Thấy bằng cấp của Alpha nhà mình khủng như vậy, Việt Phỉ cũng không muốn bị mất mặt. Ở trong lớp cậu luôn nghiêm túc học tập, vì sự tiến bộ vượt bậc và luận văn tốt nghiệp xuất sắc, cuối cùng Việt Phỉ cũng đạt được ước nguyện, cậu được khen ngợi là sinh viên ưu tú của trường khi tốt nghiệp.
Ở buổi lễ tốt nghiệp, Cố Nguy đã được mời lên sân khấu phát biểu truyền cảm hứng cho những sinh viên mới ra trường.
Những loại hoạt động như vậy đều chỉ là loại mang tính tượng trưng, vì vậy trường học cũng biết được những doanh nhân thành đạt bận rộn sẽ không mấy khi tham gia sự kiện này.
Năm nay Cố Nguy đồng ý tham dự khiến ai ai cũng kinh ngạc, nhưng người biết lý do đằng sau đó đều cảm thấy hợp tình hợp lý.
Bởi vì năm nay, Omega của Cố tổng tốt nghiệp.
Việt Phỉ ngồi dưới đài, chăm chú nhìn Cố Nguy. Lúc đầu bạn cùng phòng còn muốn chọc ghẹo cậu, để cậu biết giữ hình tượng trước công chúng một chút. Nhưng bọn họ thấy lực chú ý của Việt Phỉ hoàn toàn đặt ở người Cố Nguy nên đành phải từ bỏ.
Chó FA không hiểu được mấy thứ tình yêu của loài người.
Theo lý thuyết thì hai người đã ở bên nhau hơn hai năm, cảm giác mới mẻ hẳn là đã biến mất từ lâu rồi. Nhưng giờ nhìn hai cái con người này, nồng nhiệt dành cho nhau chỉ có hơn chứ không có kém.
Đám bạn cùng phòng nhận được bằng tốt nghiệp, còn bonus thêm thiệp mời cưới của Việt Phỉ.
"Lúc đó nhớ đến sớm một chút đấy." Việt Phỉ dặn.
Cố Nguy đứng sau Việt Phỉ, lịch sự gật đầu phụ họa.
Triệu Chí Kính đại diện cả phòng: "Tuân lệnh!"
...
Hôn lễ được tổ chức theo ý của Việt Phỉ, chỉ mời hai bên gia đình và bạn bè, đơn giản nhưng ấm áp.
Cố Nguy chọn đảo Ấn Tùng làm nơi tổ chức.
Hai người đều mặc hai bộ trang phục trắng tinh, ở nơi biển trời rộng mênh mông, kết đôi dưới sự chứng kiến của người thân, bạn bè.
Hai người hôn nhau một lát rồi tách ra.
Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn Cố Nguy, trong mắt hai người chỉ có bóng dáng của đối phương.
"Anh yêu em."
Cố Nguy vòng tay ôm eo cậu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào Omega trước mặt, dịu dàng thâm tình.
Việt Phỉ mỉm cười: "Em cũng yêu anh."
Nụ hôn lại đáp xuống một lần nữa, không phải là một cái hôn lướt qua, mà là hôn sâu triền miên.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua khiến lụa trắng đong đưa, những bông hoa cũng nhẹ rung theo đó, khách mời hoan hô ầm ĩ, vỗ tay như sấm dậy.
Đối với hai người những lời hẹn thề cũng không quan trọng, chỉ cần xác định tình yêu của đối phương là đủ.
Sau khi cử hành hôn lễ là tiệc nhảy trên bờ biển, rượu và đồ ăn cũng được chuẩn bị sẵn ở một bên, nếu khách chơi mệt có thể tự phục vụ.
Hai vai chính sẽ mở màn cho vũ hội ngày hôm nay.
Chỉ vì màn biểu diễn hôm nay, Việt Phỉ còn đi tìm một thầy dạy nhảy về, từ khi tay chân không thể phối hợp đã đạt đến trình độ bắt kịp âm nhạc.
