......
Cuối cùng xe cũng đến nơi, ô tô đi qua chiếc cổng sắt, nhưng mãi vẫn không thấy dừng lại..
Việt Phỉ ghé vào cửa sổ xe ngó đầu ra bên ngoài xem. "Nhà anh ở trong khu biệt thự à?"
Cố Nguy cũng nhìn ngoài cửa sổ: "Không, chúng ta đã về đến nhà rồi."
Việt Phỉ quay đầu lại nhìn hắn, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Hả?"
"Cậu Việt, tính từ cái cửa sắt ở kia, cả mảnh đất này đều là của Cố gia." Tài xế ngồi đằng trước đột nhiên giải thích nói.
Lời giải thích lại làm Việt Phỉ có chút xấu hổ mà cười cười: "Ra là thế."
Cố Nguy thu lại ánh mắt đang liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn Việt Phỉ một cái, nói: "Anh ấy là Cố Phương, là người một nhà."
"Ồ." Việt Phỉ không tỏ ý kiến gật gật đầu.
Thật ra Việt Phỉ cũng hơi để ý tới, lúc ở trên xe khi Cố Nguy ngồi khái quát tình hình nội bộ của Cố gia, hắn không nhắc đến câu nào liên quan đến hợp đồng hôn nhân của của bọn họ. Hắn cẩn thận hơn vì có người thứ ba trên xe xuất hiện, chắc hẳn cũng không coi đối phương là "người một nhà", lại nói, "người một nhà" này thậm chí còn không được tin tưởng bằng Đường Duyệt "của hắn". *
*như các bạn đã biết hoặc chưa biết, xưng hô ở trong tiếng Trung cũng chỉ có "ngộ"- "nị" chứ không phân rõ ràng như Việt Nam mình. Ở đây mình vẫn dùng xưng hô "tôi"-"anh" nhưng các bạn có thể hiểu được trong mắt người khác quan hệ của hai người vẫn kiểu "hòa hợp" trong mắt người khác í.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở trước một ngôi nhà cổ kính
Việt Phỉ xuống xe, choáng váng tại chỗ.
Nếu không biết trước mình đang đi về Cố gia, cậu còn tưởng Cố Nguy dắt cậu đến địa điểm du lịch nào.
"Cha mẹ anh đều ở đây à?" Việt Phỉ không biết nên hình dung như thế nào, "Kiến trúc này......"
Cố Nguy: "Tòa nhà này đã có mấy trăm năm lịch sử, Cố gia có quy định, chỉ được phép sửa chữa, không được xây dựng lại. Vì vậy sống ở đây cũng khá bất tiện, đa số mọi người đều dọn đi chỗ khác ở, mẹ tôi vì lần tế tổ này nên mới đi về đây."
"Đúng rồi, phải ở lại đây hai ngày, tôi quên mang quần áo!" Việt Phỉ phát hiện ra.
Cố Nguy: "Tôi đã giúp cậu chuẩn bị hết rồi, Cố Phương sẽ đem hành lý lên phòng chúng ta."
"Phòng, chúng ta?" Việt Phỉ nhìn hắn chằm chằm.
Cố Nguy: "Không thì sao?"
Chúng ta, chúng ta, phòng, phòng......
Việt Phỉ hoàn toàn quên mất chuyện này, ở Cố gia hai người họ không thể phân phòng ngủ được.
Tuần vừa rồi cậu chỉ mải lo lắng nên không có chuẩn bị gì hết....
"Tôi lại bắt đầu lo lắng rồi." Việt Phỉ hít một hơi thật sâu.
Cố Nguy nhìn cậu đột nhiên lại hoảng lên, khóe miệng cong lên, nắm lấy tay cậu trong lòng bàn tay: "Được rồi, có tôi ở đây."
Hai người nắm tay đi vào cửa, thỉnh thoảng sẽ có vài người giúp việc chào họ, Việt Phỉ lẽo đẽo đi theo sau Cố Nguy, yên lặng cười cười, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đột nhiên, một người đàn ông tóc dài đi sượt qua ở lối đối diện hành lang dài.
