Việt Phỉ chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
So sánh với theo đuổi trực tiếp, cậu làm mấy hành động như vừa rồi cũng có vẻ dễ dàng hơn một chút.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Việt Phỉ vẫn mở web search ra, tìm kiếm cách theo đuổi người mình thích.
Khi Cố Nguy đi ra từ phòng tắm, hắn nhìn thấy Việt Phỉ đang chui nửa đầu vào trong chăn, thức đêm nghịch di động nhìn y như mấy thanh niên nghiện mạng Internet thời bây giờ.
"Vẫn chưa chịu đi ngủ?" Cố Nguy nhướng mày, tiến lại gần hai bước.
Vừa nghe thấy tiếng hắn, Việt Phỉ lập tức tắt điện thoại, nhắm mắt lại: "Ngủ thôi."
Khẽ cười một tiếng, Cố Nguy tắt đèn, nhưng hắn không đến sô pha trong phòng khách nằm như tối qua nữa, thay vào đó lại nằm xuống bên cạnh Việt Phỉ.
Cảm giác phần đệm bên cạnh bị lún xuống, cả người Việt Phỉ đột nhiên căng cứng.
"Không định cho tôi xin một ít chăn à?"
Âm lượng của Cố Nguy không lớn, nhưng ở trong đêm đen cậu vẫn nghe được rõ ràng.
Việt Phỉ lặng lẽ đẩy một ít chăn qua.
Không biết bên ngoài trời đổ mưa từ khi nào, bọt nước liên tục rơi vào cửa sổ phòng bọn họ, vang lên từng tiếng lộp bộp.
"Ngủ đi."
Hương nhựa thông trầm ấm đem đến cho Việt Phỉ cảm giác cực kỳ an toàn, cậu cảm thấy một ngày dài không làm được chuyện gì cuối cùng cũng kết thúc, hơi thở của Việt Phỉ dần dần ổn định, từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Ngược lại là cái người vừa kêu người ta đi ngủ, đang mở to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Omega bên cạnh, lại bị mất ngủ.
Ngoài cửa sổ trời đột nhiên trở mưa to tầm tã, Việt Phỉ ở trong phòng lại mơ thấy mình đang lạc trong sâu bốc cháy.
Xung quanh cậu đều là lửa chảy nóng đến kinh người, chỉ có một dòng suối cách đó không xa là chỗ chạy trốn duy nhất của cậu.
Cậu vội vàng xoay người lao thẳng về hướng suối, đến tận khi chìm xuống dòng nước lạnh giá, Việt Phỉ nhẹ nhàng thở dốc.
Hài lòng ôm được người vào trong lồng ngực, lại cảm nhận được mùi tin tức tố ngọt mát của Omega, người vốn dĩ không hề buồn ngủ bắt đầu thả lỏng đầu óc, chìm dần vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Việt Phỉ tỉnh lại từ trong lồng ngực Cố Nguy, cậu không biết có phải mình lăn vào ngực người ta trong vô thức hay không, xấu hổ mà trở mình, lăn trở về chỗ tối hôm qua trước khi ngủ.
Nói là nghỉ phép, nhưng Cố Nguy vẫn dậy sớm đi tới công ty, hắn muốn nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện của công ty để thời gian còn lại sẽ đưa Việt Phỉ đi chơi quanh đây.
Việt Phỉ lại không bận tâm cho lắm, thậm chí cậu còn mong hắn đi đến công ty lâu một chút, bởi lẽ cậu cần một khoảng không gian riêng để lập một kế hoạch theo đuổi.
Ngay khi Cố Nguy vừa ra khỏi cửa, Việt Phỉ liền mở trang web tối qua mình vừa tìm ra, tiếp tục học hỏi.
Cách bước theo đuổi người mình thích:
Tặng đối phương một món quà nhỏ
Nấu cơm cho anh ấy/ cô ấy
Đón đưa anh ấy/cô ấy đi làm
Khi họ buồn thì ở bên bầu bạn
Tìm hiểu và cũng làm những thứ cả 2 thích
Học cách làm cho đối phương vui
....
