Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Chương 80

Edit: Sa

______________

Tay Phí Lan trượt từ cằm Diệp Lệnh Uý xuống cổ rồi nhẹ nhàng vuốt ve tại nơi ấy, chiếc cổ mảnh khảnh khiến người ta cảm thấy cực kỳ yếu ớt. Mặc dù yếu ớt nhưng cảm giác đè Diệp Lệnh Uý dưới thân lại thực sự thoả mãn chút thú vui xấu xa của hắn.

Sau đó, hắn vuốt ve đến gáy cậu, buộc Diệp Lệnh Uý phải ngẩng đầu lên.

“Anh có một thỉnh cầu.” Phí Lan nói.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau nhẹ nhàng như có như không, hơi thở hòa quyện vào nhau, “Anh có thể thô bạo một chút không?”

Môi Phí Lan quấn quýt đến vành tai Diệp Lệnh Uý, nhân lúc ai kia còn đang ngây người cân nhắc, đầu lưỡi hắn đã không nặng không nhẹ dán theo vành tai Diệp Lệnh Uý. Thế là Phí Lan cảm nhận được cơ thể trong ngực mình vì vậy mà run rẩy kịch liệt.

Ánh mắt của Diệp Lệnh Uý phủ một lớp hơi sương, ánh mắt vừa tò mò vừa nồng cháy, sáng long lanh, ngập nước. Cậu ngẩng đầu: “Thô bạo một chút là thế nào?”

Phí Lan hôn cậu, Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu né tránh, nụ hôn rơi trên sườn mặt, vậy mà ai kia tránh được rồi còn liều lĩnh hỏi tiếp: “Anh không nói thì em đi đây.”

Cậu đã uống rượu, mùi rượu sực nồng khắp người, khoang miệng toàn là vị dâu tây trong rượu sake, ngay cả mấy nhúm tóc trên đầu cũng bắt đầu nhe nanh múa vuốt.

Phí Lan lo cho sức khỏe của Diệp Lệnh Uý, hắn lại chẳng có chút xíu kinh nghiệm nào, tính nết cũng tệ, từ trước đến nay vẫn luôn nương theo sự ấm áp vô tận của cậu, nhưng hôm nay là sinh nhật hắn, dù thế nào đi nữa…

Hắn nới lỏng cánh tay giam giữ Diệp Lệnh Uý, một tay Phí Lan nâng cằm cậu lên, hơi thở bao phủ che trời rợp đất ập đến.

Diệp Lệnh Uý không kịp trở tay, cái miệng hơi hé bị đầu lưỡi thẳng thừng cạy mở, răng trước bị liếm láp tàn nhẫn. Cánh tay trên cằm khẽ nới lỏng, đè thẳng một đường từ xương cổ lên eo, sau cùng giữ chặt lấy eo cậu, lập tức nhấc Diệp Lệnh Uý rời khỏi mặt đất.

Lúc này, chênh lệch về thể lực xuất hiện, trước kia cậu đã được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước xuân, làn da vừa nhéo đã hiện ra vệt đỏ thẫm. Sau đó hắn cứ như sói như hổ, trắng trợn tấn công, mọi nơi mà hắn đi qua đều không còn chút gì sót lại.

Cả người Diệp Lệnh Uý đều tựa vào Phí Lan, chỉ có mũi chân của cậu chạm được mặt đất, nhưng cũng không chống đỡ được chút nào cả.

Cậu ngẩng đầu, tầm nhìn mờ ảo, khoé môi bị cắn đau, cậu muốn né tránh nhưng lại bị đè gáy kéo về.

Hơi rượu trong miệng đã bị cuốn đi sạch sẽ từ lâu. Vạt áo sơ mi của cậu mở toang, đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm lên. Trong thoáng chốc Diệp Lệnh Uý tỉnh táo lại, mắt cậu còn mơ màng, nhưng cận vẫn vô thức mở miệng nói chuyện: “Không được đâu, em còn chưa thành niên mà.”

