Trải qua tôi luyện, cô đã không còn thiện lương như vậy nữa.
Cô nói: “Đi vui.”
Chính là hai chữ lãnh đạm như vậy.
Thậm chí không muốn lãng phí thời gian với cô ta.
Tay cầm điện thoại của Đồng Vận Khiết cũng run rầy.
An Hạnh Nhi chính là mỗi giây mỗi phút đều có thể khiến cô ta nỗi giận, có thể khiến cảm xúc không dễ dàng gì mới khống chế được của cô ta thoáng chốc bùng nổ.
Cô ta nhịn mãi, mới nói: “Sau khi tôi rời đi, sau này sẽ không xuất hiện ở Thanh Thành nữa, cũng sẽ không gặp được Diệp Thương Ngôn nữa.”
“Cho nên…” An Hạnh Nhi nhướn mày.
“Tôi có vài lời hi vọng cô giúp tôi chuyển cho Diệp Thương Ngôn.”
“Cô có thể trực tiếp nói với anh ta.”
“Anh ấy không nhận điện thoại của tôi.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô chuyền lời sao?”
“Ít nhất cô đã nhận điện thoại của tôi rồi.” Đồng Vận Khiết nói thẳng.
An Hạnh Nhi cười: “Tôi nhận điện thoại của cô, chỉ là muốn biết cô thảm cỡ nào thôi.
Tôi không tốt bụng như vậy.”
“An Hạnh Nhi!”
“Đồng Vận Khiết, đừng dùng cách nhìn của cô để nhìn tôi, tôi và tắt cả mọi người nhìn thấy đều không giống nhau.” An Hạnh Nhi cười lạnh: “Không hẹn gặp lại!”
An Hạnh Nhi trực tiếp cúp điện thoại.
Gút mắc giữa Đồng Vận Khiết và Diệp Thương Ngôn, đó là chuyện giữa họ.
Đồng Vận Khiết có bản lĩnh nói lời tình với Diệp Thương Ngôn thì đó là chuyện của cô ta, cô có thể lựa chọn phót lờ, dù sao cô và Diệp Thương Ngôn cũng là hôn nhân hình thức, cô không quản được nhiều như vậy.
Nhưng đừng nghĩ kêu cô giúp họ làm cầu nối.
Cô còn không độ lượng tới mức đó.
Đặt điện thoại xuống, An Hạnh Nhi cầm điện thoại bàn lên, nói với ống nghe: “Thư ký La, nửa tiếng sau, họp chuyên đề tòa nhà Quang Minh.”
“Dạ, An tổng.”
Nửa tiếng sau.
An Hạnh Nhi ngồi ở vị trí chính giữa, mở cuộc họp.
Căn cứ vào kế hoạch sắp xếp của tòa nhà Quang Minh, tất cả mọi người tiến hành báo cáo tiến độ công việc hạng mục.
An Mục báo cáo phương án ưu đãi của tòa nhà.
“Tôi cảm thấy đã là khai trương thì nhất định phải giảm giá sâu.
Tôi nghĩ rằng trong tình huống các doanh nghiệp cắt lời khuyến mãi, trung tâm thương mại của chúng ta có thể lại tiền hành tặng quà.
Sắp tới lễ tỏ tình 520 rồi, chúng ta có thể chuẩn bị socola, còn có hoa tươi.
Đến lúc đó, chỉ cần tiêu phí từ một triệu rưỡi trở lên ở trung tâm thương mại, thì đều có thể nhận quà miễn phí.” An Mục nói, vô cùng tự tin.
An Hạnh Nhi lắng nghe, toàn bộ quá trình đều không có bắt kỳ dao động cảm xúc nào.
An Mục báo cáo xong, nhìn An Hạnh Nhị, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Thật sự có chút nhìn không thấu người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Trước đây chưa từng cảm thấy cô che giấu sâu như vậy.
An Hạnh Nhi trước đây tuyệt đối không lợi hại như vậy, không có khí thế như vậy, càng không có nhiều thân phận như vậy.
Nói gì, An Hạnh Nhi là nhà thiết kế hàng đầu Crane của Selena, phải biết ban đầu cô ta thích một chiếc váy dạ hội Crane thiết kế, thích muốn chết đi được, vì không mua nỗi hàng real cho nên mua một chiếc fake loại A, đến bây giờ còn nằm trong tủ cũng không nỡ mặc, bây giờ nhìn chiếc váy dạ hội đó, cô ta hận không thể dùng kéo cắt nát!