Bước chân của Việt Phỉ dừng lại, sau khi nhận ra sự khác thường của cậu Cố Nguy cũng dừng chân.
"Làm sao vậy?"
Việt Phỉ quay đầu lại, mặt hơi dại ra, ngón tay chỉ về hướng đối diện hành lang, không dám lớn tiếng nói chuyện: "Vừa mới, mới có người từ bên kia sượt qua."
Thật đó, là sượt qua đó!
Cố Nguy hơi sửng sốt, nhìn về hướng Việt Phỉ vừa chỉ.
Không có một bóng người nào ở trên hành lang.
"Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?" Cố Nguy quay đầu nhìn về phía Việt Phỉ.
Việt Phỉ liếc hắn, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện: "Hắn lại bay đến kìa! Hắn đang nhìn chúng ta đó!"
Cố Nguy ngẩng đầu, đối diện hành lang, Cố Duy đang hướng bọn họ cười vẫy tay.
"Hiii~"
......
Nhìn người đàn ông tóc dài đang đi xe điện 2 bánh tới gần, Việt Phỉ hơi không khống chế được biểu cảm, quá nhục!!!!
Ánh mắt đầy ý cười của Cố Nguy khiến cậu muốn chết tươi tại chỗ rồi!
"Anh, anh về lúc nào thế?" Cố Nguy mở miệng hỏi.
Cố Duy : "Ngày hôm qua vừa đến đây, đây là Tiểu Phỉ à, rất đáng yêu."
Việt Phỉ nhếch miệng cười: "Chào anh hai ạ."
Nhìn gần mới rõ, Cố Duy có mái tóc dài, ngũ quan sắc nét, mặt cũng rất tinh xảo. Dáng người thanh mảnh nhưng không bị gầy yếu, là kiểu mỹ nam tiêu chuẩn.
Chưa để Việt Phỉ đỡ xấu hổ từ việc tưởng người ta là ma, Cố Duy đột nhiên đến gần Việt Phỉ, giơ tay cho cậu một cái ôm.
Mùi hoa hồng xông thẳng vào mũi, cả người Việt Phỉ cứng đờ nhìn dáng người mềm mại đang ôm lấy cậu.
"Về sau qua lại nhiều hơn nha, Tiểu Phỉ."
Mặt Việt Phỉ nháy mắt đỏ lên.
"Nhiều hơn...... qua lại nhiều hơn ạ, anh hai."
Ôm ấp xong, Cố Duy đứng thẳng dậy, nhận ra sự ngượng ngùng của cậu, đang định hé miệng trêu cậu một chút, bên hông lại bị một cánh tay mạnh mẽ bao lấy, cả người anh ngã vào lồng ngực quen thuộc.
"Em lại đi nghịch ngợm lung tung."
Giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên bên tai, Cố Duy cũng không còn hứng trêu cợt người ta nữa, quay đầu lại nhìn về phía Alpha của mình: "Anh về rồi."
"Ừ."
"Anh Lâm." Cố Nguy quay về hướng người đàn ông chào hỏi.
Lâm Tề gật đầu: "Mẹ ở sảnh phía Nam chờ hai đứa."
Nói xong lập tức mang theo Cố Duy rời đi.
Việt Phỉ ở một bên đứng nhìn, trong lòng đã đoán được Cố Duy cùng người được Cố Nguy kêu anh Lâm hẳn là người yêu, người đàn ông kia còn gọi mẹ Cố là mẹ, chắc hai người họ đã kết hôn rồi.
Nghĩ tới mẹ Cố còn đang đợi bọn họ, Việt Phỉ cầm tay Cố Nguy đi về phía trước, lại nhận ra Cố Nguy không hề nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Cậu đang quay đầu lại muốn hỏi Cố Nguy, lại bị hắn ép sang hai bước, lưng bị áp vào cây cột trong hành lang.
