Lục Quyện thong thả bước ra khỏi nhà bếp.
Thấy hắn ra rồi, Úc Ninh nhường chỗ cho hắn, "Vừa rồi tớ coi bài của cậu rồi, câu này cậu cũng bị nhầm này, làm lại thử xem."
Nhìn trái nhìn phải đều là đề thi, Tống Triệu xụ mặt.
Lục Quyện cười nói, "Ừm, được."
- -
Bữa ăn bất ngờ này vô cùng ấm cúng và hạnh phúc.
Bà ngoại dịu dàng nhìn ba đứa nhỏ, thoáng khựng lại khi ánh mắt rơi lên người Lục Quyện, nhưng rồi cũng không có biểu cảm gì bất thường.
Nhìn thấy Úc Ninh thỉnh thoảng lại quay sang thì thầm với Lục Quyện, bà nhỏ giọng nói với bà nội Lục, "Cảm ơn."
Bà nội Lục hơi sửng sốt, "Phải cảm ơn bà mới đúng."
"Âu cũng là do bọn nhỏ lựa chọn...người lớn chúng ta chỉ nên xem thôi, nếu tương lai có gặp khó khăn thì hẵng đưa tay giúp đỡ."
Bà ngoại mỉm cười, gật đầu.
Bà chưa bao giờ nghĩ đến việc cấm cản Úc Ninh, mong muốn lớn nhất của bà là đời này Úc Ninh có thể sống bình yên, hạnh phúc.
Về chuyện tình cảm của Úc Ninh, bà càng không can thiệp quá nhiều, bất kể là hiện tại hay tương lai, Úc Ninh đều không phải là một đứa trẻ, tuổi tinh thần của cậu dường như trưởng thành hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa, cậu sẽ biết bản thân cần gì và nên làm gì.
Có điều bà không ngờ, Lục Quyện sẽ thẳng thắn với bà trước.
Đứa bé Lục Quyện này...thực sự là...
Rất biết cách khiến người khác yên tâm.
-
Cấp ba thoáng qua như cơn gió.
Càng gần đến kỳ thi đại học, cuộc sống càng trở nên nhạt nhẽo, ai ai cũng cắm đầu vào bài vở. Ngay cả Úc Ninh thị lực 10/10 cũng đã phải đeo kính cận, chỉ có mỗi Lục Quyện thị lực tốt bẩm sinh, khiến Tống Triệu hâm mộ không thôi.
Hôm nay, Lục Vinh thay mặt ba mẹ tham gia buổi họp phụ huynh cuối cùng trước kỳ thi lớn của em trai.
"Cho anh gặp đứa bé ấy một lần cũng không được à?" Lục Vinh đóng vest đ ĩnh đạc, trông nổi bần bật giữa nhóm phụ huynh xung quanh, "Để xem xem rốt cuộc là ai mà có thể khiến em trai anh suy xét đến chuyện cả đời dù chưa ở bên nhau nào."
Lục Quyện sầm mặt, "Bớt nói giùm được không?"
"Sao vậy ta? En chỉ biết đối tốt với người ngoài thôi ấy?" Lục Vinh lạnh mặt đi bên cạnh Lục Quyện, nhưng những lời anh nói ra nom chẳng khớp với khí chất bá đạo tổng tài của mình chút nào.
Ngay lúc Lục Quyện định rầy anh, Úc Ninh ôm sách đứng ở cửa phòng nhìn thấy hắn thì vẫy tay, vội vàng chạy tới: "Cậu đi đâu thế? Tớ vừa đến lớp tìm cậu, chốc nữa có về kí túc xá không?"
"Có, họp phụ huynh có liên quan gì đến chúng ta đâu." Lục Quyện ngả người về phía Úc Ninh, cầm lấy sách trong tay cậu, "Cái gì đây? Không cần nữa à?"
"Đàn em lớp dưới hỏi mượn tớ, dù gì cũng không xài nữa nên định mang cho em ấy."
Lục Quyện hỏi, "Lại là thằng nhóc lớp 11 hay đến tìm cậu? Cái thằng chơi bóng rổ được được đấy hả?"
