Chương 15:
Sở An Nhan kinh ngạc trong chớp mắt, nàng vừa mới còn tưởng rằng nha hoàn kia là kêu nàng.
Không nghĩ tới nàng ta là trả lời người trong xe.
Nàng nhớ rõ Sở quốc tổng cộng có hai vị công chúa, một vị là nữ nhi do đương triều hoàng hậu sinh, hiệu Lạc An, cũng chính là nàng.
Một vị khác là do một cung nữ sinh, hiệu Thanh Bình, tên Sở An Ninh.
Trong nguyên tác cũng chính là......!Nữ chủ!
Nàng @#*, hôm nay nàng cũng quá đen đủi rồi!
Nha hoàn bồi tội xong trở lại trong xe, để lại Sở An Nhan ở đây khiếp sợ.
Sở An Nhan đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, một trận gió thổi qua, vén lên mành xe ngựa, Sở An Nhan tựa hồ thấy một thân ảnh màu trắng trong xe ngựa.
Còn may, nữ chủ không nhận ra nàng.
" Uông ô! "
Tiểu cẩu tử trong lòng ngực sủa một tiếng kéo Sở An Nhan hồi thần.
Sở An Nhan khom người đem tiểu cẩu đặt xuống, tiểu cẩu lớn lên thực ngoan, da lông được chủ nhân cắt tỉa tỉ mỉ, hẳn là sợ mùa hè nóng, thoạt nhìn giống chủ nhân nó.
Tiểu cẩu chân chạm đất, phe phẩy cái đuôi vây quanh Sở An Nhan sủa một hồi, còn cọ vào chân Sở An Nhan vài cái, lúc này mới chạy đi.
Thật là một tiểu cẩu thông minh, Sở An Nhan nhìn tiểu cẩu rời đi, suy nghĩ có chút bay xa.
Đúng rồi, Lăng Giang!
Sở An Nhan sốt ruột xoay người, sợ Lăng Giang lại bỏ chạy.
Trên chân một trận đau đớn khiến nàng có chút lảo đảo, lúc này mới ý thức được nàng bị treo chân rồi.
Sở An Nhan sợ Lăng Giang chạy, bàn tay gắt gao bắt lấy tay hắn, đồng thời mượn lực để chính mình không ngã xuống.
" Còn may lần này không để ngươi chạy mất ".
Sở An Nhan từ đáy lòng cảm thán một hồi.
Con ngươi Lăng Giang khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Sở An Nhan mang một loại quái dị.
Sở An Nhan ban nãy, hắn chưa từng thấy qua.
Nguyện ý đi cứu một con cẩu tử, không màng mạng sống.
Thậm chí nói sinh mạng bình đẳng.
Xem ra đáy lòng Sở An Nhan vẫn là người thiện lương, trước kia hắn căn bản không thể đem hai từ này đặt bên cạnh nàng.
Nàng vì cứu một tiểu cẩu mới bị thương, lần này Lăng Giang cũng không có đẩy tay Sở An Nhan ra, mà tùy ý để nàng túm.
Thậm chí còn ngầm dùng lực, để nàng không bị té ngã.
Bất quá, Sở An Nhan vẫn là quá ngu.
" Lăng Giang, chúng ta hồi phủ công chúa được không? ".
Đáy lòng Sở An Nhan muốn đem Lăng Giang lừa trở về, sau đó không bao giờ để hắn ra ngoài nữa.
" Ngài còn có thể đi? ".
Lăng Giang nhướng mày, lãnh đạm nhìn Sở An Nhan.
Ở trong mắt Sở An Nhan, cảm thấy hắn là đang trào phúng nàng.
Trào phúng thì trào phúng, chỉ cần đem hắn bắt về phủ công chúa, hết thảy đều được.
" Hẳn là có thể đi ".
Vì muốn đem Lăng Giang tống khứ về phủ công chúa, Sở An Nhan cũng lao lực hết sức, còn không phải chỉ là đi thôi à, vẫn có thể hồi phủ công chúa.
Sở An Nhan nương nhờ lực của Lăng Giang, dùng một chân nhảy lên hai bước.
" Ta có thể trở về, bất quá phiền toái ngươi để ta mượn cánh tay đỡ ta một chút ".
