Tiểu, hoàng, thư… (aka xuân cung đồ, truyện cao H =)))***
Tô Dư Phong ôm bắp rang bơ, ăn liên tục.
“Rất giòn, ăn ngon lắm. Anh muốn nếm thử không?”
Vốn dĩ bắp rang chẳng thể khơi dậy hứng thú của Giản Văn, trong nháy mắt đã dao động.
Hắn nhặt một viên bỏ vào miệng, “Hương vị đúng là không tồi.”
Tô Dư Phong nhai rột rột không ngừng, bên mép dính đầy vụn bắp.
“Bẩn quá, mau lau đi.” Giản Văn lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau giúp cậu.
Tô Dư Phong: “!!!”
Trêи môi là xúc cảm khăn giấy cọ qua cọ lại, còn hơi hơi cảm nhận được đầu ngón tay qua lớp giấy mỏng…
Trái tim Tô Dư Phong đập lỡ một nhịp, mặt đỏ lên.
“Chúng ta trộm đi xem phim, không cần xào CP đâu, anh đừng làm những hành động thân mật như thế này…”
“Xin lỗi, anh quên mất.”
Giản Văn cong môi, giúp cậu lau miệng xong mới vứt khăn giấy đi.
Hô hấp Tô Dư Phong dồn dập, ánh mắt mất tự nhiên dời sang nơi khác, không dám đối diện với Giản Văn nữa.
Màn hình lớn bắt đầu chiếu phim, trong rạp cũng dần dần yên tĩnh lại.
Giản Văn mặc một bộ đồ trắng, múa kiếm lưu loát, sau vài chiêu đã hạ gục đám thổ phỉ một cách nhẹ nhàng.
Thật đẹp trai!
Đôi mắt Tô Dư Phong sáng lấp lánh, hận không thể biến bản thân mình thành vị đại hiệp kia, động tác phóng khoáng, hành hiệp trượng nghĩa.
Qua một nửa phim Tô Dư Phong cuối cùng cũng xuất hiện, cậu là một tiểu công tử nhà giàu, bị thổ phỉ bắt cóc, sau đó đòi tiền chuộc. Giản Văn là một đại hiệp và cũng là một người bạn của cậu, hắn trộm lên núi cứu Tô Dư Phong.
Tiểu thiếu gia da thịt non mềm bị trói chặt tay chân nhốt trong phòng tối, bộ dạng nhỏ bé run bần bật kia, khỏi bàn có bao nhiêu đáng thương.
Giản Văn lén đột nhập, đánh vài tên thổ phỉ canh cửa, cởi trói cho cậu.
Nhưng mà tiểu thiếu gia nhát gan đã đi không nổi nữa, mà lúc này nhiều người đã phát hiện ra dị động, kéo nhau chạy tới. Một tay Giản Văn ôm eo tiểu thiếu gia, một tay múa kiếm, ngăn cản công kϊƈɦ, mang theo tiểu thiếu gia đột phá vòng vây xông ra ngoài…
Lúc quay phim, Tô Dư Phong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy vị đại hiệp này thật là lợi hại!
Mà bây giờ thì…
Cậu tâm hoảng ý loạn, phiền lòng ngồi cạy đầu ngón tay.
Có cảm giác hình ảnh tiểu thiếu gia được đại hiệp ôm đi thật quá ái muội, dường như giữa hai người đang bén lửa tình yêu vậy… Nhất định là do mấy ngày gần đây xào cp nhiều, làm cho đầu óc của cậu lộn xộn, thỉnh thoảng lại toát ra một ít ý niệm cổ quái!
Giản Văn yên lặng nhìn tiểu thiếu gia hoảng sợ thất thố, lúc tiểu thiếu gia được hắn ôm, cái biểu cảm kia…
Những rung động khi đóng phim vẫn còn mơ hồ tồn tại ở trong lòng…
Thật sự là, quá đáng yêu rồi!
Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, ánh đèn trong phòng chiếu được bật sáng lên lần thứ hai.