Úc Ninh im ru, nghe thấy trong lời của hắn đầy mùi giấm, cậu bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu, huých nhẹ vai vào cánh tay hắn, "Đúng rồi, em ấy từng chơi bóng rổ với cậu đấy thôi, cậu còn chê người ta chơi tệ cơ."
Trở lại mấy tuần trước, Úc Ninh có quen biết với một đàn em lớp 11. Cơ duyên bắt nguồn từ một trận bóng rổ, quả bóng của cậu nhóc vô tình va vào chân Úc Ninh, cậu học sinh ấy áy náy không thôi, sau giờ học chủ động mua nước đến xin lỗi đàn anh.
Chẳng khéo lại bị Lục Quyện bắt gặp.
Khi ấy vẫn còn khá tốt.
Có vẻ đàn em ấy biết Úc Ninh từ trước, từ sau lần đó thường ghé sang lớp Úc Ninh tìm cậu, thật ra cũng không có chuyện gì khác, cậu nhóc muốn mượn Úc Ninh một số tài liệu học tập.
Úc Ninh đối xử với mọi người đều như nhau, ai muốn mượn thì cậu cũng hoan hỉ cho.
Nhưng tối nào Lục Quyện cũng chạm mặt thằng nhóc ấy khi đang đợi Úc Ninh, chưa kể nhóc cũng khá ngon giai, thế là Lục Quyện bắt đầu ghen ngầm.
Lục Quyện và Úc NInh chưa chính thức ở bên nhau, dù cho hành vi ngày thường có thân mật cỡ nào thì hắn cũng không có tư cách bảo Úc Ninh giữ khoảng cách với người khác, cũng không thể đi dằn mặt đối phương.
Bẵng đi hai năm, tính cách của hắn đã dễ chịu hơn phần nào, cũng biết thế nào là nhẫn nhịn nhún nhường.
Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, mọi cảm xúc đều viết trên mặt.
Một tối nọ, hắn theo Úc Ninh về kí túc xá như thường lệ, khuôn mặt xụ thành một đống, Úc Ninh khó mà không chú ý bèn nhịn cười hỏi, "Sao lại mất hứng rồi?"
Lục Quyện chỉ cụp mắt không nói gì.
Úc Ninh không nỡ, nắm cổ tay hắn, "Cậu không thích tớ nói chuyện với đàn em hả?"
Thật ra không cần hỏi, trong lòng Úc Ninh đã có đáp án.
Dẫu cho cả hai chưa từng ngỏ lời với nhau, nhưng lòng ai nấy đều đã sáng tỏ.
Lục Quyện tự mình rầu rĩ một lúc rồi mới khẽ ừ một tiếng, trông chẳng khác nào một đứa nhỏ giận lẫy.
Đôi khi Úc Ninh cũng cảm thấy Lục Quyện quá trẻ con.
Nhưng cũng thật đáng yêu khiến cậu không thể ngừng trêu ghẹo hắn.
"Vậy thì không nói nữa nhé?" Úc Ninh kéo tay hắn cùng đi về kí túc xá, ngập ngừng hỏi.
Lục Quyện nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, "Thôi khỏi."
"Tôi vô danh vô phận, cô đơn lẻ bóng, lẻ loi hiu quạnh...." Lục Quyện bỗng lẩm nhẩm.
Úc Ninh: "......"
"Chẳng phải chính cậu nói sau khi thi đại học thì sẽ ở bên nhau hay sao?"
Thật ra điều này không phải do Lục Quyện chính miệng nói với cậu, mà là bà ngoại nóng lòng bật mí.
Úc Ninh hoàn toàn không biết chuyện Lục Quyện tranh thủ nói chuyện riêng với bà ngoại vào sinh nhật hôm đó, mãi đến nửa cuối cấp ba, bà mới thủ thỉ cho cậu nghe.
Úc Ninh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý rằng họ sẽ ngay lập tức tách ra sau kỳ tuyển sinh đại học, âm thầm trân trọng từng phút giây được ở bên cạnh hắn chứ chưa bao giờ trông mong vào một mai tươi đẹp.
Vậy mà theo lời bà ngoại nói, Lục Quyện đã bắt đầu suy tính rất kỹ tương lai của hai đứa.
