Hai người lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng.
“Đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nhớ đến điều gì, lấy một cái điện thoại từ dưới tờ báo ra: “Của em, tối qua quên đưa cho em.”
Hôm qua lúc cử hành nghi thức hôn lễ, An Hạnh Nhi không mang điện thoại theo, sau khi kết thúc hôn lễ thì lập tức rời khỏi hiện trường tiệc cưới, cũng quên mang về, cho nên cô cho rằng điện thoại để ở sảnh tiệc, hôm nay định đi lấy, không ngờ đã ở trong tay Diệp Thương Ngôn rồi.
Cô lấy điện thoại qua từ trên tay Diệp Thương Ngôn.
Vẫn là trạng thái tắt nguồn.
Hình như Diệp Thương Ngôn rất thích tắt nguồn điện thoại của cô.
Cô mở máy lên.
Vừa ăn bữa sáng vừa định xem tin tức.
Nhưng thật ra.
Cô vẫn luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn có hơi… khoa trương, không thích gò bó, tính cách độc đáo, vẫn là một con ngựa hoang thoát cương, ai cũng không thể khống chế, cũng sống theo kiểu hiện đại, không ngờ anh lại đọc báo.
Đọc loại báo ở độ tuổi ba cô mới thích đọc.
Diệp Thương Ngôn dường như phát hiện sự khác thường của An Hạnh Nhi, lúc xem báo, anh hờ hững nói: “Có một vài tin tức đọc trên báo sẽ chính xác hơn.
Đa số trên điện thoại chỉ là để hút lượt xem, nói dễ hiểu một chút chính là hành vi ác ý.”
“…” An Hạnh Nhi có cảm giác bị Diệp Thương Ngôn xem thường.
Nhưng không thể không nói Diệp Thương Ngôn nói đúng.
Bây giờ rất nhiều tin tức trên mạng thật sự là cố ý phóng đại sự thực để hút lượt xem.
Nhưng cũng không cảnh hưởng gì, vì người xem càng ngày càng nhiều.
Dù sao thì.
Chủ yếu là để giết thời gian mà.
An Hạnh Nhi vừa mới mở tin tức lên.
Cái tên Tư Tư đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Lúc này mới hơn bảy giờ sáng một chút, theo tính cách của Hạ Tư Tư, hôm qua bận rộn cả ngày, không ngủ đến hai giờ chiều thì xem như cô ta giỏi.Bây giờ dậy sớm như thế khiến cô rất ngạc nhiên.
Cô vội bấm nghe máy.
“An Hạnh Nhi!” Bên kia vang lên tiếng gào thét.
Ngay cả Diệp Thương Ngôn cũng nghe thấy.
Nhưng dường như tên này không cảm thấy ngạc nhiên, lông mày của anh cũng không nhíu một cái, tiếp tục đọc báo.
“Cậu bình tĩnh đi.”
“Tớ không bình tĩnh được.
Tớ bị cậu vứt bỏ hết lần này đến lần khác, tớ không bình tĩnh được!” Hạ Tư Tư rất kích động.
Người không biết còn tưởng hai người có gian tình.
“Tối qua tại sao cậu lại kết hôn mà cậu lại rời đi sớm, tớ còn phải ở lại tiếp khách cho cậu?! Tớ chỉ muốn hỏi, bây giờ làm cô dâu đều thoải mái thế à?” Hạ Tư Tư oán trách.
An Hạnh Nhi cũng hơi thẹn thùng.
Có lẽ cả Bắc Văn Quốc đều không có đôi mới cưới nào tùy hứng như cô và Diệp Thương Ngôn.
Không.
Diệp Thương Ngôn đúng là tùy hứng thật.
Còn cô là bị ép.
Cô nói: “Sao cậu không đi sớm một chút?”
“Tớ cũng muốn mà! Nhưng cái tên Tần Thạc kia, cái tên anh em nối khố với Diệp Thương Ngôn lại sống chết không cho tớ đi.
Quan trọng là tớ không đấu lại anh ta!” Hạ Tư Tư cực kỳ tức giận.
Có lẽ cũng từng muốn chuồn rồi.
“Khiến cậu uất ức rồi.” An Hạnh Nhi thật sự không tìm được từ gì để an ủi, chỉ có thể nói như thế.