Bộ phim điện ảnh này có nữ chính, là tỷ tỷ của tiểu thiếu gia, một vị tiểu thư khuê các. Cô và đại hiệp thật lòng yêu nhau, nhưng tâm của đại hiệp thuộc về giang hồ, luôn phiêu bạt khắp nơi ở bên ngoài, không thể cho cô một gia đình yên ổn hạnh phúc. Cuối cùng hai người đường ai nấy đi, đại tiểu thư gả cho một vị công tử môn đăng hộ đối, đại hiệp tiếp tục lang bạt giang hồ, giúp đỡ dân nghèo, hắn vẫn là một truyền thuyết trong giang hồ như cũ. Cuối cùng hắn tìm được một vị hiệp nữ, hai người kề vai chiến đấu, trở thành một đôi uyên ương nổi danh.
“Thật đáng tiếc, em còn tưởng hai người kia có thể ở bên nhau…”
“Anh cảm thấy đây chính là kết cục tốt nhất, nếu không bọn họ cũng hằng năm xa cách, quá thảm!”
“Nếu không đúng người thì cuối cùng vẫn không thể cùng nhau bước tiếp…”
“So với tình yêu, anh thích đoạn trừng phạt kẻ xấu kia hơn, đặc biệt là lúc nam chính thiết kế bẫy để bắt thủ lĩnh thổ phỉ, có thể nói là văn võ trí dũng song toàn, còn đẹp trai nữa!”
“Bộ phim này không tồi, em muốn xem lại thêm mấy lần nữa, ha ha ha ~”
Giản Văn và Tô Dư Phong đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Bọn họ không hề biết, một giờ trước, một cô gái đã đăng bài lên weibo.
“Đi xem phim “Khi Gió Nổi Lên”, không ngờ sẽ gặp một tiểu ca ca nhìn rất giống ảnh đế Giản, cũng coi như là duyên phận đi.”
Không có hình ảnh, rất nhiều người đã bỏ qua, nhưng fans của Giản Văn căn cứ vào suy nghĩ ăn may, rục rịch đi qua nhìn thử.
Cô gái này trước đó đã khoe vé đi xem phim, fans nhanh chóng đoán được là rạp chiếu nào, đi qua nằm vùng, đến nỗi những tay săn ảnh của giới truyền thông cũng không bỏ qua, tìm cơ hội thu được tin tốt, đi qua nhìn thử.
Giản Văn và Tô Dư Phong sóng vai đi ra tới cửa rạp.
“Soái ca, anh có nhìn thấy người nào trông giống ảnh đế Giản không?”
Tô Dư Phong đeo kính râm đội tóc giả, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nhẫn lại không nhìn sang người bên cạnh.
“Không thấy.”
“À, vâng, cảm ơn.” Cô gái đi về phía trước một bước, định hỏi sang người khác.
Bỗng nhiên, cô dừng bước chân.
Buổi tối lại mang kính râm… Có thể nhìn rõ đường sao? Có quỷ!
“Giản Văn!” Cô gái hô to.
Giản Văn dừng lại theo phản xạ, hắn nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh chân, muốn rời khỏi nơi này. Tô Dư Phong không hiểu tại sao hành tung của bọn họ lại bị lộ, cũng chỉ nghĩ mau mau rời khỏi đây.
Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao, Giản Văn nắm lấy cổ tay Tô Dư Phong, kéo theo cậu chạy điên cuồng!
Cô gái hô tên Giản Văn hoàn toàn ngây người.
“Cái, tình huống gì thế này?!”
Cô chỉ hô tên Giản Văn thôi mà, sao lại lòi ra thêm một người nữa vậy?
Hơn nữa, hai người này lại còn bỏ trốn cùng nhau?!
Số lượng người xung quanh khá đông, Giản Văn kéo theo Tô Dư Phong rẽ trái lượn phải, mấy lần suýt làm rơi mất người, đi đến ngã tư thì vội vã gọi taxi.
Sau khi về đến nhà Tô Dư Phong nằm xụi lơ trêи ghế sofa. Cậu quệt từng vệt mồ hôi trêи trán, hiển nhiên là vừa rồi phải chạy rất mệt.
