Tiêu Việt Duệ ép bản thân khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là.
Rõ ràng rất khó chịu, vẫn ngụy tạo tất cả.
Kiếp trước chính là vì quá biết nhẫn nhịn.
Cho nên, không ai nhìn thấy trong lòng anh rốt cuộc đau đớn cỡ nào.
An Hạnh Nhi bắt giác nhìn Hạ Tư Tư một cái.
Thật hi vọng kiếp này cô ấy có thể trân trọng Tiêu Việt Duệ.
“Tiêu Việt Duệ.” Hạ Tư Tư bỗng gọi anh.
Đi tới cạnh giường bệnh anh.
Tiêu Việt Duệ nhìn cô.
Hạ Tư Tư nghĩ.
Dù trong mắt anh có hận cũng tốt.
Có hận, ít nhất trong lòng cô cũng có thể dễ chịu hơn.
Trong mắt anh lúc này sạch sẽ, không có chút cảm xúc nào Cô nói: “Xin lỗi.”
Hạ Tư Tư tùy tiện thì tùy tiện.
Nhưng chuyện mình làm sai, cô sẽ không chối bỏ.
Cho nên, chuyện tối nay là cô gây ra, cô sẽ chủ động xin lỗi Tiêu Việt Duệ mà cô ghét nhất.
Cô thậm chí từng nghĩ.
Chỉ cần…
Không có chỉ cần.
Dường như không tin điều mình nghe thấy.
“Gả cho tôi.” Tiêu Việt Duệ nói, lần này, dùng câu khẳng định.
“Không!” Hạ Tư Tư bỗng lớn tiếng phản bác.
Chính là theo bản năng, bài xích, tuyệt đối.
Cô nói: “Không thể nào, đời này tôi cũng không thể nào gả cho anh!”
Tiêu Việt Duệ cứ nhìn cô như vậy.
Cho nên.
Bát kể Hạ Tư Tư áy náy cỡ nào, cô cũng không thể nào khiến mình tủi thân, kết hôn với anh.
Nhưng mà.
Trên con đường tình yêu này.
Anh quyết định lừa gạt.
Có lẽ rất bỉ ổi.
Mà anh, không thể khống chế được bản thân.
Anh nói: “Tôi mắt đi một chân này, chẳng lẽ không nên dùng hạnh phúc của em để bù đắp sao?”
Lời nói ra.
Khiến Hạ Tư Tư thật sự, thật sự có thể hận chết anh.
Tất cả bi thương, đồng cảm, áy náy, đau khổ vừa rồi.
Chính vào giờ khắc này, liền hóa thành hư không.
Thứ còn lại cuối cùng.
Hẳn chỉ có hận!.