Edit: Dii
_______________
"Ấy, Phí Lan, anh đừng nóng..."
Phí Lan đi rất nhanh nhưng vẫn giữ tốc độ để Diệp Lệnh Úy đuổi theo kịp mà không cần phải cố sức chạy. Diệp Lệnh Úy theo sau hắn, thở hổn hà hổn hển.
"Anh mà giận là em cũng giận đó."
"Em giận?" Phí Lan đột nhiên dừng bước, nhìn Diệp Lệnh Úy bằng ánh mắt khó hiểu: "Em không biết trời cao đất dày thật đấy."
Diệp Lệnh Úy bị chọt trúng tim đen, cười cười.
"Cười con khỉ." Giọng điệu của Phí Lan bình bình không cao không thấp.
"..."
Hai người cùng nhau ra khỏi lớp, bên ngoài có lá cây long não rơi lả tả trên đất.
Phí Lan nhìn thấy xe của Phí Thương, bước chân dần chậm lại.
Hắn thoáng nhìn sang Diệp Lệnh Úy một cái, cuối cùng đứng lại.
"Sao thế?" Diệp Lệnh Úy vẫn không biết gì, cúi đầu đá cái lá bên chân, giương mắt nhìn Phí Lan không hiểu sao lại đứng im.
"Ba anh tới đón, anh đi trước."
Phí Thương hầu như chưa bao giờ tới đón Phí Lan, chuyện này Diệp Lệnh Úy cũng biết. Diệp Lệnh Úy nhìn về phía cổng trường, thấy một chiếc xe thương vụ màu đen trông rất xa xỉ chói mắt, nhưng nó lại kín đáo đến mức như thể hòa tan vào bóng đêm.
"Em tới chào chú một tiếng." Diệp Lệnh Úy nói.
Cậu vừa nói xong, Phí Lan còn chưa kịp kéo cậu lại thì cửa xe đã mở ra. Người xuống xe là Phí Thương, ông ta mặc Âu phục thẳng thớm, rõ ràng là mới làm việc xong. Nhưng ông ta không đi về phía Phí Lan ngay mà nhìn vào trong xe, đưa tay ra.
Trong xe có một bàn tay mềm mại từ từ duỗi ra rồi đặt lên lòng bàn tay Phí Thương, sau đó có một bàn chân bước xuống đất. Giày cao gót màu bạc, cẳng chân mảnh khảnh, không hề giống chân của một phụ nữ đã sinh tới mấy đứa con.
Ánh mắt vui vẻ của Diệp Lệnh Úy từ từ lạnh dần, cậu hỏi Phí Lan: "Nghe nói bà ấy sinh cho anh một đứa em trai à?"
Phí Lan cười: "Em tin không?"
Khương Huệ rêu rao rằng mình có thai với Phí Thương hai lần. Lần đầu là lúc vừa mới cặp kè với Phí Thương, cũng chính là lần Phí Lan bị nắm đầu bắt gọi mẹ, lần sau là cỡ hai ba năm trước. Thật giả không quan trọng, Phí Lan đúng là đã từng gặp đứa bé kia, trông không giống Phí Thương cũng không giống Khương Huệ.
Khương Huệ cố ý theo Phí Thương tới đón Phí Lan, định làm dịu quan hệ giữa mình và Phí Lan, thế nên mới cố hết sức lấy lòng hắn.
Nhưng bà ta không ngờ rằng Diệp Lệnh Úy sẽ đứng cạnh Phí Lan.
Hai đứa trẻ đứng chung một chỗ, Khương Huệ cười không nổi.
"Dì Khương, chào buổi tối." Giọng điệu của Phí Lan ôn hòa, không hề có thái độ bất mãn với Khương Huệ.
Tầm mắt của Khương Huệ lại đặt trên người Diệp Lệnh Úy.
Cậu nhìn bà ta, ánh mắt tỏ vẻ hơi khó hiểu, giống hệt thú non mới vừa chào đời đang tò mò nhìn mình.