Việt Phỉ một tay cầm bút chì, tay kia lướt di động, loáy hoáy ghi chú vào sổ tay.
Quà thì cậu tặng rồi.... nấu mỳ cũng tính là nấu cơm nhỉ...
Cậu chưa bao giờ đưa đón hắn đến công ty!
Việc này không thể chậm trễ được, hôm nay cậu nên hành động luôn.
Nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Nguy khi nhìn thấy cậu đột nhiên xuất hiện ở công ty nói muốn đón người đến tan tầm, Việt Phỉ không nhịn được mỉm cười.
Việt Phỉ tiếp tục lướt điện thoại đến cuối trang. .
...... Đương nhiên, điều không thể thiếu là phải chuẩn bị một nghi lễ quan trọng để thổ lộ với đối phương.
Thổ lộ à...... Việt Phỉ vô thức xoay xoay cây bút trên tay.
Nếu cậu thổ lộ, sẽ ra hai hai loại kết quả.
Một là thành công, cả nhà vui mừng.
Hai là thất bại, chắc chắn khi đó Cố Nguy sẽ hủy hợp đồng với cậu, thậm chí sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy Việt Phỉ.
Việt Phỉ do dự.
Cậu có hai lựa chọn, một là theo đuổi Cố Nguy, bất chấp kết quả, hai là từ bỏ, chờ Cố Nguy gặp được người hắn thật sự thích, sẽ chấm dứt thỏa thuận với mình.
Nhưng nếu Cố Nguy gặp được người hắn thích sau khi đánh dấu mình thì phải làm thế nào bây giờ?
Giống như khi giải thì gặp phải câu hỏi hack não, Việt Phỉ cảm thấy mình đang rơi vào vòng logic lẩn quẩn.
Nếu như có nguy vẫn có khả năng thích những Omega khác, vì sao hắn lại muốn làm hiệp nghị đánh dấu với mình? Vì một khi hắn đã đánh dấu mình, làm sao hắn có thể thích những Omega khác được?
Chẳng phải sau khi AO đánh dấu nhau, bất luận là cảm tình như thế nào, đều sẽ bị tin tức tố ảnh hưởng đến không thể rời khỏi đối phương sao?
Từ từ, một khi đã như vậy, Sao cậu lại muốn nỗ lực theo đuổi Cố Nguy chứ? Chỉ cần hoàn thành việc đánh dấu vĩnh viễn, chẳng phải Cố Nguy sẽ không bao giờ có khả năng thích người khác sao?
Tuy rằng ý tưởng này nghe có chút ti tiện, nhưng nó vẫn khiến Việt Phỉ do dự.
Xác suất thổ lộ thất bại chắc chắn sẽ rất cao nhỉ... Vậy thì sao phải đi làm mấy điều thừa thãi làm gì chứ?
Chỉ cần Cố Nguy không thích người khác trước khi đánh dấu hoàn toàn, hắn chỉ có thể thuộc về cậu......
Phân tích cả nửa ngày, lại phát hiện ra ý nghĩ của bản thân quá đáng khinh, trong nháy mắt Việt Phỉ bị rút hết ý chí chiến đấu.
Cơ mà vì sao lúc trước Cố Nguy lại muốn ký thỏa thuận đánh dấu cậu cơ chứ?
Mà vì sao bản thân cậu có thể mặt dày tới nỗi dám đề nghị nói hắn đánh dấu mình?
Thắc mắc tới quá muộn màng khiến Việt Phỉ nhận ra chắc chắn Cố Nguy sẽ không ghét cậu, nhưng nếu nói liệu hắn có thích cậu không, thì lại là một chuyện khác.
...... Mà Việt Phỉ, thật ra cậu đã thích Cố Nguy từ lâu rồi nhỉ, chỉ là bây giờ mới nhận ra....
Ở công ty, Cố Nguy vừa họp xong với nhân viên về tiến độ phát triển của đảo Ấn Tùng. Sau khi từ chối để Lâm Lỵ đưa về, Cố Nguy đứng chờ một mình trong thang máy. Trong lòng hắn nhớ tới Việt Phỉ đang ở khách sạn một mình, không khỏi bước nhanh chân hơn một chút đi ra khỏi sảnh.
