10
Ngày Cố Vân về nhà, vừa lúc gặp phủ doãn Kinh Triệu Phủ dẫn quan binh tới cửa điều tra.
Bọn họ lục soát tìm được thạch tín ở trong phòng Ngũ di nương.
Trước thì có nha hoàn làm chứng, sau thì có thái y chỉ ra và xác nhận.
Cuối cùng ngay cả vị phụ thân đang thở thoi thóp của ta, cũng chỉ vào Ngũ di nương chửi một câu "Độc phụ".
Trước mặt có bằng chứng như núi, phủ doãn Kinh Triệu phủ quát một tiếng.
Ngũ di nương được phụ thân ta nuông chiều nhiều năm như vậy, lập tức mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Bà ta nằm sấp kêu trời đất trước giường phụ thân ta, cầu xin phụ thân ta nể tình cảm nhiều năm mà cứu bà ta.
Phụ thân ta uống mấy ngụm sâm, sau đó nghẹn ra một câu ở trước mặt Phủ Doãn:"Giết ả đi.".
Ai ngờ Ngũ di nương nghe xong lời này, lập tức xoay người quỳ xuống trước phủ doãn.
Còn kéo vạt áo xuống lộ ra vai ngọc, dán mặt lên mặt giày Phủ Doãn, nhỏ giọng cầu xin Phủ Doãn đừng tống bà ta vào ngục, bà ta bằng lòng làm trâu làm ngựa cho Phủ Doãn.
Việc này trực tiếp khiến phụ thân ta tức giận đến giật hai mắt, ngất đi.
Phủ Doãn bị sự việc này làm cho cực kỳ sợ hãi, vội vàng bật dậy lui ra ngoài viện, để quan binh tiến lên trói Ngũ di nương lại.
Điều đáng kinh ngạc nhất là.
Ở trên đoạn đường nhỏ đi tới cửa lớn này, Ngũ di nương quỷ khóc sói gào khai Tam thúc của ta ra.
Vì thế, quan binh lại chậm rãi đi đến phủ tam thúc.
Ta nhìn bóng lưng Ngũ di nương bị kéo ra khỏi cửa lớn, tâm tình rất tốt bắt đầu hát vu vơ.
Cố Vân lại trở về vào thời điểm quan trọng này.
Hắn mang một túi đựng sách, râu ria mọc trên cằm, chiếc áo choàng màu xanh có chút nhăn nhúm.
Nhìn không đẹp lắm, nhưng lại có chút khí chất của văn nhân.
Người có dáng dấp đẹp, nhìn kiểu gì cũng đẹp mắt.
Cố Vân dừng lại cách ta năm bước, ánh mắt nhìn ta ướt sũng, giống như một chú chó nhỏ.
Hắn dịu dàng hỏi: "Tiểu thư ăn tối chưa?"
Ta lắc đầu.
Hắn cười gượng: "Tại hạ cũng chưa ăn."
Ta nheo mắt lại để che giấu sự nghi ngờ trong mắt mình.
Hắn vừa bước vào từ cổng, đúng không?
Hẳn là đã nhìn thấy Ngũ di nương bị bắt đi đúng không?
Sao hắn lại bình tĩnh như vậy?
Diệt trừ mối họa lớn là Ngũ di nương, có nửa phần công lao là của hắn.
Hắn không muốn tranh công sao? Muốn ít bạc hay gì đó?
Chàng rể nghèo đến sách cũng không có nên hẳn là phải rất thiếu tiền đi?
Nhìn áo choàng trên người hắn mà xem, chúng nhăn nheo hết rồi.
11
Cố Vân không cần tiền của ta.
Ta bảo nha hoàn Phúc Đào đưa một mâm nén bạc cho hắn, Phúc Đào lại bưng nó trở về một cách nguyên vẹn.
Nàng có chút khó xử nói: "Cố công tử nói hắn không thể dùng chúng, để đại tiểu thư bảo quản thay hắn."
Ta nhìn cái đ ĩa đầy bạc trên tay nàng, không nhịn được xoa xoa mi tâm.
Con người ta á, ghét nhất là nợ nhân tình.