"Dì Khương, chào buổi tối." Diệp Lệnh Úy học theo Phí Lan, nhưng giọng cậu thong thả, tựa như đang khách sáo với người lớn trong nhà bạn mình, không thất lễ nhưng không hề có sự thân thiết.
Người thân thiện duy nhất chỉ có Phí Thương.
Ông ta nhìn Diệp Lệnh Úy, trong mắt đong đầy vui sướng. Ông ta đưa tay ra muốn xoa đầu Diệp Lệnh Úy: "Đây là mẹ con, sao lại gọi dì?"
Có lẽ sự hung dữ và không coi ai ra gì của Phí Lan là được kế thừa từ Phí Thương.
Phí Thương cứ như không ý thức được mình đóng vai trò gì trong mối quan hệ này, ông ta vẫn coi mình là trưởng bối của Diệp Lệnh Úy, là chú Phí của cậu, dù cho mấy năm nay chưa từng gặp nhau.
Khương Huệ cũng lâu rồi chưa gặp Diệp Lệnh Úy. Nguyên nhân khiến bà nhận ra cậu là vì, đứa trẻ này tuy đứng trong đêm tối nhưng lại giống như đang đứng dưới ánh đèn rực sáng, y hệt Diệp Phong Miện năm ấy.
Phí Lan thấy động tác của Phí Thương bèn bước lên trước mặt ông ta, kéo tay Diệp Lệnh Úy để kéo dài khoảng cách.
Lòng bàn tay của Phí Thương giơ ra giữa khoảng không, ông ta cũng không lúng túng, tự nhiên rút tay về.
Diệp Lệnh Úy vẫn không nói gì với Khương Huệ. Có thể là Phí Thương có ý muốn tạo cơ hội ở riêng cho hai người nên rời đi trước cùng Phí Lan.
"Kiều Kiều..." Khương Huệ hơi lúng túng, gọi tên cậu xong lại chẳng biết phải nói gì. Bà ta vốn dĩ không biết bây giờ Diệp Lệnh Úy thích gì, không thích gì, cả đề tài cũng không tìm được.
"Sao thế?" Không còn người ngoài ở đây, Diệp Lệnh Úy không thèm giữ mặt mũi cho Khương Huệ nữa, cậu cười nhạt: "Phát hiện Phí Lan khó trị quá nên muốn móc nối gì với tôi à?"
Khương Huệ sửng sốt.
"Nếu bà chỉ đang dạt dào tình mẹ nên muốn tìm người chơi với bà, thì bà đừng làm phiền tôi." Ánh mắt của Diệp Lệnh Úy bình tĩnh nhìn Khương Huệ, "Bà cần gì phải thế? Bà nên tiến về phía trước mới đúng."
Bà ta bỏ rơi mình, bỏ rơi anh cả anh hai, chạy đi tìm tình yêu.
Bà ta nghĩ bản thân đang sống trong truyện cổ tích à?
Đối diện với tầm mắt của Diệp Lệnh Úy có một chiếc xe đang dừng ở cổng trường. Một dáng người quen thuộc bước xuống từ ghế lái, đi về phía này. Diệp Lệnh Úy hắng giọng một cái, hỏi: "Bệnh tim của tôi là do bà đúng không?"
Mấy câu nói ấy không khác gì sấm sét bên tai Khương Huệ. Bà đột nhiên lấy lại tinh thần, nói bằng giọng khó tin: "Hứa Lệ nói với con ư? Cô ta đã đồng ý sẽ giữ bí mật mà."
"Bà chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được," Diệp Lệnh Úy nhìn Diệp Sầm đứng sau lưng Khương Huệ, "Phải hay không phải?"
Sự việc đã trở nên chắc chắn.
Khương Huệ tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Mẹ không cố ý, mẹ cũng không biết, mẹ tưởng rằng sẽ không sao, là mẹ có lỗi với con."
Có thể nghe ra được đối phương cũng đang rất đau khổ.
Nhưng bà ta vẫn vứt bỏ người thân trong thời điểm gian nan kia, có thể bà ta lo chuyện này sẽ có ngày bị lộ ra, nên bà ta phải ra đi ngay.