Phí Lan nhìn cậu, con ngươi gần như nhiễm màu đỏ sẫm. Hắn nhìn gương mặt Diệp Lệnh Uý chăm chú, hơi thở của hắn trở nên rõ ràng. Hắn quấy phá đôi hàng mi của Diệp Lệnh Uý, thăm dò vào từ giữa hai cánh môi của cậu, muốn thăm dò vào cổ họng, thăm dò vào mỗi ngõ ngách bên trong cơ thể Diệp Lệnh Uý.

Da đầu Diệp Lệnh Uý bắt đầu tê dại, cuối cùng cậu cũng nhận thức được mấy động tác nhỏ của bản thân bình thường trước mặt Phí Lan, thảo nào Phí Lan chẳng chút động lòng mà chỉ qua quýt hùa theo trêu chọc như đứa nhỏ. 

Bây giờ mới là lúc dã thú thực sự đánh chén.

Eo Diệp Lệnh Uý mềm nhũn, cậu dựa trên mặt bàn, né tránh ánh mắt của Phí Lan, hơi tuyệt vọng lẩm bẩm: “Bây giờ không được đâu anh…”

Cậu chớp nhẹ mắt, nhìn về phía đường cong vai cổ mượt mà của Phí Lan. Hắn còn chưa kịp mặc áo, lúc này trên cơ bắp đã phủ một lớp mồ hôi mỏng. Diệp Lệnh Uý nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, ma xui quỷ khiến mà dựa đến gần thò đầu lưỡi ra, dè dặt liếm.

Mặn.

Cậu còn chưa nếm đủ dư vị ra sao đã bị ôm lấy, gần như thô bạo bị đè trên tủ đầu giường. Trên tủ đầu giường có hai cuốn sách và một cái đèn bàn, Phí Lan chê vướng víu, cả ổ điện nối vào cũng bị hắn tháo ra ném trên mặt đất.

“Vậy tụi mình làm chút chuyện mà bây giờ em có thể làm đi.”

Cả người Diệp Lệnh Uý run rẩy, giọng Phí Lan cứ như bị nứt vỡ, tựa như bị thành trì bị cát vàng đầy trời xói mòn, để lộ dấu vết nguy hiểm.

Tóc sau gáy cậu bị kéo, cậu ngẩng đầu, tay chống hai bên tủ, Phí Lan đứng vắt ngang hai bên chân cậu, không chút do dự hôn xuống.

Diệp Lệnh Uý được hôn đến nỗi run rẩy cả người, nước mắt vô thức xuôi theo khóe miệng chảy xuống.

Cậu dựa vào khuỷu tay Phí Lan, mềm mại đến bất ngờ, lúc không thoải mái thì cong eo muốn tránh né, cả người đều đầy mồ hôi. Không biết bây giờ là ban ngày hay là đêm đen, cũng không biết Phí Lan lúc nào mới ngừng lại.

Đợi khi tỉnh dậy, đèn bàn trên tủ đầu giường đã được đặt về vị trí cũ, có hai gam màu, của Phí Lan là đèn gam màu ấm. Trong phòng còn còn vương hương vị của cồn. Diệp Lệnh Uý nhớ được là Phí Lan đá bình rượu ra rất xa, toàn bộ rượu còn bên trong đều tràn ra ngoài, đoán chừng là còn chưa kịp dọn dẹp.

Diệp Lệnh Uý lật chăn ra, trong nháy mắt một cảm giác mát mẻ tấn công khắp cơ thể cậu. Cho dù trong phòng vẫn ấm áp cũng không thể che giấu được sự thật cậu không mặc quần.

Quần của cậu đâu?

Quần đâu rồi?

Không phải đã nói là chưa thành niên à?

Diệp Lệnh Uý tìm thấy quần dài của mình trên tủ đầu giường, còn có một cái quần lót mới được đặt bên cạnh.

