An Hạnh Nhi dẫn An Mục đi theo đám người.
“An Mục, đến phòng làm việc của ba một chút.” An Quốc Đại phân phó.
“Dạ”
An Mục ngoan ngoãn theo An Quốc Đại rời đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng họ, cười lạnh.
An Mục sợ là cho rằng An Quốc Đại muốn khen thưởng cô ta.
Cô ta quả thực cho rằng như vậy.
Cho nên lúc theo ba mình vào phòng làm việc, giây phút bị ông ta mắng, toàn thân cô ta đều ngây ngốc!
*Con điên rồi sao? Con lại giúp An Hạnh Nhi làm việc!” An Quốc Đại hung hăng nói.
An Mục đỏ mắt: “Ba, con…”
An Mục cắn môi.
Cô ta hôm nay không dễ gì đạt được nhiều ánh mắt tán thưởng, nhiều lời nói khẳng định như vậy.
Lại không nghĩ tới, bị ba và anh mình trào phúng tới bước này.
“Sau này chú ý cho ba!” Sắc mặt An Quốc Đại khó coi vô cùng: “Đừng để ba cảm thấy mình nuôi một con sói mắt trắng.”
“Dạ.” An Mục cũng chỉ đành nhịn tức đáp.
“Ra ngoài đi, ba và anh con có chuyện muốn thương lượng!” An Quốc Đại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Rõ ràng rất nhiều việc đều che giấu cô ta.
An Mục đương nhiên cũng không dám nói nhiều, cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Sau đó đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Mắt An Mục căng thẳng.
Cho nên, bắt kể cô ta làm tới bước nào, bắt kể cô ta lấy lòng An Quốc Đại thế nào, cuối cùng có chuyện gì, họ cũng vẫn sẽ giấu cô ta.
Cuối cùng chỉ cần có xung đột lợi ích.
Cô ta nhất định chính là kẻ hi sinh!
Lúc An Mục quay về phòng làm việc của mình.
Thư ký La Tư của An Hạnh Nhi ở cửa đợi cô ta, thấy cô ta xuất hiện, bước tới cung kính nói: “Chủ quản An, An tổng tìm cô.”
Con ngươi An Mục khẽ động.
Đang đoán An Hạnh Nhi lại có chủ ý xấu gì.
Cô ta đi vào phòng làm việc của cô.
“Ngồi đi.” An Hạnh Nhi vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Không biết cô có từng nghĩ hoàn cảnh của mình hiện tại không, rốt cuộc đang đứng trên cùng sợi dây với ai.”
An Mục nhìn cô.
Nhìn ngón tay linh hoạt của An Hạnh Nhi vẫn luôn hoạt động.
Tốc độ tay nhanh như vậy khiến cô ta cũng có chút chắn động.
An Hạnh Nhi lúc này như cũng viết xong điều mình muốn viết, ấn phím save, nói với La Tư: “Lát nữa họp.
giúp tôi trình chiếu.”
“Vâng.” La Tư bước tới, cầm laptop của cô.
An Hạnh Nhi mới dời lực chú ý lên người An Mục, nhướn mày nói: “Từng nghĩ chưa?”
An Mục nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ biết, tôi muốn hòa nhập vào đại gia đình nhà họ An này, tôi sẽ làm tốt bỗn phận của mình.”
“Cô đã nghĩ vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa.” An Hạnh Nhi cười cười.
Cười đến mức An Mục dựng lông gáy..