Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 77



“Tin tôi đi, cô đang giúp Diệp Phỉ Văn chứ không phải hại cô ta.” An Hạnh Nhi lại khuyên nhủ.
Cầm Cầm không dám gật đầu.
Nhưng cũng không dám từ chối.
Cô ta chỉ nhìn An Hạnh Nhi, vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Thật ra cô cũng không có lựa chọn nào khác.” An Hạnh Nhi nói: “Cô giết Pamela là sự thật rất rõ ràng.

Thứ nhất, Pamela không hề tự trượt chân rơi xuống hồ mà chết.

Chưa nói đến bản năng của mèo là biết bơi, cho dù Pamela bị nuôi nhốt mà mất đi khả năng này thì khi rơi xuống nước chắc chắn sẽ phát ra tiếng động lớn.

Mà biệt thự nhà họ Diệp có nhân viên bảo vệ tuần tra 24/24, nhưng không ai phát hiện ra Pamela rơi xuống nước, khả năng duy nhất là sau khi bị ai đó giết chết rồi ném xuống nước.”
“Thứ hai, Pamela không thể nào là tự chìm chết, vậy thì là bị giết.


Kẻ gây án có thể làm không gây ra tiếng động, không để Pamela trước khi chết phát ra tiếng kêu cứu thì chỉ có thể nói lên Pamela bị người mình tin tưởng hại chết, vì nó không ghét người đó lại gần nên sẽ không kêu.

Mà trong số người làm ở biệt thự, thậm chí người nhà Diệp cũng biết ngoài Diệp Phỉ Văn ra, người Pamela gần gũi nhất chỉ có cô.”
“Chắc chắn Diệp Phỉ Văn không thể tự tay giết Pamela, nguời còn lại chỉ có thể là cô.” An Hạnh Nhi nói rất thẳng thừng: “Đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu tôi đã biết Pamela là do cô giết, vậy nên tôi mới bảo Tiểu Xuân đi cùng tôi, để lộ sơ hở của cô.”
Cầm Cầm đột nhiên sững sờ, cô ta trợn to mắt nhìn An Hạnh Nhi: “Tiếng mèo kêu khi nãy không phải ảo giác của tôi, là…”
“Đúng, là tôi và Tiểu Xuân cố ý bật cho cô nghe.” An Hạnh Nhi thừa nhận.
Cầm Cầm nhìn An Hạnh Nhi chằm chằm.
Dường như cô ta không ngờ mình lại bị nghi ngờ nhanh như vậy, còn bị tính kế.
Cô ta vẫn luôn cho rằng vừa nãy mình đã che giấu rất tốt, đã lừa được mợ ba.
“Đương nhiên, những lý luận tôi vừa đưa ra không quan trọng.

Dù sao tôi cũng chỉ nói lời từ một phía, không có hiệu lực pháp lý.

Nếu cô không muốn phản bội cô chủ của cô thì tôi cũng không làm khó.

Nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cô.

Bắc Văn Quốc có luật bảo vệ quyền vật nuôi, trong đó có một quy định nếu động vật bị hãm hại sẽ trừng phạt theo điều khoản theo quy định của luật bảo vệ quyền vật nuôi, hình phạt cao nhất là có thể bị kết án ba năm tù giam! Tôi nghĩ chắc Pamela đã được làm giấy tờ vật nuôi rồi, bây giờ nó bị hãm hại, cô đã vi phạm đến quyền bảo vệ vật nuôi.

Không truy cứu thì thôi, nếu thật sự truy cứu…” An Hạnh Nhi híp mắt: “Ngồi tù là điều đương nhiên.”
“Không, tôi không thể ngồi tù, tôi không thể!” Cầm Cầm trở nên kích động: “Em trai tôi học luật, nếu tôi ngồi tù sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nó, tôi không thể để lại vết nhơ cho em trai, tôi không thể…”
“Vậy nên vừa nãy tôi đã nói cô không còn sự lựa chọn nào khác.” An Hạnh Nhi vẫn không quan tâm lắm đến sự sụp đổ của Cầm Cầm: “Chuyện này vốn không trách cô, nhưng nếu cô che giấu sự thật thì cũng chỉ cô mới phải gánh chịu hậu quả.

Nếu không muốn gánh chịu thì cách tốt nhất là để sự thật được đưa ra ánh sáng.”
“Tôi đồng ý.” Cầm Cầm nặng nề gật đầu.
Dưới cái nhìn áp bức của mợ ba, cô ta không còn cách nào khác.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hơn nữa mợ ba nói đúng.
Cô chủ thích cậu ba là điều không đúng.
Cô ta nên nói cho ông bà chủ biết chuyện này và ngăn cản.

