Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, ôm cậu vào trong ngực.
Vân Lạc Đình không nhịn được kêu meo meo với hắn: "Meo meo meo!"
Sau khi biến trở về hình mèo cậu liền không cảm nhận được linh lực trong người nữa, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi mà cậu vẫn chưa biến trở về hình người.
Vân Lạc Đình dựa vào trong lòng ngực hắn: "Meo~?"
Bùi Huyền Trì, bọn họ cuối cùng là nói cái gì vậy? Vậy việc lập Thái tử thế nào rồi? Có phải Thái tử cũng bị kêu đến hay không?
"Meo meo."
Ngươi đi thật là lâu nha, ta ở đây đợi ngươi vô cùng chán.
Chủ yếu vẫn là do cậu để tâm đến việc của Bùi Huyền Trì ở bên kia, nên ngay cả tâm tình phơi nắng cũng không có, cứ nghĩ đến là cậu lại lo lắng.
Bùi Huyền Trì bước vào trong điện, lên tiếng trả lời: "Ừm."
Hạ Dục Cẩn thấy mèo nhỏ kêu meo meo không ngừng, còn Bùi Huyền Trì lại rất nghiêm túc trò chuyện cùng với cậu: "Ngươi......!Nghe hiểu hắn nói gì sao?"
Bùi Huyền Trì liếc mắt nhìn hắn.
"......!Khụ." Hạ Dục Cẩn hắng giọng, hắn có cảm giác như mình vừa mới hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Tất nhiên Bùi Huyền Trì nghe không hiểu mèo nhỏ đang nói cái gì, nhưng mèo nhỏ nói nhiều như vậy, hắn vẫn luôn có cách trả lời cậu.
Vân Lạc Đình chớp nhẹ đôi mắt, trong con ngươi cậu hiện lên một mảnh bất đắc dĩ, mấy ngày trước cậu vẫn luôn duy trì hình người, nên lúc nói chuyện cũng không gặp vấn đề.
Cậu thấy hắn nghe không hiểu, đành đặt cằm trên vai hắn, khẽ khịt mũi, không thèm nói nữa.
Hạ Dục Cẩn hỏi: "Tại sao không thấy người trong điện của ngươi?"
Hắn biết trong điện của Bùi Huyền Trì không có hạ nhân, nhưng trước khi đi ra ngoài, thiếu niên kia vẫn còn ở trong điện, tại sao bây giờ lại không thấy người nữa.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ trong ngực, ung dung, thong thả giúp cậu vuốt lông: "Có lẽ là thấy nhàm chán, nên đi ra ngoài tản bộ rồi."
Hạ Dục Cẩn gật đầu, lại nói: " Cậu ấy là công tử nhà ai? Ta nhìn không quen mặt"
"Là người trong gia đình bình thường." Bùi Huyền Trì không nói tỉ mỉ, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Mấy ngày trước ta xuất cung rồi gặp được."
Hạ Dục Cẩn chậm rãi nhướng mày, tuy hắn không muốn xen vào chuyện của Bùi Huyền Trì, nhưng Bùi Huyền Trì vừa ra cung đã mang người về, còn không cho hạ nhân lưu lại trong điện hầu hạ, chỉ có mỗi hắn và vị thiếu niên kia, hai người ở chung một chỗ?
Không nói cái khác, cái này thật sự làm người ta lo lắng.
"Thân phận bây giờ của ngươi không giống như lúc trước, còn không biết có bao nhiêu tai mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi kìa, ngươi cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Hạ Dục Cẩn nhắc nhở nói: "Đừng dễ dàng để lộ ra tâm tư tình cảm, cái gì cũng nên để ý một chút mới tốt."
Về phần vị công tử bị mang về kia, hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể nhắc Bùi Huyền Trì cẩn thận một chút, suy nghĩ kỹ trước khi làm.
Hạ Dục Cẩn cười: "Con người dễ thay lòng, kẻ không rõ nguyên nhân xuất hiện ở bên cạnh ngươi thì ngươi càng phải chú ý nhiều hơn."