Cậu nằm sấp trên tấm thảm, hận không thể dùng kính lúp tìm cái quần lót mà mình từng mặc. Ngón tay mò mẫm vải vóc xung quanh luống cuống dằn xuống tránh hồi tưởng lại cảm giác khiến người ta nóng bừng cả người. Cậu ỉu xìu ngồi trên võng một hồi, mặc quần dài vào rồi vẫn đi xuống lầu, dẫu sao hôm nay cũng là tiệc rượu của nhà họ Phí.

Cậu không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.

Điện thoại, hình như điện thoại cũng không thấy luôn.

Ở dưới lầu Phí Thương đã đang tiễn khách, ông phát hiện Diệp Lệnh Uý với đầu tóc rối bù, khuôn mặt hoang mang đang đứng trên cầu thang thì bật cười: “Anh cả của con nói nếu như lúc con tỉnh dậy đã trễ quá rồi thì cứ ở lại đây.”

“Phí Lan đang làm tiệc nướng ngoài trời với mấy đứa bạn khác của tụi con trong vườn hoa nhỏ phía sau, con mau đi đi.”

Lúc đối xử với Diệp Lệnh Uý, Phí Thương cực kỳ giống một người cha chân chính.



Đồ đạc trong vườn hoa nhỏ đều đã chuẩn bị xong. Trần Phong Bảo đang cầm một dĩa thịt xiên xếp trên giá nướng, những người khác ngồi vòng quanh trên tấm thảm. Tảng đá gần đó vậy mà trở thành cái bàn đơn nhỏ của bọn họ, mỗi người ôm một bình rượu, đang cười toe toét nói gì đó.

Bản thân vườn hoa nhỏ ngoài trời đã có kính cường lực bao phủ, nhưng muốn nướng nên phải kéo kính xuống. Do đó, mấy người bọn họ đều mặc áo phao, trước khi Diệp Lệnh Uý xuất hiện cũng cầm lấy áo khoác dì đưa cho.

Cao Lâm Hạo thoáng thấy bóng dáng cậu, không nhìn rõ vẻ mặt, vui vẻ vẫy tay: “Diệp Lệnh Uý ơi, mau qua đây nè, tôi nói cậu nghe, thịt nướng khổng lồ của Trần Phong Bảo…”

Giọng của cậu ta đột ngột im bặt, kẹt cứng trong cổ họng.

Cạnh Phí Lan có một chỗ ngầm mặc định là để lại cho cậu, Diệp Lệnh Uý bước qua khoanh chân ngồi xuống. Cậu ngáp một cái, tựa như không xương dựa vào vai Phí Lan, ngước mắt hỏi: “Có phải anh cầm điện thoại của em không?”

Phí Lan gật đầu: “Ừ, sợ có cuộc gọi đến làm phiền em ngủ.”

Cao Lâm Hạo cảm thấy mặc dù cậu độc thân, còn là độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng cậu chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy.

Bình thường Diệp Lệnh Uý đã đẹp rồi, nhưng vẻ đẹp của lúc bình thường mang theo sự cao quý không chạm đến được, là vẻ đẹp không thể nhìn thẳng, tính công kích cực kỳ mạnh còn cực kỳ chói mắt. Nhưng giờ đây, cậu tựa như một quả dâu tây đã chín, sắc đỏ ướt át gần như hoa hồng nhỏ ra nước, hàng mi nhỏ dài cong vút, cái cổ mềm mại lộ ra bên ngoài, trong ánh mắt ấy vậy mà chứa đựng nét phong tình. 

Cứ như mang theo một cái móc câu.

Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý, nhìn về phía ngón tay cầm trái cây của cậu, trắng nõn như ngọc, động tác thong dong. Cao Lâm Hạo buộc mình phải chuyển dời ánh nhìn, cậu biết, trước đó Diệp Lệnh Uý lên lầu chắc chắn không phải đơn giản là uống say rồi ngủ như lời anh Lan nói.

Bà mẹ nó ai mà ngủ ra được cái khuôn mặt ánh lên sắc xuân như thế?!

