Khương Hoài chưa rõ lời Tưởng Huy nói có ý gì, bên kia Tưởng Trạch đã đi đến bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc, cầm cổ tay cậu nghiêng đầu hỏi cậu: "Làm sao thế?"
Lâm Nhạc Nhạc nhăn mặt béo nhìn Tưởng Trạch, ấm ức thật sự: "Em chỉ thuyết minh cho họ là giờ em béo tạm thời, cái này gọi là béo thi đại học, có tồn tại và căn cứ khoa học."
Khương Hoài bị Lâm Nhạc Nhạc chọc cười, còn không biết dừng: "Có cách nói vậy à, sao anh chưa từng nghe nhỉ?"
Lâm Nhạc Nhạc bị vạch trần mím môi, má lúm đồng tiền béo lại lòi ra.
Tưởng Huy đứng đằng sau hai tay đút túi, tâm trạng vô cùng thoải mái. Có người gánh vác áp lực hộ đúng là thoải mái quá mà.
Nhạc Hồng và Tưởng Trạch quen biết nhiều năm như vậy, biết rõ tính tình Tưởng Trạch, càng hiểu được biểu cảm của hắn khi cảm xúc thay đổi. Lúc trước Tưởng Trạch cụp mắt đứng cạnh Lâm Nhạc Nhạc, lúc này đã giương mắt nhìn thẳng Khương Hoài, như thể đang đánh giá xem nên giết thế nào.
Anh vội cười nói trước khi Tưởng Trạch mở miệng: "Có cách nói này, áp lực lớn lại dễ béo, nói như thế kiểu béo này dễ gầy lại nhất, chẳng có việc gì sất."
Lâm Nhạc Nhạc lòng tràn đầy nghi hoặc: "Thật không?"
Nhạc Hồng hận không thể bịt miệng hộ Khương Hoài.
Tưởng Trạch mở miệng, không cho phản bác: "Phải."
Khương Hoài ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Tưởng Trạch, da gà từ sau cổ nổi lên. Anh mới chậm chạp hiểu ra câu nói "thận trọng từ lời nói đến việc làm" của Tưởng Huy lúc trước là ý gì.
Khương Hoài liếc nhìn nhóc Lâm mập mạp. Lâm Nhạc Nhạc cậu chắc là khờ nhất với cảm xúc thay đổi của Tưởng Trạch, hoặc là không cần sợ nhất. Nói chuyện béo xong, cậu tiếp đón họ ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Lâm Nhạc Nhạc kiên quyết quán triệt hành vi ăn cỏ của mình, đồ ăn vừa lên bàn là tranh rau xanh. Trước khi ăn cơm cậu cố ý đề cập yêu cầu với cô giúp việc, nấu nhiều rau xanh chút, tốt nhất là cho người ta ăn no, lúc ấy làm Tưởng Trạch nghe mà đau đầu.
Lúc chờ đồ ăn dọn lên hết, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn, chỉ mình Lâm Nhạc Nhạc ăn rau, những người khác đều ăn thịt cá.
Lâm Nhạc Nhạc không thèm sao?
Đương nhiên cậu thèm, sắp thèm chết rồi. Lúc ở nhà ba Lâm và chú Lâm làm không ít đồ ngon cho cậu ăn, đến cả ba Lâm trước kia xuống bếp ít hơn mà hơn nửa năm này còn dốc lòng nghiên cứu chương trình ẩm thực để làm đồ ăn ngon cho Lâm Nhạc Nhạc, do đó học được cơ man là món ngon. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trên cơ bản mỗi ngày qua chín giờ tối đều phải cho Lâm Nhạc Nhạc ăn thêm một ít, không phải canh xương thì là móng giò, làm Lâm Nhạc Nhạc ham ăn, mặt cũng tròn.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc liếc nhìn rau xanh, lại liếc nhìn sườn xào chua ngọt.
