Lần này không giống tai nạn xe lần trước.
Lần trước là luôn theo đuôi họ.
Lần này như sớm đã biết hành trình của họ, đợi sẵn ở đây, thấy họ xuất hiện, vào lúc họ không chút phòng bị, từ một hẻm tối điên cuồng bay ra, lúc phát hiện đã không kịp né tránh nữa.
An Hạnh Nhi chỉ cảm thấy tiếng va chạm kịch liệt.
“Âm” một tiếng.
Vang vọng thấu trời.
Đồng thời, điện thoại trên tay An Hạnh Nhi cũng trượt khỏi tay cô.
Toàn thân cô nặng nề đập vào ghế trước mặt.
Trước mắt mơ hồ.
Cô cử động ngón tay, cố gắng muốn khiến bản thân tỉnh táo.
Cố gắng muốn nhìn rõ tất cả trước mắt.
Cô dường như nhìn thấy Hồ Phong bước xuống khỏi buồng lái đã biến dạng.
Nhìn thấy anh ta toàn thân là máu.
Lại vẫn xuống xe.
Xuống xe, bắt đầu đánh nhau với người bước xuống từ một chiếc xe khác.
An Hạnh Nhi miễn cưỡng khiến bản thân không được nhắm mắt lại.
Cô không biết lần này có phải lại là Cố Quân Tường không.
Cô chỉ biết, cô bây giờ rất nguy hiểm.
Bắt kể là tình huống thân thể hiện tại, hay sự việc có khả năng xảy ra tiếp sau đây, tranh thủ cơ hội rời đi, là lựa chọn sống sót duy nhất của cô.
Cô vươn tay mở cửa xe.
Vào lúc không dễ dàng gì mở ra.
Một bóng người bỗng đi tới trước mặt cô.
Cô còn chưa nhìn rõ rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy chỗ cổ đau nhói.
Cô vốn cố gắng khiến bản thân duy trì tỉnh táo, trước mắt bỗng tối đen, hôn mê bắt tỉnh.
Giây phút mắt đi cảm giác, cô nói với bản thân, nhát định không thể chết.
Chưa khiến Cố Quân Tường, chưa khiến người nhà họ Cố, chưa khiến người bắt nạt cô kiếp trước nhận được kết cục xứng đáng, cô không thể chết…
Huống hồ.
Trong đầu cô bỗng lóe lên bóng dáng Diệp Thương Ngôn.
Anh không dễ dàng gì lấy mạng cứu cô về.
Cô không thể chết như vậy.
Cô không thẻ…cô phụ Diệp Thương Ngôn.
Thậm chí một giây đó.
Cô sợ anh sẽ buồn.
“An Hạnh Nhi!” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của của Diệp Thương Ngôn.
Anh cầm điện thoại, toàn thân đều run rầy.
“An Hạnh Nhi, nghe thấy trả lời!” Giọng Diệp Thương Ngôn rõ ràng có chút mắt khống chế.
Tần Thạc lúc này đang ở cạnh anh.
Anh ta nhìn biểu cảm của Diệp Thương Ngôn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến Ngôn nói chuyện cũng đổi giọng.
Ngôn trước đây sẽ không…căng thẳng như vậy.
Tần Thạc đang muốn mở miệng.
Diệp Thương Ngôn nắm chặt điện thoại, nói với anh ta: “An Hạnh Nhi xảy ra chuyện rồi.
Anh lập tức hỏi thăm xem đoạn đường từ tập đoàn An thị đến biệt thự nhà tôi, nơi nào xảy ra tại nạn nghiêm trọng.
Địa điểm xảy ra tại nạn là nơi nào, xung quanh có camera không, nếu có, cho người lấy video.
Ngoài ra, chuẩn bị chuyên cơ về Thanh Thành, ngay lập tức Tần Thạc muốn hỏi gì đó.
Lúc nhìn thấy sắc mặt Diệp Thương Ngôn, thật sự không nói ra được.
Anh ta gật đầu đáp một tiếng.
Lấy điện thoại ra, đi sang một bên, nhanh chóng sắp xếp.
Diệp Thương Ngôn lúc này lại vội cầm điện thoại lên bấm gọi một số khác.
Bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ngôn.”
“Đồng Vận Khiết có phải không rời khỏi kinh thành không?” Diệp Thương Ngôn trực tiếp hỏi.
“Tôi không biết.” Diệp Thương Hải nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
“Anh liên lạc với Đồng Vận Khiết một chút, liên lạc được thì gọi điện thoại cho em.”
*Xảy ra chuyện rồi?” Diệp Thương Hải bắt giác hỏi.
Nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng cảm thầy Diệp Thương Ngôn căng thẳng, cảm giác đem lại cho người ta lúc này, hoàn toàn không giống bình thường.
Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà khiến Diệp Thương Ngôn vạn năm không đổi lại đổi cả giọng.
“Em hoài nghi Đồng Vận Khiết ra tay với An Hạnh Nhi.”
Diệp Thương Hải rõ ràng ngây ra một chút.
Cho nên.
Đồng Vận Khiết vẫn là lựa chọn con đường chết.
Anh ta nói: “Được, anh lập tức đi tìm Đồng Vận Khiết.”
“Có tin tức thì gọi điện cho em, hoặc là Tần Thạc.”
“Được”
Diệp Thương Ngôn cúp điện thoại.
Tần Thạc cũng từ một bên đi tới, mặt mày nghiêm túc nói: “Đã cho người đi thăm dò nơi xảy ra sự có, cũng cho người đi thu thập camera giám sát giao thông từ lúc xảy ra tai nạn cho đến hiện tại ở toàn bộ Thanh Thành.
Ngôn, bây giờ đi sao?”
“Bây giờ đi!”
Tần Thạc nghe sự kiên quyết trong miệng Diệp Thương Ngôn, lời bên miệng lại nghẹn trở về.
Đối với Diệp Thương Ngôn mà nói, bây giờ có lẽ trời sập xuống cũng phải lập tức quay về cứu An Hạnh Nhi.
Anh ta cũng không khuyên nữa.
Anh ta nói: “Xe dừng bên ngoài, chuyên cơ đã sắp xếp, lúc chúng ta đến sân bay là có thể cất cánh.
Ước chừng hai tiếng là có thể về tới Thanh Thành.”.