Ánh mắt An Mục căng thẳng.
Cô ta không thể trở thành vật hi sinh để ba cô ta giúp An Phát!
Cô ta không dễ dàng gì mới đi tới bước này.
Không thể bị phế bỏ giữa chừng như vậy!
An Hạnh Nhi quay về phòng làm việc của mình.
Cô vừa đi tìm An Mục, rõ ràng là cố ý.
Cô đã nghĩ rồi.
Đuổi An Mục đi không quá dễ dàng.
Cho cô ta chút dạy dỗ khiến cô ta mắt mặt, đối với cô ta không chút tác dụng gì.
An Mục từ nhỏ đến lớn không ít gặp phải những chuyện này, bây giờ không phải vẫn sống yên lành sao?!
Đối với cả nhà An Quốc Đại, cách duy nhát tốt nhất chính là châm ngòi ly gián.
Một khi có mâu thuẫn.
Muốn bóp chết cả nhà An Quốc Đại sẽ dễ dàng hơn nhiều.
An Hạnh Nhi dời lực chú ý về công việc.
Vừa mở máy tính.
Điện thoại vang lên.
Cô liếc mắt một cái.
Chậm rãi nhận máy: “Diệp Thương Ngôn.”
“Gọi Ngôn không hay sao?” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.
An Hạnh Nhi mím môi.
“Ông xã cũng được.”
Mặt An Hạnh Nhi có chút nóng lên.
Cô hít thở sâu một hơi, xem như không nghe thấy gì cả: “Gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”
“Hôm nay tôi sẽ rời Thanh Thành.” Diệp Thương Ngôn cũng không dài dòng, nói thẳng.
“Đi đâu?”
“Em quan tâm tôi?” Diệp Thương Ngôn hỏi.
“Không quan tâm.” An Hạnh Nhi lãnh đạm.
Diệp Thương Ngôn cũng không nói nữa.
An Hạnh Nhi thậm chí đang nghĩ.
Có phải anh chính là dùng cách này khiến cô không biết hành tung của anh không.
Người đàn ông này.
Có lúc thật sự gian xảo đến mức khiến người ta dựng ngón tay.
“Nếu nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại cho tôi, luôn mở máy 24 giờ.”
“Không nhớ.”
“Tôi sẽ nhớ, cho nên Cô chủ An không thể tắt máy 24 giờ, cũng không thể để chế độ im lặng.” Diệp Thương Ngôn nói từng chữ một: “Tôi muốn tìm được em bắt cứ lúc nào.”
*…” Có thể bá đạo hơn nữa sao!
*Tôi phải lên máy bay rồi.” Diệp Thương Ngôn nói.
Ý là phải cúp máy rồi.
“Cho nên anh là đi theo Đồng Vận Khiết phải không?”
An Hạnh Nhi rốt cuộc vẫn vào giây phút cúp máy nói ra.
An Hạnh Nhi cảm thấy cô cũng không để ý.
Cho nên cũng không muốn nghe thấy câu trả lời gì.
Có phải.
Đối với cô mà nói đều ko quan trọng.
Mà cô vừa nói ra, chỉ là…
Cô nghĩ, chỉ là lên cơn mà thôi.
Cô cúp điện thoại.
Diệp Thương Ngôn cũng không gọi lại.
Dù sao lúc đó đã bắt đầu cất cánh rồi.
Tiếp viên lễ phép đứng trước mặt anh, dịu dàng nhìn anh.
“An Hạnh Nhi ghen rồi?” Tần Thạc ngồi cạnh Diệp Thương Ngôn, rõ ràng nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
“Phụ nữ đều sẽ ghen.” Diệp Thương Ngôn dáng vẻ thản nhiên: “Nếu thật sự để ý.”
Tần Thạc làm sao cũng cảm thấy Diệp Thương Ngôn đang đắc ý.
Từ khi lầy An Hạnh Nhi, Tần Thạc liền cảm thấy, Diệp Thương Ngôn thay đổi rồi.
Táo bạo rồi.
“Đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn hỏi Tần Thạc: “Đồng Vận Khiết đi rồi sao?”
*Ừ.” Tần Thạc gật đầu: “Nhận được tin tức, bị người nhà họ Đồng dẫn vễ kinh thành, sau này sợ là không có ngày tháng tốt lành.”
“Cô ta không tìm Hải giúp?”
“Đồng Vận Khiết không thích Hải, sao có thể tìm anh ta giúp.” Tần Thạc nói: “Ngược lại cô ta không gọi điện cho anh?”
“Gọi, tôi không nhận.”
“Biết ngay đây là phong cách của anh.” Tần Thạc dáng vẻ hiểu rõ.
Từ khi có An Hạnh Nhi.
Trong mắt Diệp Thương Ngôn nào còn người phụ nữ khác.
“Đến kinh thành, giao phó Hồ Phong một tiếng, kêu anh ta chú ý đến sự an toàn của An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Ngôn dặn dò.
“Được.” Tần Thạc gật đầu.
“Đồng Vận Khiết không giống người ngoan ngoãn thuận theo như vậy.” Ánh mắt Diệp Thương Ngôn khẽ căng thẳng.
“Cô ta cũng không dám thật sự đắc tội anh.” Tần Thạc nói.
Diệp Thương Ngôn không trả lời.
Nhưng lại không muốn kiểm tra trên người An Hạnh Nhi..