Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Chương 77

Edit: Sa

Beta: Dii

_____________

“Sao rồi?” Mặt Diệp Lệnh Uý dán lên chân Phí Lan, giọng nói mơ hồ không rõ.

Người xung quanh khá nhiều, Phí Lan khẽ cúi người, hắn ghé sát bên tai Diệp Lệnh Uý: “Bà Khương, giết người rồi.”

Diệp Lệnh Uý sững sờ rất lâu, cậu mãi không lên tiếng, Phí Lan còn tưởng rằng cậu vốn không nghe thấy, hắn đang nghĩ có cần nói lại một lần nữa cho Diệp Lệnh Uý hay không.

Lúc này, Diệp Lệnh Uý nói chuyện.

“Anh nói với em làm gì? Nói với chú cảnh sát ấy.” Giọng Diệp Lệnh Uý hơi khàn, cậu nhắm mắt lại, trông có vẻ không kiên nhẫn: “Em muốn ngủ, em mệt lắm.”

Nói không kinh hoàng là giả, nói không khó chịu cũng là giả.

Cậu muốn nhìn thấy Khương Huệ chật vật, muốn nhìn thấy Khương Huệ hối hận không kịp, muốn bà sám hối tất cả những việc đã làm với cậu. Nhưng chuyện này không đại diện cho quan hệ huyết thống giữa cậu và Khương Huệ không tồi tại, giữa hai việc này không hề mâu thuẫn.

Cậu không muốn nhìn thấy Khương Huệ giết người.

Bởi vì không lấy được tiền nên mới tranh chấp cùng Lý Tỉnh Giai, lỡ tay giết người ư?



Nhà tang lễ lớn nhất Thân Thành.

Diệp Huyến mặc một bộ Âu phục quỳ trên mặt đất, mặt hắn không cảm xúc, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì với những người liên tục đến chia buồn tìm hắn nói chuyện. Diệp Sầm là anh cả, anh phụ trách tiếp đón, vững vàng kiềm chế, không nhìn ra chút vẻ khó chịu nào.

Còn Diệp Lệnh Uý, điều hoà của nhà tang lễ mở hết công suất, tuổi cậu không lớn, mặc Âu phục khó tránh khỏi quá già dặn nên cậu khoác thêm áo hoodie màu đen, quỳ bên cạnh Diệp Huyến, ngoan ngoãn vâng lời, trái lại là người  trông có tâm trạng đau buồn nhất trong ba anh em.

Khương Huệ tựa như tơ liễu, phất phới khắp nơi, chưa từng dừng chân ở nơi nào. Ai bà cũng không yêu, ngay cả bản thân cũng không yêu, sau khi chết cũng chỉ có ba người con trai mà bà từng bỏ rơi tổ chức tang lễ cho bà. Mà người đến dự tang lễ đều quen thuộc với nhà họ Diệp, hoặc là quen thuộc với nhà họ Phí và nể mặt của nhà họ Diệp mới đến.

Rõ ràng là lễ tang nhưng họ lại tụm năm tụm ba bắt đầu nói chuyện làm ăn, bó hoa cúc trắng trong tay tựa như trở thành rượu vang đỏ, họ nói đến chỗ hợp ý còn muốn cụng ly.

Khương Huệ tự sát trong một khách sạn, bà đốt hai chậu than củi, cửa sổ cửa chính đóng chặt. Bà trang điểm, mặc chiếc váy và cái áo khoác bà thích nhất, lúc được phát hiện cứ như đang ngủ mà thôi.

Bên cạnh bà đặt di ngôn, là video quay lại.

Diệp Sầm sao chép vào usb, anh và Diệp Huyến đã xem.

Tiếp đón xong tốp người này, Diệp Sầm có thể thoát thân. Anh ngồi xổm trước mặt Diệp Lệnh Uý, lấy một cái usb từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay Diệp Lệnh Uý: “Rất nhiều lời bên trong đều là nói với em, em…”

“Em không xem.” Diệp Lệnh Uý đập cái usb về trong tay Diệp Sầm.

