"Cậu biết tôi à?" Việt Phỉ vẫn ngồi tại chỗ cũ, trong lòng có hơi hoảng, nhưng mặt cậu vẫn không có biểu tình gì.
Thiếu niên cười lạnh: "Đừng giả vờ, giờ cậu muốn nói cậu không nhớ tôi là ai à?"
Việt Phỉ: "......" Đang muốn nói như vậy đây.
"Xin hỏi cậu là?" Mặc dù bị cậu ta đoán trúng, Việt Phỉ vẫn đành phải mở miệng ra hỏi, vì cậu thật sự không có chút ấn tượng nào cả.
Lục Lâm nhìn cậu, trong lòng tức nghẹn, lại không biết phải trút giận như thế nào.
"Lục Lâm." Lục Lâm cắn răng nói, "Cậu tới tham gia tiệc của ông nội tôi mà người của Lục gia cũng không nhận ra sao?"
Việt Phỉ hối lỗi cười: "Xin lỗi, có thể là do người nhà họ Lục hơi đông chút."
Câu này chọc trúng nỗi đau trong lòng Lục Lâm. Con cháu nhà họ Lục thật sự rất đông, vì vậy đối với Lục Trăn Nhiên, cậu ta cũng chỉ là một trong một đám con cháu mà thôi.
Chính vì vậy, sau sự việc ở du thuyền khi đó, bố mẹ cậu ta đã xin xỏ ông Lục, nhưng cậu vẫn bị đuổi ra ngoài, chỉ còn nước đi tới một nơi khác.
Nếu lần này không có tiệc mừng thọ của ông Lục, người trong nhà cũng ngầm đồng ý để cậu ta về một chuyến, Lục Lâm cũng không biết tới khi nào bản thân mới có thể về nước,
Mà Việt Phỉ, người đứng trước mặt cậu ta đây, lại chẳng cần phải nỗ lực gì đã có thể trở thành bạn đời của Cố Nguy, dựa vào cái gì?
Lục Lâm cúi đầu: "Tôi vẫn luôn nghĩ, anh ba chọn cậu, kết hôn với cậu, chỉ là vì anh ấy muốn thừa kế Cố thị mà thôi, vừa hay cậu cũng là Beta, có tách ra cũng rất đơn giản, tôi chỉ thua vì bản thân là Omega mà thôi."
Việt Phỉ hơi nhíu mày, Cố Nguy muốn Cố thị nên mới kết hôn với cậu?
"Cậu cũng biết đúng không, chỉ có kết hôn, anh ấy mới có thể thừa kế hoàn toàn Cố thị." Thấy Việt Phỉ còn mờ mịt, Lục Lâm tốt bụng giải thích thêm: "Nếu không vì sao cậu lại nghĩ anh ấy kết hôn với cậu?"
Việt Phỉ: "Chúng tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi mới ở bên nhau."
Đây là lý do Cố Nguy nói cho cậu.
"Ha?" Lục Lâm cười trào phúng, "Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Anh ba sao? Từ trước tới nay anh ấy đều không phải người xử lý theo cảm tính. Cậu đúng là không hề hiểu gì về anh ấy."
"Cậu đừng có lý do lý trấu, không lừa được tôi đâu."
Việt Phỉ im lặng.
"Rõ ràng tôi cũng có thể giúp anh ấy, nhưng bởi vì tôi là Omega, anh ấy đã từ chối đề xuất liên hôn của Lục gia."
"Nếu vậy thì thôi, tôi cũng yên ổn sống ở nước ngoài, từ từ quên đi anh ta."
"Nhưng lại có người nói với tôi, cậu là Omega?"
"Ha, anh ấy muốn chơi tôi như con nít đấy à?"
Lục Lâm nói hết câu này đến câu khác, không hề cho Việt Phỉ thời gian để phản ứng.
Tình huống trước mắt đã vượt qua khả năng xử lý của Việt Phỉ, cậu cảm thấy hai người không thể nói chuyện được.
"Những việc này cậu nên đi hỏi Cố Nguy." Việt Phỉ nhún vai, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Lục Lâm lại chặn cậu trước cửa, không hề có ý tránh ra.
Lục Lâm nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt điên cuồng: "Vậy nên cậu là Omega?"
Việt Phỉ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, giọng nói cũng lạnh lùng: "Không liên quan tới cậu."
