" Hồng Tô, ta cùng Lăng Giang không có làm gì, đều là giả! ".
Sở An Nhan nói nhỏ, sợ tai vách mạch rừng, bằng không liền thất bại trong gang tấc.
" Giả? "
" Đúng vậy, ngươi xem này, đây là Lăng Giang véo, trên giường huyết kia cũng là Lăng Giang cắt ngón tay lưu lại huyết, cho nên a, đừng tin "
" Giả là tốt, nô tỳ đi nói cho hoàng hậu nương nương, tối hôm qua vì việc này, hoàng thượng cả đêm ngủ không ngon, hôm nay cũng không lâm triều "
" Nghiêm trọng như vậy? Nhanh lên đi nhanh lên! ".
Phụ mẫu nguyên chủ cũng vì chuyện này mà là rầu rĩ không thôi, nếu như bọn họ nghĩ nàng cùng Lăng Giang đã xảy ra chuyện gì, về sau rửa cũng không sạch.
Trời có chút âm u, mây tầng tầng lớp lớp che lấp bầu trời.
Sở An Nhan ở trong phòng chờ đợi Hồng Tô trở về, hồi Ly An cung.
Đợi sau một lúc lâu vẫn không thấy Hồng Tô, chỉ thấy tiểu cung nữ nói Hồng Tô được hoàng hậu giữ lại.
Nói là hỗ trợ an bài tốt yến tiệc sinh nhật, hoàng hậu còn nói, muốn Sở An Nhan ở trước mặt ngoại nhân cùng Lăng Giang thân mật một chút.
Lăng Giang sáng sớm từ khi ra cửa cũng không biết chạy đi đâu, phỏng chừng là đi về rồi.
Được rồi, nàng tự mình đi về.
Ly An cung cùng Tử Hiên Điện có chút xa, còn may nguyên chủ trước kia thường xuyên đi tới Tử Hiên Điện, có được ký ức, bằng không loanh quanh lòng vòng, Sở An Nhan thật đúng là không biết nên như thế nào đến đó.
Mới đi đến một nửa, mưa nói đến là đến.
Vừa vặn cách đó không xa có đình hóng gió, Sở An Nhan vội vàng chạy qua.
Từ lần mắc mưa té xỉu, Sở An Nhan đối với cơ thể mảnh mai có chút khái niệm, sợ chính mình bị dính phong hàn liền đi đời nhà ma.
Còn may nàng chạy nhanh, bị xối không nhiều lắm, Sở An Nhan lấy ra khăn tay lau nước, tính toán ngồi xuống đợi mưa tạnh, hoặc là để đám người đi qua hộ tống nàng về.
Gió thổi qua, Sở An Nhan lãnh run lập cập, vội vàng tìm một chỗ chắn gió, lại đem cả người cuộn tròn lại cho ấm.
" Đại nhân, nơi đó có tiểu đình hóng gió, chúng ta mau đi tránh mưa "
Nhìn theo tay Ngũ Trúc, Thẩm Tử Sâm thấy có một đình hóng gió, chủ tớ hai người liền đi về phía đó.
Thẩm Tử Sâm vốn dĩ hôm nay vào triều sớm, lại biết được lâm triều hủy bỏ, lại bị một ít đại thần ngăn lại thảo luận chút việc, lúc này mới chậm chút trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sở An Nhan ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Tử Sâm một thân quan bào màu tím bị nước mưa xối hơn phân nửa, trên mặt cũng có nước, nhìn có chút chật vật, đột nhiên lúc này, hình tượng nam thần của Thẩm Tử Sâm ở trong lòng Sở An Nhan sụp đổ.
Chú ý tới nội đình có người, Thẩm Tử Sâm cũng kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng bên ngoài trời mưa lớn cũng không thể đi ra ngoài, đi đến hành lễ với Sở An Nhan rồi tìm địa phương ngồi xuống.
Sở An Nhan trộm nhìn Thẩm Tử Sâm ở bên hông sờ soạng, lại không có sờ thấy, lại hỏi Ngũ Trúc, Ngũ Trúc cũng lắc lắc đầu.
Thẩm Tử Sâm ngồi ở kia, thần sắc có chút khó xử.
Sở An Nhan mới vừa nghe thấy được, Thẩm Tử Sâm muốn khăn tay.
Hình tượng đại nam thần a, Sở An Nhan mạc danh có chút buồn cười, nguyên lai thần tượng cũng là người bình thường.
" Thẩm thừa tướng, lau nước đi ".
Sở An Nhan đem khăn tay của mình ra, trên khăn tay còn lưu lại nhiệt độ của nàng.
Thẩm Tử Sâm do dự, vẫn là để Ngũ Trúc đi qua cầm lại đây.
" Đa tạ công chúa "
Sở An Nhan gật đầu, thay đổi tầm mắt nhìn cảnh mưa ở bên ngoài, nàng vẫn là thực biết chiếu cố người khác, giống như Thẩm Tử Sâm.
Thẩm Tử Sâm lau nước dính trên mặt, trên khăn tay vẫn còn lưu lại mùi hương của nữ tử, rất dễ ngửi.