“Má ơi! Bọn họ làm thế nào mà phát hiện chúng ta đi xem phim được hay vậy?”
“Chúng ta đều đeo kính râm, đúng là rất kỳ lạ, bị hoài nghi cũng là chuyện bình thường.” Giản Văn xoa xoa ấn đường.
Giản Văn chỉ là không ngờ hắn dễ dàng bị người khác nhận ra như vậy, nếu là người qua đường thì căng lắm cũng chỉ thấy kì lạ, chẳng ai tò mò đến mức muốn nhìn chằm chằm hay lột kính râm xuống để xác minh…
“Đại ảnh đế, là do anh quá nổi tiếng đó.”
Tô Dư Phong ngán ngẩm lắc đầu, “Quá đáng sợ rồi! Cũng may là chúng ta chỉ xào cp, nếu không thì… chẳng biết về sau ai sẽ là người xui xẻo ở bên cạnh anh…”
Biểu cảm của Giản Văn cực kỳ vi diệu: “…..”
Tô Dư Phong xui xẻo bị lựa chọn chống cằm, vẫn cảm khái, “Giản Văn, nếu anh có đối tượng, thực sự phải giấu đến khi lui giới mới yên ổn được.”
Tuy Tô Dư Phong nhìn Giản Văn thấy anh tuấn tú đẹp trai, thỉnh thoảng cũng có cảm chút cảm giác mặt đỏ tim đập, nhưng đó chỉ là tình yêu dành cho cái đẹp mà thôi, giống như một cô gái được đứng gần một soái ca, mặt sẽ đỏ tim sẽ đập nhanh.
Tim Giản Văn như bị dao cắt ra từng mảnh, tí tách tí tách chảy từng giọt máu.
Tiểu Phong cảm thấy ở bên cạnh hắn thật xui xẻo…
Tiểu Phong chẳng có cảm giác gì với hắn…
“Tiểu Phong…” Giản Văn hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc. Hắn yên lặng chăm chú nhìn Tô Dư Phong, ánh mắt kiên định.
“Anh sẽ bảo vệ người anh thích thật tốt, sẽ không để người ấy bị tổn thương, mặc kệ người đó thích thứ gì anh cũng sẽ tìm mọi cách đưa đến tận tay cho người đó.”
Tô Dư Phong cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của Giản Văn, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.
Có cảm giác bọn họ không phải đang nói về chuyện đối tượng tương lai mà là Giản Văn đang hứa hẹn với cậu…
Tô Dư Phong đứng lên, mở tủ lạnh, lấy chai coca ra uống hai hớp. Nhất định là do mấy ngày gần đây xào cp nhiều quá, cảm giác bị sai!
“Coca không tốt, uống ít thôi.” Giản Văn nhắc nhở.
“Vâng.” Tô Dư Phong ngại ngùng cười.
Nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của Mặt Trời Nhỏ, Giản Văn dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì.
Được rồi, cứ từ từ, kiểu gì cũng sẽ có kết quả tốt…
Giản Văn thâm thúy liếc Tô Dư Phong một cái, bắt đầu tự lên kế hoạch tiếp tục tấn công.
…..
Chuyện Giản Văn tới rạp chiếu phim nhanh chóng bị phát tán trêи mạng, có cả ảnh chụp Giản Văn nắm tay một người con trai chạy như bay.
“Nhìn dáng người thật sự thấy rất giống ảnh đế Giản.”
“Kiểu tóc không giống, lại còn đeo kính râm, tối lửa tắt đèn, ánh sáng còn thiếu… Cũng không nhất định chắc chắn là ảnh đế Giản.”
“Khởi đầu chỉ dựa vào một bức ảnh, nội dung toàn là bịa đặt!”
Tuy cô gái kia lúc đó đã hô tên Giản Văn nhưng không có ghi âm lại, chỉ dựa vào bằng này ảnh chụp thì không thể đưa ra được kết luận gì.
Bởi vì ngụy trang đủ kín, chuyện này cũng không nháo quá lớn, rất nhanh liền bị lãng quên.