Bỗng nhiên có một bóng người từ một phía chạy vụt ra chắn trước mặt hắn.
"Cố tổng!"
Cố Nguy ngừng bước chân, hắn nhận ra người trước mắt người.
Kassi vẫn tươi cười rạng rỡ như mọi khi, đưa túi giấy đang cầm trong tay đến trước mặt Cố Nguy.
Cố Nguy nhíu mày, đang muốn từ chối cậu, lại nghe Kassi nói: "Cố tổng, đây là quà tôi chuẩn bị cho anh Việt, có thể phiền ngài chuyển cho anh ấy được không ạ?"
Cố Nguy nheo mắt: "Không được."
Không ngờ được Cố Nguy sẽ từ chối không suy nghĩ như vậy, mặt Kassi đỏ lên: "Tôi chỉ muốn làm bạn với anh Việt thôi."
Cố Nguy: "Tôi không cấm em ấy kết bạn với người khác, nhưng cũng sẽ không khuyến khích em ấy làm bạn với cậu."
Nghe vậy hốc mắt Kassi nháy mắt đỏ lên.
"Không cần ở trước mặt tôi tỏ vẻ đáng thương. Tôi không đánh giá tham vọng của cậu, nhưng nếu cậu muốn lấy Việt Phỉ ra làm ván cầu, cậu tưởng tôi là người chết rồi đấy à?" Cố Nguy cong khóe miệng, ngữ khí không kiên nhẫn cảnh cáo cậu: "Đừng làm mấy việc dư thừa nữa, hôm nay tôi đứng đây nói chuyện với cậu là vì nể mặt chú của cậu. Nhóc con, có một số việc nói một không cần nói hai, cậu vẫn nên nghĩ đến tương lai của chú mình một chút trước khi quyết định làm gì đi."
Mặt Kassi trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Không muốn tốn nhiều lời với cậu, Cố Nguy nhấc chân, bước qua chỗ khác.
"Cách xa Việt Phỉ một chút."
Giọng điệu cảnh cáo đánh thẳng vào tai Kassi, cậu sờ sờ lỗ tai, rút lại bàn tay đang đưa quà .
"Không giúp thì nói không giúp, làm gì mà phải mắng chửi người nha."
......
Thấy Cố Nguy xuống dưới, tài xế đã sớm mở sẵn cửa xe chờ hắn, khi Cố Nguy tới gần mới nhìn thấy Việt Phỉ đang ngồi bên trong.
"Sao em lại ở đây?" Cố Nguy ngạc nhiên.
Việt Phỉ thò đầu từ trong xe ra: "Đón anh tan làm đó. Vừa nãy anh với Kassi nói gì với nhau vậy?"
Không muốn Việt Phỉ biết tới mấy việc này, Cố Nguy ngồi vào trong xe, đáp cho có lệ: "Không có gì, Lâm Lỵ nhờ cậu ta tặng đồ cho tôi, tôi nói cậu ây mang về rồi."
Việt Phỉ: "Ồ."
Không khí trong xe lại rơi vào im lặng.
Khi Việt Phỉ tới vẫn còn mang theo tâm lý thấp thỏm hưng phấn, nhưng sau khi chứng kiến Cố Nguy đứng nói chuyện với Kassi lâu như vậy, cậu có hơi cụt hứng. Hơn nữa lúc nãy Cố Nguy trả lời quá qua loa, làm nhiệt huyết của cậu biến mất trong tích tắc.
Cố Nguy mím môi dưới, chủ động mở miệng: "Sao đột nhiên lại muốn tới công ty tìm tôi vậy?"
Việt Phỉ: "À, ngồi một mình ở khách sạn có hơi chán nên qua đây."
"Xin lỗi, ngày mai đưa em ra ngoài chơi nhé." Cố Nguy xoa nhẹ đầu cậu.
Việt Phỉ: "Không sao, anh vẫn bận việc, tôi đi một mình là được."
