**********
Chương 257
Cô dường như lẫm bẩm một câu trong vô thức: “Càng gần anh, càng cảm thấy sợ.”
“Đừng sợ.”
Bên tai, dường như vang lên một giọng nói trầm thấp của nam.
Không quá chân thật.
Cảm thấy giống như nghe thấy ở trong mơ.
Sau khi An Hạnh Nhi ngủ thiếp đi.
Diệp Thương Ngôn bảo Hồ Phong lái xe ổn định hơn.
Anh lại gần cơ thể An Hạnh Nhi, để đầu của cô tựa vào vai anh.
An Hạnh Nhi rất ngoan ngoãn dựa trên người anh.
Hồ Phong là vào lúc chờ đèn đỏ, vô thức thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy hai người ở hàng ghế sau.
Nếu như không phải bọn họ có hô hấp khẽ khàng.
Anh ta thật sự cảm thấy, cái anh ta nhìn thấy chính là một bức tranh.
Hoặc, chính là một hình ảnh trong phim.
Phúc phận rốt cuộc phải tu mấy kiếp mới có thể để hai người hoàn mỹ như vậy, đi cùng nhau.
Đèn xanh.
Hồ Phong lái xe rời đi.
Ánh nắng lúc sáng lúc tối xuyên qua kính xe.
Năm tháng bình yên.
Ai cũng không biết, giông tố lần sau sẽ mang tới… sự vụn vỡ gì!
Hạ Tư Tư rời khỏi bệnh viện.
Vừa đi vừa gọi điện cho Nhiếp Tử Minh.
Nhiếp Tử Minh tối qua gửi rất nhiều tin nhắn cho cô ta.
Nhưng hôm nay tới sáng tới chiều, Nhiếp Tử Minh lại không chủ động gọi điện cho cô ta, không có chủ động gửi tin nhắn cho cô ta.
Cô ta nghĩ, Nhiếp Tử Minh chắc chắn giận rồi.
Cuối cùng cũng biết tức giận.
Cô ta cũng rất tức giận.
Cho nên cô ta muốn chủ động đi tìm anh ta.
Cô ta muốn nói với anh ta, nói rõ với anh ta.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì.
Cô ta tuyệt đối sẽ không chia tay với anh ta.
Cô ta chết cũng không thể gả cho Tiêu Việt Duệ.
“Tư Tư.” Đầu bên kia, cuộc gọi được kết nồi, giọng nói rõ ràng có hơi mơ hồ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Tư Tư hỏi thẳng.
“Anh ở nhà.”
“Em tới tìm anh.”
Đầu bên kia muốn nói gì đó.
Do dự một giây, gật đầu nói: “Được.”
Hạ Tư Tư bắt một chiếc taxi, trực tiếp tới nhà của Nhiếp Tử Minh.
Nhiếp Tử Minh là người cuồng công việc.
Anh ta chưa từng nghỉ làm.
Hôm nay lại vì chuyện của cô ta, anh ta không đi làm.
Không cần nghĩ cũng biết anh ta buồn cỡ nào.
Hạ Tư Tư ấn chuông cửa của nhà Nhiếp Tử Minh.
Trên người Nhiếp Tử Minh còn mặc đồ ngủ, đầu tóc cũng có hơi rối, cảm xúc rõ ràng rất sa sút, khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, vẫn là miễn cưỡng ép mình mỉm cười: “Vào đi, trong nhà có hơi bừa.”.