Dẫu cho đến tận bây giờ hắn vẫn không biết sau này mình muốn làm nghề gì, nhưng trong tương lai của hắn luôn có mặt Úc Ninh.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh bất đắc dĩ cười với Lục Quyện: "Tối nay cậu có muốn ở lại phòng tớ không?"
Đôi mắt Lục Quyện tức thì sáng rỡ.
Tuy nằm chung giường nhưng cả hai cũng không kích động mà làm gì nhau, việc thân mật nhất có lẽ là Lục Quyện thường ôm Úc Ninh chặt cứng trong lòng khi say giấc, nhưng đối với họ, đây đã là niềm an ủi lớn nhất sau những ngày vùi đầu vào sách vở.
Kết quả là ngày hôm sau, Úc Ninh nghe được các bạn trong lớp xì xào, "con dâu nuôi từ bé" lúc nào cũng như hình với bóng với cậu đang giằng co với ai đó ở sân thể dục.
Lưu truyền trong nội bộ lớp Úc Ninh, Lục Quyện chính là "con dâu nuôi từ bé" điển hình, dù Lục Quyện chẳng mấy ưa cái tên này, song lại hành động rất hăng hái.
Chuyện cũng đơn giản, chả là lớp Lục Quyện độc chiếm sân bóng rổ trong giờ thể dục, nhưng giữa chừng lại nhảy ra bên khác muốn cướp.
Trùng hợp làm sao, cậu nhóc lớp 11 nọ cũng là một trong số những người đang cố gắng giành sân bóng rổ ấy.
Lúc Úc Ninh xuống xem náo nhiệt, hai bên đã bắt đầu một trận đấu bóng kịch tính.
Lục Quyện vốn không định nhúng tay vào chuyện này bởi dạo này hắn lo học đến hết hơi, nhưng ai bảo thằng nhóc đấy cũng ở đây làm chi?
Khả năng vận động của Lục Quyện quả thật rất tốt, mặc cho gần đây hắn dồn hết sự chú ý lên việc học, khi ra sân vẫn xuất sắc như trước.
Trong tiếng thét chói tai, Úc Ninh thấy Lục Quyện ném một cú ba điểm.
Sau đó như thể tâm linh tương thông, hắn bỗng nhìn sang.
Trận này, lớp đàn em toàn bại.
- -
Úc Ninh ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung: "Chính là cậu nhóc bị cậu nghiền ép đó."
Sắc mặt Lục Quyện bỗng dưng khá khẩm hơn hẳn, "OK, chốc nữa tôi đi đưa thay cậu."
Úc Ninh tìm hắn cũng vì lí do này, cậu không muốn tiếp xúc với cậu nhóc ấy quá nhiều, chung quy vì sợ Lục Quyện lại không vui.
Nhìn hai người làm như không có ai ở xung quanh, Lục Vinh bất đắc dĩ ho khan, "Không giới thiệu một chút sao?"
Lúc này Úc Ninh mới để ý đến Lục Vinh ở bên cạnh Lục Quyện.
Tuy trên mặt Lục Vinh tỏ rõ "tôi là tổng tài bá đạo nè", nhưng khí chất khi ấy vẫn chưa được mài dũa, hiện ra vài phần non trẻ.
Úc Ninh nhận ra ngay, đây là anh trai Lục Quyện.
Nhưng đột ngột gặp người nhà Lục Quyện, thêm cả việc cậu vô tình ngó lơ anh khiến cả ba rơi vào tình huống xấu hổ, vành tai Úc Ninh đỏ bừng, lí nhí gọi, "Anh Lục ạ."
Lục Vinh gật đầu, anh còn chưa kịp nói gì thì Lục Quyện đã thúc giục: "Đây là anh trai tôi, không cần quan tâm. Sắp đến giờ họp rồi anh còn đứng đây làm gì?"
Lục Quyện không hề kiêng dè khi nói chuyện với Lục Vinh, hiển nhiên mối quan hệ giữa hai người thực ra rất tốt.
Lục Vinh còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Lục Quyện đẩy về phía lớp học, anh quay người lại trông thấy đứa em trai thúi nhà mình vẫy tay chào Úc Ninh, bèn thở dài, "Cái đồ có hiếu với trai."