“Tôi cảm thầy rất không tốt.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Sắc mặt An Mục thoáng chốc biến đổi.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, An Hạnh Nhi thật sự không cho cô ta chút mặt mũi nào.
“Đầu tiên, quà tặng và hoạt động không có sáng tạo gì.
Nếu tôi nhớ không nhằm, hoạt động 520 năm ngoái, tòa nhà thương mại Văn Tế đã dùng case này, đương nhiên tôi không phải cảm thấy thủ đoạn bán hàng tốt không thể vay mượn, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy giả thiết này rất low.” Lời nói của An Hạnh Nhi thật sự châm biếm An Mục đến cùng cực.
Lúc đó lại không dám phản bác.
Phương án này quả thực là cô ta tìm trên google, sau đó sao chép.
Cô ta không nghĩ tới, một phương án hoạt động không quá nổi tiếng, An Hạnh Nhi lại biết.
“Thứ hai, đây không tính là hoạt động ưu đãi gì, cùng lắm chỉ gọi là trung tâm thương mại khai trương tặng quà, đối với người tiêu dùng mà nói, chính là ưu đãi vốn nên được hưởng, họ sẽ không cảm thấy.
đây là ưu đãi chúng ta dành cho họ, người tiêu dùng sẽ không có cảm giác gì.”
An Mục trên mặt là dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, trong lòng lại hận không thể giết chết An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi rốt cuộc đã trở nên miệng lưỡi sắc bén như vậy từ lúc nào.
“Thứ ba, hoạt động khuyến mãi này không mang tính thói quen, nói thẳng một chút chính là, người tiêu dùng chỉ tiêu xài một lần, nếu họ cảm thấy tòa nhà thương mại tốt, có lẽ sẽ lại tới, cảm thấy không tốt thì sẽ không tới nữa, nhưng cảm thấy là thứ chúng ta rất khó nắm bắt, cách duy nhất có thể đem lại lợi thế cho chúng ta chính là khiến người tiêu dùng tiêu xài lần đầu tiên thì sẽ tiêu xài lần thứ hai.” An Hạnh Nhi chỉ thẳng ra ba ý kiến bất đồng, cô nói với An Mục: “Sáng mai, tôi hi vọng có thể nhìn thầy phương án hoạt động khác.”
An Mục cắn chặt môi, không trả lời.
“Không làm được sao?” An Hạnh Nhi nhìn chằm chằm.
“Không phải.” An Mục vội lắc đầu.
Lúc này, đương nhiên không thể khiến mình càng thêm không chịu nỗi.
Chỉ đành kiên trì đồng ý.
An Hạnh Nhi cũng không đề ý cô ta nữa, chuyển mắt: “Tiếp tục khâu kế tiếp.”
Thời gian cuộc họp không dài.
Tuy nhiên, hạng mục công việc rất nhiều.
An Mục cùng đám người rời khỏi phòng hội nghị, quay về phòng làm việc của mình.
Sau khi về, trực tiếp ném văn kiện trên tay lên bàn.
Vừa nghĩ tới bị An Hạnh Nhi phê bình không chút lưu tình trong phòng hội nghị, cô ta liền tức giận đến nghiền răng.
An Hạnh Nhi rốt cuộc đã thay đổi hoàn toàn như vậy từ lúc nào!
An Mục không nhịn được, lại gọi điện thoại cho ba cô ta: “Ba.”
Giọng nói nghẹn ngào.
Mấy ngày nay tâm trạng An Quốc Đại rất không ồn.
Ông ta không nghĩ tới Đồng Vận Khiết chỉ giây lát như vậy đã bị An Hạnh Nhi kéo xuống, ông ta vốn còn ôm hi vọng to lớn với người phụ nữ này, thế mà lại không chịu nỗi một kích như vậy!
Lại nhận được tin tức, nói tòa nhà Quang Minh mời gọi kinh doanh đạt sáu mươi phần trăm, ước tính tái khai trương có thể đạt tám mươi phần trăm.
Một khi như vậy, hạng mục vốn thua lỗ sẽ lập tức sinh lời, nếu cứ tiếp tục phát triển thuận lợi, lời trào phúng của An Hạnh Nhi trên cuộc họp cổ đông rất dễ dàng thành hiện thực.
Càng nghĩ càng tức giận.
Lúc này nghe thấy tiếng khóc lóc của An Mục, mặt đầy không kiên nhẫn: “Lại sao nữa?!”.