Suy nghĩ một hồi, ta dặn dò Phúc Đào:
"Dặn dò phòng bếp nấu thêm mấy món ăn Kim Lăng, rồi đi gọi Cố công tử tới, dùng bữa tối với ta."
Bấy giờ Cố Vân mới thật sự thoải mái mà đi tới cùng với Phúc Đào.
Sau khi rửa mặt, hắn lại khôi phục vẻ tuấn tú ngày xưa.
Trong thời gian chờ thức ăn dọn lên, ta tìm chút chuyện để hỏi hắn: "Ngươi thi được không?"
Hắn có chút ngoan ngoãn gật đầu: "Rất tốt."
Thiếu chút nữa ta đã phun ngụm trà ra rồi.
Nhìn hắn tự tin như thế, ta đột nhiên nổi lên tâm tư xấu xa, trêu chọc hắn:
"So với Lư Tự thì sao?"
Hắn suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Lư Tự không giỏi bằng ta."
...... Được rồi, chí ít thì mù quáng cũng làm cho người ta hạnh phúc.
Hai bên trầm mặc một lát, Cố Vân bỗng nhiên nhìn thẳng vào ta.
Nhìn chằm chằm đến mức cả người ta đều không được tự nhiên, hắn mới hỏi: "Vết trầy trên cổ tiểu thư là sao?"
Ta vô ý thức sờ sờ cổ, nhớ lại khuôn mặt của Trần Anh kia, giọng điệu không khỏi lạnh đi vài phần: "Bị mèo hoang cào."
Phúc Đào tiến lên đổi nước trà, nghe được lời này của ta, không vui, lẩm bẩm nói: "Mèo hoang ở đâu ra chứ, rõ ràng là do vị biểu thư đáng ghét của Tần gia kia."
Cố Vân cụp mi che đi ánh mắt, giọng điệu trầm thấp hỏi:
"Tại sao ả lại cào nàng?"
Ta đang suy nghĩ nên tìm từ ngữ gì, Phúc Đào đã giận đùng đùng kể lại tình cảnh ngày đó.
Ta cũng không ngăn cản.
Thứ nhất là bởi vì việc này ta cũng coi như là không mất mặt, đáng để tuyên dương.
Thứ hai, ta và Cố Vân thật sự không có chuyện gì để nói.
Ta không thể kể khổ với chàng rể bị ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ lừa về, rồi mắng Trần Anh ba trăm hiệp được.
Cố Vân nghe hết toàn bộ sự việc, mặt trầm đến có thể nhỏ ra nước.
Giọng hắn lạnh lùng: "Trước kia ả luôn nhục nhã nàng như vậy sao?"
Ta không sao cả cười cười: "Thật ra cũng có thể trốn, trước kia muốn gả vào Tần gia, tự nhiên phải nhịn nàng ta."
Cố Vân nhìn về phía nơi khác, giọng rầu rĩ: "Vì sao nhất định phải gả vào Tần gia?"
Vì sao nhất định phải gả vào Tần gia?
12.
Hiển nhiên là vì để cho phụ thân ta phải dè chừng, thuận tiện kéo dài cuộc sống vinh hoa phú quý của ta rồi.
Đương nhiên, ta không thể trả lời Cố Vân như vậy được.
Ta lấy khăn tay ra, ra vẻ đa sầu đa cảm, khẽ thở dài: "Tính tình phụ thân ta không tốt, cứ thích đánh ta, nên ta nghĩ Tần gia là cửa tướng, nhất định sẽ đánh lại phụ thân ta, gả vào đó sẽ không bị đánh nữa.”
Trong mắt Cố Vân hiện lên sự phẫn nộ và bất bình, nhìn như đã cực kỳ tin tưởng.
Dáng vẻ như có chung kẻ địch này làm ta rất thoải mái.
Vì hắn biết thức thời, ta quyết định chờ sau khi kế thừa gia nghiệp sẽ bỏ chút tiền mua một chức quan nho nhỏ cho hắn.
Khi Phúc Đào đến dọn thức ăn, thấy vẻ mặt Cố Vân vẫn rất nặng nề, không kìm được an ủi nói: "Cố công tử, ngài thả lỏng đi, kẻ ác sẽ phải chịu báo ứng."
"Hiện tại bên ngoài đang đồn, Tứ công tử Từ gia náo loạn muốn từ hôn với biểu tiểu thư Tần gia.”