Cô giúp việc làm sườn xào chua ngọt rất bắt mắt, màu rất đẹp, xào cũng thơm. Món này là món khoái khẩu của Lâm Nhạc Nhạc, chỉ tiếc hiện tại cậu không thể gắp ăn.
"Nhạc Nhạc." Khương Hoài uống một hớp nước, sau đó hỏi Lâm Nhạc Nhạc, "Sang năm cậu thi vào đại học là đến thành phố S hả?"
Sâu ham ăn của Lâm Nhạc Nhạc bị bẻ gãy, cậu dời tầm mắt khỏi sườn xào chua ngọt, lại liếc mắt nhìn Tưởng Trạch, lúc này mới trả lời: "À, em muốn thi đại học S."
Nói xong, cậu lại đảo mắt nhìn sườn xào chua ngọt.
Quá tra tấn, trong lòng Lâm Nhạc Nhạc cơ hồ sắp rưng rức.
Chuyện tra tấn này không chỉ một mình Lâm Nhạc Nhạc, ngay cả Tưởng Trạch ngồi cạnh cũng cảm thấy quá tra tấn. Hắn hận không thể cầm lấy đũa nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Huy ngồi đối diện, không biết anh cậu ta và Lâm Nhạc Nhạc cùng nhau nhìn sườn xào chua ngọt làm gì, sườn xào chua ngọt ngon à?
Cậu ta ngẫm nghĩ, thò đũa tự gắp một miếng, mới bỏ sườn xào chua ngọt vào miệng, Tưởng Trạch ngồi đối diện chợt hỏi cậu ta: "Tưởng Huy, sườn xào chua ngọt ngon không?"
Tưởng Huy thình lình bị điểm danh giật mình, theo bản năng đặt nửa miếng sườn vào bát, sau đó nói: "Ngon lắm ạ."
Lâm Nhạc Nhạc đang ăn rau xanh, nghe thấy họ nói đến sườn xào chua ngọt, tai lại dựng thẳng lên.
Tưởng Trạch trên bàn cơm không nói nhiều, nhưng mở miệng cái là thành tiêu điểm của cả bàn, những người khác cũng sẽ dừng nói chuyện chú ý tới bên này. Cho nên hắn hỏi như vậy, cơ hồ mọi người dời lực chú ý sang Tưởng Huy, như đèn tụ quang.
"Nói cụ thể xem." Tưởng Trạch buông đũa, tựa vào lưng ghế, như thể muốn kiểm tra văn của Tưởng Huy, nhưng tầm mắt lại dừng ở trên mặt Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Huy thầm nghĩ, cho hai người họ dằn vặt nhau đi, mình tội gì chen vào ăn một miếng sườn chứ?
Cậu ta bất chấp mở miệng nói: "À, sườn này ngoài giòn trong mềm, chua ngọt ngon miệng, nước đường bên ngoài rất đều tay, ăn một miếng, vị tan ngập miệng."
Tưởng Huy miêu tả hết mấy lời mình có thể nói, cậu ta nói xong nhìn Tưởng Trạch, dùng ánh mắt để hỏi: Anh à, nói như vậy đủ chưa?
Lâm Nhạc Nhạc ngồi cạnh nghe mà nước miếng sắp chảy xuống đến nơi.
Tưởng Trạch lại nói: "Anh cũng thấy ngon, nếu tiểu Huy thích ăn thì ăn nhiều vào."
Hắn nói xong cầm đũa gắp một miếng vào bát mình.
Lâm Nhạc Nhạc lại đảo mắt sang, đĩa sườn xào chua ngọt chỉ còn sáu bảy miếng.
Khương Hoài cũng ăn mấy miếng sườn xào chua ngọt rồi, lúc này cũng thò tay gắp một miếng: "Ngon thật đấy, lần sau đến đây phải ăn lại món này."
Cô giúp việc nghe mà cười ha hả.
