An Hạnh Nhi ôm Hạ Tư Tư lại.
Đối với người phụ nữ giương nanh múa vuốt này, thực sự có chút cạn lời.
“An Hạnh Nhị, cậu lại giúp Diệp Thương Ngôn bắt nạt tớ, cậu lại vì một người đàn ông mà lật mặt thành thù với tớ…” Hạ Tư Tư không tin nỗi nhìn cô.
Nhìn An Hạnh Nhi ôm chặt cô ấy không buông.
An Hạnh Nhi thật sự rất muốn gõ Hạ Tư Tư ngắt xỉu, không để cô ấy lắm lời.
Cô bây giờ ngăn cản Hạ Tư Tư đương nhiên cũng không phải vì giúp Diệp Thương Ngôn.
Chỉ là trên người Diệp Thương Ngôn còn vết thương, với cái tính không biết nặng nhẹ của Hạ Tư Tư, miệng vết thương của anh không bị xé rách lần nữa mới lạ.
“Được rồi, chỉ số tình cảm của anh ấy cũng không cao, cậu tính toán với anh ấy làm gì.” An Hạnh Nhi khuyên nhủ.
Hạ Tư Tư khựng lại.
Diệp Thương Ngôn nghe thấy lời của cô, sắc mặt rõ ràng biến đổi.
Hạ Tư Tư bỗng cười to: “Cũng đúng, đàn ông khốn thông thường chỉ số này đều không cao.”
Sắc mặt Diệp Thương Ngôn rõ ràng không tốt.
Còn may.
Chú Trung lúc này đi tới kêu ăn trưa.
Mới không khiến chiến tranh giữa họ càng thêm kịch liệt.
An Hạnh Nhi kéo Hạ Tư Tư đến nhà ăn ăn trưa.
Diệp Thương Ngôn cũng đứng dậy khỏi sofa.
An Hạnh Nhi bắt giác liếc nhìn ra sau.
Diệp Thương Ngôn không giống người đàn ông tùy tiện đánh giá người khác, trừ phi, Hạ Tư Tư thật sự chọc tới anh.
Hạ Tư Tư không thể nào chọc tới anh.
Mà Hạ Tư Tư rõ ràng là đã chọc Tiêu Việt Duệ.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn và Tiêu Việt Duệ rốt cuộc có quan hệ gì?!
Trên bàn ăn.
Không tránh khỏi Hạ Tư Tư sẽ tranh cãi vài câu.
Dưới mắt An Hạnh Nhi, Diệp Thương Ngôn trên căn bản cũng không đáp lời.
Mặc dù Hạ Tư Tư không thích anh, nhưng đành phải nói, An Hạnh Nhi thật sự đã dạy dỗ Diệp Thương Ngôn rất tốt.
Đây chẳng lẽ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhớ năm đó An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường ở bên nhau, cô ấy thật sự cảm thấy, An Hạnh Nhi đã sống thành người khác.
Bây giờ ở bên Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi mới là… chính mình.
Ăn trưa xong.
Hạ Tư Tư liền nhận được điện thoại của ba mình.
đang ở nhà con, lát nữa con dẫn cô ấy về.”
Hạ Trung Kiên như thở dài, nặng nề nói: “Hạnh Nhi, phiền con rồi.”
“Chú khách sáo rồi.” An Hạnh Nhi mỉm cười: “Nửa tiếng nữa chúng con về.”
“Được, chú đợi các con.”.