Diệp Sầm nhìn Diệp Lệnh Uý một hồi, sau cùng anh lấy usb về rồi nói: “Bà ấy để lại cho em rất nhiều thứ, cái vòng đeo cổ bằng vàng ba chuẩn bị cho em hồi đó, tự ông làm sẵn để em dùng lúc tròn hai tuổi. Ngày trước bà ấy mang cái vòng vàng này đi, lần này nói trong video là trả lại cho em.”

“Ngoài ra, còn có tiền mà bà tích lũy mấy năm nay, nhà và xe đều để lại cho em, công chứng di sản đến lúc đó sẽ xử lý những thứ này rồi bảo em ký tên.” Diệp Sầm từ tốn nói cho Diệp Lệnh Uý biết từng chuyện một.

“Cho em hết?” Diệp Lệnh Uý ngước mắt tỏ vẻ hơi khó hiểu, mấy ngày trước bà còn tìm cậu đòi tiền, bây giờ lại cho cậu hết tài sản?

“Cho mày thì mày cứ lấy.” Diệp Huyến bỗng nói: “Bà chỉ có mấy đứa con trai chúng ta thôi, không cho chúng ta thì cho ai? Cho thằng ranh con Phí Lan chắc?”

Diệp Lệnh Uý: “…”

Diệp Huyến cứ luôn im lặng từ lúc đi vào lại giống như được mở công tắc nào đó, hắn hơi mờ mịt nhìn Diệp Sầm: “Anh cả, sao đột nhiên bà ấy lại chết? Em cứ tưởng bà ấy sẽ còn kiếm chuyện với em út…”

Diệp Sầm còn chưa kịp trả lời, không biết ai ở bên ngoài to giọng làm ầm ĩ, bảo vệ bị cào mấy vệt màu đỏ trên mặt chạy vào, đến bên ba người hạ giọng nói: “Là nhà họ Lý đến gây chuyện, nói phu nhân… nói bà Khương giết ông Lý, dù chết rồi cũng không thể bỏ qua như thế, muốn… muốn chúng ta cho…”

“Cho tiền?” Diệp Lệnh Uý khẽ giọng giễu cợt: “Nằm mơ à? Lấy nhiều tiền của bà Khương như thế còn dám đòi tiền. Bà Khương không có quan hệ hôn nhân với Lý Tỉnh Giai, cũng không có bằng chứng chứng minh bà Khương tặng cho, họ mới phải là người chịu trách nhiệm bồi thường.”

Diệp Sầm and Diệp Huyến and bảo vệ: “…”

Diệp Lệnh Uý đứng lên, lập tức rút dùi cui của bảo vệ đeo trên hông, dứt khoát đi ra ngoài chẳng ngoảnh đầu lại.

Giờ Diệp Huyến mới hiểu ra vấn đề, hắn muốn gọi cậu nhưng bị Diệp Sầm gọi ngược lại. Diệp Sầm cười miễn cưỡng: “ Em để thằng bé trút ra đi, nó khó chịu lắm.”

“Em đi cùng nó, em là anh hai của nó, đừng để nó bị thương, ngoài ra, gọi thêm ít người.” Diệp Sầm dặn dò.

Bản thân chuyện Khương Huệ giết người không có bất kỳ trách nhiệm nào của nhà họ Diệp, cha nợ con trả không được thành lập trên kẻ giết người. Bên cạnh đó, Khương Huệ đã chuyển khỏi hộ khẩu nhà họ Diệp, không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Diệp.

Vả lại trước đó, nhà họ Diệp và nhà họ Lý ở trước mặt cảnh sát đã hoà giải bằng lời nói. Ban đầu nhà họ Lý còn không muốn tìm người hoà giải, chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà họ Diệp, kể cả khi nhà họ Lý đã tìm đến cửa cũng bị dăm ba câu của Diệp Sầm làm cho bối rối ngay trước mặt cảnh sát.

