Edit: Ển
Beta: Dii
_______________
Chủ quán trái cây dầm tận mắt nhìn thấy cảnh sắc mặt người đàn ông kia dần trở nên tái xanh.
Khoác một tầng mưa lạnh trở về nhà, Diệp Sầm đẩy cửa ra. Người mở cửa là dì Lệ, bà mỉm cười, nhận trái cây từ tay Diệp Sầm rồi khẽ nói, "Con đứng bên ngoài một lúc đã, dì lấy khăn lông cho, con lau khô người xong hẵng vào."
Dì Lệ quay người đi vào trong, miệng còn nói: "Chớ để hơi ẩm trên người con lây sang Kiều Kiều."
"..."
Trẻ con biết quấy khóc có kẹo ăn. Trên thực tế, từ khi lên tiểu học Diệp Lệnh Úy không đòi hỏi gì nữa, cũng không chạy đi mách dì Lệ chuyện anh hai mới đẩy mình. Nhưng vì sức khỏe cậu không tốt nên trong mắt dì Lệ cậu vẫn luôn là một chú mèo con chưa dứt sữa. Vả lại hai anh em Diệp Sầm, Diệp Huyến vốn rất cao lớn, Diệp Lệnh Úy không tài nào bì kịp bọn họ, thành thử ra dì Lệ càng thiên vị hơn, như sắp lệch hẳn về cực Bắc.
Ngày ấy, dì Lệ từng rất thích một Khương Huệ thuỳ mị nhã nhặn. Một bà chủ ăn nói nhỏ nhẹ nhu mì, không hề kênh kiệu, càn rỡ, ai mà không ưng chứ?
Khi phát hiện Khương Huệ lén uống thuốc giảm cân, dì Lệ đã cực kỳ sốc. Nếu Khương Huệ không nhiều lần phân bua đó là thuốc được bác sĩ kê đơn, không có tác dụng phụ thì bà chắc chắn sẽ không cho phép Khương Huệ tiếp tục hành vi nguy hiểm này.
Làm hại đứa bé, làm hại đến chính cơ thể mình.
Lúc Diệp Lệnh Úy được hơn một tuổi, bé bắt đầu than tức ngực, bà và Khương Huệ cùng đưa Diệp Lệnh Úy đến bệnh viện kiểm tra. Khi kết quả chỉ ra đó là biểu hiện của bệnh tim bẩm sinh, phản ứng của dì Lệ còn mạnh hơn cả Khương Huệ.
"Bệnh tim bẩm sinh ư? Sao lại như vậy được? Trong dòng họ bé không có ai mang gen bệnh di truyền, vả lại hai anh trai của nó rất khoẻ mạnh!"
"Bệnh tim bẩm sinh không có nghĩa chỉ di truyền qua gen. Do thai nhi chưa phát triển hoàn chỉnh khi nằm trong cơ thể mẹ, tia bức xạ từ bên ngoài, hoặc chế độ dinh dưỡng của bà bầu trong thời kỳ mang bầu, hay dùng các loại thực phẩm và thuốc men phải tránh hay không,.. cũng là một vài nguyên nhân có thể dẫn đến tình trạng tim đứa trẻ phát triển bất thường."
"Nếu các đặc điểm lâm sàng không rõ ràng, có thể không khám ra bệnh khi trẻ mới sinh. Nhưng khi cơ thể dần phát triển, dù chính người lớn không phát hiện kịp thời thì đứa bé cũng sẽ tự cảm thấy khó chịu."
Dì Lệ sửng sốt, "Dùng thuốc?"
Bà nhìn Khương Huệ đang im thin thít không nói lời nào, rồi lại quay sang hỏi bác sĩ: "Thuốc giảm cân có tính không?"
Bác sĩ đẩy gọng kính, vẫn chăm chú quan sát phim chụp của Diệp Lệnh Úy, nói: "Vậy tôi phải biết được thành phần của thuốc đó."
Thuốc giảm cân ấy là do Khương Huệ nhờ một người bạn ở nước ngoài đặt mua giúp, lúc ấy người bạn kia liên tục cam đoan thuốc này rất lành tính và an toàn, chắc chắn không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Khương Huệ nói ra tên thuốc, một bác sĩ đứng gần đó lập tức sán lại, thốt lên: "Thuốc này là thuốc bị cấm, cô không biết à? Nếu cô chỉ muốn giảm cân thì nó có hiệu quả thật, nhưng nó sẽ gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ quan nội tạng của cô, rút ngắn tuổi thọ của người dùng thuốc, chứ chưa kể đến việc cô còn mang bầu, thai nhi không chết là may đấy."