Ta dừng đũa lại: "Chuyện tốt như vậy, vì sao không nói cho ta biết sớm?"
Phúc Đào chớp chớp mắt: “Ta đang định nói với người thì quan binh đã tới."
Mấy ngày trước, cuối cùng ngòi nổ được chôn chặt cũng sắp nổ tung, ta vui vẻ gắp một cái móng heo kho tàu.
Hơn nửa tháng trôi qua, chuyện Trần Anh từ hôn vốn đã được dịu đi, đột nhiên lại nổ tung ở kinh thành.
Chuyện lần trước Từ Tứ đã hết giận, không đề cập đến việc từ hôn nữa.
Ai ngờ hôm qua không biết là ai, dán thư mập mờ qua lại của Trần Anh và Lư Tự ở cửa lớn Từ phủ.
Trực tiếp khiến Từ lão thái thái tức giận đến trực tiếp ngất đi, chuyện đầu tiên làm khi tỉnh lại chính là tặng thư từ hôn cho phủ tướng quân.
Ta nghe được tin này mà cả người phấn chấn, vỗ tay khen ngợi: "Ai bảo ngày thường Trần Anh kia mắt cao hơn đầu, cứ thích đắc tội với người khác, ta không ra tay tự có người khác ra tay."
"Nhưng mà chiêu này có chút quá thâm độc."
Cố Vân buông sách xuống, chăm chú nhìn ta: "Quá thâm độc sao?"
"Độc chứ."
“Độc cực! Cực vừa ý ta!”
Có lẽ vì ta cười quá vui vẻ, Cố Vân cũng nở nụ cười theo.
Nhân lúc tâm tình tốt, ta đề nghị: "Lễ hội hoa đăng ngày mai, hay là chúng ta đi du ngoạn đi?”
Đôi mắt Cố Vân cong cong: "Được."
Mặt mày hắn xinh đẹp, khi cười lên làm ta có chút tâm ý viên mã.
13.
Giờ là mùa xuân hoa nở.
Băng trên sông đã tan ra, người đến du thuyền xem hoa cũng nhiều.
Đông người, nên dễ gặp người quen.
Ví dụ như Trần Anh và Lư Tự, hôm qua hai người này còn ở đầu sóng ngọn gió, hôm nay đã có tâm trạng ra ngoài du ngoạn. Da mặt thật sự dày vô cùng.
Trần Anh cũng liếc mắt nhìn thấy ta trong đám người, vẻ mặt hiên ngang đi tới. Sau đó nàng ta dùng cằm đánh giá Cố Vân một vòng, liên tục lùi lại hai bước, lấy tay che mũi.
"Triệu Thanh Y, đây là nam nhân vụng trộm với ngươi ngày đó?"
Nàng ta chề môi “hứ” một tiếng: "Ta còn tưởng là thần thánh phương nào? Thì ra chỉ là một thư sinh nghèo nàn."
Ta không tức giận còn cười, có ý chỉ: "Sao có thể sánh bằng biểu cô nương, vị hôn phu của biểu cô nương đường đường là trung lang nhà tướng mag."
Sắc mặt Trần Anh đỏ trắng luân phiên thay đổi mấy lần.
Nàng ta mỉm cười: "Ngươi ra vẻ gì chứ?Mặc dù ta bị hủy hôn, nhưng vẫn còn có Lư Tự. Đợi đến mấy ngày nữa Lư Tự thi đậu trạng nguyên, sau này làm quan lớn, ta sẽ thành cáo mệnh phu nhân."
"Ngược lại ngươi, đường đường là đích nữ Hầu phủ lại tìm một quỷ nghèo không biết ở đâu ra. Ngươi vẫn còn chưa biết đúng không? Bây giờ biểu ca đã...."
Trần Anh vừa há miệng đã nói không ngừng, nghe mà ta nhức nhức cái đầu.
Ta lười lắm lời với kẻ ngốc, kéo Cố Vân xoay người rời đi.
Vừa rồi khi ta giằng co với Trần Anh, không hiểu tại sao, Cố Vân vẫn luôn nghịch trâm vàng trên đầu ta.