Vân Lạc Đình quay đầu trừng hắn: "Meo ——!"
Lời Hạ Dục Cẩn nói tuy câu trước câu sau không hề đề cập tới cậu, nhưng ngững câu hắn nói câu nào câu đấy đều đang ám chỉ cậu, hoài nghi thân phận của cậu có vấn đề!
"Ngươi có phải cũng cảm thấy ta nói rất đúng?"
Vân Lạc Đình: "???"
Bùi Huyền Trì: "......"
Vân Lạc Đình nheo lại đôi mắt mèo, cậu giẫm lên vai Bùi Huyền Trì ngồi dậy, muốn nhảy ra khỏi vai hắn để đánh với Hạ Dục Cẩn một trận.
Bùi Huyền Trì sợ mèo nhỏ giẫm không vững sẽ ngã xuống, ngã ở tư thế này thật sự không phải là chuyện đùa.
Bùi Huyền Trì vội vàng đỡ cậu, một lần nữa ôm ổn mèo nhỏ vào trong lòng, hắn đi vào trong thư phòng, tìm bùa chú đã vẽ tốt, quay lại đưa cho Hạ Dục Cẩn.
Hạ Dục Cẩn không đi thẳng ra cửa cung, mà cùng Bùi Huyền Trì trở về Điện Quảng Phụng cũng vì để lấy mấy lá bùa này.
"Ngươi không có người chỉ dạy vậy mà vẫn có thể tự học rồi vẽ ra bùa chú, thật sự là thông tuệ hơn người." Hạ Dục Cẩn cầm mấy lá bùa trên tay, nhịn không được thở dài.
Bùi Huyền Trì chỉ dựa vào bản thân đã có thành tựu lớn như này, nếu ngay từ đầu hắn được chăm sóc chu đáo, được tiến vào học đường có tiên nhân chỉ dạy, thì giờ hắn chắc chắn đã tiền đồ vô lượng.
"Sắc trời không còn sớm, ta đi về trước."
Hạ Dục Cẩn gật đầu, hắn xoay người muốn rời đi, nhưng đột nhiên như nhớ tới còn việc đã quên nói: "Trưởng bối trong nhà vẫn luôn muốn gặp ngươi, qua mấy ngày nữa nếu ngươi rảnh rỗi thì hãy về nhà cho họ nhìn một chút."
Nói xong, cũng không đợi Bùi Huyền Trì có đáp ứng đi hay không, Hạ Dục Cẩn lập tức đi ra cửa.
Hắn đi rất nhanh, giống như sợ Bùi Huyền Trì sẽ cự tuyệt vậy.
Vân Lạc Đình liếm liếm chân: "Meo meo ~"
Bùi Huyền Trì dùng ma khí dò xét kinh mạch của mèo nhỏ: "Linh lực đã tan hết."
"Meeoo ~?" Vân Lạc Đình lăn lộn trong lòng hắn, dùng móng vuốt bắt lấy quần áo hắn quơ quơ, còn có cách nào khác giúp ta biến lại thành người không?
Bùi Huyền Trì suy nghĩ một chút: " Đưa chân cho ta."
Kinh mạch và đan điền mèo nhỏ đều từng có linh lực, trước đó được khổng tước dẫn đường, mèo nhỏ đã có thể hóa thành hình người, hắn dùng ma khí lôi kéo, hẳn là cũng có thể được.
Vân Lạc Đình thành thật đưa chân trước của mình ra, cậu thu lại móng vuốt, chỉ để lại thịt lót đặt trên lòng bàn tay hắn.
Một lát sau, cái chân tuyết trắng xù lông của cậu dần dần hoá thành năm ngón tay thon dài, thân hình cũng biến đổi.
Vân Lạc Đình thở dài: "Cuối cùng đã có thể nói chuyện được rồi."
Bùi Huyền Trì nghĩ lại lúc trước mèo nhỏ vẫn kêu meo meo không ngừng với hắn, đáy mắt hắn tràn đầy ý cười: "Không phải ngươi vẫn luôn nói suốt sao?"