"Ồ."
Hai người giằng co trong im lặng, đột nhiên Lục Lâm duỗi tay, kéo cổ áo Việt Phỉ xuống, sờ đến phần da sau gáy cậu.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Việt Phỉ phản ứng lại lui về sau một bước, bắt lấy tay cậu ta.
Tuy rằng chưa được sờ vào, nhưng Lục Lâm vẫn có thể thấy được, sau cổ của Việt Phỉ có dán một miếng chăm sóc quen thuộc.
"Thật sự là Omega."
Trong nháy mắt, tất cả kiêu ngạo của thiếu niên đều sụp đổ.
Cái gì mà bởi vì cậu là Omega, cái gì mà không chịu được tin tức tố của Omega....Đều chỉ là nói dối! Anh ba không chọn cậu, chỉ vì không thích cậu mà thôi.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, Lục Lâm vừa chua xót vừa uất hận, cậu ta nhìn về phía Việt Phỉ, trong mắt đầy khó hiểu và ghen ghét.
Nó dựa vào cái gì?
Đôi mắt đẫm lệ khóa chặt lên người Việt Phỉ. Lục Lâm đi về phía trước hai bước tới gần Việt Phỉ, nỉ non uất hận: "Mày dựa vào cái gì?"
Việt Phỉ mím chặt môi, thích người không thích mình, là một hiện thực quá tàn nhẫn.
Lục Lâm vẫn tiến đến gần, Việt Phỉ cũng liên tục lui về phía sau, đồng thời nhìn về phía sảnh lớn, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Cố Nguy.
Cố Nguy đang đưa lưng về phía cậu, vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông ban nãy, nhưng người phụ nữ bên cạnh chú ý tới ánh mắt của cậu, hơn thế còn nở một nụ cười.
Nhưng bà nhanh chóng nhận ra tình huống chỗ Việt Phỉ không được thích hợp, hơi nhăn mày lại.
Việt Phỉ muốn ra hiệu để bà gọi Cố Nguy, lại không kịp đề phòng thấy Lục Lâm duỗi tay đẩy mình xuống.
Cậu không hề nghĩ tới Lục Lâm sẽ động thủ với mình ngay tại đây. Việt Phỉ không có phòng bị gì, cậu lảo đảo hai bước vấp chân vào chậu hoa, cả người cậu mất đi thăng bằng rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Trong tình huống nguy cấp, Việt Phỉ duỗi tay giữ chặt lấy góc áo Lục Lâm, muốn giữ lại thăng bằng.
Mà ban nãy Lục Lâm dùng sức quá mạnh, bản thân còn chưa kịp đứng vững đã bị Việt Phỉ túm lấy như vậy, mất đà lao thẳng về phía Việt Phỉ.
"Trời ơi--" Việt Phỉ mơ hồ nghe được tiếng hô trong sảnh lớn, nhưng sau câu đó cậu cũng không nghe được gì nữa.
"Tùm" một tiếng, hai người một trước một sau ngã vào lòng hồ nước.
Việt Phỉ sặc nước, giãy giụa một hồi mới nhớ ra bản thân cũng biết bơi. Cậu cuống quít nín thở, muốn đạp nước để đi lên bờ, lại phát hiện cẳng chân của bản thân không đạp được bởi áp lực của nước. Nước hồ bao quanh lấy cậu, lạnh như băng, lại không thể thở được, Việt Phỉ dần từ bỏ chuyện giãy dụa.
Tới thời khắc như vậy rồi, cậu vẫn còn thời gian để phân tích những lời Lục Lâm vừa nói.
Cố Nguy muốn thừa kế nhà Cố mới kết hôn với cậu, chứ không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên gì đó.
Như vậy mới hợp lý, lý do vì sao Cố Nguy lại kết hôn với cậu, yêu từ cái nhìn đầu tiên nghe quá sức lãng mạn, mà Việt Phỉ lại không tin được sự việc lãng mạn như thế lại xảy ra trên người mình.
Vậy thì, trước khi mất trí nhớ cậu có biết đến việc này không?
Ngay vào lúc đó, bọt nước ở phía xa lại văng lên khắp nơi, giống như vừa có thứ gì lao xuống nước.