"Sao lại nói thế, Tiểu Trương?" Bác sĩ lớn tuổi quát. Bác sĩ trẻ rụt cổ, tiếp tục đưa ra chỉ định của mình.
Nước mắt của dì Lệ bỗng rơi xuống. Nhất thời bà không biết mình nên mắng Khương Huệ một trận hay cầu xin bác sĩ cứu chữa cho Diệp Lệnh Úy.
Khương Huệ ấp úng nói: "Tôi không dùng nhiều lắm, lần nào uống thuốc cũng giảm một nửa liều lượng..."
Bác sĩ thở dài, "Đúng là giảm một nửa liều thuốc sẽ làm giảm đáng kể độc tố tác dụng phụ của thuốc. Nhưng căn cứ vào báo cáo khám sức khoẻ của cô đây thì cô rất khoẻ mạnh. Theo lời cô nói, cô đã dùng thuốc từ khi mang thai hai người anh trai của bệnh nhân, song sức khỏe chúng vẫn rất tốt. Tình huống này cực hiếm gặp."
"Tôi chưa dám khẳng định, nhưng quả thực có một khả năng. Đó là khi cô bắt đầu dùng thuốc cũng là lúc độc tố tích tụ từng chút một trong cơ thể cô. Khi cô mang thai bệnh nhân, toàn bộ độc tố đã đi qua cuống rốn, truyền đến bào thai."
"Vậy nên cô rất may mắn, hai anh trai của bệnh nhân cũng thế, bọn chúng gặp được một đứa em ngoan." Câu nói sau cùng của bác sĩ như một lời bông đùa, ít nhất có thể miễn cưỡng coi đây là điều bất hạnh duy nhất trong vạn hạnh, chỉ có một người bị tổn hại bởi tác dụng phụ của thuốc.
Mặt Khương Huệ trắng bệch, hoàn toàn không cười nổi.
Dì Lệ sững sờ một lúc lâu mới tiêu hoá được lời giải thích của bác sĩ: "Ý bác sĩ là, bệnh của nó vốn không nặng đến thế, là vì..."
Bác sĩ cắt ngang lời: "Đó là suy đoán bước đầu của tôi, có thể là do thai nhi vốn có sức đề kháng tương đối kém nên độc tố tấn công dễ dàng hơn."
Vì thể chất của hai cậu anh khoẻ mạnh nên độc tố không thể làm hại bọn chúng, thành ra dồn hết sang người Diệp Lệnh Úy. Dì Lệ bật khóc thành tiếng, đứng trong phòng làm việc của bác sĩ, cho Khương Huệ một cái bạt tai, "Cô đang tạo nghiệt gì thế này!"
Sau khi hỏi thăm phương án trị bệnh cho Diệp Lệnh Úy, dì Lệ bế cậu lên.
Khương Huệ định đón lấy cậu nhưng dì Lệ không cho. Cu cậu rúc trong lòng dì khóc mãi, mắt dì Lệ đỏ hoe, "Cô tự suy nghĩ đi, sau này nó lớn lên, cô giải thích với nó kiểu gì."
Tiếc rằng, không đợi đến lúc Diệp Lệnh Úy kịp lớn, chỉ một tuần sau khi nhận kết quả chẩn đoán chính xác, Khương Huệ đã mất tích. Cô ta để lại một bức thư rồi bỏ đi, không hề lấy đi bất kỳ món trang sức hay châu báu nào, thứ duy nhất bị mang theo chính là chiếc lắc tay pha lê mà Diệp Phong Miện tặng.
Ban đầu, dì Lệ rất muốn công khai sự thật, ngặt nỗi, Diệp Lệnh Úy càng lớn lên càng tỏ ra vấn vương sâu nặng với Khương Huệ, Diệp Sầm và Diệp Huyến cũng vẫn luôn xem trọng mẹ mình. Dì Lệ quyết định chôn sâu bí mật này, cất kết quả khám bệnh vào két sắt. Khương Huệ đã rời đi, vậy tốt nhất cả đời này đừng quay lại nữa. Bà không tin ba đứa trẻ sẽ không sống nổi nếu thiếu cô ta.