Cậu chỉ có thể ngủ ra được cái mặt xanh xao thôi!

Trần Phong Bảo không muốn ăn đồ nướng chung với Cao Lâm Hạo nhất, cả món lẩu thịt nướng không kém với cái này là bao, tốc độ chín không nhanh bằng tốc độ ăn của Cao Lâm Hạo. May sao lần này có nhiều người, Cao Lâm Hạo xem như cũng tém tém bớt.

“Sớm biết thế tao đã không ăn nhiều bánh kem vậy rồi, đầu bếp làm món tráng miệng nhà anh Lan thực sự quá giỏi!” Cao Lâm Hạo xoa bụng, tay còn lại lấy một xâu sườn nướng giòn, nhai đến nỗi phát ra tiếng rộp rộp.

“Không được, tao vẫn phải đi lấy bánh kem, nếu không ăn toàn đồ cay thì chẳng có nghĩa lý gì, phải trung hoà một xíu.” Cậu nói xong thì đứng lên, chạy về phía trước khu vườn.

Tiểu Tranh Tử trợn mắt: “Cao Lâm Hạo là cái đồ tham ăn, hôm nay cậu ta đã ăn nhiều thế rồi mà.”

Trần Phong Bảo loay hoay với xiên thịt, cậu nói: “Đây là kĩ năng cơ bản của Hạo Tử mà, nếu không thì cậu nghĩ sao nó cao thế, tuần trước con hàng này mới đo, lại cao thêm hai xen ti mét rồi!”

Trước vườn đã dọn dẹp rồi, Cao Lâm Hạo bước đến, cầm lấy một cái dĩa. Cậu dẻo miệng, bình thường cũng hay tới lui nhà Phí Lan, mấy dì rất quen thuộc với cậu, thấy cậu đến còn chủ động nói với cậu món nào ngon nhất.

Cao Lâm Hạo vui sướng tự gắp phục vụ, cho đến khi cậu nhìn thấy anh cả Diệp Sầm của Diệp Lệnh Uý đứng ở cổng vườn hút thuốc.

Ánh mắt của anh rất hờ hững, khuôn mặt vô cảm nhìn Cao Lâm Hạo.

Đã thấy rồi thì phải chào hỏi thôi.

Cao Lâm Hạo bưng cái dĩa bước qua, gào lên chào anh cả.

Diệp Sầm gật đầu nhẹ đến nỗi không thể thấy, giọng điệu hờ hững: “Vẫn chưa về à?”

“Em không về, tối nay tụi em ăn mừng cả đêm!” Giọng điệu lúc nói của Cao Lâm Hạo cũng nhuốm đầy niềm vui, va phải ánh mắt lạnh lùng của Diệp Sầm, cậu lại như quả bong bóng xì hơi nhanh chóng xẹp xuống. 

Chỉ là mấy câu khách sáo, Diệp Sầm hút xong thuốc, nói một câu chơi vui nhé, ánh mắt rơi trên cái dĩa như ngọn núi nhỏ của Cao Lâm Hạo, hiếm khi lộ ra chút nét cười: “Còn rất háu ăn nữa chứ.”

Cao Lâm Hạo: “…”

Không lẽ háu ăn không phải ưu điểm hả? Cười cái gì?

Lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Cao Lâm Hạo lại vì chuyện mình ăn khoẻ mà đỏ cả mặt, cậu vượt lên, cố gắng đùn đẩy: “Tụi em ăn chung mà!”

Nhưng chiếc xe màu đen khiêm tốn chỉ để lại cho một làn khói.

“…”

Cao Lâm Hạo ủ rũ trở về vườn hoa nhỏ phía sau. Sau khi ngồi xuống, cậu cũng không ăn thịt xiên trước mặt, trước hết là thở dài một hơi, sau đó hỏi Lý Kính: “Tao thật sự rất háu ăn hả mày?”

Trần Phong Bảo giành trả lời, không thể tưởng tượng nổi: “Sao mày có thể nghĩ như thế?”