Việt Phỉ chỉ cảm nhận được hai cánh tay bị siết chặt lại, có người kéo cậu vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu, kéo cậu ra khỏi mặt hồ.
Một lẫn nữa không khí mới được rót vào lá phổi.
Khụ khụ khụ khụ khụ --
"Tiểu Phỉ?"
Việt Phỉ chật vật ho khan, khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy khóe miệng Cố Nguy căng ra thành một đường thẳng.
Hắn đang tức giận.
Khi không nhìn thấy hắn, Việt Phỉ sẽ hoài nghi tình cảm mà hắn dành cho mình, hoài nghi quá khứ của hai người. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Nguy, cậu lại không thể nhớ lại nổi những suy nghĩ nó.
"Em không sao." Việt Phỉ giơ tay chống người lên, muốn tự mình đứng dậy, nhưng cậu phát hiện tay chân mình đã mềm nhũn.
"Em đừng cử động." Cố Nguy khom lưng, trực tiếp bế cậu lên.
"Là cậu ta đẩy tôi xuống nước." Cách đó không xa, Lục Lâm đã được bảo vệ vớt lên, vừa mở mắt đã than khóc.
Việt Phỉ nghe thấy, nhưng cậu không còn sức lực gì để nói nữa, cậu nhìn về Cố Nguy, chỉ cần Cố Nguy tin cậu.
Cháu trai và bạn đời của Cố Nguy lại rơi xuống nước cùng một lúc vào đã đủ khiến Lục Trăn Nhiên kinh động, giờ phút này đã có một đám người đứng xung quanh hồ.
Nghe thấy cậu ta nói như vậy, mọi người đều nhìn về phía Cố Nguy theo bản năng.
Việt Phỉ gục đầu xuống.
"Tiểu Lâm, cháu có chắc không?"
Một giọng nữ vang lên.
Lục Lâm nhìn về phía người nói, là mẹ Cố.
"Cô, vì sao con lại phải nói dối chứ?"
Chuyện đã đến nước nay rồi, cũng không phải chuyện giữa hai người Lục Lâm và Cố Nguy nữa, mà là quan hệ giữa hai nhà Lục Cố.
Mẹ Cố bước về phía trước, bà đi đến trước mặt Lục Lâm, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng nét mặt lại nghiêm nghị chưa từng có: "Nhưng cô lại nhìn được, mọi việc hoàn toàn trái ngược với mấy thứ cháu vừa nói?"
Lục Lâm đang ướt dầm dề cũng bắt đầu hoảng loạn.
"Con không hiểu cô đang nói gì cả."
Thái độ của của cậu ta quá mức rõ ràng, người ở đây đều là cáo già cả, liếc mắt đã nhìn ra cậu ta đang chột dạ.
Mẹ Cố quay người nhìn về phía Cố Nguy.
Từ đầu đến cuối mắt Cố Nguy vẫn luôn dán vào người Việt Phỉ, đến giờ không thèm nhìn Lục Lâm một cái, hắn nhìn vào Lục Trăn Nhiên.
"Từ nay về sau, cháu sẽ không tham gia bất cứ bữa tiệc nào của nhà Lục nữa."
Một câu đã tỏ rõ thái độ của Cố Nguy.
Lục Trăn Nhiên cũng không ngờ Cố Nguy sẽ vì cậu Beta Việt Phỉ kia mà không để lại cho ông chút mặt mũi nào.
"Chỉ là lũ trẻ mâu thuẫn cãi nhau thôi, tại sao phải..."
Cố Nguy không nói thêm gì nữa, ôm Việt Phỉ xoay người rời đi.
Người nhà họ Cố thấy như vậy, đều hiểu rõ bọn họ phải đứng về phía nào.
Cùng một lúc có rất nhiều người rời khỏi bữa tiệc.
Tuy hai nhà vẫn luôn hợp tác kết thân, nhưng dù gì cũng phải tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay Việt Phỉ rơi xuống hồ nhà họ Lục, việc này đối với nhà Cố mà nói, nếu họ Lục không đưa ra một lời xin lỗi thích đáng, thì mối quan hệ giữa hai nhà có xấu đi cũng là chuyện bình thường.
Nhân viên đã tiễn hết khách đi đến nơi khác, Lục Trăn Nhiên nhìn về phía Lục Lâm, nguồn cơn của sự việc vẫn còn đang dán mắt về chỗ của Cố Nguy, không thể rời mắt.
