Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 122

Sở An Nhan chưa kịp xách tay nải chạy tới cửa, thì đã thấy Lăng Giang đứng ở trước cửa.

Hai người mặt đối mặt, Sở An Nhan ngây ra vài giây, chú ý tới tầm mắt Lăng Giang đang dừng trên tay nải. Sở An Nhan vội vàng giấu nó ra đằng sau.

“ Công chúa muốn chạy? ”

Trong lòng Sở An Nhan hoảng luôn, hiện tại nàng đụng trúng điểm mấu chốt của Lăng Giang nhất. Lúc này nàng cảm giác được Lăng Giang sắp bùng nổ rồi.

“ Huynh nghe ta giải thích, ta không hề muốn chạy, ta chỉ muốn tới chỗ Nguyên Doanh Doanh ở mấy ngày, thật sự đấy! ”

Lăng Giang làm sao chịu nghe lời giải thích, dồn nàng tới góc tường, khóa lại trong phạm vi của hắn.

“ Công chúa cướp mất trái tim này của bổn quân rồi mà còn muốn chạy sao? ”

Lăng Giang bất chấp một đường mỏi mệt, giơ tay bế Sở An Nhan lên, đi nhanh về phía giường.

“ Đệch! Lăng Giang hiện tại ngươi không thể! Ta đang mang thai! ”

Lăng Giang nghe thấy những lời cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó vẫn đặt Sở An Nhan lên giường, đôi mắt đào hoa lộ không có cảm xúc, “ Của ai? ”

Lúc này Sở An Nhan thật sự nổi giận “ Của ai? Huynh lại hỏi ta là của ai? Ha ha, ta cũng không biết là của tên chó nào! ”

Đáy mắt Lăng Giang lăng lệ, cúi người mang theo sự trừng phạt mà hôn Sở An Nhan, “ Tên nam nhân khốn nạn kia là ai? Nói cho ta biết. Ta đi giết hắn, nàng chỉ có thể là của ta ”

Advertisement

“ Xa cuối chân trời gần ngay trước mắt, huynh giết bản thân đi, ta nhìn! ”

Tên chó Lăng Giang này dám nghĩ tới chuyện nàng gian díu với người khác. Người khác nghe thấy mình có con không phải nên vui vẻ sao? Hắn lại đi hỏi là của ai!

Cũng không biết tên chó nào lúc trước mỗi ngày đều quấn lấy nàng.

Đáy mắt Lăng Giang đầy kinh ngạc, có chút không thể tin tưởng duỗi tay sờ bụng Sở An Nhan, “ ….. Ta? ”

“ Không phải của huynh thì là của ai? Là ai mấy ngày trước cứ quấn lấy ta? Chẳng phải huynh muốn ta mang thai để giữ ta lại à? Hiện tại được như ý nguyện, huynh còn nghi ngờ ta? Đứa nhỏ này không cần nữa! ”

Sở An Nhan nói xong lời này, thần sắc Lăng Giang từ kinh ngạc biến thành vui sướng, sau đó lâm vào trầm tư.

Sở An Nhan đợi một lúc mới thấy hắn mở miệng, “ Ta không hề muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc nàng, mấy ngày trước đều là ta cầm lòng không đậu. Ta không biết một tháng sau chúng ta sẽ lấy dáng vẻ gì gặp nhau…… Thật xin lỗi An An, ta sai rồi ”

Thái độ nhận sai của Lăng Giang quá thành khẩn, mỗi lần đều có thể khiến Sở An Nhan trúng chiêu.

“ Đến lúc đó nàng có hài tử có phải không cần ta nữa không? Nếu như vậy thì không chúng ta vẫn không nên có con ”. Hiện tại Lăng Giang vẫn lo lắng sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ lấy hết sự chú ý của Sở An Nhan, đến lúc đó sẽ thích hắn ít hơn.

Hiện tại Lăng Giang tủi thân với dáng vẻ vừa rồi muốn nuốt sống nàng quá khác biệt rồi. Khiến cho Sở An Nhan cảm thấy có chút buồn cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

“ Yên tâm, sẽ không đâu, ta muốn sinh đứa nhỏ này ”. Nực cười, Sở An Nhan còn tính dựa vào đứa nhỏ này để hạn chế Lăng Giang một chút, sao lại có thể bỏ.

Lăng Giang thật đúng là không sợ có một ngày bản thân chết vì túng dục quá độ à?

Thôi vậy, người ta là nam chính cuốn tiểu thuyết, nên không cần lo lắng, nhưng nàng sợ nàng trụ không được.

Trở về Đại Lăng quốc, mỗi Sở An Nhan an tâm tâm dưỡng thai đợi gả, hôn kỳ vốn đã chuẩn bị hết từ trước. Vốn dĩ Sở An Nhan cho rằng mình sẽ rất bận, nhưng Lăng Giang đã sớm bố trí đâu vào đấy.

Nàng ở trong hoàng cung trôi qua tháng ngày thư thái.