Lấy được câu trả lời, Diệp Lệnh Úy không nói tiếp nữa.
Cậu không muốn nói thêm một câu nào với Khương Huệ, nói thêm câu nào là buồn nôn câu đó.
Nhưng vẻ mặt cậu lại tỏ ra vô cùng đau đớn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lòng Khương Huệ hoảng hốt, cho rằng tim Diệp Lệnh Úy có gì đó không ổn, bà ta cố với tay ra muốn kéo đối phương, vai lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện sau lưng đẩy ra.
"Không sao chứ?" Diệp Sầm nhìn Diệp Lệnh Úy, hơi cúi đầu, đưa tay ra kéo dây kéo áo khoác đồng phục của Diệp Lệnh Úy lên, sau đó muốn dẫn cậu rời khỏi.
Toàn bộ quá trình, hắn làm như không có Khương Huệ ở đó.
Khương Huệ nhìn Diệp Sầm đột nhiên xuất hiện ở đây, đối phương đã ba mươi tuổi, vai rộng hơn xưa. Với danh tiếng hiện giờ của anh trong giới kinh doanh cũng đủ chứng minh anh là một người đàn ông có thể gánh vác nhà họ Diệp.
Trong nháy mắt đó, Khương Huệ chợt thấy có hơi hối hận, nảy ra suy nghĩ giá như mình không bỏ đi.
Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị bóp ch.ết.
Nếu bà không đi, một khi chuyện bà lén uống thuốc làm hại Diệp Lệnh Úy bị bệnh tim bại lộ, thì e là sẽ rơi vào khốn cảnh như bây giờ.
Khương Huệ gọi Diệp Sầm: "A Sầm."
"Bà Khương," Diệp Sầm nói bằng giọng lạnh lùng, "Chuyện ngày xưa tôi sẽ không truy cứu, hy vọng sau này bà đừng quấy rầy em út nữa, cảm ơn."
Khương Huệ đứng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Lệnh Úy và Diệp Sầm rời đi.
Nhưng ngay khi bà cho rằng hai người này sẽ thẳng thừng rời đi, Diệp Lệnh Úy bỗng quay đầu lại, cười thật tươi lại còn vẫy tay: "Bà Khương, tạm biệt nhé."
Diệp Sầm khựng lại, xoay đầu Diệp Lệnh Úy về: "Đi thôi."
Diệp Lệnh Úy không cười nữa, kéo giãn khoảng cách với Diệp Sầm, "Anh cả, lời xin lỗi đến muộn rất rẻ rúng, anh thấy thế nào?"
"Có nhận hay không là chuyện của em," Diệp Sầm nói bằng giọng từ tốn, "Làm hay không là chuyện của anh cả."
"Vậy xin hỏi, anh cả biết bệnh tim của em là do người mẹ kia của anh gây ra, anh có ý kiến gì không?" Trước khi Diệp Lệnh Úy lên xe còn liếc nhìn xe của Phí Thương ở cách đó không xa, muốn cố trông thấy Phí Lan, nhưng cửa sổ của xe có tính bảo mật cao, bên ngoài không thấy được những gì ở trong xe, huống gì bây giờ còn là buổi tối.
Diệp Lệnh Úy thắt dây an toàn, lẳng lặng chờ Diệp Sầm trả lời.
Diệp Sầm đánh tay lái, mắt nhìn thẳng, giọng anh trầm thấp vững vàng: "Đối với chuyện lúc trước, anh... anh cả rất xin lỗi em, trong phạm vi năng lực của anh cả, em có thể đưa ra yêu cầu, anh sẽ cố gắng làm cho em."
Mấy ngày nay Hứa Mai đã bổ túc lại kiến thức làm anh lớn cho Diệp Sầm.
"Một, là việc đưa tiền, tiền không bao giờ là nhiều, cứ thẳng tay cho, đừng hỏi có cần hay không."
"Hai, phải nhìn xem đối phương muốn gì, con trai mà, thích game, thích đồ điện tử, chắc đứa nào cũng giống thế."