Song thái độ của Diệp Sầm và Diệp Huyến đối với Diệp Lệnh Úy luôn là điều khiến bà lo lắng. Khi Diệp Huyến nói: "Đều tại mày mà ba mới chết", dì Lệ đã bị sốc. Bà cứ nghĩ đứa nhỏ này chưa hiểu chuyện nên mới nói bậy, nhưng không ngờ rằng ngay cả khi Diệp Sầm và Diệp Huyến trưởng thành thì chúng vẫn khăng khăng cho là như thế.
Mặc cho dì Lệ đã khẳng định cả ngàn lần rằng Diệp Lệnh Úy vô tội, cậu không thể quyết định thời gian mình chào đời, Diệp Sầm và Diệp Huyến chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Mỗi lần dì Lệ giận đến mức buột miệng mắng, bé Diệp Lệnh Úy lại nhào đến ôm lấy chân bà, khuôn mặt non nớt ngước lên bi bô làm nũng: "Dì đừng mắng các anh..."
Dì Lệ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Bà hận không thể xách hai thằng nhóc kia đi xem chồng báo cáo khám sức khỏe dày cộp ấy, để chúng xem cho rõ, người không thể chạy nhảy vốn dĩ có cả bọn chúng, Diệp Lệnh Úy vốn không nên gánh chịu tất cả những điều này. Diệp Lệnh Úy đã biết bảo vệ chúng ngay từ khi cậu nằm trong bụng người mẹ nghiệp chướng kia.
Còn chúng thì sao?
Chúng đang làm gì vậy?
Và nếu Diệp Lệnh Úy không tiếp nhận chỗ độc tố đó thì cơ thể Khương Huệ sẽ phải chịu tổn hại như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Chẳng trách dì Lệ lại cưng chiều Diệp Lệnh Úy từ khi còn nhỏ. Ngay từ lúc chưa thành hình, cậu đã bị các anh trai và mẹ ruột làm tổn thương rồi.
–
Khi Diệp Lệnh Úy tỉnh lại vào sáng hôm sau, mùi trái cây thơm ngọt đã bao trùm phòng khách. Ngoài trời đang giăng mưa bụi, ánh sáng trắng yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ khiến phòng khách lộ vẻ yên ả và an bình.
Tối qua cậu ngủ ở phòng khách, nhưng dì đã đắp thêm chăn cho cậu, ghế sô pha cũng được ngả xuống trở thành giường.
Nghe thấy tiếng động, dì Lệ lập tức bừng tỉnh. Diệp Lệnh Úy nhìn sang bên cạnh, hàng mi rung rung, bà tựa vào chiếc sô pha đơn đặt cạnh đó, trông mình cả một đêm.
Vào ngày đầu tiên sau khi xuyên sách, Diệp Lệnh Úy từng cảm thán rằng nguyên thân quá xui xẻo, nhưng dần dần, cậu phát hiện có những người luôn thương yêu cậu vô điều kiện, như dì Lệ, như Phí Lan.
"Con còn đau đầu không?" Dì Lệ tiến đến sờ trán Diệp Lệnh Úy, lúc lùi lại bà hơi loạng choạng, nhìn về hướng phòng khách, nói: "Mau rời giường ăn sáng đi, ăn xong để anh cả con đưa đi học."
Diệp Lệnh Úy vén chăn lên: "Con tự đi."
"Trời đang mưa!" Dì Lệ thốt lên.
"..." Có lẽ dì Lệ chính là người duy nhất luôn nâng nguyên thân như nâng trứng. Diệp Lệnh Úy nói với vẻ bất đắc dĩ: "Con sẽ che ô."
Chỗ này cách trường chưa tới 800 mét, rẽ một lần là tới.
Dì Lệ không ép được Diệp Lệnh Úy, xách cặp của cậu, dẫn cậu đi một hơi tới ngã rẽ, chỉ cách trường tầm 500 mét.
Cậu nhận ô từ tay dì Lệ, vừa xoay người đã thấy chủ tiệm hoa xuất hiện ở cửa tiệm từ sớm. anh ta ôm một bó cúc dại rất lớn, mỉm cười với cậu. Diệp Lệnh Úy lịch sự gật đầu chào lại.
Nhìn theo bóng lưng cậu nam sinh đi khuất, anh chủ thở dài.
Sự kiêu ngạo của cậu nam sinh này xuất phát từ tận xương tuỷ, không ai sánh nổi, chắc hẳn gia thế của cậu cũng rất cao quý. Người phụ nữ tiễn cậu đi rõ ràng không phải người nhà cậu, có vẻ chỉ là bảo mẫu. Mưa to thế này, đôi dép hơn mười nghìn tệ bị giẫm lẹp bẹp vào trong nước mưa, anh nhớ mang máng rằng đôi dép ấy là phiên bản giới hạn chỉ có một đôi, bị ngâm nước thì coi như hỏng.
