hết.
Cô ta muốn hết.
“…” An Hạnh Nhi nhìn cô ta.
Người phụ nữ này, thật sự không chút khách khí với cô mà.
“Có thể không?” Hạ Tư Tư hỏi lại.
An Hạnh Nhi miễn cưỡng gật đầu.
Bộ lễ phục cao cấp phiên bản giới hạn của Selena, giá cả vô cùng đắt đỏ.
“Vậy tớ có thể lấy luôn cả bộ lễ phục của chồng tương lai tớ không.” Hạ Tư Tư được voi đòi tiên.
An Hạnh Nhi cảm thấy cô không nên nói ra câu này.
Mặt của người phụ nữ này thực sự còn dày hơn cả bức tường thành nữa.
Khoảnh khắc đó.
An Hạnh Nhi không nhịn được nhìn Nhiếp Tử Minh.
Nhiếp Tử Minh vẫn duy trì một nụ cười dịu dàng.
Cảm nhận được ánh mắt An Hạnh Nhi, anh ta quay đầu lại, mỉm cười thân thiện.
Nếu không phải sống lại một đời.
Thì ai biết được.
Nhiếp Tử Minh tiếp cận Hạ Tư Tư chẳng có ý gì tốt đẹp cả!
An Hạnh Nhi chuyển tầm mắt.
Cô nhìn sân khấu chữ T.
Khoảnh khắc kia có chút lơ đãng.
Cô đang suy nghĩ.
Diệp Thương Ngôn vừa đi thì… Đồng Vận Khiết liền đi theo.
Cô thấy thời gian vẫn còn sớm.
Thông thường, sản phẩm cuối cùng sẽ có tình trì hoãn một chút thời gian.
An Hạnh Nhi đột nhiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Cô rời đi.
Cố Quân Tường cũng đi theo sau cô.
Anh ta đã quan sát hết mọi hành động của họ tối nay.
Vì lúc trước chịu quá nhiều thiệt thòi trên tay An Hạnh Nhi cho nên anh ta không dám hành động hấp tấp.
Nhưng không có nghĩa.
Anh ta không phát hiện ra được một số chuyện.
Anh ta cảm thấy đêm nay Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn ý với nhau đến kỳ lạ.
An Hạnh Nhi bước vào phòng vệ sinh.
Vừa bước vào.
Quả nhiên.
An Hạnh Nhi biết ngay, đàn ông trên thế giới này ai cũng giống nhau.
Cô nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang sáng đèn.
Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết đứng gần nhau.
Lúc này, Đồng Vận Khiết đang dùng hai tay kéo quần áo của Diệp Thương Ngôn, Diệp Thương Ngôn dựa vào tường, cơ thể của Đồng Vận Khiết dựa sát vào người Diệp Thương Ngôn.
Thân mật có thừa.
Lúc này, Đồng Vận Khiết đang chủ động tiến lại gần môi Diệp Thương Ngôn.
Thật ra xét từ góc độ của An Hạnh Nhi thì cô thật sự không nhìn ra được hai người họ có đang hôn nhau hay không!
Cô đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Đồng Vận Khiết đến thăm Diệp Thương Ngôn, hai người cũng thân mật như vậy, nếu không phải cô đột ngột cắt ngang, có lẽ… mọi chuyện sẽ giống như vậy.
Cô tự hỏi, nếu lần trước cô không cắt ngang họ.
Thì có lẽ Đồng Vận Khiết sẽ không xấu xa như vậy.
Không phải cô sợ Đồng Vận Khiết, chỉ là cô cảm thấy nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện mà thôi.
Lúc này.
Cô tự an ủi mình như vậy.
Cho nên.
Cô xoay người lại chuẩn bị rời đi.
Dẫu sao thì.
Chỉ là một cuộc hôn nhân trên hình thức mà thôi.
Lúc cô định rời đi.
Tầm mắt Diệp Thương Ngôn đang nhìn Đồng Vận Khiết bỗng lập tức nhìn sang cô.
Ánh mắt thật sắc bén, mang lại cảm giác rùng rợn.
Khiến An Hạnh Nhi run lên.
Mẹ nó.
Bây giờ anh đang ăn vụng.
Sao cô lại có cảm giác chột dạ nhỉ?
Rốt cuộc ai mới là người phải xấu hổ?
Cô nghiền răng.
Đang lúc không muốn để ý tới ánh mắt của Diệp Thương Ngôn nữa thì tầm mắt đột nhiên nhìn thấy Cố Quân Tường đứng cách đó không xa.
Nếu bây giờ cô thực sự rời đi… Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được Có Quân Tường sẽ đắc ý như thế nào.
Anh ta sẽ cho rằng cô gả cho Diệp Thương Ngôn, sống rất bi thảm.
Cô có thể chấp nhận việc bắt cứ ai coi thường cuộc hôn nhân của cô và Diệp Thương Ngôn, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc Cố Quân Tường coi thường cô.
Cho nên.
Cô đột nhiên đi về phía Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết.
Ánh mắt Diệp Thương Ngôn khẽ chuyền động.
Bước chân của An Hạnh Nhi dừng lại sau lưng Đồng Vận Khiết.
Cô nói: “Cô muốn tôi lôi cô đi, hay là tự mình buông chồng tôi ra.”
Đồng Vận Khiết đang quay lưng về phía An Hạnh Nhi.
Khi nghe thấy giọng nói của An Hạnh Nhi, sắc mặt cô ta trở nên khó coi.
Thật ra.
Từ phản ứng của Diệp Thương Ngôn vừa rồi, cô ta không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là An Hạnh Nhi.
Chỉ có An Hạnh Nhi.
Mới có thể khiến cảm xúc của Diệp Thương Ngôn thay đổi rõ ràng như vậy thôi.
“Xem ra là cần tôi giúp rồi.” An Hạnh Nhi híp mắt.
Cô đưa tay ra kéo Đồng Vận Khiết ra khỏi người Diệp Thương Ngôn.
Sức lực rất lớn.
Đồng Vận Khiết loạng choạng lùi lại hai bước.
Sau khi bị đẩy ra, cô ta lại muốn lại gần.
*Tôi khuyên cô không nên làm như vậy.” Bên cạnh truyền đến giọng nói của Tần Thạc.
Cho nên, hóa ra Tần Thạc cũng ở đây.
Chỉ là đứng cách xa một chút, để lại một khoảng không gian riêng tư cho hai người.
Đồng Vận Khiết nghiến răng nghiền lợi.
An Hạnh Nhi nhìn Đồng Vận Khiết, sau đó đưa ánh mắt nhìn Diệp Thương Ngôn, sau đó khóa chặt môi Diệp Thương Ngôn.
Nhìn hình dáng môi hoàn hảo của anh, thực sự rất gợi cảm.
Đừng nói Đồng Vận Khiết thích Diệp Thương Ngôn nên không thể khống chế được muốn hôn anh.
Ngay cả cô không thích anh, thì khoảnh khắc nhìn vào môi anh, cô cũng có loại cảm giác muốn lao đến hôn anh.
Quả nhiên là.
Yêu nghiệt nhân gian.
Thật ra cô cũng không thể trách Diệp Thương Ngôn.
Trông như vậy, trách ai chứ?
Cô đột nhiên đưa tay ra.
Ngón tay kề sát môi anh.
Cô cảm thấy người đàn ông này rất có tính công kích, lúc ngón tay vừa chạm vào môi anh, xúc cảm rất mềm mại..