Tưởng Huy nghe thấy anh cậu ta quan tâm mình, trong lòng vui vẻ. Không quan tâm anh cậu ta quan tâm vì nguyên nhân gì, dù sao kết quả cuối cùng là quan tâm.
Lòng nóng lên, cậu ta gắp luôn hai miếng sườn xào chua ngọt: "Vâng, em ăn thêm mấy miếng."
Bây giờ trong đĩa chỉ còn ba miếng sườn xào chua ngọt.
Lâm Nhạc Nhạc sốt ruột, cậu thấy Tưởng Trạch ăn luôn một miếng sườn xào, lại vươn tay gắp, cuối cùng không nhịn được cũng giơ đũa gắp.
Đũa của Tưởng Trạch dừng lại chặn đũa của Lâm Nhạc Nhạc, hắn hỏi cậu: "Em làm gì thế?"
Lâm Nhạc Nhạc không rõ, nói thật: "Em ăn sườn."
Tưởng Trạch hỏi lại cậu: "Em không ăn chay à?"
Lâm Nhạc Nhạc đỏ mặt lên: "Bây giờ em chỉ muốn ăn một miếng sườn, tí nữa lại ăn chay."
Tưởng Trạch nói: "Không thể, em xem như phá giới."
Lâm Nhạc Nhạc mở to mắt: "Em không phải hòa thượng, phá giới cái gì."
"Hoặc là sau này ăn cơm cho đàng hoàng, phối hợp dinh dưỡng giảm béo, hoặc là từ ngày mai anh ăn chay với em, tự em chọn."
Tưởng Trạch nói xong gắp sườn vào bát Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc buồn không hé răng, đầu chặt máu chảy được, không thể không có cốt khí!
Cậu cắn một miếng sườn trong bát, buông đũa. Lúc quần chúng hóng hớt hít drama đối diện tưởng cậu muốn nói ra câu gì phản kháng sự thống trị của ma vương, dõng dạc hùng biện, cậu lại chỉ huy Tưởng Trạch: "Gắp cho em... một miếng nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Bao Tự, đúng là thiên hạ đệ nhất co được giãn được.
Ăn uống no đủ, Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên sofa tiêu thực chơi game, Tưởng Trạch và Nhạc Hồng thì vào phòng sách nói chuyện.
Lâm Nhạc Nhạc hơi cận thị, xem màn hình TV không rõ lắm, cậu đứng dậy về phòng lấy kính.
Cậu vào thẳng phòng ngủ chính, như thế làm cho Khương Hoài giật mình.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc quay về, anh hỏi cậu: "Cậu và Tưởng Trạch ngủ chung phòng à?"
Tưởng Huy nghĩ thầm, một năm trước đã ngủ cùng nhau rồi.
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Đúng vậy."
Khương Hoài mở to hai mắt, mịt mờ hỏi: "Vậy hai người đã...?"
Đề tài này Tưởng Huy cảm thấy hứng thú, cậu ta vội vàng kề tai vào nghe.
Lâm Nhạc Nhạc dùng một tay đẩy đầu Tưởng Huy ra, nói: "Có cái gì, em vẫn là trẻ con."
"Trẻ con một trăm cân." Tưởng Huy ngồi cạnh trêu ngươi chen miệng.
Lâm Nhạc Nhạc giơ chân muốn đá cậu ta, Tưởng Huy trốn. Cậu ta không đoán được, Lâm Nhạc Nhạc không công kích nữa mà uy hiếp mình: "Ngày mai cậu đến học đúng giờ đi, không thì tớ nói cho anh cậu."
"Cậu ác quá đấy." Tưởng Huy cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc không làm hỏng danh hào yêu phi họa quốc.
Khương Hoài ngồi cạnh cười không ngừng.
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu hỏi anh: "Này, anh với Nhạc Hồng phát triển đến đâu rồi?"