“Khi Gió Nổi Lên” là một bộ phim chất lượng, được marketing đầy đủ, nhanh chóng bạo, doanh thu phòng vé ngày một tăng cao. Đạo diễn vui vẻ ra mặt, chuẩn bị tổ chức tiệc mừng công.
Thời gian Tô Dư Phong xuất hiện tuy không dài nhưng diễn xuất thật sự không tồi, lớn lên cũng đẹp trai, có một lượng fans nhất định, chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 18 cũng bắt đầu có danh khí.
Mắt hủ tự động nhìn thấy người gay, fans cp của Giản Văn và Tô Dư Phong xem cảnh đại hiệp cứu tiểu thiếu gia tức khắc bị manh đến kêu ngao ngao.
“Tiểu thiếu gia và đại hiệp là một cặp quá đáng yêu, anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Tới xem cp phát đường! Hậu trường quay phim thân mật, khanh khanh ta ta ~”
“Hi hi hi, lúc ảnh đế Giản ôm eo Tiểu Phong đã nghĩ gì? Tôi bấn…”
Có vài fans cp còn lợi hại hơn, trực tiếp viết đồng nghiệp văn
(fanfiction):
Tiểu thiếu gia trắng trắng mềm mềm, ngồi trong phòng tối run bần bật. Bỗng nhiên cửa bị mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn đi tới.
Tiểu thiếu gia co rúm, rúc rúc vào trong góc.
“Ta, nhà ta có nhiều tiền, cha ta sẽ mang tiền tới chuộc ta, đừng làm tổn thương ta!”
Tiểu thiếu gia đáng thương, vì quá sợ hãi mà thanh âm run rẩy.
Đại hiệp bước tới gần, nắm lấy bờ vai của tiểu thiếu gia, mạnh mẽ ấn người lên giường.
“Tiền? Ta không cần, ta chỉ muốn ngươi…”
Thân thể tiểu thiếu gia run rẩy lợi hại hơn, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng, “Ta, ta là đàn ông, ngươi có thể dùng tiền đi tìm phụ nữ…”
“Nhưng ta là đoạn tụ, huống hồ những người ngoài kia ai cũng kém ngươi.”
Nội lực của đại hiệp khống chế rất tốt, phá nát tầng tầng lớp quần áo nhưng vẫn không làm cho tiểu thiếu gia bị thương.
Uyên ương quấn quít, điên đảo gối chăn…
Từng câu từng chữ tiếp theo vô cùng ái muội, không thể đọc nổi nữa…
Tô Dư Phong vốn chỉ định xem một chút về số lượng fans cp mới của mình, xem họ soi đường như thế nào, không ngờ rằng lại bị tận mắt nhìn thấy
tiểu, hoàng, thư của mình và Giản Văn…
“Cái này, những người này…” Từ cổ đến tai Tô Dư Phong đều đỏ bừng.
Giản Văn gọt xong trái cây, đặt lên bàn.
“Ăn chút trái cây đi.”
“A?” Tô Dư Phong ngơ ngác, nhìn đĩa trái cây mới tỉnh táo lại, “Cảm ơn anh, trông rất ngon.”
Giản Văn nhìn mặt Tô Dư Phong đỏ hơn bình thường, không khỏi nhíu mày.
“Em đang xem cái gì đó?”
“Không có gì.” Tô Dư Phong xấu hổ cười cười, đặt điện thoại sang một bên, cầm miếng táo lên ăn.
Cậu càng như vậy, Giản Văn càng buồn bực. Mặt đỏ thành như vậy, còn có thể không có gì?
Chẳng lẽ lại xem mấy người mà Tiểu Phong thần tượng…
Giản Văn nổi cơn ghen lồng lộn, cầm điện thoại ở bên cạnh lên, “Anh xem thử…”
“Đừng!” Tô Dư Phong muốn ngăn cản nhưng lại bị chậm một bước.
“Tô Dư Phong như một con búp bê vải…”
“Đừng đọc!” Tô Dư Phong che lỗ tai lại, biểu cảm sụp đổ.
*** Hết chương 13