“Hừ.” Hạ Tư Tư không tiếp nhận.
An Hạnh Nhi lại nói tốt mấy câu nữa.
Diệp Thương Ngôn dời mắt khỏi tờ báo, nhìn cô dịu dàng dụ dỗ Hạ Tư Tư, nhìn một hồi thì mỉm cười.
Cười rất dâm đãng…
An Hạnh Nhi cũng nhìn thấy nụ cười của Diệp Thương Ngôn.
Vì anh đang ngồi đối diện cô.
Không hiểu sao lại cười như thế… bị điên à!
“Mà này, tối qua có phải hai người đã đại chiến ba trăm hiệp rồi không?” Bên kia đột nhiên nói sang chuyện khác.
Không có chút dấu hiệu nào.
An Hạnh Nhi cạn lời, cô nhìn thoáng qua Diệp Thương Ngôn tiếp tục đọc báo, nói: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Tớ không nên quan tâm vấn đề giường chiếu của bạn tốt à?” Hạ Tư Tư nói như lẽ đương nhiên.
An Hạnh Nhi hơi xấu hổ, cô trả lời qua loa: “Nói sau đi.”
“Diệp Thương Ngôn ở bên cạnh à?” Hạ Tư Tư lập tức phát hiện ra.
“Ừm.” An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
“Hai người còn ở trên giường hả?”
“Không có.”
“Không mặc quần áo?”
“Không có.”
“Có phải tớ làm phiền hai người rồi không?” Hạ Tư Tư rất kích động.
Dường như không hề nghe thấy tiếng đáp trả của An Hạnh Nhi.
“Tớ đã nói là không có rồi mà.”
“Cậu không cần phải nói, tớ hiểu.
Dù tớ chưa từng trải, nhưng tớ thấy nhiều rồi.
Tớ biết lần đầu tiên vừa mệt vừa đau, phải nghỉ ngơi nhiều.”
An Hạnh Nhi thật sự muốn bịch miệng Hạ Tư Tư.
“Vậy tớ cúp máy đây.” Nói xong, cô ta lập tức cúp máy.
“…” Tính cách của Hạ Tư Tư vẫn luôn lỗ mãng như thế.
Bao giờ mới có thể trưởng thành hơn.
Bao giờ mới có thể sáng mắt ra đây.
An Hạnh Nhi đang định buông điện thoại xuống.
Điện thoại lại reo lên.
Vẫn là Hạ Tư Tư.
An Hạnh Nhi biết ngay tính cách của Hạ Tư Tư không thể nào thay đổi được mà.
Cô nghe máy một lần nữa: “Tư Tư.”
“Tớ chỉ muốn nói cậu nhớ xem tin tức.
Đám cưới của cậu và Diệp Thương Ngôn hôm qua hot rồi, cực kỳ hot, nhớ nhất định phải xem, nội dung rất hay.
Quan trọng nhất là tên đàn ông cặn bã ngoại tình Cố Quân Tường kia còn bị giáng chức.
Sáng nay tớ thức dậy đi vệ sinh, tùy tiện xem tin tức đã thoải mái đến tận bây giờ.
Tớ đề nghị cậu và Diệp Thương Ngôn nên cùng xem, xem xong nói không chừng hăng lên còn có thể...!vận động buổi sáng nữa.”
Rốt cuộc người phụ nữ Hạ Tư Tư này có phải lớn lên trong xã hội thượng lưu không vậy, thật sự không cao quý một chút nào.
Bây giờ nói xong lại lập tức cúp máy.
An Hạnh Nhi lại mở trang tin tức trên điện thoại lên xem.
“Tối qua cô chủ An ngủ có ngon không?” Diệp Thương Ngôn đột nhiên hỏi.
An Hạnh Nhi vừa xem tin tức vừa trả lời: “Tàm tạm.”
Vốn dĩ cứ tưởng mình sẽ lạ giường, không ngờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Tối qua tôi cả đêm không ngủ.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“Anh làm gì mà không ngủ?” An Hạnh Nhi nhìn anh.
“Nhớ em đó.”
“…” An Hạnh Nhi cạn lời, sau đó không nhịn được phản bác: “Tôi thấy sắc mặt của anh cũng không tệ lắm, đâu giống trạng thái cả đêm không ngủ chứ.”.