Giọng điệu giống như hỏi thời tiết làm cho người Khương Hoài khó chịu, "Đâu gì mà đâu, ông đây không phát triển với cậu ta."
Lâm Nhạc Nhạc nghi hoặc quay đầu hỏi Tưởng Huy: "Thật thế à?"
Lúc này đổi thành Tưởng Huy ngồi cạnh cười không ngừng.
Đến lúc phải về, Khương Hoài vẫn nhớ chuyện này, cảm thấy phải duy trì khoảng cách với Nhạc Hồng để tránh người khác hiểu lầm, thế là chuồn vội. Nhạc Hồng không nói lời nào đi theo, không biết có thể thành cùng đường không.
Mà Tưởng Huy thì ở lâu hơn một lát, còn cố ý vào phòng sách gặp Tưởng Trạch, vì chuyện học bổ túc.
Tưởng Trạch ngồi bên bàn học, Tưởng Huy đứng trước bàn học.
"Anh ơi, em có thể bàn bạc với anh chuyện này không?"
"Chuyện gì?"
Tưởng Huy ngẫm nghĩ, quyết định ngả bài luôn: "Em có thể đến đây chơi với anh dâu, nhưng em có thể không học với anh dâu không? Ví dụ như em ngồi cạnh chơi game linh tinh, lúc Nhạc Nhạc nghỉ ngơi em chơi với cậu ấy."
Tưởng Trạch vẫn chưa nói gì, Tưởng Huy lại nói thêm, "À, nếu anh cảm thấy được thì em có thể nói cho anh một chuyện sốc, về Nhạc Nhạc, chắc chắn cậu ấy chưa nói cho anh đâu."
Lâm Bao Tự, bán được thì bán luôn.
Tưởng Trạch vẫn không có hứng thú lúc này cuối cùng dừng ánh mắt ở mặt Tưởng Huy: "Chú nói đi."
Tưởng Huy thấy có cửa, vội lấy điện thoại ra, tìm được đoạn chat với Lâm Nhạc Nhạc lúc trước, cho Tưởng Trạch xem đoạn cậu nói từ lúc béo là không có con gái tỏ tình nữa.
"Đây, anh xem, cái này này." Tưởng Huy như thể có Đảng dẫn đường, rất là vui vẻ.
Tưởng Trạch nhìn điện thoại cậu ta năm sáu giây, sau đó dời mắt đi, nói: "Anh biết rồi."
"Thế, em đây ngày mai đúng giờ đến đây." Tưởng Huy cảm thấy chuyện này đã xong, cười tủm tỉm.
"Từ từ." Tưởng Trạch đứng dậy gọi Tưởng Huy, mở miệng là báo tin dữ, "Bắt đầu từ ngày mai, không có chuyện gì quan trọng thì buổi sáng chú đến đây, buổi tối về nhà. Cả ngày học với Nhạc Nhạc, bài tập cũng phải nộp cho giáo viên đúng hạn. Nếu thành tích không tốt, thế thì khai giảng xong học tiếp." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đoạn này như là sấm sét nện vào sọ não Tưởng Huy. Bởi vì vốn cậu ta chỉ cần chơi với Lâm Nhạc Nhạc nửa ngày cho có, bây giờ không chỉ thành một ngày, còn phải nộp bài tập.
"Vì sao?" lần đầu Tưởng Huy cãi anh mình, "Em cho anh xem chuyện sốc rồi, chẳng lẽ anh cảm thấy lời Nhạc Nhạc nói không có vấn đề sao?"
"Lời em ấy nói đương nhiên có vấn đề, nhưng đây không phải lý do chú mượn cơ hội đâm chọc sau lưng."
Phiên dịch thẳng ra là vợ anh sai anh biết, nhưng chú làm gian tế mưu toan thông qua thủ đoạn mật báo để bắt nạt vợ anh, thế thì không thể dễ dàng tha thứ.
Bài học này đối với Tưởng Huy, vừa sinh động vừa sâu sắc.