**********
Chương 264
Cô ta rất rõ.
Một khi cô ta đẩy cánh cửa đó ra thì cái gì cũng đã trở thành cục diện được xác định rồi.
Cô ta hết cách ngăn cản chuyện này xảy ra.
Nếu.
Tất cả mọi người đều muốn cô ta gả.
Thì cô ta để bọn họ biết, chuyện gả cho Tiêu Việt Duệ, chính là sai lầm cực lớn.
Trong phòng bệnh.
Tiêu Trầm ở bên cạnh Hạ Trung Kiên, hốc mắt đều sưng đỏ.
Không biết bà ta quá đau lòng vì Tiêu Việt Duệ, hay là quá đau lòng vì ba cô ta.
Dù sao.
Dù sao, thời gian một ngày như vậy, cả người nhìn trông hình như già đi 10 tuổi.
Lúc này nhìn thấy cô ta đột nhiên xuất hiện, cũng có hơi ngạc nhiên.
Hạ Trung Kiên cũng có hơi ngạc nhiên.
Ông ta cho rằng Hạ Tư Tư không thể tới thăm ông ta.
“Cô đừng kích thích ba cô, bác sĩ nói…”
“Tôi sẽ như ý các người mong muốn.” Hạ Tư Tư đột nhiên mở miệng.
.
ngôn tình hay
Tiêu Trầm và Hạ Trung Kiên đều sững người.
“Hai người tới phòng bệnh của Tiêu Việt Duệ, chúng ta bàn điều kiện kết hôn.” Hạ Tư Tư vô cùng lạnh lùng: “Gọi cả luật sư.”
“Cô không có lừa chúng tôi chứ?” Tiêu Trầm hỏi.
Hạ Tư Tư cười lạnh lùng: “Dù sao kết hôn, người đau khổ nhất không phải là tôi!”
Ý tứ là.
Cô ta sẽ khiến Tiêu Việt Duệ đau khổ hơn.
Hạ Tư Tư rời khỏi phòng bệnh trước.
Cắn răng lại đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Việt Duệ ra.
Tiêu Việt Duệ nhìn Hạ Tư Tư, có hơi không hiểu như nào.
Là chưa từng nghĩ Hạ Tư Tư rời khỏi rồi, lại sẽ quay lại.
Lần này quay lại, cái gì cũng không nói.
Cứ ngồi như vậy trên ghế sô pha ở một bên, giống như đang đợi người.
Quả nhiên.
Một lúc sau, Tiêu Trầm đỡ Hạ Trung Kiên đi vào phòng bệnh.
Cũng ngồi trên sô pha.
Ngồi xuống, cũng không có nói chuyện.
Mãi tới khi Vương Chúc – luật sư riêng của nhà họ Hạ xuất hiện.
Tiêu Việt Duệ biết đại khái Hạ Tư Tư muốn làm cái gì rồi.
“Luật sư Vương, làm phiền ông ghi kỹ những lời lát nữa tôi nói.
Đều phải tiến hành công chứng pháp luật.” Hạ Tư Tư nói thẳng.
“Được thưa cô.” Vương Chúc vội đồng ý.
Hạ Tư Tư vào lúc này mới mở miệng nói thẳng: “Tôi đồng ý kết hôn với Tiêu Việt Duệ.”
Tất cả mọi người đều chọn trầm mặc.
Tiêu Việt Duệ cũng vậy.
“Nhưng tôi có ba điều kiện.” Hạ Tư Tư nói, “Thứ nhất, hai người ly hôn.”
“Được, thỏa thuận ly hôn chúng ta đều đã ký rồi, cầm tới phòng đăng ký kết hôn thì có thể thành lập…”
“Tôi nói là bà ra đi với hai bàn tay trắng.” Hạ Tư Tư cắt ngang lời của Tiêu Trầm, giọng nói rất lạnh lùng: “Nói trắng thì là tiền của nhà họ Hạ chúng tôi, bà một đồng cũng không thể lấy đi!”
Tiêu Trầm căn bản không có do dự: “Được.”
“Trong ngày hôm nay, tôi muốn nhìn thấy giấy ly hôn của hai người.”
“Được.”
“Thứ hai, sau khi ly hôn thì bà không thể tiếp tục sống ở biệt thự của nhà họ Hạ nữa, hơn nữa sau này không được phép có bắt kỳ qua lại nào với ba tôi.”
Tiêu Trầm dường như hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”.