Lúc ta kéo hắn rời đi, hắn còn đang vừa đi vừa nghịch ngợm.
Cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị chạm mạch rồi.
Ta đang định mở miệng mắng hắn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương của Trần Anh truyền đến từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn thì lại thấy có một con mèo đen nhảy lên vai nàng ta.
Trần Anh bị dọa đến mức luống cuống tay chân, hét lớn, con mèo cũng bị kinh hãi, trong lúc bối rối đã cào Trần Anh vài nhát.
Trên cổ trơn bóng của nàng ta lập tức hiện lên mấy vết máu, còn dữ tợn hơn ta trước đó rất nhiều.
Lư Tự nhanh tay lẹ mắt xách mèo ném ra, nó được Cố Vân nhanh chóng lắc mình bắt lấy.
Ta quay đầu, nhìn Cố Vân ôm mèo con, nó đang đưa tay cào vào đốm sáng trên vai hắn.
Ta đưa tay khảy khảy trâm vàng, quầng sáng đó ánh lên tay áo của Cố Vân.
Cho nên mới vừa rồi Cố Vân nghịch trâm cài tóc của ta, là để dẫn mèo nhảy lên người Trần Anh sao?
Ta ngước mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt bỡn cợt của Cố Vân.
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, ta cũng không kiềm được nở nụ cười.
Nụ cười này khiến Trần Anh tức giận.
“Triệu Thanh Y! Là ngươi làm đúng không? Ngươi…”
Nàng ôm cổ chỉ vào ta đang muốn mắng, đột nhiên bình tĩnh nhìn về phía sau ta, buông tay xuống, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng, thấp giọng gọi một câu: "Biểu ca."
14
Ta quay đầu lại theo tiếng của nàng ta, bất ngờ nhìn thấy mặt Tần Dịch.
“Thanh Y?”
Tần Dịch hiển nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Sao nàng lại ở đây?”
"Nam nhân này là ai?"
Ba câu hỏi liên tiếp giống như ba cái búa vào đầu, gõ đến đầu óc ta ong ong.
Ngay vào ngày ta quyết định kén rể đã dự liệu được sẽ có ngày này, nhưng chuyện này đến quá bất ngờ ta không kịp chuẩn bị gì cả.
Ta còn đang lựa lời mà nói, vừa vặn đối diện với hai mắt đỏ thẫm của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt nhau của ta và Cố Vân, run giọng hỏi: "Không phải nói sẽ chờ ta trở về sao?"
Ta đang lựa lời mà nói chuẩn bị giảo biện, vừa ngước mắt lại phát hiện, phía sau Tần Dịch cũng có một cô nương nũng nịu theo cùng.
Quần áo trên người cô nương xám xịt, trên tóc mai đơn giản không có một cây trâm nào, đang rụt rè nắm ngón cái của Tần Dịch.
Gã này hay thật.
Nửa cân đi hỏi tám lạng à?
Ta đưa ngón tay chỉ vào nàng ta hỏi: "Nàng ta là ai?"
Tần Dịch nhanh chóng rút tay bị nắm lấy ra, ấp a ấp úng thật lâu không nói ra được nửa chữ.
Ngược lại cô nương kia lại đỏ mặt tiến lên hai bước, hành lễ với ta: "Thiếp thân là Vân Hâm, là người chăm lo mọi chuyện cho tướng quân.”
Nếu đổi lại ba tháng trước, ta nhất định sẽ đau đớn vô cùng vì vịt nấu chín đã bay đi, biểu diễn vở kịch "Tần Dịch phụ ta" ngay tại chỗ, ít nhất cũng phải lừa năm ngàn lượng vàng của hắn.
Nhưng bây giờ, ta lại vui đến suýt rớt nước mắt.
Sao thằng tồi này lại hiểu chuyện như vậy, còn lo liệu thay cho ta nữa chứ.
Tần Dịch kéo cô nương kia về: "Thanh Y nàng nghe ta giải thích, chuyện này nói ra có chút phức tạp.”
“Không cần giải thích."
Ta ngắt lời hắn, lộ ra một nụ cười giả dối: "Thanh Y chúc mừng tướng quân tìm được giai nhân."