Vân Lạc Đình tất nhiên biết hắn nói đang nói về cái gì, âm thanh chán nản trả lời: "Không có giống nhau."
Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, rồi rót cho cậu một ly trà lóng, thấy cảm xúc mèo nhỏ đã dịu xuống, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Quý nhân hôm nay được phong Phi, hoàng đế còn cố ý ban phong hào cho nàng gọi là Thuần Phi, nói nàng tính cách đơn thuần, tâm địa thiện lương."
"Phong phi?" Vân Lạc Đình có chút không thể tin tưởng, không lâu trước đây Quý tần mới bị biếm thành Quý nhân, thời gian mới qua bao lâu chứ? Lệnh cấm túc Thái tử vẫn còn chưa được dỡ bỏ đâu, vậy mà nàng lại được phong Phi?
Cái này phong hào này cũng thật khiến người khác không thể hiểu được, hoàn toàn khác với bản tính của Thuần Phi, hoàn toàn tránh đi Thuần Phi bản tính, từ tinh* với tính kế mới là từ đúng để hình dung nàng.
(Chữ 精:tinh.
Ở trong đây tác giả để mỗi chữ tinh, không có chữ khác kèm theo.
Mọi người có thể hiểu là má này tinh thông, thông thạo, tinh tường, tinh ranh, vvv)
"Thuần Phi có tin vui*." Dừng một chút, Bùi Huyền Trì nói: "Hơn nữa......!Hoàng đế đã tìm người thử qua đá máu*, Thái tử thật sự là con của ông ta, nên liền nảy ra ý tưởng tăng cấp cho Thuần phi."
(*Tin vui: Thuần Phi có thai.
*"血石": Bloodstone-đá máu
Heliotrope ̣(Bloodstone), hay đá máu là một dạng của canxedon (có dạng vi tinh của thạch anh và dạng đồng hình của nó là moganit).
Đá máu "cổ điển" là canxedon lục có các hạt xâm tán của oxide sắt hoặc jasper đỏ.
Đôi khi xâm tán có màu vàng thì khoáng được đặt tên là plasma.
[Theo wikipedia] Chúng có ý nghĩa phong thuỷ rất tốt như giúp tuần hoàn máu hay tăng cường sức khoẻ.)
Vụ thử đá máu này, tất nhiên là được tiến hành trong bóng tối, rốt cuộc nếu chuyện này khua chiêng gióng trống ra, mà kết quả lại đi theo lối khác, vậy chẳng phải hoàng đế sẽ bị mất mặt hay sao.
Sau khi biết Thái tử là con ruột của ông ta, tất nhiên hoàng đế sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, thêm việc Thuần phi có tin mừng, nên tự nhiên sẽ muốn thu xếp chuyện này thật ổn thoả.
"Hoàng đế gọi quốc sư đến tính toán vận mệnh quốc gia, nhưng kỳ thật từ sáng sớm đã báo cho hắn một tiếng, kêu hắn lấy kết quả tính toán để khen Thuần Phi, làm cho ông ta có thể lấy cớ "thuận theo thiên mệnh" để phong nàng làm Phi."
Vân Lạc Đình cười nhạo, hoàng đế đối với Thuần Phi xác thật rất để tâm: "Hoàng đế lén lút triệu đại thần vào cung, còn những vị không vào cung nếu biết được tin tức này, khẳng định sẽ ở trong triều đứng ra cãi nhau?"
Thuần Phi đắc thế, bên trong hậu cung khẳng định có người nhìn nàng không vừa mắt, rốt cuộc ai mà chả muốn nhi tử của mình bước lên ngôi vị hoàng đế cơ chứ.
Với lại nhà mẹ đẻ của bọn họ còn có quan hệ qua lại với nhau, trên triều lúc này nhất định rất loạn.
Bùi Huyền Trì nói: "Trong cung có ba vị hoàng tử đã đến tuổi phong Vương, dù chưa được chia đất phong, nhưng đều đã được lập phủ trong kinh thành."