"Ừ." Lục Quyện không ngần ngại mà đồng ý với lời anh.
Lục Vinh bất đắc dĩ bật cười.
Sau buổi họp phụ huynh, bầu không khí trong lớp lại càng thêm căng thẳng, trên bảng đen viết rõ thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học, hành lang không một bóng người sau giờ tan trường, tầng dưới náo nhiệt bấy nhiêu thì tầng trên yên tĩnh bấy nhiêu. Không làm xong bài thi, giải hết câu hỏi thì không ai muốn về, cho đến tận khuya lơ khuya lắc.
Hết thảy đều thể hiện rõ kỳ thi đại học đang cách họ rất gần.
Nhưng khi ngày thi thực sự đến, dường như cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, quậy tới bến trong lớp, giáo viên cũng du di cho qua.
Úc Ninh là người lo lắng nhất về kết quả của Tống Triệu và Lục Quyện, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Bước vào phòng thi, Úc Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ý thức được mọi chuyện dường như sắp sửa khép lại.
Cậu luôn cảm thấy những ngày qua đều là mộng ảo, mơ màng sinh ra vô số suy nghĩ kỳ lạ, giống như cậu và Lục Quyện không hề quen biết nhau, chỉ có cậu và Tống Triệu nương tựa vào nhau như cũ, bà ngoại vẫn phải vất vả mỗi ngày, trên tay cậu đầy vết thương vụn,...
Sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, Úc Ninh lau mồ hôi trên lòng bàn tay và bước ra khỏi phòng thi.
Lục Quyện đứng ở cửa phòng thi, nhìn thấy cậu thì mỉm cười nói: "Đi thôi, bà ngoại và bà nội đang đợi chúng ta."
Úc Ninh nghiêng đầu nhìn hắn.
Vì không có thời gian, tóc Lục Quyện đã dài ra nhiều, gần như che mất đôi mắt hắn, ngũ quan sắc bén hơn lần đầu họ gặp nhau, ánh mắt tràn ngập sức sống.
Có lẽ cảm nhận được Úc Ninh đang nhìn mình, Lục Quyện quay đầu lại, trong mắt hắn chứa đầy ánh sáng và ảnh ngược của Úc Ninh.
"Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế? Đẹp trai quá à?" Lục Quyện nhướng mày.
Úc Ninh ngơ ngác một lúc, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Không đâu."
Chỉ là cảm thấy, dường như không phải mộng ảo.
Nhác thấy Lục Quyện lại chuẩn bị giận lẫy, Úc Ninh vội bổ sung, "Cậu là đẹp trai nhất."
Lúc này Lục Quyện mới hào hứng, nắm tay cậu cùng nhau đi ra cổng trường.
Bà nội Lục và bà ngoại Úc Ninh đứng tựa vào nhau nói chuyện, thấy hai cháu đi ra thì vẫy vẫy tay.
Úc Ninh chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lục Quyện kéo tay chạy đến như bay.
Trước cổng trường giờ này toàn là phụ huynh và học sinh, người mếu người cười.
Tống Triệu cũng nhanh nhẹn lao ra, nhào vào lòng mẹ.
Tôn Lật ra ngoài sớm hơn Úc Ninh bọn họ, lúc này cậu chàng đang ngồi dưới bóng cây nhìn người qua lại.
Lại nói, Tôn Lật là người tham gia kỳ thi với tâm thái nhẹ nhàng nhất trong số họ, bởi Tôn Lật đã ký hợp đồng với một đội tuyển chuyên nghiệp và đi đánh giải L0L vào đầu kỳ hai năm ngoái, cách đây không lâu cậu chàng dần chuyển sang chơi PUBG.
Lần này đi thi chỉ là hình thức, đậu hay không đậu đều không tiếp tục học lên.
Trước khi có kết quả tuyển sinh, Lục Vinh hào phóng vung tiền mời Úc Ninh, Lục Quyện và Tống Triệu đi du lịch nước ngoài.
Mới đầu Tống Triệu không chịu đi, cậu nói không muốn làm kỳ đà cản mũi, nhưng Lục Vinh càng lo lắng hơn, anh sợ em trai mất khống chế làm ra chuyện không nên làm, dù sao Úc Ninh vẫn còn nhỏ quá. Thế là, anh buộc phải dụ dỗ Tống Triệu đi cho bằng được.