Sở An Nhan cúi đầu không dám nhìn Lăng Giang.
Nàng yêu cầu cũng có điểm quá đáng, không biết Lăng Giang đáp ứng hay không.
Nếu là không đáp ứng, nàng liền bám lấy hắn không buông, chờ Hồng Tô dẫn người đến đây tìm nàng, sau đó lại đem Lăng Giang trói về.
Tóm lại, tay đã bắt được vịt thì tuyệt không thể để nó chạy, muốn chạy cũng phải chờ nàng kiếm đủ thiện ý.
Tính toán nhỏ trong đầu Sở An Nhan vang lên, lại không nghĩ rằng Lăng Giang hơi ngồi xổm xuống.
" Đi lên "
" Đi...!Đi đâu? ".
Sở An Nhan có chút mê man ngẩng đầu nhìn Lăng Giang.
" Ta cõng ngài trở về ".
Thần sắc Lăng Giang có chút không kiên nhẫn, nếu không phải thấy Sở An Nhan cứu tiểu cẩu kia, hắn mới không thèm.
" A! ".
Sở An Nhan đột nhiên giật nảy lùi lại, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Lăng......!Lăng Giang thế nhưng nói muốn cùng nàng trở về?
Nàng đây có được coi là xuân thu đại mộng không?
Sở An Nhan lùi có chút không vững, Lăng Giang nhìn chuẩn thời cơ đem Sở An Nhan vác lên lưng.
" Không phải nói muốn về phủ công chúa sao? Chờ ngài nhảy trở về thì trời đã tối rồi, thật là phiền toái "
" Ồ ~ ".
Nàng lại bị nam chủ ghét bỏ.
Sở An Nhan bĩu môi, nàng thật sự là lúc nào cũng kéo theo thù hận.
" Thật ngu xuẩn "
" Ồ ~ ".
Sở An Nhan ngoan ngoãn tiếp thu, cam chịu để nam chủ nói cái gì đều là đều là cái đấy.
Nữ tử này thực nhẹ, giờ phút này ở trên lưng hắn phá lệ an phận, tuy kiều tiếu*, thế nhưng có chút ngoan ngoãn.
( *Bản gốc là 娇俏: "kiều tiếu" mang nghĩa xinh đẹp, chứ không phải chữ "kiều tiếu" 娇笑 trong nụ cười mê hoặc)
" Đúng rồi Lăng Giang, lúc nãy ngươi đi đâu "
" Tùy tiện đi dạo "
Nghe thấy Lăng Giang trả lời, Sở An Nhan thậm chí còn hoài nghi lúc trước có thể là nàng suy nghĩ nhiều, nhưng nàng vẫ có chút lo lắng.
" Lăng Giang, ngươi về sau đừng rời khỏi ta được không? ".
Sở An Nhan cảm thấy những lời này có chút không đúng, lại nói thêm, " Phủ công chúa là nhà của ngươi "
Nàng còn chưa kiếm đủ hảo ý, thì hắn nằm mơ được rời đi.
"......!Được ".
Lăng Giang đáp ứng xong liền có chút kinh ngạc, hắn thế nhưng đáp ứng Sở An Nhan rồi.
" Ngươi đáp ứng rồi! Không thể đổi ý! ".
Sở An Nhan không nghĩ tới nàng thật sự đem Lăng Giang lừa được rồi! Về sau không bao giờ lo lắng Lăng Giang sẽ bỏ chạy!
Sở An Nhan có chút kích động ở trên lưng Lăng Giang, hai chân càng là cầm lòng không đậu lắc lư.
" An phận, bằng không ta đem ngài ném xuống ".
Nói xong câu này, tâm tình Lăng Giang cũng thực tốt mà cong cong khóe môi.
Nếu Sở An Nhan ngu xuẩn như vậy, về sau ở bên người nàng cũng có thể càng tốt trả thù nàng.
Bị uy hiếp, Sở An Nhan thật sự cũng không dám động.
Đam Mỹ Sắc
Vào đúng buổi trưa, trên đường lui tới không nhiều người lắm, nhóm tiểu thương không sai biệt dọn dẹp một chút để đi ăn cơm.
Hôm nay không tính là nóng, hơn nữa lại có gió, lúc này có chút thoải mái.