"Hoàng đế vẫn chưa đề cập đến việc lập Bùi Văn Ngọc làm Thái tử, chỉ đề cập đến chuyện phong Phi.
Thời gian đã được ấn định là vào trung tuần tháng sau."
Vân Lạc Đình há miệng thở dốc, cậu cũng không biết nên nói cái gì, hoàng đế vì chuyện phong Phi của nàng mà cũng thật ra sức.
Trong số các vị hoàng tử ở trong cung, ngoài trừ những người đã chết ra, số còn lại đại đa số là tuổi còn rất nhỏ, vẫn còn đang sống trong điện hoàng tử, thì cũng chỉ còn ba vị đủ tuổi phong Vương.
"Vậy còn ngươi?" Vân Lạc Đình nói: "Ngươi hẳn là cũng được phong Vương......"
Chỉ là, hoàng đế muốn giữ lại đôi linh nhãn ở bên người, làm sao sẽ chủ động phong Vương cho Bùi Huyền Trì, để hắn ra ngoài cung sống.
Vân Lạc Đình đang muốn an ủi hắn, lại nghe Bùi Huyền Trì nói: "Sau khi vương phủ được xây dựng tốt chúng ta liền dọn ra ngoài ở."
Vân Lạc Đình nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mắt cậu như sáng rực rỡ lên: "Vậy thật tốt quá."
Tuy là một chuyện đáng để cao hứng, nhưng Vân Lạc Đình lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái "Hoàng đế sao đột nhiên lại đồng ý thả người?"
Bùi Huyền Trì không trả lời, vuốt tóc cậu từ đầu đến đuôi: "Ngươi bớt thời gian đi thu dọn trong điện một chút, đồ có thể mang thì mang đi Vương phủ."
Phủ đệ được chọn chỉ cần tu sửa lại là có thể sử dụng, cũng không phải là xây mới, nên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
"Được."
- --
Vân Lạc Đình cho rằng cậu có rất ít đồ, cùng lắm chỉ có mấy bộ quần áo và một ít ngọc bội.
Vậy mà khi cậu đem đồ bỏ vào trong rương mới phát hiện, đồ của cậu so với Bùi Huyền Trì còn nhiều hơn, ngoại trừ quần áo ra, còn có rất nhiều đồ chơi rành cho mèo.
Cậu để những món đồ đã thu dọn dẹp hết sang một bên, vừa định chuẩn bị một cái rương mới lại nghe thấy từ bên ngoài điện truyền đến âm thanh ngắt quãng.
"Điện hạ......!Vương phủ còn chưa sửa chữa tốt, lại không có hạ nhân và hộ vệ, chắc chắn không an toàn, nô tỳ là được bệ hạ ban cho điện hạ, tất nhiên muốn lưu lại bên cạnh điện hạ chăm sóc cho ngài thật tốt."
Thanh âm của nàng có chút phát run, giống như là sắp khóc.
Vân Lạc Đình đặt những thứ trong tay xuống, cậu không có đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ lắng nghe.
Thải Hà quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ: "Khi điện hạ rời khỏi hoàng cung, có thể mang nô tỳ theo bên người không?"
Sau khi lễ sắc phong Thuần Phi được định ra, chuyện phong Vương cho hoàng tử cũng được đưa ra, chiêu cáo thiên hạ.
Thời điểm Thải Hà biết tin Bùi Huyền Trì muốn xuất cung ra Vương phủ ở, nàng hoảng sợ mấy ngày ngủ cũng không ngon giấc, mắt thấy ngày ra cung càng ngày càng đến gần, nàng cũng không rảnh lo nghĩ đến cái khác nữa.
Thải Hà cung kính nói: "Nô tỳ tuy bất tài nhưng cũng đã hầu hạ điện hạ một khoảng thời gian, điện hạ thích cái gì nô tỳ đều nhớ rất kỹ, nô tỳ nhất định sẽ thu xếp mọi việc ổn thoả, chỉ mong điện hạ khai ân."
