Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ

Chương 47

Edit + Beta: Snail

Trần An thấp giọng nói: “Dưới cửu tuyền… Dưới cửu tuyền…” Dưới cửu tuyền Trình Dục thấy bạn tốt của mình thông đồng cùng đệ đệ mình hại chết y, vậy làm sao có thể yên lòng? “Ông yên tâm, ta sẽ không xằng bậy.”

Lưu thúc gật gật đầu, nói: “Ta đi đánh ngất một thủ vệ, đến lúc đó ngươi mặc y phục của hắn chạy trốn, nhớ kỹ, sau khi rời khỏi đây không được nói với bất cứ ai chuyện này, ta ở trong trang sẽ kiểm chứng thật tốt, thu gom chứng cứ…”

Trong lòng Trần An không tán đồng, ngoài mặt lại gật gật đầu.



Mưa bụi phất phơ nhẹ nhàng tung bay, mảnh nhỏ như lông trâu, cũng dày như lông trâu, nhưng lại hiếm có mưa thu tinh mịn như vậy. Nhuyễn đến nỗi khiến người không phát hiện được, dày đến như thiên địa nhấc lên một tấm mành.

Đáng tiếc là, dù sao vẫn lạnh chút, không cách nào khiến người ảo giác mưa xuân.

Trình Dục đối với mưa thu, chỉ nhìn, nhìn nó nhẹ nhàng rơi trên lá chuối tây, không có nửa điểm tiếng vang “mưa rơi chuối tây”.

“Qua ba ngày nữa chính là đại hội Võ Lâm.” Phượng Thăng Minh khoác một bộ y phục cho Trình Dục, nói “Nếu Minh chủ sinh bệnh, chỉ sợ ngăn trở kính ngưỡng của bọn họ đối với Minh chủ.”

Trình Dục chớp chớp mắt, không đẩy hắn, mở bàn tay mình ra, nhìn đường chỉ tay tinh tế bên trên, tay Trình Sóc vốn mềm mại không xương, mười ngón không dính nước mùa xuân, sau lại nhìn thấy y luyện kiếm, cũng muốn học, Trình Dục vụng trộm dạy hắn vài bộ kiếm pháp, thấy hắn như vậy, nghĩ đến hắn kỳ thực vốn có thể làm một nam tử, đã từng nhất thời xúc động, hỏi hắn có muốn làm một hiệp khách, trường kiếm giang hồ hay không.

Lúc ấy Trình Sóc nói cái gì? Hắn nói: “Ta muốn mỗi người đều ca tụng ta, chỉ vây quanh ta, như vậy ta mới muốn làm một nam tử.”

Dù sao hắn cũng là nam tử, cho nên sẽ có ý tưởng khát khao hào hùng đơn giản như vậy.

Nếu y không dạy hắn bộ kiếm pháp kia, nói không chừng cũng sẽ không có nhiều chuyện phía sau. Tư chất Trình Sóc không hẳn thấp hơn y, sở dĩ một bộ kiếm pháp hắn dùng ba ngày học không được, chính mình có thể học được rất nhanh, đơn giản là do mình luyện võ luyện thành quen, võ công thiên hạ, đều có vài phần trăm sông đổ về một biển, kỳ thật không chỉ vì tư chất. Cố tình ngày ấy Trần An lại uống say, kích thích hắn…

“Ngươi còn chưa thả Trần An ra?”

Phượng Thăng Minh lắc đầu, nói: “Gã biết thân thể này của đệ là Trình Sóc, nếu như thả ra, nhất định sẽ hồ ngôn loạn ngữ.”

“Nếu gã thông minh, nhất định biết hành động này không sáng suốt.”

Phượng Thăng Minh nói: “Gã không phải người thông minh, huống chi…” Hắn ngừng lại không nói, huống chi gã thích Trình Dục, thích người bị người ‘hại chết’, dù cho người thông minh cũng không hẳn sẽ thông minh, huống chi một kẻ không quá thông minh như gã?

“Ta sợ gã không ai chữa bệnh, trực tiếp chết, như vậy Trình gia chúng ta, lại thật sự thiếu gã một khoản nợ. Gã cũng không thiếu Trình gia cái gì, cho dù là ân cứu mạng, ta cứu gã một mạng, gã cũng ở trong sơn trang hỗ trợ lâu như vậy, sau lại còn vô tội bị giận chó đánh mèo… kỳ thật đều đã rõ ràng. Mạng người quan trọng, không thể hại gã…” Ngày đó Trình Dục thấy Phượng Thăng Minh làm bị thương Trần An, vết thương đoạn xương, nếu không trị liệu tốt, cực kỳ dễ lây nhiễm. Huống chi hắn còn sai người nhốt gã vào địa lao… chỉ sợ y không đề cập tới, Phượng Thăng Minh liền cố ý quên mất gã.

Phượng Thăng Minh giống như bị nhìn thấu mà ho nhẹ một tiếng, “Ta sẽ không hại chết gã, sẽ sai người chiếu cố gã…”

Trình Dục nói: “Địa lao dù sao vẫn âm u lạnh lẽo, bảy tháng đổ lửa, mùa thu rét lạnh, nếu khiến gã hạ xuống bệnh căn cả đời gì đó, sẽ sống không bằng chết… Không bằng đưa gã giam giữ ở nơi khác, nếu ngươi sợ gã nói cái gì, điểm á nguyệt gã, ra ngoài tìm đại phu giúp nhìn xem, sau đó sơn trang chúng ta sắc thuốc cho gã cũng là phải…”

“Dục đệ, đệ sẽ không thật sự muốn thả gã đi? Gã sẽ không tin đệ là Trình Dục.”

“Chờ đại hội Võ Lâm chấm dứt, ta sẽ thoái vị du lịch, đến lúc đó dù gã nói ra, không có bằng chứng, cũng không có người sẽ tin tưởng, vốn thân thể hai huynh đệ chúng ta, người ngoài đều không biết có gì khác biệt… Mặc khác, tuy gã không tin ta là Trình Dục, ta viết vài chữ cho gã, để gã nhận ra bút tích của ta, gã cũng sẽ tin mấy phần Trình Dục còn ở nhân thế, hết thảy mạnh khỏe, thì sẽ không nhớ mong…”
Bình Luận (0)
Comment