“Được.” An Hạnh Nhi cũng không quá vui vẻ trước lời đồng ý của Cầm Cầm.
Cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Dễ dàng khiến Cầm Cầm phải khâm phục.
Cô ta luôn cho rằng cô chủ đã rất thông minh rồi, biết cách khiến mọi người phải nghe lời mình, biết cách thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí trong chuyện cô chủ bắt nạt cô Đồng trước đây, cô Đồng cũng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể kìm nén cơn giận.
Lần này cô chủ đối phó với mợ ba, Cầm Cầm cũng nghĩ đây là chuyện rất dễ dàng.
Dù sao nhìn mợ ba là thấy thuộc kiểu người không bị ảnh hưởng bởi thị phi thì sẽ không truy cứu.
Quả nhiên.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cuối cùng cô chủ cũng gặp được người lợi hại hơn mình.
Trong căn nhà này, chỉ có cô ta ở bên chăm sóc cô chủ, cô chủ không giả vờ với cô ta, những người khác kể cả ba mẹ của cô chủ cũng không biết cô chủ là người thế nào!
Mà mợ ba chỉ mất nửa ngày đã nhìn thấy mọi sự nguỵ trang của cô chủ.
Mợ ba thật sự không phải người đơn giản!

Sau khi nói chuyện với Cầm Cầm xong.
Cô trở lại phòng ngủ của Diệp Thương Ngôn.
Cô vốn định đợi người nhà họ Diệp về, nhưng đúc lúc đó lại nhận được điện thoại của Vân Vũ Phương.
Bà nói: “Hạnh Nhi à, bác sĩ nói Văn Văn không sao, mọi người cũng về nhà luôn.

Mẹ nghe người làm nói con vẫn ở nhà, mẹ nói…”
“Mẹ, ba mẹ về đi.

Yên tâm, con sẽ không để Văn Văn nhìn thấy con.”
“Hạnh Nhi, mẹ đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.” Vân Vũ Phương rất tự trách.
“Không đâu ạ.

Con hiểu nỗi khó xử mẹ mà, nếu là con thì con cũng làm thế.”
“Con hiểu là tốt, khi nào Văn Văn ổn định lại, mẹ sẽ xử lý mối quan hệ giữa con và nó.”
“Vâng.”

Vân Vũ Phương lại nói thêm vài lời an ủi An Hạnh Nhi, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Hạnh Nhi vẫn chưa đi.
Cô chỉ đồng ý không gặp Diệp Phỉ Văn chứ không đồng ý rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
Chưa vạch trần Diệp Phỉ Văn, sao cô có thể dễ dàng rời đi như vậy?
Cô nằm trên ghế sofa trong phòng.
Cho đến khi cửa được đẩy ra.
Diệp Thương Ngôn nhìn cô trong phòng, vẫn có một giây ngạc nhiên.
Anh nói: “Tôi cứ nghĩ em đã cụp đuôi bỏ chạy rồi.”
Giọng điệu mang theo sự trêu đùa rõ ràng.
An Hạnh Nhi liếc nhìn Diệp Thương Ngôn: “Anh mong tôi bỏ đi lắm đúng không? Để không động đến tiểu tổ tông nhà các anh à?”
Câu cuối cùng cô nói còn mang theo chút châm chọc.
Diệp Phỉ Văn được người nhà họ Diệp chiều quá mà coi trời bằng vung.
Vừa nãy cô nằm trên sofa không có việc gì làm, cô đã cẩn thận tính toán người nhà họ Diệp.
Mặc dù kiếp trước không ở cùng tiếp xúc nhiều, nhưng từ thời gian ở chung ngắn ngủi, có thể thấy hình như ngoại trừ Diệp Phỉ Văn, mọi người nhà họ Diệp đều rất yêu thương nhau, không có nhiều hục hặc, cũng đối xử với cô rất chân thành.
Thậm chí cô còn thấy hơi may mắn, nhà họ Diệp hoàn toàn khác người nhà họ Cố.
Chỉ một mình Diệp Phỉ Văn có nhân cách méo mó.
An Hạnh Nhi thầm suy đoán.
Đúng lúc này, người cô chợt căng thẳng.
Khuôn mặt Diệp Thương Ngôn đột nhiên phóng to trước mặt cô, cô nhìn anh với vẻ phòng bị.
Rõ ràng cô đang nằm một mình trên sofa, Diệp Thương Ngôn lại đây làm gì?
Cô đang định phản kháng thì nghe thấy giọng nói cực kỳ từ tính của Diệp Thương Ngôn.
“Tiểu tổ tông của tôi từ trước đến giờ chỉ có em, không có ai khác.”.


Bình Luận (0)
Comment