"Thật không biết xấu hổ!!"
Gậy chống lưng bằng gỗ được vung lên, đánh vào trán Omega, Lục Lâm kêu lên một tiếng, trán bắt đầu chảy ra những giọt máu đỏ tươi.
Đến giờ phút này, cha mẹ Lục Lâm cũng không dám đứng ra xin xỏ cho con trai mình.
"Không phải mày đang phải ở nước ngoài sao???"
Nghe thấy ông hỏi chuyện này, cha mẹ Lục Lâm vội vàng đứng ra giải thích: "Là vì tiệc mừng thọ của ông nên cháu nó mới về ạ. Chúng con nghĩ dù sao Lâm Lâm cũng là cháu của ngài, dù thế nào cũng phải xuất hiện ở đây nên mới gọi nó trở về."
"Láo toét!"
Cha mẹ Lục Lâm im lặng.
"Tôi không quan tâm anh chị dùng biện pháp gì hết. Nếu Cố Nguy và bạn đời Beta của nó không thông cảm cho Lục Lâm, cháu cũng không cần ở lại đây nữa, nhà họ Lục này cũng không thiếu người."
Nói xong, Lục Trăn Nhiên cũng không thèm nhìn Lục Lâm, ra hiệu người giúp việc đẩy xe lăn, xoay người rời đi...
"Ông ơi...."
Lục Lâm vẫn không biết mình đã gây ra họa lớn như thế nào.
"Nó chỉ là người anh ấy lấy để kế thừa thôi...."
"Chát--"
Lục Lâm nói chưa xong thì đã bị tát một cái vang.
"Con còn muốn ngu ngốc đến mức nào nữa?" mẹ của Lục Lâm ôm mặt khóc lóc: "Không phải chỉ là một Alpha sao? Đáng giá để con làm khổ chính mình như vậy?"
Má bên trái của Lục Lâm sưng đỏ, khóe mắt đỏ hoe muốn cãi lại, cuối cùng cũng không dám chống đối mẹ của mình.
......
Đầu bên kia, sau khi Đường Duyệt nhận được tin yến tiệc đã xảy ra chuyện thì đã chuẩn bị xe cộ sẵn sàng chạy đến cửa.
Không lâu sau anh đã thấy sếp nhà mình tay thì ôm người, mặt lạnh te đi ra từ biệt thự.
Hai người đều đã ướt sũng người, Đường Duyệt lấy ra quần áo dự phòng và khăn tắm đã được chuẩn bị trước đặt ở ghế sau, đồng thời cũng kéo màn ngăn cách lại, chặn tầm nhìn của ghế trước và sau.
Đến khi tiến vào không gian kín, Việt Phỉ mới cảm thấy ấm hơn một chút.
Cậu để yên cho Cố Nguy cởi tây trang đã ướt đẫm, thay vào một bộ quần áo mát mẻ khô ráo.
Máy sưởi trong xe được bật lên, Cố Nguy nhanh nhẹn thay quần áo cho bản thân xong xuôi, ôm Việt Phỉ vào trong lồng ngực: "Không sao nữa rồi."
Việt Phỉ dựa vào ngực hắn, không nói một lời.
"Em có thấy khó chịu chỗ nào không?" Cố Nguy sờ lên trán cậu, nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường mới buông tay, thấp giọng hỏi.
Việt Phỉ: "Trong lòng em không thoải mái."
Cố Nguy: "Ừm?"
"Có phải anh nói dối em không?" Việt Phỉ quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, "Vừa nãy người kia nói, anh kết hôn với em là để thừa kế nhà họ Cố, chúng ta không phải kiểu quan hệ vừa gặp đã yêu đó."
Vách ngăn trong xe chỉ che được tầm nhìn chứ không có tách dụng cách âm, giờ đây Đường Duyệt có thể nghe hết những gì Việt Phỉ vừa nói, khiến anh lạnh hết cả sống lưng.
Cố Nguy im lặng, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
"Việc Omega lừa em, vừa gặp đã yêu cũng là nói dối, còn mang hết đồ ở phòng ngủ của em....." Giọng nói của Việt Phỉ vẫn không có cảm xúc, "Anh thật sự yêu em sao? Hay những câu này cũng là gạt em?"