Lúc nói chuyện thì nói rất dễ nghe, người đến hoà giải của nhà họ Lý là mấy người anh chị em, bị Diệp Sầm thao túng rằng Lý Tỉnh Giai chết rồi thì nhìn chung mấy người họ cũng trải qua những ngày đường mật tốt lành. Sau cùng thậm chí họ còn cảm thấy Khương Huệ làm rất tốt.

Nhưng sau khi trở về, người một nhà chụm đầu vào nhau, anh một câu tôi một câu, xác thực quan hệ giữa nhà họ Diệp và chuyện này không lớn, nhưng họ có thể mượn cớ để đòi tiền nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhiều tiền thế cơ mà.

Bên ngoài đã cãi nhau ầm trời, chó vào ngõ cụt, quả thật không biết xấu hổ.

“Gọi Diệp Sầm ra đây, chúng tôi chỉ nói chuyện với anh ta!”

“Phải, nếu hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi sẽ không đi.”

“Haizz, cho, cho mà.” Bảo vệ cố gắng ngăn cản đám người điên này. Vai hắn bị gõ hai cái không nặng không nhẹ. Hắn quay đầu, thấy là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp thì vội vàng tránh ra.

Người phụ nữ bị hắn cản lại lập tức xông lên, dùi cui điện của Diệp Lệnh Uý đè thẳng lên cổ của bà ta, cậu cười ngây thơ: “Cẩn thận nào, tôi chưa thành niên, tôi còn có tiền.”

“Mày là ai?” Giọng của người phụ nữ đang run rẩy, giống như bóp mạnh ra từ trong cổ họng.

Diệp Lệnh Uý gần như không xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, chẳng trách tại sao bà ta không biết. Nhưng cậu đứng trước mặt bà ta với vẻ thờ ơ hời hợt, càng làm nổi bật màu xám xịt như chuột của kẻ khác.

“Đi thôi, đến phòng nghỉ nói chuyện.” Diệp Lệnh Uý rút dùi cui điện lại, theo Diệp Huyến đi lên phòng nghỉ ở tầng hai.

Lần này nhà họ Lý có bảy người đến, có cả người cùng lứa với Diệp Lệnh Uý. Người nói chuyện là Lý Tỉnh Huân và em gái ông ta Lý Tỉnh Lan.

“Lần này đến đây là vì tôi cảm thấy lần trước trở về chưa nói chuyện ổn thỏa.” Lý Tỉnh Huân hắng giọng: “Khương Huệ giết anh cả của tôi, cho dù cô ta có còn quan hệ với nhà họ Diệp mấy người hay không thì chuyện mấy người là con trai cô ta cũng không thể phủ nhận. Vậy nên, mấy người phải bồi thường phần nào cho chúng tôi.”

Diệp Huyến cười lạnh lùng, hắn không nói gì.

Diệp Lệnh Uý chống cằm, một ly trà nóng được phục vụ trước mặt cậu. Hơi sương bốc lên hầm hập, cậu ngước mắt rồi bật cười: “Được chứ, chẳng có vấn đề gì.”

Đôi mắt của Lý Tỉnh Huân thoáng bừng sáng, nhưng ngay sau đó ông ta lại cau mày: “Cậu là ai? Cậu dựa vào đâu mà làm chủ ở đây? Diệp Sầm đâu?”

“Ngại quá, tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi tên Diệp Lệnh Uý, em trai của Diệp Sầm.” Giọng điệu của Diệp Lệnh Uý ấm áp: “Nhưng vẫn có chuyện mà mấy người có thể còn chưa xem xét, trong lúc bà Khương và ông Lý Tỉnh Giai yêu nhau, ông Lý Tỉnh Giai đã nhiều lần mượn tiền bà Khương…”

Cậu duỗi tay về phía sau người, lập tức có người đưa lên một xấp văn kiện dày. Diệp Lệnh Uý ném văn kiện lên bàn trà, tiếp tục nói với vẻ ôn hòa: “Đây là lịch sử những lần bà Khương chuyển tiền vào tài khoản của ông Lý Tỉnh Giai, còn cả giấy vay nợ do ông Lý Tỉnh Giai viết, cùng với ảnh chụp màn hình chứng tỏ ông ấy chắc chắn phải trả tiền cũng đã in ra hết rồi, mời ông xem qua.”