Nếu Cửu hoàng tử rời hoàng cung nhưng không mang nàng theo, vậy chẳng phải nàng mỗi tháng đều phải xuất cung một chuyến để đi lấy thuốc?
Cung nữ mỗi khi xuất cung đều phải ghi vào sổ sách, nếu là có người ở trong lòng nghi ngờ nàng, vậy chuyện nàng đi lấy thuốc chẳng phải sẽ trở thành chứng cứ, chứng minh nàng hai lòng.
Bùi Huyền Trì nhận thấy động tĩnh phía sau lưng, hắn nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy mèo nhỏ đang nấp sau một bên cánh cửa sổ, hắn chậm rãi giơ tay lên.
Vân Lạc Đình thấy thế, nghĩ rằng hắn sợ cậu bị phát hiện, nên tự động lui về phía sau, cậu thuận thế nhìn gần một chút, liền cảm giác có một đạo ma khí bay đến trước mặt, giúp cậu ngăn cản gió lạnh thổi tới.
Bùi Huyền Trì khoanh tay, đứng ở chỗ đó, ngữ khí hắn nhàn nhạt nói: "Ai phái ngươi tới?"
Câu hỏi của hắn không giống như chất vấn mà chỉ như là một câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, giống như hắn chưa từng để nó ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói ra.
Thải Hà sững sờ sau khi nghe câu hỏi, trái tim trong lòng ngực nàng không tự chủ được mà đập rồn rập.
Nàng hoảng sợ, nghĩ rằng Bùi Huyền Trì đã phát hiện ra điều gì, nhưng lại lo là do mình suy nghĩ quá nhiều, hoặc là Cửu hoàng tử đang lừa nàng, nàng không dám nhiều lời, ngữ khí thong thả, kiên định nói: "Nô tỳ là được Hoàng thượng ban cho ngài......".
Truyện Đô Thị
Không đợi nàng nói xong, Bùi Huyền Trì liền xoay người đi vào trong điện: "Vậy ngươi có thể ở lại Điện Quảng Phụng."
"Điện hạ!" Thải Hà trợn tròn đôi mắt: "Điện hạ bớt giận, nô tỳ ——"
phanh
Cửa đại điện bị đóng chặt, chỉ còn lại Thải Hà đang quỳ gối trước cửa.
Tuy nhiên, Thải Hà lại không có chạy đến phía trước tiếp tục quỳ xin thỉnh tội, sắc mặt nàng trắng bệch quỳ ở đó.
Vân Lạc Đình đóng cửa sổ lại, không tiếp tục nhìn ra bên ngoài, cậu quay đầu hỏi: "Lúc rời hoàng cung nếu chúng ta không mang theo bất kỳ một hạ nhân nào, thế mấy thứ này phải làm sao bây giờ?"
Đồ vật vừa nhiều lại vừa nặng, còn có đồ sứ dễ vỡ, nếu khi di chuyển mà làm hỏng chúng, không biết hoàng đế có mượn cớ bọn họ làm hỏng đồ được ban cho để xử lý bọn họ hay không.
"Để thị vệ đưa đi là được rồi." Bùi Huyền Trì nói: "Vương phủ cũng không cần lưu lại mấy người bọn họ, cứ để ta chăm sóc cho ngươi."
"Hửm?" Vân Lạc Đình nhướng mày, cậu không có đáp lời hắn, mà lại ra hiệu cho hắn qua đây.
Bùi Huyền Trì cầm cái rương để ngọc bội của cậu đi tới, thuận thế cúi người muốn giúp cậu đeo lên.
Vân Lạc Đình giơ tay, dùng hai ngón tay vân vê cằm của hắn, cậu dựa người vào bên cửa sổ, trên mặt toàn là ý trêu đùa, cậu cười, nói: "Ngươi nói, ngươi lấy cái gì để chăm sóc cho ta? Ngươi là do ta nhặt được......!Phải là ta đến chăm sóc ngươi mới đúng.".