Diệp Sầm suy nghĩ một lát: "Cho bao nhiêu tiền? Một triệu?"
Hứa Mai nghẹn họng, nói giọng hời hợt: "Sếp Diệp, câu hỏi này nằm ngoài đề cương."
Đúng thật là Diệp Sầm không có cảm giác và kinh nghiệm làm anh cả, không chỉ đối với Diệp Lệnh Úy mà cả Diệp Huyến cũng vậy.
Diệp Lệnh Úy tựa lưng vào ghế ngồi, cậu nhìn bên vai lộ ra của Diệp Sầm, cố gắng suy nghĩ xem trước kia mình khao khát được đối phương quan tâm bảo vệ bao nhiêu, thứ mà trước đây có cầu cũng không được kia, giờ đối phương đưa ra cho cậu, cậu lại không muốn.
"Em muốn..." Diệp Lệnh Úy nói ậm ờ, sau một lát, cậu nghiêng người về phía trước bò lên ghế phụ, đôi mắt sáng ngời: "Anh cả này..."
Giọng của cậu mềm mại, bình thường gọi thế này đều không có chuyện gì tốt, nếu có Cao Lâm Hạo ở đây thì cậu ta đã nhảy cẫng lên từ lâu.
Nhưng Diệp Sầm lại không biết, anh đáp một tiếng, trong lòng nhũn ra, tay cũng không kìm nổi mà run run.
"Em muốn chậu hoa cúc mực nhà ông nội." Diệp Lệnh Úy như thể không biết hoa cúc mực và hoa cúc mười đồng một bông khác nhau chỗ nào, làm như đang đòi một món đồ chơi thông thường: "Mai anh chuyển nó tới ban công của em."
Diệp Sầm nhìn Diệp Lệnh Úy qua gương chiếu hậu một cái, chốc sau, anh dời mắt, ừ một tiếng.
Diệp Lệnh Úy hơi nhíu mày.
Cậu không ngờ Diệp Sầm sẽ đồng ý.
Hoa cúc mực cũng chia ra mấy loại. Cánh hoa màu đỏ pha đen, là một màu đỏ đen cực kỳ lộng lẫy. Bình thường cũng sẽ có người trồng loại hoa này, nhưng người cỡ Diệp Tổ Mẫn sẽ không trồng hoa cúc mực thông thường.
Chậu hoa cúc mực trong phòng ông ta là do chuyên gia chiết và trồng, cánh hoa màu đen như mực cực kỳ hiếm thấy, sắc đen trầm lắng, cánh hoa mềm mại cuộn vào trong, bên trên có một lớp lông tơ bao phủ.
Có dáng vẻ vô cùng cao quý và ngạo nghễ.
Diệp Tổ Mẫn thích muốn chết, ngày nào rời giường cũng phải tới xem của báu này đầu tiên.
Không phải là Diệp Sầm nghe lời Diệp Tổ Mẫn nhất ư? Cậu muốn Diệp Sầm không nghe lời nữa.
–
Lưu Giai Nghệ bị ném về nhà lớn của nhà họ Diệp, nói đúng hơn là không phải ném, mà là Diệp Linh Lan không quản được cô nữa, mắt không thấy tâm không phiền, bèn nhờ Diệp Tổ Mẫn trông giúp.
Nhưng mà Lưu Giai Nghệ cũng chỉ hùa theo cho có lệ.
Hôm qua cô bé chạy từ trường học về. Diệp Nguyên vẫn luôn ở trong nhà, cảm thấy vô cùng khâm phục đứa em họ lớn mật này. Sau đó Lưu Giai Nghệ quỳ trong sân hai tiếng đồng hồ, đứng dậy lại trở thành hảo hán, hôm sau nhất quyết không đi đâu hết.
Diệp Nguyên ngồi vẽ vời trong sân, nhìn Lưu Giai Nghệ mặc đồ ngủ nằm trên ghế xích đu đưa tới đưa lui, "Nếu anh là anh tư em, chắc chắn anh sẽ ghét em lắm."