Tới trường, Diệp Lệnh Úy ngồi đọc sách một lát, đột nhiên bị một người vỗ vai từ phía sau, Diệp Lệnh Úy ngoái đầu nhìn thử, là Hạ Hoán.
Bạn nối khố của nguyên thân.
"Tối qua tôi thấy cậu đăng bài trong vòng bạn bè, bị ốm hả?" Hạ Hoán sờ trán cậu, "Bây giờ thấy sao rồi?"
Diệp Lệnh Úy không quen việc bị người lạ đụng chạm, cậu lẳng lặng nghiêng người sang một bên, nhướng mắt, uể oải liếc nhìn Hạ Hoán, "Tôi đăng vòng bạn bè lúc rạng sáng, cậu ngủ muộn vậy hả?"
"Mới tới, chưa quen giường." Hạ Hoán đành thả tay xuống.
Diệp Lệnh Úy không biết nên nói tiếp kiểu gì. Tuy nói đó là bạn nối khố của nguyên thân nhưng Diệp Lệnh Úy phát hiện mình có cảm giác bài xích Hạ Hoán kịch liệt từ trong ra ngoài.
Chẳng lẽ là vì ý thức của nguyên thân vẫn thích Lâm Sơ Đông nên mới chống đối người cậu ta thích?
Suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị Diệp Lệnh Úy gạt phăng. Cậu vô cảm với Lâm Sơ Đông thì còn có thể có cảm giác gì với đối tượng cậu ta thầm mến?
Hạ Hoán sờ lên mặt Diệp Lệnh Úy một cách tự nhiên, dường như rất quen với việc này, "Cậu tự chú ý đến bản thân đi, bọn tớ bị cảm thì uống gói thuốc là khỏi, còn với cậu, nó không dễ dàng trôi qua như vậy đâu."
Diệp Lệnh Úy móc một miếng bánh mì từ trong gầm bàn, từ từ nhấm nháp, chỉ ừ một tiếng.
Hạ Hoán thích táy máy tay chân, lúc chạm tóc Diệp Lệnh Úy, lúc lại sờ mặt cậu.
Diệp Lệnh Úy nhíu mày, "Tôi không thích ai chạm vào mình."
Dứt lời, Diệp Lệnh Úy thầm hối hận chun chút, dù sao đây cũng là người bạn tốt hiếm hoi của nguyên thân.
Hạ Hoán khá sửng sốt, hắn đang đứng nên có thể nhìn xuống cặp mi dài của Diệp Lệnh Úy, nó nhẹ nhàng quét quanh mí mắt tựa như chiếc cọ nhỏ mềm mại, hắn thấy cả chóp mũi xinh xắn và thanh tú ấy, ngón tay thon dài đang cầm miếng bánh mì.
Đẹp hơn ngày nhỏ rất nhiều, tính nết cũng khó chiều hơn xưa.
Hạ Hoán cười, "Được, tôi không chạm vào cậu."
Lúc Cao Lâm Hạo theo Phí Lan đi vào lớp, bắt gặp đúng cảnh tượng này, cả hai nhìn thấy Diệp Lệnh Úy ngồi tại chỗ lừ lừ gặm bánh mì, Hạ Hoán đứng tựa vào bàn Cao Lâm Hạo, chẳng biết đang nói gì với Diệp Lệnh Úy, thoạt nhìn rất thân mật, ít nhất thì khung cảnh này trông rất hài hoà.
Phí Lan bất giác chau mày.
Hạ Hoán nghe thấy tiếng Cao Lâm Hạo, ngước lên, thản nhiên đối mặt với ánh mắt Phí Lan, cứ như thể người nói những lời đó vào ngày hôm ấy không phải là mình. Hạ Hoán mỉm cười, mở lời chào buổi sáng.
Cao Lâm Hạo có ấn tượng khá tốt với Hạ Hoán, cậu cười hì hì chào đáp lễ, sau đó đặt bình nước trái cây ấm được giấu trong tay áo lên bàn Diệp Lệnh Úy.
"Nước táo đấy, sáng nay tôi bảo mẹ ép cho rồi hâm nóng bằng cơ thể ấm áp của tôi đó." Mắt Cao Lâm Hạo sáng lấp lánh, trông như một con chó bự đang xin được cưng nựng.
Hâm nóng bằng cơ thể?