Một xấp giấy dày trông có vẻ khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Lý Tỉnh Huân run tay cầm văn kiện vào tay mình lật xem từng tờ, Diệp Lệnh Uý nhân lúc ông ta đang xem nói với những người còn lại: “Có lẽ mấy người vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ, bà Khương cho ông Lý Tỉnh Giai mượn hơn hai mươi vạn.”

Cậu nhìn về phía Lý Tỉnh Huân: “Ông xem, ông chuẩn bị khi nào thì trả tiền…”

Lý Tỉnh Huân còn chưa xem xong, ông ta ném văn kiện về, lớn giọng gào thét: “Dựa vào đâu đòi chúng tôi trả? Cái đó do anh cả của tôi mượn, có liên quan gì đến chúng tôi đâu? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi trả chứ?”

“Người bà Khương giết là anh cả của ông, liên quan gì đến ông đâu?” Diệp Lệnh Uý cười nói.

Diệp Huyến ngẩng đầu, hắn nhìn đèn chùm pha lê, khoé miệng sắp ngoác lên tận mang tai.

Với cái miệng này của Diệp Lệnh Uý, ai trêu vào thì người đó xui xẻo.

Lý Tỉnh Huân tự chuốc lấy phiền phức.

Lý Tỉnh Huân trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi. Ông ta chỉ Diệp Lệnh Uý, lắp ba lắp bắp: “Già mồm át lẽ phải!”

Nụ cười của Diệp Lệnh Uý dần phai nhạt, cậu bắt chéo chân, gõ dùi cui điện lên mặt đất, thong thả buông lời: “Đòi tiền cũng được thôi, ông có thể đi kiện. Bây giờ bà Khương chết rồi, nhiều nhất thì tòa án phán cho mấy người trăm tám mươi vạn, nhưng mấy người cũng có thể nhận được giấy gọi của toà, ông Lý Tỉnh Giai vẫn còn trên sổ hộ khẩu nhà họ Lý mấy người mà. Hơn hai nghìn vạn đó… nhà mấy người còn bán bao nhiêu công ty nữa nhỉ?”

Lý Tỉnh Huân giận đến nỗi mặt chuyển thành màu gan heo. Ông ta đứng lên, thở gấp dồn dập, đi tới lui mấy vòng, sau đó gào thét: “Diệp Sầm đâu? Gọi Diệp Sầm ra đây nói chuyện với tôi. Cậu là cái thá gì chứ?”

Giọng ông ta vừa dứt, Diệp Huyến đã nói với vẻ lạnh lùng: “Để em ấy nói chuyện với ông đã là nể mặt ông rồi, đừng có không biết tốt xấu.”

Lý Tỉnh Lan thấy anh trai mình bị ức hiếp như thế, vậy mà còn là bị một cậu thiếu niên bắt nạt, bà ta xắn tay áo lên: “Để hôm nay tao thay Diệp Sầm dạy dỗ mày cho tốt, cái thứ mất dạy!”

Bà ta nhào về phía Diệp Lệnh Uý. Cũng không cần Diệp Lệnh Uý phải ra tay, Diệp Huyến đã đá bà ta một cái. Lý Tỉnh Lan ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn chưa bò dậy được, những người còn lại vội vàng chạy đến đỡ bà ta dậy, ánh mắt nhìn Diệp Huyến và Diệp Lệnh Uý giận nhưng không dám nói.