Tuy rằng Việt Phỉ chưa nói gì, nhưng Cố Nguy vẫn nhạy bén nhận ra cậu đang cố gắng kìm chế tâm trạng không vui của mình.
Về tới khách sạn, Cố Nguy đi vào phòng thì thấy được một bàn đồ ăn, rõ ràng không phải là đồ khách sạn làm.
Việt Phỉ đang đi phía sau hắn, nghiêng đầu nhìn tới: "Tôi làm đó, ăn thử xem?"
Trước kia Việt Phỉ thường xuyên nấu mỳ cho hắn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chuẩn bị một bữa ăn phong phú như vậy.
Cố Nguy ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy đũa gắp thử vài miếng: "Không tồi, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"
Việt Phỉ ngồi bên cạnh hắn, nghe vậy thì mỉm cười: "Không phải là ngày đặc biệt gì cả, bỗng dưng tôi có hứng làm thôi."
Im lặng ăn thêm hai đũa, Cố Nguy buông bát đũa xuống, nhìn về phía Việt Phỉ đang cúi đầu xuống.
"Có phải em muốn nói gì với tôi không?"
Từ chỗ đậu xe tâm trạng Việt Phỉ đã không bình thường, Cố Nguy cảm nhận được, nhưng hắn vẫn không đoán được nguyên nhân.
Cạnh một tiếng, Việt Phỉ buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Nguy.
"Anh nói gì với Kassi ở chỗ nhà để xe vậy?"
Không nghĩ tới cậu lại không vui vì chuyện này, Cố Nguy mỉm cười, đành lặp lại đối thoại giữa mình và Kassi ở trong khu đậu xe. .
Việt Phỉ nghe xong cũng không vui lên chút nào: "Vậy sao lúc đầu anh lại nói là Lâm Lỵ nhờ cậu ấy đưa đồ cho anh?"
Cố Nguy hơi ngừng lại, ngồi ở vị trí của hắn, rất hiếm khi người khác sẽ dùng ngữ khí chất vấn mà hỏi chuyện, nhưng hắn cũng không cảm thấy Việt Phỉ đang xâm phạm quyền riêng tư của mình, ôn tồn giải thích cho cậu: "Tôi chỉ thấy vấn đề nói ra chỉ làm mất thời gian thôi."
Việt Phỉ lại không cho là như vậy, cậu nhớ tới hồi lâu về trước lúc vụ của Doãn Tân Thần nhờ vả, Cố Nguy cũng giấu giếm không nói cho cậu.
"Những việc này rõ ràng anh có thể nói trực tiếp cho tôi biết mà......" Việt Phỉ mím môi, cậu không biết nói tiếp như thế nào. Cậu cảm thấy Cố Nguy không hề thẳng thắn thành khẩn với cậu một chút nào, nhưng đồng thời bản thân cậu cũng không hề thẳng thắng với hắn. .
Chẳng hạn như cậu không hề nói cho Cố Nguy việc cậu không phải Việt Phỉ ở thế giới này, cậu cũng không nói cho Cố Nguy biết, cậu không chắc rằng trong tương lai liệu có một ngày cậu ra rời xa chỗ này hay không; càng không dám nói cho Cố Nguy biết rằng, bản thân đã thích hắn từ lâu rồi, cũng không dám hỏi liệu Cố Nguy có thích cậu hay không...
"Quên đi." Việt Phỉ đột nhiên có hơi nản lòng.
Tuy rằng vẫn không rõ vì sao cậu đang tức giận lại ỉu xìu như vậy, nhưng Cố Nguy vẫn tốt tính dỗ dành cậu: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sửa."
Hắn vừa khoan dung lại dịu dàng như vậy khiến Việt Phỉ cảm thấy bản thân mình hơi làm ra vẻ: "Sao anh lại tốt vậy chứ?"
Cố Nguy: "Đương nhiên là bởi vì.... ngay từ đầu tôi đã rất tốt rồi." Vớ vẩn, tất nhiên là chỉ tốt với em thôi, khiến em càng ngày càng lún sâu vào cái hố mà tôi đào ra, đến tận khi không thể thoát được nữa.