Ánh mắt ngờ vực và có phần ghét bỏ của Diệp Lệnh Úy bị rơi vào mắt Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo lập tức bùng nổ: "Cậu nhìn với ánh mắt gì đây? Thôi được rồi, tôi hâm bằng máy sưởi đó, chẳng phải cậu kêu mình bị cảm hay sao..."
Diệp Lệnh Úy cầm ly nước táo, cười đáp: "Biết rồi."
Hạ Hoán nhìn Diệp Lệnh Úy và Cao Lâm Hạo kẻ tung người hứng, tầm mắt đảo qua lại giữa hai bên mất một lúc, cuối cùng dừng lại trên người Cao Lâm Hạo.
Hắn không biết tên này.
Trước khi chuyển sang Trung học số ba, Hạ Hoán từng đi hỏi thăm rất nhiều chuyện, tìm gặp bạn học lúc trước, tìm bạn học bên Trung học số năm, cả một số người đứng đầu ở các trường cấp ba khác, họ luôn biết vài chuyện hay ho.
Khi hỏi chuyện Diệp Lệnh Úy, hắn biết rằng tình hình đi học ở trường cấp ba của đối phương rất thê thảm, gần như không có bạn bè. Mọi người lấy làm lạ vì sao Hạ Hoán lại hỏi thăm về Diệp Lệnh Úy.
"Tò mò thôi." Hạ Hoán trả lời qua loa.
Nhưng bây giờ có vẻ sự thực không phải thế.
Cái tên nam sinh cao to này, rõ ràng đang xun xoe loanh quanh bên Diệp Lệnh Úy. Còn đứa mập ngồi cùng bàn Diệp Lệnh Úy cũng hỏi Diệp Lệnh Úy muốn lấy một trong hai gói que cay của mình hay không, cho dù cậu ta tỏ vẻ xót ruột ra mặt.
"Cậu không lấy hả, tốt quá." Sở Nhiên vội càng đút que cay vào miệng, sợ Diệp Lệnh Úy đột ngột hối hận, đổi ý.
Diệp Lệnh Úy: "..."
Chung quanh Diệp Lệnh Úy luôn có người líu ríu trò chuyện. Phí Lan liếc ra đằng sau, Diệp Lệnh Úy lười biếng từ từ bò người lên bàn, Hạ Hoán không nhịn được, vừa nói vừa vươn tay vuốt tóc cậu.
Diệp Lệnh Úy không chịu, hất tay hắn ra, trong mắt người khác, sự bất mãn ấy thật quá nhức nhối. Từ ánh mắt Hạ Hoán, có thể nhận ra hắn không hài lòng trước hành động của Diệp Lệnh Úy.
Phí Lan thu hồi tầm mắt, khóe miệng lạnh lùng vẽ nên nét giễu cợt.
Diệp Lệnh Úy vô tình nhìn thấy vẻ mặt không vui của đối phương, vô thức né tránh bàn tay Hạ Hoán. Cậu nhướng mắt, thở dài: "Đừng đụng vào tôi."
Ý cười trong mắt Hạ Hoán từ từ tản đi. Ban nãy Diệp Lệnh Úy bảo không thích, Hạ Hoán còn tưởng là do đối phương lâu rồi không gặp mình nên mới chưa thích ứng ngay được, hồi xưa tính tình cậu ta cũng chậm nhiệt, hay xấu hổ, điều đó dễ hiểu thôi.
Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Khi cậu tránh khỏi hắn, cậu luôn hướng mắt về phía Phí Lan.
Rõ ràng là quan hệ giữa cậu ta và Phí Lan đang tốt lên trông thấy.
Tuần này là tuần trước kì thi tháng.
Trung học số ba thực hiện chế độ thi tuần và thi tháng, thi bài khảo sát lớn vào tháng Một. Các lần thi tuần tự kiểm tra riêng ở từng lớp, thi tháng thì xáo trộn toàn khối, sắp xếp đảo phòng thi.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lệnh Úy đã gần như ôn lại một lượt chương trình trung học, chỉ còn lại những bài ôn tập đặc biệt mà Trung học số ba bí mật phát cho học sinh, độ khó cao, nhiều dạng đề, phương pháp giải đề phức tạp hơn hẳn.
Cậu có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, vả lại cậu còn là thủ khoa môn khoa học xã hội trong kỳ thi tốt nghiệp. So ra thì đúng là cậu kém môn tự nhiên hơn môn xã hội nhiều. Bình thường môn Ngữ văn chỉ bị trừ loanh quanh tầm một, hai điểm, các môn xã hội khác gần như đạt điểm tuyệt đối, song môn đại số chỉ lẩn quẩn ở ngưỡng 135 đến 140 điểm.