Sở An Nhan đang thảnh thơi ăn tổ yến, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

“ Hồng Tô, bên ngoài sao vậy?  ”

“ Công chúa, bên ngoài có người tự xưng là Mộ Uyển Nhi nói muốn gặp người, nói là muốn vạch trần bộ mặt thật của Lăng Giang. Chúng ta thấy nàng ta có chút điên điên khùng khùng nên ngăn ở ngoài ”

“ Mộ Uyển Nhi? Trắc phi trước kia của Lăng Giang? ”

“ Công chúa, sao người biết? ”

“ Thật sự là nàng ta ”. Sở An Nhan nhớ tới chuyện ngày trước liền thấy không thoải mái, đứng dậy sửa sang y phục, “ Gặp, vừa lúc ta đang nhàm chán ”

Mộ Uyển Nhi thật vất vả mới tiến vào được, nàng ta nghe nói công chúa Sở quốc lấy danh nghĩa hòa thân  gả tới đây, nàng không cam lòng.

Lăng Giang đối xử với nàng ta như vậy, nàng muốn xé toạc bộ mặt thật của hắn, không thể để người khác lầm đường lạc lối.

Khi Mộ Uyển Nhi nhìn thấy Sở An Nhan, trong nháy mắt có chút kinh ngạc. Bởi vì đôi mắt kia thật sự quá giống con hồ ly tinh lúc trước Lăng Giang dẫn về.

Mộ Uyển Nhi thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, còn may kịp thời ngăn miệng lại, hành lễ với Sở An Nhan, “ Công chúa, người nhất định không thể gả cho Lăng Giang! Hắn là kẻ phụ bạc, lúc trước hắn cưới ta về không được bao lâu lại đuổi ra đi. Hắn còn vì một con hồ ly tinh mà đánh ta! Công chúa ngàn vạn lần không thể giống ta, giống ta mù quáng yêu hắn. Nam nhân này ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, công chúa đừng để hắn lừa! Thứ hắn muốn chẳng qua là thế lực của Sở quốc! ”

Sở An Nhan nhướng mày, không nghĩ tới Mộ Uyển Nhi đến đây để  khuyên nàng, rốt cuộc bản tính vẫn không xấu, chỉ là bị Lăng Giang phụ tấm lòng.

“ Những chuyện này ta đều biết, ngươi mau đứng lên đi. Ngươi chẳng qua là yêu sai người, đừng đặt hết tấm chân tình vào Lăng Giang, ta thấy không đáng. Thiên hạ có rất nhiều nam nhân tốt. Cho dù không có, chúng ta vẫn có thể sống tốt. Ai bảo chỉ có nam nhân mới có thể gâu dựng sự nghiệp? Giống như ta này, dù không có Lăng Giang thì ta vẫn sống rất tốt. Về sau hoan nghênh tới tìm ta chơi! Sản nghiệp ở Sở quốc của ta hoan nghênh ngươi bước vào! Hồng Tô, đưa vị Mộ tiểu thư này về ”

Đột nhiên Sở An Nhan cảm thấy Mộ Uyển Nhi không tệ, khuyên bảo cũng đã khuyên bảo, nàng ta hiểu hay không thì nàng không biết.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, bản thân nói ra lời này với Mộ Uyển Nhi. Vậy mà lại khiến nàng ta tới Sở quốc, hơn nữa nàng còn đả động được vào trái tim tên ế vạn năm Thẩm Tử Sâm.

Sở An Nhan trở về trong phòng, phát hiện Lăng Giang đang ngồi ở đó.

Hiện tại bụng Sở An Nhan chưa lộ, nhưng Lăng Giang chỉ dám bế nàng lên đùi.

“ Vừa mới nàng gặp Mộ Uyển Nhi? Nàng ta không làm gì nàng chứ? ”

“ Không hề, nhưng lại nói xấu huynh. Lăng Giang lại phụ lòng cô nương tốt như vậy. Lại còn đánh nàng ta nữa, thật sự là  vậy tốt tiểu cô nương đã bị biết thương hương tiếc ngọc ”

Một tay Sở An Nhan ôm lấy cổ Lăng Giang, một tay khác vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi giọt lệ ở đuôi mắt hắn.

“ Ừ, An An dạy bảo đúng, về sau nhất định sẽ thương nàng gấp bội. Vừa rồi An An nói là dù không có ta cũng có thể sống tốt, nhưng ta lại không thể. không có công chúa, ta không thể sống được ”. Lăng Giang cực kỳ dịu dàng hôn lên môi Sở An Nhan, như ước gì muốn đem nàng khảm vào trong xương cốt.

“ Lừa người, lúc trước huynh không phải vẫn sống tốt sao? ”

“ Bởi vì ta muốn chờ nàng trở về. Đường Trạch sớm đã nói với ta là nàng chưa chết. Cho nên mấy năm nay ta vẫn luôn tìm nàng ”

“ Đường Trạch, tên phản đồ này! Ta nhất định phải tính sổ với hắn ta! ”. Sở An Nhan quả thực không nghĩ tới nàng bị lộ sớm như vậy, nàng nhất định phải tìm Nguyên Doanh Doanh, để nàng ta giúp nàng dạy cho hắn bài học!

Đang tự nhủ với bản thân, ngón tay Lăng Giang đã đẩy váy nàng ra, “ Này! Huynh muốn làm gì? ”

“ Ta đã hỏi thái y, bốn tháng là có thể ”

….
Bình Luận (0)
Comment