Cách phủ công chúa có chút xa, Sở An Nhan sau khi bị Lăng Giang uy hiếp liền trầm mặc một hồi lâu, nàng cũng sắp chịu không nổi rồi.
Nói nhiều chuyện phiếm cũng có thể tăng tiến độ hảo cảm phải không?
" Lăng Giang, ngươi nói ta vừa mới liều mình cứu tiểu cẩu có phải hay không đặc biệt anh dũng! "
Nghe thấy Sở An Nhan nói ra câu này, Lăng Giang khóe miệng trừu trừu, " Đặc biệt ngu xuẩn "
" Thôi được rồi "
Không khí lại bắt đầu im lặng, đáy lòng Sở An Nhan muốn phun trào, tên Lăng Giang này mồm mép cũng thực hỗn.
" Tiểu cẩu kia cũng thực ngoan, vừa thấy liền biết chủ nhân nó là người tốt.
Ta nói cho ngươi nghe, trước kia ta nuôi dưỡng tiểu cẩu cũng đặc biệt giống nó.
Chỉ là....!"
Sở An Nhan vốn định tìm đề tài nói chuyện, không nghĩ tới nàng lại nói đến chỗ này.
Ngón tay Sở An Nhan bám lấy vai Lăng Giang có chút run, có chút không muốn hồi ức lại đoạn ký ức kia.
Lăng Giang nhận ra Sở An Nhan khác thường, đợi hồi lâu cũng không thấy Sở An Nhan tiếp tục nói.
" Chính là cái gì? "
Sở An Nhan hơi hơi hé miệng, lông mi ra xuống, thần sắc có chút bi thương.
" Chính là sau này nó bị xe đụng phải, lúc ấy ta đứng ở xa, nhìn nó bị đâm hất văng ra, ta lại là cái gì cũng đều không thể làm được......!Nó sau khi bị đụng phải, còn bò lại bên chân ta, phe phẩy cái đuôi khẩn cầu ta vuốt ve nó "
Lúc ấy......!Đầu của nó đều bị đụng nát.
Cổ họng nghẹn ngào, ngăn chặn lời Sở An Nhan muốn nói tiếp.
Cũng may lần này nàng thành công, nàng cứu được tiểu cẩu kia.
Tuy rằng mặt sau người cứu tiểu cẩu là Lăng Giang.
Nói như vậy, Lăng Giang cứu mạng nàng!
Từ từ! Lăng Giang thế mà lại cứu nàng?.
Lăng Giang ước gì thấy nàng chết, như thế nào sẽ cứu nàng?
Cũng quá không thể tưởng tượng nổi!
Nghi ngờ nổi lên khiến Sở An Nhan nhanh chóng dẹp bỏ bi thương.
Mà giờ phút này Lăng Giang sau khi nghe xong lời Sở An Nhan nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nhìn bộ dạng Sở An Nhan, không giống để nhận lấy thương cảm từ hắn, chỉ có thể chứng minh, thật sự đã động vào vết đau của nàng ấy.
" Ngươi...... "
" Ngươi mau buông ta xuống, ta có thể tự mình đi! ". Sở An Nhan có chút kích động.
Dựa vào phỏng đoán của nàng.
Lăng Giang sợ rằng mai kia còn muốn hành hạ nàng, rồi muốn tự tay giết chết nàng.
Cho nên mới không để nàng chết dễ dàng như vậy!
Này quả thực...... Càng nghĩ càng sợ!
Sở An Nhan chân chạm đất, chịu đựng đau đớn kéo giãn khoảng cách với Lăng Giang.
Lăng Giang làm sao có thể lại cõng nàng?
Hắn hận nguyên chủ như vậy, lúc này lại nguyện ý cõng nàng ta.
Đây rõ ràng là muốn nàng lơi lỏng cảnh giác, sau đó đem nàng đưa tới chỗ không có người, chặt nàng ra thành tám mảnh.
Hiện tại nàng đang bị thương, bên người lại không mang theo hộ vệ?
Đây không phải cơ hội xuống tay tốt nhất sao?
Sắc trời có chút u ám, trên đường người đi lại ít đến đáng thương, một trận gió thổi qua khiến Sở An Nhan lạnh buốt cả sống lưng.