Trên danh sách kết quả thi tháng của các lớp, cái tên đứng hạng nhất luôn được in màu vàng, tiếp đó lần lượt sẽ là màu đỏ, màu đỏ càng lúc càng nhạt, rồi đến màu xanh, màu xanh cũng nhạt dần đi, cái tên đội sổ gần như trở nên trong suốt.
Tên của Cao Lâm Hạo được đặt ngay ngắn ở vùng màu xanh, cậu ta tự sướng một tấm, thay ảnh đại diện, thề thốt: "Tôi không thèm biến thành màu đỏ, bét lắm phải là xanh đậm, xanh đậm, cứ xanh đậm là được."
Diệp Lệnh Úy lướt nhìn, màu xanh đậm nằm trong khoảng hạng 300 đến 400, nhưng điểm số xêm xêm nhau, đều ở khoảng 600 điểm, chênh lệch cực kỳ nhỏ bé.
Với học sinh Trung học số ba, sơ sẩy một xíu sẽ bị thụt lùi, đánh mất một điểm là bị tụt rất nhiều hạng. Nhưng muốn leo hạng là rất khó, càng lên cao càng khó.
Độ khó trong đề thi của Trung học số ba được thiết kế riêng cho học sinh trường này.
Đây là lý do học sinh Trung học số ba có thể cho đám học sinh trường khác ăn hành, ngay cả Cao Lâm Hạo cũng không phải ngoại lệ, vì độ khó của các trường còn lại luôn thua Trung học số ba một bậc.
Chưa kể đến đội tuyển do Trung học số ba đặc biệt bồi dưỡng, càng khủ.ng bố hơn nhiều.
Diệp Lệnh Úy không ưa nhân phẩm của Lâm Sơ Đông, nhưng cậu vẫn công nhận năng lực học tập của đối phương.
Cao thủ trong Trung học số ba nhiều như mây nhưng Lâm Sơ Đông vẫn có thể làm đội trưởng đội tuyển trường, điều đó chứng tỏ cậu ta thực sự có thực lực.
Diệp Lệnh Úy rất khâm phục cậu ta. Đối mặt với chiến thuật bồi dưỡng ma quỷ của cả nhà trường và Lý Lam mà cậu ta còn có thời gian soạn gửi mình một tin nhắn dài như vậy, rõ ràng là một chuyên gia quản lý thời gian ưu tú.
Trong nhóm lớp có kết quả xếp hạng thi tháng trước, họ đã chụp hình và đăng lên album của nhóm.
Hai tuần trước kì thi, không ai dám hó hé gì. Chỉ còn một tuần nữa là thi, hiện tượng chạy nhảy đuổi bắt nhau cũng bớt hẳn.
Chẳng ai muốn thấy tên mình bị bôi xanh, lại càng không muốn tên mình mờ đi.
Cao Lâm Hạo móc ra một chồng tài liệu dày cộp, đặt lên bàn, vò đầu bứt tai một hồi lâu, cậu đang nghĩ cách đưa chúng cho Diệp Lệnh Úy mà không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương.
Vị trí xếp hạng càng lùi về sau thì chênh lệch càng lớn. Tháng trước Diệp Lệnh Úy còn chẳng được 200 điểm.
Không phải trường nào cũng có nhiều thiên tài bằng nhau, nhưng đám học dốt lại giống nhau như đúc.
"Tiểu Diệp ơi," Cao Lâm Hạo làm bộ tự nhiên, "Lấy tài liệu học tập đi mà, không cần 998, chẳng phải 889, chỉ cần 9 đồng 8!"
(*) Câu này như kiểu một câu chào hàng ấy:v
Trên bàn Diệp Lệnh Úy cũng có vài quyển sách đang được mở ra, cậu đang xem lại bài thi tháng trước, lại bị Cao Lâm Hạo cắt ngang, cậu lạnh lùng liếc sang đối phương.
Cao Lâm Hạo: "..."
Đúng là mình khiến Tiểu Diệp tự ái rồi.
Tiết thứ ba buổi sáng, thầy dạy đại số nghỉ ốm, nhờ một giáo viên khác tới dạy thay, không khí trong lớp bỗng tưng bừng như đi ăn Tết.