Lưu Giai Nghệ giơ cánh tay lên, chỉ chỉ: "Không đâu, anh tư chắc chắn sẽ không ghét em. Anh không hiểu, anh tư là người tốt nhất trên đời."
Diệp Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Không thèm nói với em nữa, em cứ ở đó lừa mình dối người đi."
"Anh không mở miệng thì không ai nói anh câm đâu."
"..."
Bây giờ đã là giờ cơm trưa, Lưu Giai Nghệ và Diệp Nguyên cãi tới cãi lui với nhau. Gần đó có một chiếc xe chạy vào, bọn họ cùng lúc nhìn sang, phát hiện là xe của anh cả.
Lưu Giai Nghệ nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng, nói không chừng anh tư cũng tới.
Cô bé nhìn chiếc xe đầy thiết tha mong chờ, nhưng chỉ có mình Diệp Sầm bước xuống. Lưu Giai Nghệ lẩm bẩm một câu nhạt nhẽo, sau đó lại nằm xuống.
Diệp Nguyên tiến tới, "Anh cả, sao anh lại tới đây? Vừa đúng lúc tới giờ cơm, anh..."
Diệp Sầm có nền nếp nghiêm túc từ nhỏ, những đứa em trai em gái này đều sợ anh, đối phương luôn nói toát ra vẻ thận trọng khiến bọn họ bất giác thấy căng thẳng.
"Không cần, anh tới lấy đồ rồi đi."
Diệp Sầm vào phòng khách, đi thẳng tới gõ cửa phòng sách.
Diệp Nguyên chờ ở cửa.
Diệp Tổ Mẫn thấy là Diệp Sầm, vẻ mặt trở nên hiền hòa: "Nói đi, tìm ông có chuyện gì?"
"Con mong ông có thể tặng con một chậu hoa." Diệp Sầm nói câu đó ra thì thấy hơi ngại, anh lớn từng này rồi nhưng rất ít khi xin đồ của người khác, nói xong thì vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
"Hoa?" Diệp Tổ Mẫn ngớ ra, sau đó lập tức cười, phất tay lên: "Hoa trong phòng có nhiều loại lắm, con muốn loại nào cứ việc lấy."
Diệp Sầm hơi khựng lại, "Được."
"Con muốn chậu hoa cúc mực kia." Diệp Sầm nói, "Chậu mà ông Phó tặng cho ngài."
Anh còn đặc biệt chỉ ra chậu hoa đó.
"Chậu đó... chậu đó không được." Diệp Tổ Mẫn nói, "Ông nhớ con không thích hoa, sao tự dưng lại muốn tới đây lấy hoa?"
"Đẹp ạ." Diệp Sầm nói, anh không bảo là do Diệp Lệnh Úy muốn, nói xong mất công Diệp Tổ Mẫn lại càng không đồng ý.
Diệp Tổ Mẫn thấy ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu tiên Diệp Sầm xin đồ của mình. Tuy rất không nỡ nhưng ông vẫn đồng ý, vung tay: "Lấy đi lấy đi, mau mang đi."
Nếu như ban đầu Diệp Tổ Mẫn biết Diệp Sầm muốn lấy hoa là để dỗ cho em út hài lòng, ông ta chắc chắn sẽ giơ gậy đánh Diệp Sầm đuổi ra ngoài.
Chứ nói chi tới lúc ông ta nhìn thấy Diệp Lệnh Úy cầm chai nước vừa uống xong tiện tay xối vào chậu hoa yêu quý của mình.
Lúc Diệp Sầm cho người nâng chậu hoa lên xe, Lưu Giai Nghệ trợn mắt, hét: "Tại sao chứ? Ông già đáng ghét bất công, lần trước em chỉ sờ vào có tí đã bị ổng mắng!"
Diệp Sầm liếc nhìn cô gái nhỏ, hiếm khi mở miệng: "Cố gắng học tập."
Lưu Giai Nghệ nằm xuống, bắt chéo hai chân như đồ du côn: "Anh cả cũng trở nên thích quan tâm luôn?"
Trả lời cô nàng là đống khói sau xe.
"..."