Sau đó lại đẩy Cố Vân về phía trước: "Còn chưa giới thiệu cho chư vị, chàng là Cố Vân, là chàng rể mà ta đã chọn, sau này mong tướng quân chỉ bảo nhiều hơn.”
"Chàng rể?".
Tần Dịch cả kinh tiếng nói cũng bén nhọn vài phần, ánh mắt trừng lên như chuông đồng: “Tại sao nàng lại kén rể? Không phải chúng ta đã bàn rồi sao, chờ ta trở về liền thành thân mà?"
"Thanh Y, có phải nàng giận ta dẫn Vân Hâm về, nên cố ý tùy tiện kéo một tên ăn mày đến để chọc giận ta không?”
Ta thu lại nụ cười, lạnh mắt trừng hắn: "Ngươi nói ai là ăn mày hả?”
Trần Anh xem kịch ở một bên, không nhịn được cười nhạo: "Biểu ca, ngươi vừa mới trở về nên còn chưa biết đúng không? Ấu đệ của nàng đã chết, phụ thân cũng sắp chết, nên nàng muốn kén rể để chiếm đoạt tài sản đấy.”
"Loại độc phụ này, cũng chỉ xứng đáng ở chỗ kia cả đời với gã ăn xin mà thôi.”
Lời này của Trần Anh làm máu não ta sôi trào, lúc ta đang xắn tay áo chuẩn bị tiến lên vả vào mồm nàng ta, đã bị người bên cạnh nắm tay lại.
Ta dùng sức giãy giụa:
"Đừng ngăn cản ta, hôm nay ta nhất định phải trút hết cơn giận này.”
Cố Vân khẽ cười lắc đầu: "Để ta."
15
Hắn vừa dứt lời, ta còn chưa thấy hắn còn có thể có thủ đoạn gì, liền nghe được tiếng của Phúc Đào:
“Tiểu thư! Một đám người đánh chiêng đánh trống tới phủ chúng ta, nói là Cố công tử đã đứng đầu bảng cao khảo!”
Tiếng của Phúc Đào rất lớn, lời này được cả con phố nghe hết.
Ta móc tai: "Ngươi nói ai? Ai đứng đầu?"
"Cô gia Cố công tử của chúng ta đó!"
Bộ não của ta thoáng chốc trống rỗng.
Trần Anh và Lư Tự la ó, nói Phúc Đào bị điên, còn có tiếng khoe khoang khoác lác không dứt bên tai.
Nhưng ta biết rõ, Phúc Đào sẽ không nói bậy.
Tiếng trống hò hét mơ hồ truyền đến.
Chỉ chốc lát sau góc phố liền xuất hiện một đội quan sai mặc đồ đỏ, giơ bảng đi về phía bọn ta.
Trần Anh phát ra một tiếng kêu sợ hãi: "Hôm nay đã yết bảng rồi sao? Lư Tự, những người này đến báo tin vui cho chàng hả?”
Dưới ánh mắt chờ đợi và vui sướng của Trần Anh, trưởng đội quan sai đứng trước mặt Lư Tự, sau đó xoay người chắp tay thi lễ với Cố Vân:
"Chúc mừng Cố đại nhân đã đậu cao khảo!”
Bốn phía nhất thời náo nhiệt hẳn lên, người qua đường chen lấn tranh nhau tiến lên chúc mừng Cố Vân.
Ngoại trừ Tần Dịch đen mặt, còn có khuôn không thể tin được của Trần Anh, cùng sắc mặt tái nhợt bối rối của Lư Tự. Ồ, phải rồi, còn có ta đang lạnh lẽo trong lòng.
Cố Vân đứng đầu bảng xếp hạng cao khảo.
Nếu là mấy ngày sau thi đình cũng có thể lọt vào top 3, về sau con đường làm quan của hắn sẽ rộng mở, lên như diều gặp gió.
Top 3 thí sinh năm trước, có ai mà không bị thế gia đại tộc kinh thành cướp rách đầu, nào phải là kẻ mà Hầu phủ xuống dốc như ta trèo cao được.
Chàng rể mà ta tự tay đưa vào cửa, sợ là sắp bay đi rồi.
Chàng rể bay, vậy không phải gia sản Hầu phủ cũng bay theo đến chỗ Tứ thúc luôn sao? Không, ta không cho phép.