Cố Nguy vốn muốn tự mình dạy cậu nhưng Việt Phỉ lại từ chối. Vì cậu không có một chút kiến thức cơ bản nào hết, hơn nữa động tác của Cố Nguy cũng hơi khác so với cậu. Hắn đã bận rộn với việc công ty lắm rồi, không cần phải nhớ thêm vũ đạo của người khác.
Lớn lên ở nhà họ Cố, Cố Nguy cũng phải học được một ít kỹ năng giao tiếp tiệc tùng, tuy hắn không hay nhảy, nhưng kiến thức cơ bản vẫn khá hơn Việt Phỉ rất nhiều. Sau khi nhìn thầy giáo dạy nhảy, hắn cũng bắt nhịp theo rất nhanh.
Còn Việt Phỉ chỉ còn cách ngày nào cũng đến phòng tập điểm danh, cậu không ngờ được tốt nghiệp xong cũng vẫn phải lao vào guồng quay học tập vì buổi hôn lễ này.
Việt Phỉ chỉ có thể tự an ủi bản thân cố gắng cho tương lai.
Mặt trời từ từ lặn xuống, ánh đèn được treo quanh cũng được bật lên, lửa từ bốn phương cháy phừng phừng.
Trên bãi cát, cả trai lẫn gái xếp thành một vòng, khi âm nhạc bật lên, bọn họ đều nhìn vào hai người đứng ở trung tâm, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Ở trong trí nhớ của người khác, nhan sắc của Việt Phỉ chỉ tính ở mức trên trung bình, nhưng giờ bây giờ đứng ở vị trí trung tâm, cậu cũng không thua kém gì Cố Nguy.
Ôm, xoay tròn, giơ tay, tới gần......
Cậu giống như một hoàng tử nhỏ kiêu ngạo, biết đối phương sẽ bao dung yêu thương mình vô điều kiện, hai mắt Việt Phỉ sáng ngời, cử chỉ tràn đầy ỷ lại, nhưng lại lộ ra một chút kiêu hãnh, giả bộ lơ đãng mà quyến rũ đối phương, lại vẫn tỉnh táo kiềm chế.
Giờ phút này trong mắt Cố Nguy cũng chỉ có người đang hứng thú trước mặt, tuy đây là lần đầu tiên cậu khiêu vũ trước mặt mọi người, nhưng Việt Phỉ lại nhảy rất vui vẻ.
Đáng giá.
Bàn tay dày rộng ôm lấy eo thanh niên, đẩy người ra xa, sau đó lại kéo về, đến khi kết thúc bài nhảy thì ôm chặt cậu, hôn sâu.
Âm nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía.
Bài nhạc mới được bật lên, mọi người bắt đầu đi vào sàn nhảy.
Cố Nguy kéo Việt Phỉ vẫn còn đang thở dốc, rời đi khỏi đám đông.
Những người khác nhìn thấy hành động của hai người bọn họ, nhưng đều ăn ý giả vờ như không thấy gì.
Đám cưới dễ làm mấy cặp đôi yêu nhau mất kiểm soát, bọn họ đều hiểu.
......
Hai người bước chân lên bãi cát mềm, càng ngày càng đi xa.
Việt Phỉ đứng lại hỏi Cố Nguy: "Em nhảy được không?"
Cố Nguy nắm tay cậu: "Không thể tốt hơn."
"Quả nhiên luyện tập chăm chỉ là được." Việt Phỉ được gãi đúng chỗ ngứa, mặt đầy tự hào, "Ai nghĩ được tuần trước em còn bị thầy giáo nói tay chân không kết hợp được chứ."
Cố Nguy bật cười, kéo người vào lòng ôm lấy cậu: "Có cần anh biện minh giúp em không? Tay chân của em phối hợp tốt cực kỳ."
Việt Phỉ giương mắt nhìn hắn, cậu hiểu được ý hắn ngay lập tức, lại không muốn chịu thua mà nhón chân nói vào tai Cố Nguy: "Anh định biện minh giúp em như thế nào? Mời thầy về xem chúng ta...."
....làm...tình
Hai chữ sau Việt Phỉ nói không ra tiếng, nhưng Cố Nguy lại nghe được rõ ràng.