Buổi tối lúc Diệp Lệnh Úy về nhà thì nhìn thấy chậu hoa cúc mực đặt ở ban công đang đứng thẳng theo chiều gió. Hoa cúc cao thượng, hoa cúc mực không nhiễm bụi trần kia càng bộc lộ sâu sắc hơn đức tính đó.
Diệp Lệnh Úy đi tới khẽ sờ lên lá cây, không kìm nổi mà cười thành tiếng.
Cậu chụp một tấm hình rồi gửi cho Phí Lan.
[Đẹp không? Anh của em mang hoa từ chỗ lão già kia tới cho em đó.]
Nói thật thì cậu rất vui vẻ, đây là chậu hoa cưng của Diệp Tổ Mẫn, Diệp Sầm nói mang đi là mang, có điều vì thế mà có thể thấy được Diệp Tổ Mẫn có bao nhiêu sức nặng trong lòng Diệp Sầm.
Một lúc sau Phí Lan mới trả lời.
[Vừa nãy đi tắm nên không thấy tin nhắn.]
[Anh nào?]
[Diệp Sầm.]
Phí Lan mở ảnh ra nhìn một cái, đúng là màu hoa hiếm thấy. Tóc Phí Lan còn hơi ướt, hắn ngồi bên giường, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
[Thích lắm sao?]
Diệp Lệnh Úy vùi trong chăn, gõ từng chữ: [Sao vậy? Anh cũng muốn tặng hoa cho em à? Em không lấy đâu, em đòi hoa vì muốn thấy Diệp Sầm khó xử thôi.]
Nhìn câu đó xong, tâm trạng của Phí Lan cũng không hề tốt hơn xíu nào.
Hắn phát hiện, một khi cuộc sống của đối phương trở về nền nếp, những người thương cậu yêu cậu chỉ ngày càng nhiều hơn chứ không ít đi, bọn họ sẽ cố hết sức khiến cậu vui lòng, hy vọng nhận được sự chú ý của cậu.
Bây giờ là Diệp Sầm, tương lai sẽ còn rất nhiều người khác nữa.
Cũng không chỉ tặng hoa, mà bọn họ còn dâng lên những món quà quý giá xa xỉ nhất.
Phí Lan đứng dậy, đi tới bàn thờ của Ngải Thư ở sát vách, nén nhang được thắp lúc chiều vẫn còn lượn lờ khói, khiến khuôn mặt của người con gái trong hình trở nên mờ ảo.
"Con mong tất cả mọi người đều yêu thương em ấy, nhưng con hi vọng, em ấy chỉ thích con."
–
Cao Lâm Hạo đang lục đống đồ ăn vặt trong cặp. Cặp cậu ta bị nhét nhiều đồ đến nỗi phồng lên đầy căng, vác lên lưng trông y như mai con rùa. Cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy chỉ đeo một cái túi canvas mềm, khó mà tin được: "Đi du lịch mùa thu mà cậu chỉ mang có nhiêu đó hả?"
Diệp Lệnh Úy lấy một chai nước trong hộc bàn ra, không hiểu ý Cao Lâm Hạo lắm: "Mang theo đồ tắm giặt là được rồi, đồ ăn sang đó rồi mua cũng được."
"Còn nữa, cậu cũng đâu thể chỉ ăn đồ vặt trong hai ngày đi chơi được."
Sở Nhiên tỏ vẻ tán thành.
Lần đi du lịch mùa thu này của họ là đi tới một thị trấn nhỏ vừa mới khai thác du lịch ở cạnh Thân Thành. Dù nghe thì rất thương mại hóa, nhưng học sinh trong lớp cùng đi du lịch mùa thu, mùa thu là dịp mà bạn bè chơi vui vẻ với nhau, đi đâu cũng không quan trọng lắm.
Kỳ này đi hai ngày một đêm, Phương Khả Mông đã sắp xếp từ lâu. Chi phí được trích từ quỹ lớp, còn có cả quỹ hoạt động của lớp đứng nhất kỳ thi tháng lần này, rất nhiều tiền, không tiêu thì phí.