Giáo viên đại số của bọn chúng là một ông thầy đầu trọc, nuôi móng tay dài ngoằng, thoạt nhìn hơi điệu đàng, ẻo lả nhưng có tài ném phấn cực đỉnh, bách phát bách trúng. Thầy bắt mi nhìn lên bảng thì mi phải nhìn, mắt thầy sáng như đuốc cháy, mi mà ngủ gật sẽ bị xách đầu lên ngay.
Mãi tới lúc chuông vào học reo vang, cả lớp vẫn ôm lòng mong mỏi, trừ Diệp Lệnh Úy. Cậu đã gắng gượng qua hai tiết, thật sự rất buồn ngủ, dù sao cậu không nghe giảng tiết này cũng chẳng sao, chủ yếu vẫn là vấn đề thái độ học thôi.
Bóng dáng Trương Nhàn xuất hiện ngoài hành lang, cái đầu đang thò ra khỏi cửa sổ của Cao Lâm Hạo lập tức rụt vào, bắt đầu khấn Phật.
"Tôi tin vận mệnh sẽ không hành hạ chúng ta như này. Lão Lưu đi thì vừa đi thì bà cô này tới, nếu là bả, tôi thà để lão Lưu ném phấn vào gáy còn hơn."
Lời cầu nguyện của Cao Lâm Hạo vô tác dụng, Trương Nhàn lập tức bước vào phòng học.
Trương Nhàn sở hữu đôi mắt trông khá mệt mỏi nhưng thực ra lại rất sắc sảo, xương gò má nhô cao, điều này khiến nét mặt cô có vẻ rất hà khắc.
Trương Nhàn quét mắt nhìn cả lớp một lượt, sau đó dừng mắt trên người một cậu nam sinh đang nằm nhoài ra bàn ngủ gục ở dãy cuối cùng.
Khi cô bước từng bước xuống khỏi bục giảng, tim phổi của đám học sinh trong lớp nhộn nhạo cả lên.
Cao Lâm Hạo phát hiện mục tiêu của Trương Nhàn chính là Diệp Lệnh Úy, cậu bèn vươn tay chọc Diệp Lệnh Úy để đánh thức đối phương.
Nhưng chậm mất rồi.
Diệp Lệnh Úy ngẩng lên, trong mắt vẫn còn vẻ mơ màng chưa kịp tan biến.
Trương Nhàn chưa từng nhìn thẳng vào gương mặt Diệp Lệnh Úy, cô không muốn thừa nhận rằng cậu không bao giờ để mắt đến ai, cậu luôn luôn cúi đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt.
Cô không hề biết đôi mắt của một nam sinh có thể xinh đẹp đến mức này.
Nó rạng rỡ hơn cả dải ngân hà.
"Em đang ngủ à?"
Diệp Lệnh Úy ngáp một hơi, thấy bàn tay cầm giáo án của Trương Nhàn đang run lên vì dùng quá nhiều sức, cậu lặng lẽ thu đường nhìn, khôn khéo trả lời: "Em bị cảm, nhức đầu."
Khi Diệp Lệnh Úy vừa đến lớp, mọi người đã thấy cậu không ổn lắm. Cả lớp mặc áo khoác rất mỏng nhưng Diệp Lệnh Úy lại mặc áo hoodie, các bạn học đều phát hiện Diệp Lệnh Úy hơi khác mọi khi.
Trương Nhàn nheo mắt quan sát vẻ mặt Diệp Lệnh Úy một cách kĩ càng, như đang muốn tìm ra nét bối rối, e sợ ở cậu.
Nhưng cô đã thất bại.
Cô nghĩ đến chuyện Lý Lam dặn mình đừng chọc vào Diệp Lệnh Úy, tất cả mọi người đều hướng về cậu, người anh cả chưa từng lộ diện cũng đã xuất hiện.
Trương Nhàn không phải dạng người khuất phục trước kẻ có quyền thế. Nhiệm vụ chính của học sinh chính là học tập, nếu không thể hoàn thành nó thì khác gì loại phế vật cặn bã.
"Đứng lên nghe." Trương Nhàn không định làm khó Diệp Lệnh Úy quá mức, dù sao cô ta chỉ là người dạy thay, Diệp Lệnh Úy không còn là học trò lớp số bảy nữa.
Cô xoay người định đi lên bục giảng bắt đầu dạy, đột nhiên nghe thấy một tiếng ca thán yếu ớt truyền tới từ sau lưng.
"Không phải chứ, khùng hả? Diệp Lệnh Úy đang bị cảm mà?"