Ta phải nhanh chóng trở về, rót thêm mấy cây nhân sâm quý cho lão gia tử.
Ít nhất cũng phải để cho ông ta sống đến khi ta bắt được người rể tiếp theo tới cửa.
16
Chạng vạng ta bưng chén canh sâm đã rót cho phụ thân ta uống xong, vừa ra sân viện lập tức nhìn thấy Cố Vân đứng lặng người dưới góc tre bên tường. Vẫn là bộ quần áo màu xám xịt kia.
Thấy ta đi ra, Cố Vân bước nhanh lên, trong đôi mắt sáng ngời mang theo lời xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy nhã hứng của đại tiểu thư.”
Đứng trước mặt chính là mệnh quan triều đình tương lai, ta nào dám nhận tiếng xin lỗi này.
"Cố công tử nói quá rồi, Thanh Y chúc mừng Cố công tử đứng đầu bảng xếp hạng cao khảo.”
Ta thay đổi tính tùy hứng thường ngày, ôn hòa có lễ: "Trong phủ chuẩn bị chút quà mọn, ta đã để hạ nhân đưa đến sân viện của công tử, mong công tử nhận cho.”
"Đại tiểu thư không cần khách khí với ta như vậy."
Bóng trúc lất phất phản chiếu trên mặt Cố Vân, che đi thần sắc trong mắt hắn, chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhàng của hắn:
"Ta đã ký văn thư, ở rễ Hầu phủ."
Cố Vân qua đang ám chỉ muốn ta giao văn thư?
Tuy rằng ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe được lời này trong lòng vẫn có chút khó chịu, dù gì cũng đã ở chung gần một tháng, thay đổi thế này là quá nhanh.
Ta cố gắng kéo khóe môi: "Hay là Công công tử cứ về sân viện xem lễ vật mà ta đã chuẩn bị cho ngươi trước đi."
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Cố Vân xông vào viện của ta, nắm chặt quà lớn mà ta đã phái người tặng trong tay —— "Thư hưu phu."
Ngực hắn phập phồng lợi hại, hốc mắt còn có chút đỏ lên: "Đại tiểu thư đây là có ý gì?"
"Trả tự do cho ngươi đó."
Ta buông chén trà xuống, chớp chớp mắt: "Sắp đến thi đình nên ngươi cứ an tâm chuẩn bị, sau khi thi đình xong ngươi cứ chọn đêm trăng cao gió mát để dọn ra khỏi Hầu phủ là được.”
"Sau này chuyện ở rể, chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết."
"Vì sao?"
Sắc mặt Cố Vân không dễ nhìn lắm, hắn run giọng hỏi: "Là bởi vì Tần Dịch đã trở về sao?"
Ta giật mình, liên quan gì đến Tần Dịch?
Dường như hắn sợ nghe ta trả lời, nhanh chóng hỏi lại: "Nàng không muốn đối phó Tứ thúc nàng nữa sao?
"Ta có thể giúp nàng đối phó ông ta, thay nàng bảo vệ gia sản."
Trong lòng ta dâng lên một cảm xúc khác thường, thế mà tiểu tử Cố Vân này lại rất nghĩa khí.
Về sau hắn làm quan, hẳn là sẽ không vì chuyện để hắn ở rễ, mà gây khó dễ cho Định Dương Hầu phủ bọn ta.
Ta chợt cảm thấy an tâm: "Việc này ngươi không cần lo lắng, cứ đi chuẩn bị cho thi đình đi. Ngày sau thăng chức, đừng quên ta, người bạn cũ này là được.”
"Bạn cũ?".
Cố Vân cười tự giễu: "Trí nhớ của tại hạ tốt hơn đại tiểu thư rất nhiều, dù có qua bao nhiêu năm cũng chưa từng quên bạn cũ.”
Khi hắn nói lời này, dáng vẻ thất hồn lạc phách buồn bã mất mát.
Ta cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ coi như mình suy nghĩ nhiều, tùy ý kiếm cớ bảo hắn trở về nghỉ ngơi.
Cố Vân đi ra ngoài cửa, lại quay đầu lại: "Nếu Tần gia ức hiếp nàng, ta...".
"Ta vẫn luôn ở phía sau nàng."