Cũng coi như là cho mấy đứa nhóc của lớp được một lần chơi đùa thư giãn cuối cùng.
Phương Khả Mông đứng trên bục giảng, không quên dặn dò bọn họ: "Dù là đi du lịch mùa thu thì cũng đừng quên thân phận học sinh của chúng ta, à, có bạn còn tự giác đem cả sách theo này..."
"Không phải chứ Mộng Mộng, thầy làm sao thế, có thể để tụi em chơi vui thật vui không?"
"Ai đem sách thế hả? Đuổi ra ngoài, đánh bể đầu!"
"Xin Mộng Mộng hãy nương tay!"
Trong lớp ồn ào k.êu rên.
Phương Khả Mông cười, "Được rồi được rồi, nói một chuyện cuối cùng. Ra ngoài chơi nhưng không được chạy lung tung, có chuyện gì thì gọi cho thầy, không được xả rác bừa bãi. Nếu thầy phát hiện thì sẽ ngừng hoạt động du lịch này ngay, lập tức về nhà."
Giọng điệu của Phương Khả Mông rất nghiêm túc, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm được.
Xe buýt đến đón trước cổng trường.
Trần Phong Bảo nằm bò trên cửa sổ lớp cậu ta: "Hạo tử, nhớ đem đặc sản về cho tao!"
Cao Lâm Hạo cũng vui vẻ vẫy tay: "Được! Ba nhất định sẽ mang về cho con một đống cớt!"
"..."
Lớp bọn họ thuê tổng cộng hai chiếc xe buýt. Diệp Lệnh Úy thích ngồi chỗ cuối cùng, vừa lên xe đã đi thẳng tới ghế cuối sát cửa sổ. Cao Lâm Hạo cũng theo sau, đặt mông xuống ngồi cạnh Diệp Lệnh Úy.
Phí Lan đang cầm túi giúp Diệp Lệnh Úy: "..."
Lên tới cao tốc, rời khỏi nhà lầu thành thị phồn hoa, trong xe đã có người buồn ngủ. Diệp Lệnh Úy kề lên lưng ghế đằng trước, mơ màng.
Cao Lâm Hạo thấy thế bèn đẩy cậu một cái. Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo, thấy cậu ta tự vỗ vai mình, nói: "Nè, dựa vào tôi đây."
Diệp Lệnh Úy nhìn cậu ta, nhẹ nhàng kề vào, sau đó lại ngẩng đầu lên, cau mày: "Không thoải mái, đổi người khác."
Cao Lâm Hạo: "??????"
"Má nó cậu còn có người khác á? Cậu tìm thử tôi xem."
Diệp Lệnh Úy xoa xoa đôi mắt, "Cậu đổi với Phí Lan, để Phí Lan ngồi ở đây."
"Phì." Sở Nhiên ngồi đằng trước không nhịn được nữa, cười thành tiếng.
Cao Lâm Hạo xụ mặt: "Cười con khỉ."
Bắt buộc phải đổi chỗ với Phí Lan, cậu ta vẫn chưa hết hy vọng, nói: "Vậy chứ cậu dựa vào vai anh Lan chưa chắc gì đã thoải mái hơn tôi, bả vai tôi nhiều thịt hơn."
Sở Nhiên không nghe nổi nữa, "Mập đối với cậu mà nói thì không phải lời khen đâu, nên chú ý chút đi."
Cao Lâm Hạo không để ý tới cậu ta, quay đầu lại hi vọng muốn nhìn thấy kịch vui.
Ví như cảnh Diệp Lệnh Úy ghét bỏ anh Lan.
Nhưng lúc xoay lại, mặt cậu ta lập tức cứng đơ. Diệp Lệnh Úy dựa vào cổ Phí Lan, Phí Lan ngồi tựa lên ghế, trông hai người vô cùng thân mật.
Cao Lâm Hạo bỗng không biết mình nên ghen tị với ai trước.
Cậu ta há miệng định nói chuyện.
Phí Lan mở mắt, nói giọng lạnh lùng: "Im miệng."
Hết chương 48.