Hắn nhướng mày, thầm nghĩ Omega nhà mình càng ngày càng hoang dã, hắn dùng sức nheo eo người trong lòng, cúi sát đầu vào nơi mẫn cảm sau cổ của đối phương, khóe miệng nở nụ cười, giả vờ dọa dẫm cậu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
Việt Phỉ nghiêng đầu bật cười trong lòng hắn, trêu ghẹo nói: "Có mùi của tổng tài bá đạo rồi đó."
Cố Nguy: "Thích không?"
"Ừm...... Như bình thường là được rồi." Việt Phỉ đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn qua lưng Cố Nguy, liếc về phía lửa trại xa xa ở đằng kia, "Hình như bọn họ đang nhìn chúng ta...."
"Hử?"
"Mẹ với bọn họ...."
"Vậy mình tới chỗ nào mà bọn họ không nhìn thấy đi?"
Cố Nguy lôi Việt Phỉ rẽ vào một góc, đến đằng sau vách đá.
"Bọn mình có làm chuyện gì mờ ám đâu, sao phải trốn ở đây vậy?"
Cũng chỉ ôm ôm một chút, là chuyện bình thường với cặp chồng chồng đã cưới.
Cố Nguy nghe vậy, hắn dựa người trên vách đá, kéo người vào lòng một lần nữa, thấp giọng trêu chọc: "Có thể là vì, chúng ta chuẩn bị làm một vài chuyện mờ ám đấy."
"???"Việt Phỉ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người cúi đầu hôn lên, "ưm!"
Ở chỗ này? Cố Nguy điên rồi à?
Sau khi đánh dấu, tin tức tố của hai người rất dễ ảnh hưởng tới nhau, Việt Phỉ không có sức phản kháng lại nụ hôn của Cố Nguy.
Môi lưỡi giao triền, những lo lắng trong lòng không còn quan trọng nữa, Việt Phỉ vòng tay quanh cổ Cố Nguy, vùi người vào lồng ngực của đối phương.
Cậu muốn đến gần hơn.
Một lát sau, Cố Nguy duỗi tay đè vai Việt Phỉ xuống, muốn lùi về phía sau một chút. Nếu còn thêm bước nữa, hắn cũng không dám chắc bản thân có thể kiềm chế nữa.
Thấy hắn đang muốn rút lui, Việt Phỉ nhướng mày: "Em chuẩn bị tâm lý tốt hết rồi, chắc anh sẽ không nói với em là mình xong rồi đấy chứ?"
Cố Nguy nhướng mày, giọng nói hơi khàn: "Em chắc chưa?"
Việt Phỉ kéo cà vạt để hắn cúi đầu xuống, đành an ủi ngược lại: "Chỗ này không có đèn, chắc sẽ không ai qua đây đâu."
Cố Nguy cũng không e ngại mà ôm lấy Omega của hắn, đồng thời kéo người vào tận sâu trong vách đá.
Chỗ này đá to đá nhỏ đan xen, chỗ để nấp cũng có rất nhiều.
Không phải kỳ phát tình, ngoài ảnh hưởng của tin tức tố, lực hấp dẫn của đối phương mới khiến ngọn lửa tình dục của hai người cháy lên.
Ở bên nhau lâu như vậy, cả hai cũng không hề xa lạ với thân thể đối phương, nhưng hoàn cảnh lúc này lại khiến hai người kích động hơn bình thường, giống như mất đi lý trí trong kỳ phát tình.
Trong bóng đêm, Việt Phỉ đỡ lấy vách đá, dường như tri giác của cậu đều bị sóng biển đánh bay, trừ Alpha ở phía sau, cậu không còn để ý được gì nữa.
Hai người đều uống chút rượu sau đám cưới, lúc đi dạo trên bờ biển được gió thổi đến mất cả cảm giác, giờ phút này trốn trong lồng kín, tránh được gió biển, chất cồn dần phát huy tác dụng.
Động tác của Cố Nguy mạnh bạo hơn không ít, Việt Phỉ nhăn mày, cố gắng không phát ra tiếng, chỉ dám nức nở trong cổ họng.