Vì thế, Lục Vinh bóng gió với Tống Triệu rằng anh sẽ chọn ra mười anh trai cao to làm quà trưởng thành cho cậu sau chuyến đi.
Cùng ngày có kết quả thi đại học là ngày ba người về nước.
Tống Triệu là người khẩn trương nhất, từ khi rời sân bay cậu vẫn luôn lẩm bẩm: "Mười mãnh 1 của tao đang đợi tao rồi sao? Sốt ruột vãi."
Úc Ninh: "......"
Úc Ninh bị Lục Quyện nắm tay, chỉ có thể dùng một tay cầm điện thoại, "Tao nhớ mã số của mày rồi."
Tống Triệu lập tức bật dậy, úp điện thoại của cậu lại: "Đừng đừng đừng! Bây giờ tao không muốn xem! Để tao chiêm ngưỡng mấy oppa của tao trước đi mà!"
Úc Ninh lắc đầu, Lục Quyện lập tức hùa vào, "Bây giờ mà không xem thì mười oppa sẽ biến mất đó."
Tống Triệu: "......"
Nhưng cuối cùng họ vẫn không xem ở ngoài đường.
Cả ba quay về nhà họ Lục trước.
Trước hết tra kết quả của Úc Ninh, không xê dịch mấy so với dự đoán của cậu.
Sau đó là Tống Triệu, phát huy bình thường, nằm ở ngưỡng điểm sàn của trường đại học cậu chàng muốn đăng kí.
Cuối cùng là Lục Quyện.
Khi tra thành tích của Lục Quyện, Úc Ninh bị hắn ôm vào lòng.
Tống Triệu không nỡ nhìn thẳng.
Trời ngó xuống mà coi chuyến du lịch này cậu đã phải trải qua những thảm kịch gì!
Hai cái tên này chính thức yêu nhau! Đã thế còn để cậu bắt gặp cảnh họ hôn nhau giữa hành lang khách sạn! Quá là thảm!
Tống Triệu càng nghĩ càng tức, lập tức gửi ngay một tin nhắn Wechat cho anh Lục.
- Mười oppa của em có thể deal lên gấp đôi không anh?
Lục Quyện thong thả vỗ vai Úc Ninh, "Tra được không?"
"Không được."
Không biết có phải do quá tải hay không, trang web bỗng nhiên bị sập.
Lục Quyện bật cười, nắm lấy cổ tay Úc Ninh, cúi đầu hôn lên, "Đừng run nữa."
Úc Ninh trừng mắt liếc hắn, tiện đá hắn một cái, "Anh này phiền quá, đừng nói nữa."
Vừa mới dứt lời, trang web cuối cùng cũng tải được.
Úc Ninh cúi đầu nhìn, lập tức ôm chầm lấy Lục Quyện, "Thi tốt lắm!!!"
"Quyện Quyện giỏi nhất!"
Lục Quyện nhướng mày nhìn thành quả của mình, ôm người vào lòng, hôn lên đ ỉnh đầu của Úc Ninh, không hề ngượng ngùng nhận lấy lời khen ngợi từ người yêu.
Có thể nói hắn phát huy khá ổn định, kể từ đầu năm lớp 12, kết quả kỳ thi tháng của hắn đều tiến bộ đều đặn, thi không tốt mới là bất thường.
Tống Triệu ngồi xổm trong góc sofa, cúi đầu ngắm bức ảnh mãnh 1 mà anh Lục gửi cho.
Thôi thì cũng được an ủi đôi chút.
Còn một thời gian nữa mới bắt đầu đi học, Úc Ninh cũng không ép Lục Quyện phải coi trước cái này cái kia.
Hai người có lúc rảnh rang, được Tôn Lật kéo chơi PUBG.
Úc Ninh từ trước đến nay không mấy hứng thú với game, nhưng Lục Quyện mỗi ngày đều vọc game trên điện thoại, lại còn thường xuyên trốn học đi net.
Tôn Lật cứ rảnh thì sẽ kéo hắn đánh duo.