May mắn, nàng nhìn thấu tâm tư của hắn rồi.
Vừa vặn lúc này, Hồng Tô mang theo mấy người, tại lúc nhìn thấy Sở An Nhan vội vàng chạy tới.
Sở An Nhan giống như gặp được vị cứu tinh, nhảy cẫng đến chỗ Hồng Tô, không khác gì phía sau có một con mãnh thú ăn thịt người.
Xem ra về sau lúc ở bên ngoài phủ công chúa, không thể cùng Lăng Giang đơn độc ở cùng một chỗ, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Lăng Giang không nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Sở An Nhan, chỉ chú ý tới nàng vội vã chạy về phía Hồng Tô.
Nghĩ đến nàng vừa rồi bị kinh hách, lúc này lại nghĩ tới chuyện thương tâm, vội vã đến nơi người quen để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Vội vàng muốn rời khỏi lưng hắn để che giấu sự yếu đuối của nàng.
Nữ nhân này, tâm tư cũng thật khó đoán.
*
Phủ công chúa.
Sở An Nhan để thái y xử lý vết thương ở chân, phân phó nhà bếp làm chút đồ ăn ngon, an ủi trái tim nhỏ bé này.
Một buổi sáng, trôi qua thật đáng sợ.
" Hồng Tô, hôm nay món cá kho rất ngon, ngươi cũng nếm thử chút! ". Ăn đến mỹ vị, Sở An Nhan đôi mắt sáng lấp lánh, cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát Hồng Tô.
" Công chúa thích ăn liền ăn nhiều chút, nghe nhà bếp nói, cá chép là bắt từ trong hồ sen, chỉ bắt hai con, đều ở đây, ngày mai lại kêu bọn hắn bắt nhiều một chút cho công chúa! "
Sở An Nhan thích ăn cá, cho nên nhà bếp mỗi ngày cũng tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn về cá đa dạng phong phú.
" Cá chép? ". Sở An Nhan nuốt miếng cá ở trong miệng.
Cá chép này không phải là cá koi* sao?
(*Cá chép Koi hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi là một loại cá chép thường đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ. Tuổi thọ tầm khoảng 25 - 35 năm).
Hôm nay nàng mới thoát được ba kiếp nạn, vậy mà......nàng lại đi ăn thịt cá koi*?
(* Ở Trung Quốc, cá koi tượng trưng cho tài lộc và may mắn).
" Hồng Tô! Ta hóc xương cá! ". Sở An Nhan mới vừa đem thịt cá nuốt xuống, liền cảm nhận được cổ họng khác thường.
Ngày thường phòng bếp đều sẽ đem xương cá xử lý thật tốt, Sở An Nhan sớm đã ăn thành thói quen, mới vừa rồi bởi vì sửng sốt đã đem thịt cá nuốt xuống, ai biết bên trong còn xương!
Báo ứng nói đến là đến a.
Sở An Nhan bị hóc đến mức đỏ ửng cả mặt, trong phiến mắt ẩn ẩn nước, thật vất vả dùng đủ cách của Hồng Tô mới đem xương cá kia nuốt xuống.
Trong cổ họng khó chịu vẫn còn, nhưng so với vừa rồi thì đã ổn hơn.
Hồng Tô vẻ mặt khẩn trương cùng tự trách đứng ở bên cạnh Sở An Nhan.
Lăng Giang vừa đi vào liền thấy cảnh tượng này.
Sở An Nhan nửa bên mặt đều bị Hồng Tô che, nước mắt chảy ra, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn nay lại nhiễm hồng, nhìn như là vừa khóc qua một hồi.
Lăng Giang thần sắc khẽ đổi, chỉ liếc một cái liền cúi đầu.
" Công chúa, hoàng hậu nương nương lệnh ta thỉnh ngài tới tiền sảnh "
Hoàng hậu!
Sở An Nhan làm bộ bình tĩnh nói: " Ân, ta đã biết, đợi lát nữa liền tới "
Nghe thấy âm thanh Sở An Nhan có chút khàn khàn, Lăng Giang tự giác đi ra bên ngoài chờ.