Nhưng âm thanh mơ hồ này lại càng thêm kích thích Cố Nguy.
Việt Phỉ duỗi tay kéo người sau lưng, không chịu nổi mà xin hắn: "Chậm lại một chút."
Cố Nguy cầm tay cậu đặt lên môi hôn không còn kẽ hở, tốc độ lại không hề thay đổi, thậm chí còn kịch liệt hơn ban nãy.
Việt Phỉ không chịu được tiến lên phía trước, cậu tựa trán lên bàn tay đang chống trên vách ngã, tự sa ngã mà kêu ra tiếng.
Không bao lâu sau, Alpha duỗi tay che kín miệng Việt Phỉ, thở dốc thì thầm vào tai cậu: "Có tiếng bước chân."
Omega không có ngũ giác nhạy cảm được như Alpha, Việt Phỉ nghe vậy thì cố gắng đè giọng xuống ngay lập tức, nhưng bàn tay để bên môi cậu vẫn không chịu dời đi.
Đồng thời, Alpha ở phía sau hoàn toàn không có ý định dừng lại động tác.
Việt Phỉ muốn phát điên lên rồi.
Nghĩ đến khung cảnh bị người khác phát hiện, cậu không nhịn được cuộn người lại nấp sau mỏm đá.
Hít thở không thông khiến người ta không nhịn được mà giãy giụa, Việt Phỉ duỗi tay nắm lấy cánh tay đang đặt trên eo mình, móng tay đâm vào da thịt. Thế nhưng bàn tay trên eo lại chắc như chiếc vòng kim cô, không hề buông lỏng.
"Sắp được rồi."
Tiếng nói trầm thấp của Alpha vang lên từ bên tai, cùng lúc đó, Việt Phỉ chỉ cảm thấy sau gáy cậu đau nhói, trong thời khắc tin tức tố giao hòa, đầu óc cậu trống rỗng, tạm thời ngất đi.
Khoảng một phút sau, Việt Phỉ mới tỉnh táo lại, khóe mắt ướt át, thở hổn hển quay người nhìn Alpha: "Anh muốn đổi Omega đấy à?"
Cố Nguy rút khăn từ trong túi ngực lau sạch sẽ cho Việt Phỉ, kiên định đáp: "Tất nhiên là không."
Được khăn tay mềm mại lau đi dấu vết trên người, Việt Phỉ hơi bình tĩnh lại, có hơi chút nghi ngờ hỏi Cố Nguy: "Mới nãy có người tới đây thật à?"
Động tác tay của Cố Nguy dừng lại: "Chắc vậy, cũng có thể là anh nghe nhầm."
"......"
Lau sạch sẽ cho hai người xong xuôi, Cố Nguy thấy Việt Phỉ vẫn cúi đầu không nói lời nào, hắn liếm môi dưới, khom lưng cúi đầu quan sát nét mặt của cậu.
"Em giận rồi à?"
Việt Phỉ: "Em không, chúng ta về khách sạn đi."
Vậy là tức thật rồi. Ở bên nhau lâu như vậy, Cố Nguy sao có thể không nhìn ra trong lòng Việt Phỉ nghĩ gì.
Nơi hai người ở vẫn là khách sạn lần trước, vẫn là phòng tổng thống, cũng là những nhân viên phục vụ cực kỳ chu đáo.
Việt Phỉ lấy ra một chiếc hộp màu đen từ trong tủ.
Trí nhớ cực tốt khiến Cố Nguy nhớ tới những đồ vật trong đó.
Đôi mắt Alpha bị che kín bởi chiếc cà vạt vừa được kéo từ trên cổ xuống, sau đó bị người đẩy ngã ở trên giường.
Cùng lúc đó, Việt Phỉ ngồi lên đùi hắn, hứng thú bừng bừng: "Không được tháo ra, cũng không cho cựa quậy, giờ anh phải nghe theo em, nếu không...."
"Việt Phỉ còn chưa nói xong, Cố Nguy đã cực kỳ ngoan ngoãn chìa hai tay ra, trả lời: "Cái gì cũng nghe theo em hết."