Diệp Lệnh Uý trời ơi một tiếng, cậu bật cười: “Mấy người mất mặt quá đi hahahahaha.”

Diệp Huyến: “…”

Lý Tỉnh Huân đã giận điên người, đứng bên bờ vực mất kiểm soát.

Diệp Lệnh Uý không cười nữa, nhìn Lý Tỉnh Huân: “Ông nghĩ xong chưa? Trả tiền hay cút xéo?”

Lý Tỉnh Huân cắn chặt răng hàm sau, đời này ông ta chưa từng rơi vào tình cảnh khốn khó như thế này, cũng chưa từng bị một hậu bối làm nhục như thế này. Thời gian dài đằng đẵng tựa như mấy thế kỉ, Lý Tỉnh Huân nhìn người bên mình luống cuống không biết làm sao, vung tay bỏ đi: “Chúng ta đi.”

Một đám người rời đi kẻ thua cuộc.

Diệp Lệnh Uý mỉm cười, mắt đối mắt với cậu trai nhà họ Lý rời đi sau cùng, mặt cậu trai ửng đỏ, xém nữa tự vấp ngã.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Diệp Lệnh Uý nhắc nhở.

“Được, được, cảm ơn cậu, cảm ơn.” Cậu trai luống cuống, liên tục vấp ngã mấy lần.

Diệp Huyến đứng đó, hắn cúi đầu nhìn Diệp Lệnh Uý, cau mày: “Phí Lan ở bên mày khổ thật.”

“Nhưng anh có một vấn đề vẫn muốn hỏi mày.” Diệp Huyến ngừng một lát, ngồi xổm xuống nhặt văn kiện trên mặt đất lên, vừa lật vừa hỏi Diệp Lệnh Uý: “Khương Huệ cho Lý Tỉnh Giai tiền, dựa theo tính cách của bà ta, chắc chắn sẽ không làm giấy vay nợ, những thứ này của mày từ đâu ra?”

“Còn tiền giao dịch, còn chữ ký?

Diệp Lệnh Uý nói hời hợt: “Nói phét chứ sao.”

Diệp Huyến: “…”

Diệp Huyến còn muốn hỏi gì đó thì điện thoại của hắn reo lên.

“Chắc chắn là anh cả hỏi tiến triển…” Diệp Huyến lẩm bẩm trong miệng.

Diệp Lệnh Uý thấy hắn nhìn màn hình ngẩn người một lúc.

—— Nghiêm Bách là tên ngốc.

“…”

“Anh Nghiêm Bách gọi đến à?” Diệp Lệnh Uý giả vờ vô tình hỏi.

Diệp Huyến mất tự nhiên hắng giọng, vành tai hơi đỏ, giữa ấn đường hắn là vẻ vui mừng không thể giấu được. Diệp Lệnh Uý không vạch trần, cậu nhìn hắn nhận điện thoại, nét cười hắn dần nhạt đi, sau cùng trở về biểu cảm như bình thường.

“Chúc mừng nhé.”

“Cậu là anh em của tôi, cậu đính hôn sao tôi không đến được?”

Diệp Lệnh Uý nhìn Diệp Huyến, hắn cúp điện thoại. Một lúc lâu sau, Diệp Huyến đứng lên: “Đi thôi, xuống lầu nào, anh cả đợi nữa lại muốn mắng người ta đó.”

Nhìn từ phía sau, lưng Diệp Huyến rất thẳng, nhưng cứ có cảm giác sống lưng của hắn đang dần cong xuống.

Diệp Lệnh Uý tiến lên, bước đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Anh hai…”

Giọng cậu kẹt trong cổ họng.

Diệp Huyến dừng chân, quay đầu nhìn Diệp Lệnh Uý, vẻ thất vọng chán nản tựa như tàn tích đọng lại: “Em út, lúc đó mày nói rất đúng, anh chắc chắn sẽ hối hận.”

“Bây giờ anh hối hận rồi.”

Hết chương 77.
Bình Luận (0)
Comment