Chính xác, Cao Lâm Hạo ngẩng đầu.

Nửa câu tiếp sau đó của Trần Phong Bảo khiến cậu bất chợt thèm ăn: “Vốn dĩ mày đã háu ăn rồi! Này mà còn phải hỏi hả?”

“…”

Diệp Lệnh Uý cũng bật cười, liếc thấy Phí Lan đang uống thứ đồ gì đó không rõ trong cái ly cầm trong tay, cậu duỗi tay ra sau người lặng lẽ chạm vào bình rượu.

Phí Lan quét mắt qua Diệp Lệnh Uý, đẩy cái tay trộm rượu của Diệp Lệnh Uý ra, nhét vào tay cậu một hộp sữa chua nhỏ, nói với mọi người: “Chốc nữa tụi mày ở lại nhà tao cả đi, tao đã nói dì dọn dẹp mấy gian phòng cho khách rồi.”

“Anh Lan uy vũ!”

“Tao yêu anh Lan!”

Diệp Lệnh Uý vùng vằng mở sữa chua rồi uống một hớp. Cậu chép miệng, không thích, người từng ăn thịt quả nhiên không hợp ăn chay nữa.

Cậu đang muốn oán trách thì Phì Lan đã dựa đến gần, tựa như con mèo lớn nhàn hạ: “Hôm nay gặp nhiều người quá, anh mệt lắm…”

Trong tay Diệp Lệnh Uý còn cầm cái que, cậu à một tiếng, cảm thấy hơi không thoải mái. Cậu không thoải mái không phải vì cái khác, mà là vì trước khi tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều còn, chỉ có quần lót là không thấy.

Còn cả chuyện xảy ra trước đó khi ở trong phòng, dẫn đến việc khi Phí Lan dựa lại gần, cả người Diệp Lệnh Uý đều bắt đầu cảnh giác, trái tim điên cuồng thổi kèn lệnh. Cậu rất khoẻ, lúc này cậu không thấy đau chút nào, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim.

Diệp Lệnh Uý cúi đầu, cậu hỏi Phí Lan: “Có phải anh còn lấy thứ gì khác của em không?”

Phí Lan khép mắt: “Thứ gì?”

Diệp Lệnh Uý không nói nên lời.

“Em nói đi.” Phí Lan dụ cậu.

“…”

“Em không cần nữa.” Diệp Lệnh Uý thờ ơ nói, cắn một miếng thịt, hung hăng nhai nó.

Cứ nhai rồi nhai, cậu cảm thấy hơi sai sai. Vốn dĩ Phí Lan đang ngoan ngoãn dựa trên vai cậu giờ lại bắt đầu không chịu yên. Hắn khẽ ngửi hõm cổ cậu, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi lởn vởn nơi vành tai cậu.

Diệp Lệnh Uý cũng xém nữa không cầm chắc sữa chua trong tay.

Một đám người ngồi bên cạnh mà Phí Lan còn trắng trợn như thế!

Diệp Lệnh Uý đẩy Phí Lan ra, Phí Lan lười biếng ngồi đó, hắn lại bắt đầu ngáp, biểu cảm vô tội thản nhiên.

Vốn dĩ cậu tưởng hắn cố ý.

Nhưng nhìn hẳn hoi thì ánh mắt Phí Lan rất mông lung, trong mắt hắn tựa như bao phủ một lớp sương, trong sương mù không biết che đậy thứ gì. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Lệnh Uý, ánh mắt lộ liễu lại thẳng thắn.

Diệp Lệnh Uý vô thức nhớ đến hơi rượu trên người Phí Lan lúc hắn dựa vào cậu, khoảnh khắc ấy cũng khiến người xung quanh cảm thấy hơi choáng, hắn đang không hiểu những thứ đồ này, kết hợp với việc Phí Lan hoàn toàn không thu liễm biểu hiện.

Rốt cuộc cậu cũng biết.

Phí Lan uống say rồi.

Hết chương 80.
Bình Luận (0)
Comment