Bị bao phủ trong bóng của Alpha cao hơn mình cả nửa cái đầu, Việt Phỉ ngẩng đầu lên: "Làm gì đó?"
Cố Nguy nhìn cậu: "Cậu đỏ mặt với Cố Duy làm gì?"
Việt Phỉ: "......"
"Anh ấy là Omega, hơn nữa đã có Alpha rồi." Cố Nguy gằn từng chữ một.
"Ồ." Việt Phỉ cúi đầu, cậu không có nghĩ nhiều lắm, được mỹ nam ôm ai chả đỏ mặt!!!
Cố Nguy nheo mắt: "Phản ứng vừa rồi của cậu cũng đủ khiến anh ấy nghi ngờ chúng ta."
"!!!"
"Không thể nào......" Việt Phỉ hơi chột dạ.
"Không phải cậu thích Alpha sao? Không nhìn ra anh ấy là Omega à?" Nét mặt Cố Nguy vẫn không dễ nhìn lắm.
Việt Phỉ: "Chỉ là xấu hổ khi được ôm thôi mà, A với O không liên quan đến chuyện này."
Cố Nguy im lặng một lát, rồi giang hai tay cánh tay ôm lấy người trước mặt vào lồng ngực.
Trán Việt Phỉ đập vào vai đối phương, lồng ngực rắn chắc nhưng cũng rất vừa người, quanh mũi cậu lại tràn ngập mùi nhựa thông hoang dã quen thuộc.
Đột nhiên bàn tay ấm áp di chuyển lên phần eo nhỏ, vừa đúng lúc Việt Phỉ nghiêng người, khiến khoảng cách giữa hai người gần như không có kẽ hở.
Trong đầu Việt Phỉ hoàn toàn trống rỗng, dây thần kinh các cơ của Việt Phỉ hoàn toàn tê liệt.
Không biết qua bao lâu, Cố Nguy buông tay ra, cúi đầu quan sát nét mặt của Việt Phỉ, thấy hai má người đối diện đỏ bừng mới vừa lòng đứng thẳng lên.
Vừa định cất tiếng, hắn đã thấy Cố Duy đang dựa trên hành lang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
"Đừng đứng ở đây ôm ấp, mẹ còn đang chờ đó."
Cố Nguy trả lời có lệ: "Em biết rồi."
Ánh mắt một lần nữa rơi xuống người Việt Phỉ.
Sau khi bình tĩnh lại, Việt Phỉ đoán được hành vi của Cố Nguy là chỉ muốn thấy câu đỏ mặt, Việt Phỉ giơ tay che kín mặt, còn tiện chân đá Cố Nguy một cái: "Anh đủ lắm rồi đó."
Alpha chẳng cần biết trong trường hợp nào cũng muốn phân bua hơn thua thật sự làm người ta đau đầu!!!
......
Đi theo Cố Nguy đi vào sảnh phía Nam, Việt Phỉ nhìn thấy ngay mẹ Cố đang đứng cạnh bàn luyện thư pháp. Từ hồi ăn cơm cùng lần trước cậu đã không gặp lại bà, cậu ở đây cũng là do bà đột nhiên gọi điện thoại đến. Tính ra mà nói, bà cũng là người thân đầu tiên của Cố Nguy chủ động tiếp xúc với mình.
"Mấy đứa tới rồi à." Thấy bọn họ tới đây, mẹ Cố buông bút lông trên tay xuống, "Tiểu Phỉ, lại đây."
Việt Phỉ nghe lời đến gần, thấy được dòng chữ bà mới vừa viết trên bàn.
"Thế nào? Mẹ viết tên của con và thằng ba. Viết theo cách này, vừa hay thấy được tên hai đứa rất xứng đôi." Mẹ Cố cười nói.
Việt Phỉ nhìn không ra xứng đôi chỗ nào, nhưng cũng chỉ có cách phối hợp: "Ngài viết đẹp quá ạ."
Đôi mắt đẹp của mẹ Cố nhìn thẳng vào Việt Phỉ.