Tối hôm qua, hắn còn tưởng Sở An Nhan sẽ chọn hắn, không nghĩ tới nàng cuối cùng lại chọn tên nam sủng, không thể không nói, xác thật có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt Thẩm Tử Sâm dừng ở trên người Sở An Nhan, giữa cổ nàng còn lưu lại dấu vết màu hồng ở cần cổ trắng nõn, nhìn phá lệ chói mắt.
Nàng cùng người nọ thế nhưng......
Liền tính nàng làm, hoàng thượng bên kia cũng sẽ không cho phép, như thế nào sẽ?
Thẩm Tử Sâm bóp chặt khăn tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
" Ngũ Trúc ".
Thẩm Tử Sâm đem khăn tay đưa cho Ngũ Trúc, ý bảo hắn mang trả cho Sở An Nhan.
Chuyện của người khác cùng hắn không quan hệ, huống chi lại là Sở An Nhan, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận là được.
Bất quá tên nam tử kia, xác thật có bản lĩnh, Sở An Nhan tâm tư đơn thuần, nếu bị người có tâm tư lợi dụng.......!Tìm cơ hội đến nhìn thử một phen, Sở Quốc không đồng ý để người ngoài xâm phạm.
Nếu tâm tư ngay thẳng, liền đề bạt nhân tài, nếu là tà tâm, liền không thể lưu.
Sở An Nhan nguyên bản là đang ngắm mưa, liền nhớ lại đêm qua nằm mộng.
Thừa tướng đầy mị hoặc thoát y, Sở An Nhan trộm nhìn Thẩm Tử Sâm, trong đầu bắt đầu xuất hiện vô vàn hình ảnh.
Đủ kích thích!
Sở An Nhan còn đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác, khu bình luận có người trèo thuyền Thẩm Tử Sâm cùng Lăng Giang.
Càng nghĩ càng kích động, Sở An Nhan một chân không yên ổn mất đi trọng tâm, trực tiếp hướng trên mặt đất nhào tới..
Đủ mất mặt.
Sở An Nhan quyết định té ngã ở đâu liền nằm lì ở đó, dùng tay che lại mặt, thật mong mình không phải người ở hành tinh này.
" Công chúa người không sao chứ? "
Thấy Sở An Nhan quỳ trên mặt đất không động đậy, Thẩm Tử Sâm bị dọa không nhẹ.
Một bên Ngũ Trúc mới vừa tiếp nhận khăn tay liền rơi xuống đất.
" Ta không có việc gì, ha ha ".
Sao lại không có cái hố cho nàng chui xuống! Quả nhiên tùy tiện ship người khác sẽ không có kết cục tốt.
Sở An Nhan ra vẻ tự nhiên từ trên mặt đất bò dậy, làm bộ hết thảy cũng chưa phát sinh chuyện gì, chỉ là nàng biểu tình có chút cứng đờ đã bán đứng nàng.
" Các ngươi nói xem, ở đây rất mát mẻ "
" Xuy! "
Nghe thấy tiếng cười, Sở An Nhan càng thêm xấu hổ muốn chết, nhìn thoáng qua bên ngoài còn mưa, rơi xuống còn nặng hạt.
Tiếp tục ở đình sẽ bị tra tấn tâm lý, Sở An Nhan cảm thấy nàng vẫn là dầm mưa trở về bệnh một hồi vẫn tốt hơn.
" Cái kia, ta nhìn mưa giống như đã nhỏ chút, ta liền đi về trước! "
Sở An Nhan không dám nhìn hai người kia, quay đầu liền hướng cửa đình, lại không biết đâm vào lồng ngực của ai.
Sở An Nhan che lại mũi bị đâm không nhẹ, lui về phía sau một bước để thấy rõ người nào.
Lăng Giang cầm một cây dù giấy đứng ở cửa đình, trên người bị nước mưa hắt có chút ướt, chiều cao như ngọc, khí chất thiên thành.
Con ngươi mang theo một cổ lạnh lẽo, làm người ta phát lạnh.
Dựa vào cái gì nam chủ lại có dù, ngay cả Thẩm Tử Sâm vừa rồi tiến vào đều thực chật vật.
Tên nam chủ đáng chết này hào quang hơi bị nhiều rồi đấy.
Tầm mắt Lăng Giang dừng ở trên người Sở An Nhan, nháy mắt đánh mất hết thảy ý niệm của nàng, đứng ở một bên yên lặng làm đà điểu.
Nữ tử cúi đầu, chóp mũi bị đụng có chút phiếm hồng, tóc ở thái dương dính vào nhau, xem ra vừa rồi mắc mưa.
Váy áo màu ồng nhạt có chút hỗn độn, mặt còn có tro bụi.
" Bị ngã? "
" Không có! ".
Ta chính là không cẩn thận bổ nhào xuống mặt đất sao có thể nói là bị ngã? Đã đủ mất mặt, nam chủ đại đại đừng nhắc lại lần thứ hai.
Lăng Giang dư quang thoáng nhìn Thẩm Tử Sâm đang ngồi ngay ngắn, không cần đoán liền biết vừa rồi Sở An Nhan làm chút chuyện gì.
Tối hôm qua uống say vẫn luôn la hét tên Thẩm Tử Sâm.
Nữ nhân này, miệng không một câu nào là thật.
Hắn càng không làm cho nàng như ý nguyện..