Trương Nhàn dừng bước, nhìn về phía nam sinh vừa buột miệng bất mãn, là bạn cùng bàn Diệp Lệnh Úy.
"Em không phục? Vậy em đứng lên nghe cùng trò ấy đi." Trương Nhàn thản nhiên buông một câu.
Sở Nhiên mím môi, ra vẻ oan ức, chuẩn bị đứng lên. Đột nhiên, một bàn tay lành lạnh chộp lấy cổ tay cậu, cậu mới nhổm được nửa người đã bị kéo xuống. Sở Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy chống khuỷu tay lên bàn, uể oải nhướng mắt: "Thưa cô, nếu cô muốn tìm lỗi của em thì em xin chiều theo, điều kiện tiên quyết là cô đủ khả năng."
Đủ khả năng?
Trương Nhàn sửng sốt, đối phương đã tỏ thái độ nghênh ngang một cách rất rõ ràng, cậu ta hoàn toàn không tôn trọng mình, không thèm để mắt đến giáo viên và nhà trường.
"Đây là thái độ của em với giáo viên?" Trương Nhàn cố kìm cơn tức giận, hỏi vặn.
Diệp Lệnh Úy cười mỉa mai, đặt tay lên lông mi, ánh mắt ngây ngô, nói với giọng ngạc nhiên, "Cô mà cũng là giáo viên à?"
Trương Nhàn hoàn toàn không ngờ Diệp Lệnh Úy dám nói mấy lời giống như tạt dầu vào lửa, không thèm coi ai ra gì.
Cô giơ tay, định đập tài liệu trên tay vào mặt Diệp Lệnh Úy, cô đã cáu đến mù đầu. Sao hồi trước cô không nhận ra Diệp Lệnh Úy lại là một đứa học trò phản nghịch thế nhỉ.
Khi tập tài liệu cứng ngắc sắp sửa ập lên mặt Diệp Lệnh Úy, nó đột ngột bị một người hất văng. Trương Nhàn loạng choạng vài bước, phải vịn vào học sinh đằng sau mới đứng vững được, cổ tay đau ê ẩm đến mức tê dại. Lúc này cả người cô đang run lên, không biết là do giận sôi người hay đang bị đau.
Phí Lan đứng bên cạnh bàn Diệp Lệnh Úy, dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn Trương Nhàn đang ngỡ ngàng đến nỗi thẹn quá hóa giận. Hắn thản nhiên nói: "Cô Trương, vào học thôi."
Móng tay Trương Nhàn găm hết vào lòng bàn tay, tiết này học hành gì nữa, mấy học sinh cùng chống đối mình, còn dám động tay chân?
"Mấy đứa đợi bị đuổi học đi!" Cô nhặt đống tài liệu rơi trên đất, giống như đang nhặt nhạnh chút lòng tự trọng ít ỏi đáng thương còn sót lại, lao ra khỏi phòng học, nghênh ngang bỏ đi.
Mất một lúc lâu, Cao Lâm Hạo mới định thần lại, cậu quay đầu hỏi: "Anh Lan, nếu bà ấy đi mách tội..."
Phí Lan liếc cậu ta: "Thế mày định đi xử bà ấy hả?"
Cao Lâm Hạo rụt cổ: "Tao nào dám..."
Diệp Lệnh Úy vuốt ngón tay trên mặt bàn, ngước lên hỏi Phí Lan, "Cậu không sợ hả?"
Chẳng phải cậu luôn muốn duy trì trạng thái bình thường, muốn làm viên ngọc bị phủ đầy bụi hay sao? Định để nổi danh toàn trường bằng chuyện này, cậu không sợ à?
Cậu đã chuẩn bị né đi rồi, nhưng trước khi cậu kịp làm vậy, Phí Lan đã giành trước một bước, bật dậy giơ tay đánh văng tập tài liệu trong tay Trương Nhàn.
Không chỉ có các bạn trong lớp hú hồn, cả Diệp Lệnh Úy cũng khá kinh ngạc.
Không bị ảnh hưởng bởi một yếu tố nào khác, đây là lần đầu tiên Diệp Lệnh Úy cảm thấy đầu ngón tay luôn lạnh lẽo của mình bắt đầu ấm dần lên.
Phí Lan nhìn cái mũ áo xộc xệch của Diệp Lệnh Úy, đưa tay chỉnh lại một chút, cười nói: "Tôi không sợ."
"Cậu thì sao? Có bị doạ không đấy?" Hắn hỏi tiếp.