Việt Phỉ chớp mắt: "Mẹ ạ."
Mẹ Cố: "Ai, miệng Tiểu Phỉ ngọt quá đi. Ăn miếng dưa giải khát đi con."
Việt Phỉ đưa tay cầm lấy khay trái cây mẹ Cố đưa qua, ngoan ngoãn gặm luôn một miếng.
Cố Nguy đi đến sau lưng Việt Phỉ: "Mẹ, Việt Phỉ ngoan như thế, mẹ đừng dọa em ấy sợ."
Thấy hắn che chở cho người ta, mẹ Cố nở nụ cười: "Nói nghe như mẹ định ăn thịt người không bằng, thôi, con mang Tiểu Phỉ vào phòng nghỉ ngơi chút đi, chờ thằng hai trở về rồi ra sảnh chính ăn cơm tối."
Rời khỏi sảnh phía Nam, Việt Phỉ đi theo Cố Nguy xuyên qua hành lang uốn lượn gấp khúc, đi mãi mới dừng lại ở một sân nhà.
"Nơi này là chỗ tôi ở khi còn nhỏ." Cố Nguy đẩy cửa sân, đưa theo Việt Phỉ đi vào.
Vào đến nơi đã nhìn thấy ngay vườn hoa nhỏ xinh được chăm sóc cẩn thận, thẩm chí có cả nước suối chảy quanh sân, băng qua cây cầu đá mới là phòng ngủ.
Sau khi vào phòng khách, Việt Phỉ hỏi câu đầu tiên: "Cảm giác buổi tối bên này sẽ có rất nhiều muỗi nhỉ?"
Nghe vậy, Cố Nguy chỉ xoa nhẹ đầu cậu: "Yên tâm, đều có người xử lý những việc này rồi."
Không lâu sau đã có người giúp việc bưng trà lên cho hai người, Việt Phỉ ngồi xuống sô pha, cậu cảm thấy từ chỗ sảnh phía Nam kia đi tới đây, ít nhất cũng phải nửa tiếng đi bộ.
"Xe điện hai bánh anh hai chơi có còn cái nào không?" Việt Phỉ nuốt nước miếng, ngập ngừng hỏi Cố Nguy.
Cố Nguy: "Cậu muốn chơi à?"
Phương tiện giao thông siêu tốt luôn đó! Trong lòng Việt Phỉ nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Trông rất vui."
Sao Cố Nguy có thể không biết trong đầu cậu suy nghĩ gì, thuận tiện nói người vừa mang trà bánh đi lấy một cái.
Không lâu sau người hầu gái mang tới, rõ ràng, trong nhà có rất nhiều loại xe này.
"Biết chơi không?" Cố Nguy nhìn cậu ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu xe, mãi không chịu đi thử, mới mở miệng hỏi.
Việt Phỉ quay đầu lại nhìn hắn cười cười: "Không biết."
Cố Nguy cũng cười nhìn cậu.
"Dù sao anh cũng không có việc gì bận, dạy tôi nhé." Việt Phỉ đứng dậy, chỉ vào xe điện nói với Cố Nguy.
Cố Nguy không động đậy: "Nhờ người dạy học thì phải thành tâm chút chứ."
Thành tâm à? Việt Phỉ cảm thấy Cố Nguy lại bắt đầu trêu mình, quá ấu trĩ.
"Vậy khỏi dạy nữa, tôi tự học." Nói xong, Việt Phỉ xách xe điện lên, một mình đi ra khu đất trống trước cửa, đồng thời mở di động ra, tìm tòi video dạy lái xe điện 2 bánh.
Nhưng không tìm thấy video hướng dẫn, mọi người đều nói cái này rất đơn giản, xem chút hướng dẫn rồi thử vài lần là biết.
Vì thế Việt Phỉ trực tiếp đi lên, sau đó ngã sầm mặt.