Sở An Nhan hiện tại thực hoảng, nhưng tương lai còn dài, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, huống hồ còn có ký ức của nguyên chủ, hoàng hậu đối nàng ta cực tốt, phải nói là cưng chiều vô điều kiện, hẳn là không có vấn đề lớn.
Tranh thủ thời gian này, Sở An Nhan vội vàng ăn thêm mấy miếng cơm kiềm chế cơn khó chịu, mới để Hồng Tô đỡ mình đến tiền sảnh.
Xa xa, nàng thấy một đạo thân ảnh chói mắt đứng ở ngoài cửa.
" Mẫu hậu! ". Sở An Nhan kêu một tiếng, người nọ nghe thấy vội vàng xoay người đi tới, đem Sở An Nhan từ đầu tới cuối nhìn qua một lượt.
" An An thế nào? Chân còn đau hay không, con nhìn con xem, mẫu hậu không ở bên cạnh con lại gầy đi rồi. Sống ở bên ngoài, đám nha hoàn hầu hạ cũng không biết phân nặng nhẹ, khoảng thời gian trước cũng khiến ngươi phát sốt, không quen thì liền hồi cung, cung Ly An vẫn luôn là của con "
Sở An Nhan tay bị Ôn Xu nắm lấy, hơi ấm truyền đến, nữ nhân trước mặt bất quá hơn ba mươi tuổi, làn da vẫn như cũ được bảo dưỡng cực tốt, phong hoa tuyệt đại, mặt mày đều là từ ái, làm người ta nhịn không được muốn thân cận.
" Mẫu hậu, con không có việc gì, người nhìn xem không phải con vẫn tốt sao, chân là con không cẩn thận bị thương, đã không có gì trở ngại ". Sở An Nhan ngọt ngào hướng về phía nàng ta cười, nắm lấy tay Ôn Xu, rồi dựa vai vào nàng ta, " Khiến mẫu hậu lo lắng, là An An không tốt "
" Nha đầu này, sao lại đột nhiên dính người như vậy ". Ôn Xu ôn hòa cười, phất tay để người xung quanh rời đi.
" Này không phải là do lâu không gặp mẫu hậu sao ". Sở An Nhan có chút khẩn trương, cư nhiên lại đi làm nũng Ôn Xu.
Mẹ nàng không ở cạnh nàng từ nhỏ, nhưng người mẫu thân này, hoàn toàn xa lạ với nàng. Hiện tại mọi cử chỉ hành động đều là nàng học theo người khác mà làm.
" Được rồi, người đều đi rồi, nói đi, có phải hay không lại gặp rắc rối "
" Con không có! "
" Còn nói không có ". Ôn Xu sủng nịch bóp nhẹ chóp mũi Sở An Nhan, " Ta chính là nghe nói con ở bên ngoài đoạt một nam sủng trở về "
" Đều đã qua lâu rồi, con đều đuổi họ đi rồi "
" Chính là bởi vì tên Lăng Giang kia? ". Ôn Xu vốn định thử tâm tư Sở An Nhan một chút, lúc trước gọi Lăng Giang đến cũng để xem loại người như nào lại có thể khiến nữ nhi nàng ta quan tâm như vậy, từ đó tính toán một chút chuyện mai này.
" Không phải ". Sở An Nhan có chút kích động đứng dậy, vội vàng chối bỏ.
" Được rồi, mẫu hậu đều biết, hôm nay lại đây chính là muốn nhìn con một chút, thuận tiện nói về chuyện sinh nhật nửa tháng nữa của con, An An năm nay muốn làm như thế nào? "
" Mẫu hậu tự an bài cho con liền tốt "
" Nha đầu này, biết ngay sẽ để cho ta làm. Đúng rồi, nếu con đối nam tử kia để bụng, sau này đối xử với hắn tốt chút. Chớ có giống như trước kia hồ nháo "
" Ân ân, nữ nhi đều biết ". Sở An Nhan theo nàng ta nói, chỉ nghĩ sớm một chút đưa mẫu thân nguyên chủ rời đi, chủ yếu là còn chưa kịp thích ứng, sợ đợi lát nữa không cẩn thận để lộ sơ hở.
Sở An Nhan lại cùng Ôn Xu hàn huyên một lát, lại đáp ứng năm ngày sau hồi cung.