Chiến đội của Tôn Lật đã đăng kí cho cậu chàng một phòng phát sóng trực tiếp, vì cậu thường rủ Lục Quyện duo, đôi lúc có cả Úc Ninh nên hầu như khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều biết Lục Quyện và Úc Ninh.
Đặc biệt là Lục Quyện, chất giọng hắn hay nhưng khá kiệm lời, quan trọng nhất là hắn đánh rất tốt.
Tôn Lật chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, không ngừng nịnh nọt, "Đẹp trai, rất đẹp trai, hot boy trường cấp ba của tụi tôi mà lị, người còn lại cũng thuộc dạng có sắc trong trường đấy."
Lục Quyện không phản ứng lại, Úc Ninh dựa vào người hắn cười cười.
Trong lúc cậu chàng mải tám chuyện, kar98 của Lục Quyện đã nhắm trúng mục tiêu và hạ gục nó.
Tôn Lật tặc lưỡi: "Anh trai ơi em bảo này, anh thật sự không muốn đến đội đứa em này thử xem sao?"
Cậu chàng không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần, trước chỉ để cà rỡn cho vui, chứ Lục Quyện đậu hẳn vào trường đại học top đầu, từ bỏ việc học để theo đuổi sự nghiệp ngay là điều hết sức lãng phí, nhưng dạo này giám đốc chiến đội cứ liên tục tìm cậu bóng gió, cậu chàng đành tiếp tục thử xem sao.
Lục Quyện ừ một tiếng, "Không tới."
Thật ra thái độ của Lục Quyện vẫn luôn rất kiên quyết.
Tôn Lật thở dài, "Thôi đành, tôi hỏi thế thôi."
Sau khi hai người chơi xong, Úc Ninh ngập ngừng nói: "Muốn thì có thể thử."
Lục Quyện buông chuột ra, "Anh không đi, không có ý định đó."
Thành thật thì không phải hắn hoàn toàn không manh nha chút ý định nào.
Dường như hắn sinh ra đã hợp với chơi game.
Đúng như Tôn Lật nói, Lục Quyện thích hợp với thi đấu chuyên nghiệp, hắn có thiên phú ở mảng này hơn bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào khác, như thể ông trời đã dọn sẵn bát cơm này mời xơi.
Nhưng Lục Quyện càng không muốn từ bỏ cơ hội cùng Úc Ninh tiếp tục học lên.
Phải khó khăn và vất vả lắm hắn mới đậu đại học.
Úc Ninh thu hết toàn bộ biểu cảm của hắn vào đáy mắt, cười khẽ, "Được."
"Dù sao anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ, thi đậu đại học không có nghĩa là tất cả đều xoay quanh việc học, nếu anh yêu thích chuyện gì đó, hãy thử nỗ lực."
Úc Ninh nói xong, thật ra chính cậu cũng có chút mông lung, bởi cậu thậm chí còn chưa mường tượng ra tương lai mình sẽ thế nào. Vốn dĩ cậu chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình, nhưng chỉ mới giờ này, mong muốn ấy đã thực hiện xong mất rồi.
Lục Quyện hừ một tiếng, ôm eo hôn lên má cậu, "Tối nay em về à?"
Úc Ninh sửng sốt, vành tai đỏ ửng, "Về chứ."
Lục Quyện không biết ngại là gì cả.
Tuy đến bây giờ cả hai cũng mới chỉ giúp nhau bằng tay, nhưng tuổi trẻ thì sung mãn, hễ ở cạnh nhau lâu sẽ rất dễ bén lửa.
Lục Quyện thở dài, "Ừm, lát nữa anh đưa em về, để anh hôn em một chút đã."
Úc Ninh: "......"
Úc Ninh chưa kịp phản đối, Lục Quyện đã hôn lên môi cậu.
Đang ngơ ngác, máy tính bỗng nhiên vang lên mấy tiếng bíp.
Đó là lời nhắc tin nhắn Steam.
- Xin chào Lục Quyện, tôi là Giang Lâu, đội trưởng chiến đội TVT.
Nhưng lúc này không ai để ý đến nó.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới song song kết thúc ~ bọn họ sẽ ổn thôi ~ chương sau bắt đầu nói về CP phụ ~