Người giúp việc ở vườn hoa thấy thế thì hoảng sợ, đang muốn tiến lên nhìn xem tình hình của cậu, đã thấy người vốn dĩ đang nhàn nhã bàng quan nhanh chóng đứng dậy, vài bước đuổi ra tới nơi .
Lần đầu tiên chơi không có người ở một bên giúp thăng bằng thật sự rất khó, Việt Phỉ cố bò dậy từ mặt đất, nhưng cơn đau nhói từ cổ tay khiến cậu suýt chút nữa ngã lần nữa.
Cố Nguy cau mày tiến lên nâng người dậy: "Không sao chứ?"
Việt Phỉ nhớ tới lúc đó mình nhờ Cố Nguy dạy mà hắn còn đi đùa cợt, khó tránh khỏi có chút tức giận.
"Không có việc gì." Việt Phỉ dùng khuỷu tay đẩy Cố Nguy, tự mình đứng lên.
Cố Nguy ngừng lại một chút, thấy Việt Phỉ rũ đầu muốn vào trong phòng, đành lui ra phía sau một bước, quay đầu lại nhìn về phía người trong sân: "Gọi bác sĩ Trịnh tới đây một chuyến."
Nói xong mới đi theo Việt Phỉ đi vào phòng ngủ phía sau.
Trước khi bác sĩ gia đình tới đây, Cố Nguy lấy từ tay người giúp việc hộp sơ cứu, lấy một hộp thuốc sát trùng từ bên trong ra rồi ngồi xuống bên người Việt Phỉ.
"Đưa tay cho tôi."
Việt Phỉ làm bộ nghịch di động, quay người ra phía khác: "Không cần, lát nữa là nó kết vảy."
Cố Nguy trực tiếp cầm lấy tay cậu: "Sao tự dưng lại lèo nhèo như trẻ con thế?"
Lại còn mắng cậu?
"......" Việt Phỉ mím môi đứng dậy, đẩy tay hắn ra, "Tôi bảo không cần mà."
Cố Nguy ngẩng đầu nhìn cậu, cằm bạnh ra, rõ ràng đã bị sự bướng bỉnh Việt Phỉ làm cho tức giận.
Bác sĩ Trịnh nhanh chóng tới đây.
Trước mặt ông, Việt Phỉ không giận dỗi nữa, ngoan ngoãn ngồi đó để bác sĩ kiểm tra. Sau khi xác nhận tay không bị tổn thương đến xương cốt, bác sĩ Trịnh nhanh nhẹn xử lý vết thương rồi rời đi.
Phòng khách lại chỉ còn có hai người họ, bầu không khí nháy mắt lại trở nên căng thẳng.
Vừa đúng lúc mẹ Cố nói người tới kêu bọn họ đi qua sảnh chính ăn cơm.
Việt Phỉ đi theo người dẫn đường ở phía trước, còn Cố Nguy thì yên lặng đi theo ở đằng sau.
Ở sảnh chính, bốn người mẹ Cố, Cố Duy, Lâm Tề, và Cố Tỉnh đã đến đông đủ, trông thấy bọn họ lại đây, Mẹ Cố liền nói với Việt Phỉ: "Tiểu Phỉ, đến đây ngồi bên cạnh mẹ đi."
Việt Phỉ mỉm cười đồng ý.
Người vừa ngồi xuống bên cạnh, mẹ Cố đã chú ý tới miệng vết thương trên tay cậu: "Tay con bị sao thế?"
Việt Phỉ hơi xấu hổ: "Chơi thử xe điện nên bị ngã ạ."
Nghe vậy, Cố Duy liếc Cố Nguy một cái, nhìn thấy nét mặt của hắn hờ hững, rõ ràng tâm trạng không được tốt, anh quay ra cười với Việt Phỉ nói: "Rất đơn giản, chờ lát nữa anh dạy cho em."
Việt Phỉ: "Cảm ơn anh hai."
Cố Nguy ngước mắt lên: "Không cần anh dạy, em tự mình dạy em ấy."
Cố Duy nhìn về phía mẹ: "Mẹ......"